Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi một đường vẫn không thấy Sử Lai Khắc học viện đâu. Tang Niệm cùng dần mất kiên nhẫn. Tiểu Vũ bên cạnh cũng đã mệt đến không nói nổi. Chỉ có Đường Tam vẫn như cũ kiên nhẫn tìm xung quanh.

" Cuối cùng là cái học viện đó ở đâu!?? "

" Cụ thể ta cũng không rõ, chúng ta tiếp tục theo hướng nam đi, cuối cùng sẽ tìm được. Cái tên Đái Mộc Bạch kia nếu là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thì điều đó chứng minh học viện này quả thực tồn tại. "

"Ca." Âm thanh ngọt ngào của Tiểu Vũ đột nhiên vang lên.

Tang Niệm cũng bị cái giọng của Tiểu Vũ làm nổi da gà. Đó giờ cô vẫn là chưa nghe cái giọng nũng nịu này đi. Đến cả mấy đứa em thân yêu của cô cũng không có như vậy đâu.

Đường Tam tựa hồ hiểu được ý tứ của nàng, bất đắc dĩ nói: " Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không phải là không đi được. "

Tiểu Vũ cười hì hì, nói: " Mặc kệ, ai bảo ngươi là ca của ta đây. " Vừa nói, mạnh mẽ lao về phía Đường Tam.

Đường Tam đối với động tác của nàng đã sớm quen thuộc, hai tay đưa về sau, thân trên thoáng cúi xuống phía trước, đem Tiểu Vũ cõng trên lưng mình.

Tang Niệm không tiếng động cách xa vài bước. Đôi mắt như có như không rơi trên người bọn họ. Ngón tay nhè nhẹ chà xát nhau.

Nhìn thật chướng mắt!

Tang Niệm lạnh nhạt nhìn về phía trước. Tiểu Vũ được Đường Tam cõng liền tuế ở tục nói chuyện cùng cô. Nhưng giống như Tiểu Vũ tự độc thoại. Tang Niệm nhiều lắm cũng chỉ ừ hay ồ vài tiếng.

" Ca, ngươi xem bên kia có cái thôn nhỏ. " Tiểu Vũ được Đường Tam cõng trên lưng là thời điểm miệng nàng ngọt ngào nhất, nàng dám chắc sẽ gọi Đường Tam là ca ca, mà không trực tiếp hô là Tiểu Tam.

Đường Tam nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ, dựa vào mục lực của Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể rõ ràng nhận ra, thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, không biết xảy ra chuyện gì.

Đường Tam mỉm cười nói: " Chúng ta đi qua đó hỏi, có lẽ người trong thôn sẽ biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng. "

Tiểu Vũ chỉ ngón tay về phía trước, cười nói: " Ca, nhanh nào. "

Đường Tam không tức giận trở tay đánh nhẹ lên mông nàng, dưới chân có chút dùng sức, nhắm hướng thôn nhanh chóng đi tới.

Đi lại gần Tang Niệm liền thấy một đoàn người xếp hàng. Cô vận dụng tối đa thị lực nhìn phía trước.

Cái học viện này cũng quá tồi tàn đi....

Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Đường Tam và Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.

" Không thể nào. " Tiểu Vũ từ trên lưng Đường Tam nhảy xuống, giật mình nhìn tấm biển, lại quay đầu nhìn Đường Tam.

" Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ. "

Đường Tam cười khổ nói: " Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói. "

Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống Tiểu Vũ.

Xếp hàng phía trước bọn họ là một gã thiếu niên cùng cha mẹ. Chỉ nghe mẫu thân của thiếu niên nọ nói: " Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc? "

Phụ thân của thiếu niên có chút không xác định nói: " Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút. "

Thiếu niên nói: " Ba ba, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện. "

Phụ thân thiếu niên nhíu nhíu mày: " Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chánh thức không ở chỗ này. "

Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.

Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: " Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được. "

Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.

" Đưa tay ra. "

Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: " Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi. "

Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục không nhiều lắm.

Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: " Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không? "

Lão giả có chút không nhịn được nói: " Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi. "

Phụ thân của thiếu niên nói: " Vậy phí báo danh của chúng ta … "

Lão giả không chút khách khí nói: " Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn. "

Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: " Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến. "

Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: " Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút. "

Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: " Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền. "
___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro