Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật xin lỗi.

Ngọc Tiểu Cương trầm mặc, trước mặt Liễu Nhị Long, hắn chỉ có thể đáp lại như vậy.

Bầu không khí đang tràn ngập xấu hổ, Flander kịp thời chen vào hòa giải.

"Quả nhiên vẫn là như vậy sao..." Nước mắt theo gương mặt nàng chảy xuống, đưa mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng của Ngọc Tiểu Cương, Liễu Nhị Long miễn cưỡng cười vui, nàng đã sớm dự liệu được kết cục này, đáng tiếc nàng vẫn không có cách nào tiếp thụ được.

Hiện trường bầu không khí vô cùng xấu hổ, Đường Tam có chút không yên tâm nhìn bóng lưng của đại sư, y nhíu nhíu mày, sau đó vỗ vỗ cánh tay Tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, ta sẽ rời đi trong chốc lát, nhìn xem sư phụ bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Ừ." Tiểu Vũ cười nhu thuận đáp ứng, nhưng là sau khi Đường Tam rời đi, Tiểu Vũ lại nhíu mày.

Đại sư...

Ngươi đối với Tam ca, chính là thái độ gì?

Vừa rồi cái nhìn kia của Ngọc Tiểu Cương Tiểu Vũ hiển nhiên cũng chú ý tới, không phải là nàng mẫn cảm đa nghi, mà loại ánh mắt này từ khi nàng sáu tuổi tiến vào học viện đến bây giờ, Tiểu Vũ đã bắt gặp vô số lần.

Vừa mới bắt đầu nàng còn tưởng rằng đây chỉ là đại sư quan tâm Tam ca, nhưng về lâu về dài liền có cảm giác không đúng lắm.

Nếu như chăm chú quan tâm mà nói, ánh mắt kia sẽ nóng bỏng như vậy sao?

Liền tính toán so với nàng cũng không kém cạnh.

"Sư phụ!'

Đường Tam ở phía sau toàn lực truy đuổi, cũng không lâu lắm thân ảnh đại sư liền xuất hiện.

Đại sư cũng không có đáp lại, hắn vẫn như trước bước đi, phản phất như Đường Tam sau lưng hắn là người trong suốt, hoàn toàn không tồn tại.

Rốt cuộc đi đến một gốc cây to, đại sư mới dừng bước.

"Lão sư, chúng ta cứ như vậy đi là không phải phép a..." Đường Tam do dự nói, y nhìn lướt qua bóng lưng đại sư, gió mát thổi qua, đầu tóc trắng có chút chuyển động

Ngón tay đại sư nắm chặt thân cây, hắn cắn răng, khí lực bộc phát dọa người, thế nhưng đem vỏ cây cứng rắn gảy rách.

Sư phụ đến cùng là suy nghĩ cái gì? Đường Tam nhìn chằm chằm vào cái tay vịn vào thân cây, hơi run rẩy lộ ra đại sư nội tâm đang giãy giụa, sư phụ của mình rõ ràng không phải là người không khống chế tốt tâm tình như vậy.

Đường Tam mặc dù lo lắng cho đại sư, nhưng y cũng minh bạch không thể trực tiếp hỏi. Dù sao đại sư là người cương ngạnh quật cường như vậy, nếu như hắn không chủ động nói ra miệng, Đường Tam có như thế nào ép hỏi đều nhất định không thể khiến hắn mở miệng.

Hiện tại chỉ có thể chờ.

Một lần chờ này cũng tính không quá dài nhưng cũng không ngắn. Buổi trưa nhanh chóng trôi qua, đại sư rốt cuộc thở dài, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đường Tam.

Đường Tam vẫn đứng như vậy khi hắn quay đầu, chờ hắn đã nửa canh giờ. Mặc dù hắn biết rõ đây chỉ là một biểu hiện tôn sư trọng đạo của Đường Tam thôi, nhưng hắn vẫn là nhịn không được tâm động.

Rõ ràng chỉ là chút chi tiết nho nhỏ mà thôi, mặc dù đặc biệt một chút, nhưng vì cái gì lại khiến cho tâm của hắn chịu tác động lớn như thế?

"Ta cùng Liễu Nhị Long viện trưởng là từ khi đó bắt đầu." Rốt cuộc, đại sư vẫn là bắt đầu giảng thuật chuyện xưa của hắn.

Theo hoàng kim Thiết tam Giác sự tình trong đó bị hắn êm tai nói ra hết, lông mày Đường Tam lại càng nhăn chặt.

"Thế nhưng nàng là biểu muội của ta a...

Mặc dù ta đã đáp ứng nàng, nhưng là huynh muội làm sao sẽ có người đồng ý?!"

Nói đến đây, Ngọc Tiểu Cương thống khổ nện lấy thân cây, hắn đóng chặt hai con ngươi, một người sở hữu phế vũ hồn bị gia tộc trục xuất cùng một người thiên chi kiêu tử trong cùng gia tộc ở cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

"Về sau, ta một mực không dám nghe ngóng tình huống của nàng." Ngọc Tiểu Cương cắn răng, "Ta sợ hãi nhìn thấy nàng, sợ nàng dây dưa, nhưng là hôm nay..."

"Sư phụ, ánh mắt trần tục thật sự quan trọng đến thế sao?"

Một thanh âm thanh thúy vang vọng ngang trời đột ngột cắt đứt lời nói của hắn. Ngọc Tiểu Cương quay đầu lại, chỉ thấy Đường Tam lông mày cau lại, nét mặt hết sức nghiêm túc theo dõi hắn, khiến cho hắn cảm giác toàn thân không thoải mái.

Đường Tam đây là lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với hắn, cũng là lần đầu tiên cứt đứt lời nói của hắn với tư cách sư phụ.

Ngọc Tiểu Cương chỉ có thể cười khổ: "Tiếng người thật đáng sợ, ngươi không hiểu."

"Thế nhưng Nhị Long a di đã chờ ngươi hai mươi năm rồi a! Ngươi thật sự cho rằng ánh mắt thế tục so với hai mươi năm thanh xuân của một nữ nhân còn quan trọng hơn sao?" Đường Tam cơ hồ là hô lên những lời này.

Y liều chết trừng mắt sư phụ của mình, y lần đầu tiên cảm thấy sư phụ nhu nhược như vậy, nhu nhược đến khiến cho y không nhịn được muốn đẩy sư phụ một chút đem sự tình vội vàng giải quyết hết.

"Ta..." Ngọc Tiểu Cương nhất thời có chút nghẹn lời, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Thế nhưng hắn đối với Liễu Nhị Long không phải là loại tình cảm này a... Đây là về sau hắn mới minh bạch, hắn cũng không biết vì cái gì lại xác định như vậy, có lẽ là bởi vì cảm xúc đối với Nhị Long không giống với cảm xúc hắn đối với Tiểu Tam.

Không đúng không đúng, lạc đề rồi. Tiểu Cương bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn đối với Tiểu Tam không thể là loại cảm tình này, bọn hắn chẳng qua chỉ là sư đồ mà thôi.

Đường Tam thở dài, y đi đến bên người Ngọc Tiểu Cương, trấn an nhìn qua sư phụ, màu xanh thẳm dưới ánh mắt là một mảnh ôn nhu.

"Sư phụ, trí nhớ của ngươi thật tốt!*"

*Câu gốc là: "Lão sư, ngươi mạnh khỏe thật là nhớ tưởng tượng a." Ta không biết phải dịch như thế nào nữa TvT Hoàn toàn không hiểu luôn.

"Chờ đã chờ đã, ta và Nhị Long là huynh muội không nói, liền tính toán ta cùng Nhị Long cũng không có khả năng ở cùng một chỗ a..." Lời nói của Ngọc Tiểu Cương đột nhiên lấy một tốc độ cực nhanh nói ra, phản phất giống như đang giải thích, hắn không muốn phải nhìn thấy... Biểu tình thất vọng của Tiểu Tam nữa.

"Vì sao a?" Đường Tam nghi hoặc, đều đã đến cái sự tình này, còn có cái gì đáng cố kỵ nữa ư?

"Không phải bởi vì ngươi và ta đều là alpha sao?"

Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một giọng nữ bén nhọn, Đường Tam quay đầu, chỉ thấy Liễu Nhị Long đứng ở trong bụi cỏ, lông mày khẽ nhíu, gương mặt bi thương.

"Đúng vậy, vì vậy..."

"Vì vậy mà ngươi không thể chấp nhận ta?" Liễu Nhị Long cắn môi, có chút không phục nhìn Ngọc Tiểu Cương, nhưng Ngọc Tiểu Cương chẳng qua là né tránh ánh mắt của Liễu Nhị Long.

Đường Tam vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, đi cũng không được, không đi cũng không xong. Y vừa mới biết sư phụ nguyên lai cũng là alpha.

Bởi vì còn chưa tiến hành giới tính phân hóa, y còn chưa có tiếp thu giáo dục ở mặt này, cho nên y cũng không biết về giới tính này có cấm kỵ gì.

"Tiểu Tam, ngươi nghe, ta biết rõ ngươi đã sắp phân hóa giới tính." Ngọc Tiểu Cương ngồi xuống một cái gốc cây hình tròn ở gần đó, trầm ngưng mà nghiêm túc.

"Sư phụ, vì sao hai alpha lại không thể..."

"Bởi vì tin tức tố đối lập, gien không hợp dẫn đến không sinh dục hậu đại." Ngọc Tiểu Cương cắt ngang câu hỏi của Đường Tam, nhìn Đường Tam dần dần trợn lên hai con ngươi, Ngọc Tiểu Cương bất đắc dĩ nói, "Ta không chút nào nghi ngờ ngươi không phải là alpha, hơn nữa còn là một alpha cực kì ưu tú.

Ta biết rằng ngươi cùng Tiểu Vũ có cảm tình, nhưng chính là vì vậy, ngươi cùng Tiểu Vũ tương lai cũng sẽ giống như tình trạng của ta và Nhị Long."

Đường Tam vừa mới thả lỏng, ở giữa trán lại lập tức nhăn lên một chút.

Y ngược lại không để ý hậu đại, y cũng nhìn ra được Tiểu Vũ thích y. Nhưng là thái độ của Tiểu Vũ về chuyện này...

"Cái kia không phải chỉ là sinh dục hậu đại thôi sao, vì cái gì những người đồng tính khác vẫn có thể ở cùng nhau... Tiểu Cương ngươi biết rõ, ta cũng không để ý phương diện này quá nhiều."

"Đó là bởi vì theo ta nghiên cứu nhiều năm, hai alpha sinh hoạt cùng một chỗ, tin tức tố thời gian dài ảnh hưởng nhau, nhất định sẽ tạo lại tổn thương cho cơ thể, thậm chí có khả năng vì vậy mà không thể làm Phong Hào Đấu La!" Ngọc Tiểu Cương lần đầu tiên rất nghiêm túc giảng giải với Liễu Nhị Long.

Liễu Nhị Long thiên phú rất mạnh, có thể trẻ tuổi như vậy đạt hơn bảy mươi cấp, là gia tộc Lam Điện Phách Vương Long trực hệ đệ tử, nàng tiền đồ vô lượng, thậm chí có thể trở thành Phong Hào Đấu La cũng không phải không có khả năng.

Hắn còn suy nghĩ cảm tình của hắn đối với Tiểu Tam chẳng qua là do Tiểu Tam chưa phân hóa giới tính, cho dù chắc chắn y sẽ là một alpha, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, không chừng liền có thể thành beta?

Về phần omega, Ngọc Tiểu Cương không dám nghĩ, hắn biết rõ phụ thân của Đường Tam thế nhưng lại là đại danh lẫy lừng Hạo Thiên Đấu La, có một phụ thân sở hữu gien alpha siêu cường, y muốn trở thành omega cũng khó.

"Vì tiền đồ của ngươi, ta không có khả năng đem tương lai của ngươi chôn trên người ta." Ngọc Tiểu Cương rốt cuộc quay đầu lại, nhìn thẳng vào Liễu Nhị Long, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.

Liễu Nhị Long che miệng, nàng không thể thốt lên lời nào phản bác lại. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy loại lý luận này, nhưng Ngọc Tiểu Cương chưa bao giờ lừa gạt nàng, lời hắn nói tự nhiên khiến nàng tin tưởng.

Nhưng biết rõ nguyên nhân chính, Liễu Nhị Long trong tâm lại thư thái hơn nhiều.

Ít nhất Tiểu Cương vẫn là đứng bên cạnh nàng, vì nàng suy tính.

Sau đó Ngọc Tiểu Cương đưa mắt nhìn sang Đường Tam, thiếu niên lúc này đang trầm tư, lộ ra thần sắc nghiêm túc suy nghĩ.

"Hơn nữa ta cùng Nhị Long không phải là tình huống bết bát nhất, bởi vì thực lực ta quá yếu, cho dù có ảnh hưởng đối với Nhị Long cũng sẽ không đặc biệt lớn.

Bết bát nhất chính là hai người alpha đồng dạng thiên phú siêu cường thực lực cường đại cùng một chỗ, thực lực nhất định chịu tổn hại, hơn nữa là tổn hại không thể lường trước được." Ngọc Tiểu Cương tiếp tục nói.

Ta cùng Tiểu Vũ...

Sau khi nghe được câu này, Đường Tam xoay người mở lớn hai con mắt, nội tâm hoảng một phát.

"Khi trước đã từng tồn tại, hai người đều là năm mươi tuổi đạt đến cấp bảy mươi, hai alpha thiên phú siêu cường từ mười mấy tuổi bắt đầu cùng một chỗ sinh hoạt, một mực đã qua ba mươi năm, kết quả không có một alpha nào đột phá đến cấp tám mươi, cả đời dừng bước tại cấp bảy mươi." Nói đến đây, hắn có chút cảm thán, "Hai beta hoặc là omega ở cùng một chỗ vấn đề không lớn, bởi vì tin tức tố của bọn họ không có tính xâm lược, nhưng hai alpha chỉ có thể tổn thương lẫn nhau, cho nên..." Đến phần này, Ngọc Tiểu Cương dừng lại đôi chút, nhìn xem hai người đang trầm tư suy nghĩ, cuối cùng yên lặng rời đi.

Hai alpha... Thực sự không được sao?

Đường Tam cắn răng, nếu là như vậy, chờ giới tính phân hóa xong, y chắc chắn sẽ cùng Tiểu Vũ định ra khoảng cách.

Y không muốn tổn thương Tiểu Vũ, khi vẫn đang tìm phương pháp giải quyết vấn đề, y không muốn mạo hiểm.

Nhìn chung quanh một vòng, y phát hiện sư phụ đã không còn ở chỗ này, lại lo lắng nhìn Liễu Nhị Long vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, rốt cuộc cũng bước chân ra khỏi nơi đây.

Không biết Liễu Nhị Long viện trưởng sẽ làm ra lựa chọn gì.

Hiện tại tình huống này, đang tìm đến phương pháp giải quyết, khả năng thực sự như lời sư phụ nói, dứt khoát cự tuyệt cũng cho đoạn tình cảm này kết thúc, cẩn thận bảo trì khoảng cách là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng như vậy lại quá mức tàn nhẫn...

"Thực sự không được sao?" Y một bên dạo bước, trong tay vân vê đóa hoa.

Y không hy vọng như vậy, nhưng với tư cách đại sư lý luận thực tiễn, y chưa bao giờ hoài nghi độ chuẩn xác lý luận của đại sư, chính là bởi vì như thế y mới lo lắng.

Giờ này khắc này, y hy vọng chính mình không bị phân hóa thành alpha.

Huynh muội... Thật sự chỉ có thể là huynh muội sao?

Y xuất thần nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay, tưởng tượng cánh hoa sáng lên chói mắt, trong thoáng chốc Tiểu Vũ xinh đẹp phản phất như đang xuất hiện trong mắt y.

Đột nhiên ở gần mép cánh hoa xuất hiện ít bột phấn màu đen, trong đó còn mang theo một chút độc khí.

"Ai?!"

Đường Tam lúc này nới lỏng tay thả rơi bông hoa sau đó lùi về sau, đúng như dự đoán, đóa hoa màu vàng kia dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà bị ăn mòn, thẳng đến khi đem cả thân cây đều ăn mòn mất, cả 'hài cốt' cũng không còn.

Quá nguy hiểm! Mặc dù Huyền Ngọc Thủ của y có thể chống cự được độc tố kia, nhưng y lại tránh né còn hơn phải đón nhận nó, nếu như vừa rồi chậm thêm chút nữa, cái tay này của y chỉ sợ là muốn phế rồi.

Mồ hôi lạnh chạy dọc theo trán chậm rãi rơi xuống, đột nhiên tóc y bị gió vung lên, y theo bản năng hướng cơn gió ngửa đầu, lại phát hiện một thân ảnh màu xanh lá cây đứng ngạo nghễ ở chỗ y lúc trước.

Người này vốn khi nãy trên thân tản ra khí tức cường đại vô cùng, bây giờ không khí xung quanh lại thanh lãnh, đây không phải là người mà hiện giờ y có thể chống lại.

"Ngươi, là Đường Tam?"

Người kia ung dung mở miệng, thanh âm tràn ngập từ tính, rồi lại phản phất như thấm vào đó trăm năm tang thương.

Sau đó hắn đem áo choàng tiêu sái phất một cái, cuối cùng Đường Tam chỉ nghe được một câu nói như vậy, liền triệt để lâm vào hôn mê.

-----------------

Lời editor: Tui đã sửa lại hết xưng hô từ chương một đến giờ rồi~ ( thật ra cũng không nhiều lắm ) Đường Tam xưng là 'y', những người nam còn lại tùy theo trường hợp xưng là 'hắn', còn nữ thì là 'nàng'. Chứ khi đọc lại thì tui thấy Đường Tam = hắn, Độc Cô Bác = hắn, cả đại sư cũng = hắn, tui thực sự rối tinh rối mù luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro