Chương 25_ Vi phu làm sao có thể bỏ nương tử để tự trở về được?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình Chu mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy.

Trong căn phòng im ắng, trên giường không có ai, điều này làm cho Hình Chu không khỏi yên lòng. Nam nhân đều là những động vật hoạt động bằng nửa thân dưới, dù ngày hôm qua thiếu niên đã cùng hắn xảy ra quan hệ, nhưng đoán chừng khi bình tĩnh lại có lẽ y sẽ hối hận vì đã cùng ngủ với một nam nhân, nói không chừng đã chạy đi rồi.

Nghĩ đến đây, Hình Chu định xuống giường, rất nhanh liền sững người lại tại chỗ.

"Chuyện gì... Chuyện gì thế này!" Hắn kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể hắn bây giờ một chút nội lực cũng không có, hẳn là do hắn ăn phải Hóa Công Tán.?

Đúng lúc này, cánh cửa kia mở ra, người tới là thiếu niên, trên tay còn bưng khay đựng thức ăn, hiển nhiên là đi vào trong.

Hình Chu cau mày nói: "Ngươi đã làm gì với ta?"

Thiếu niên cười hì hì nói: "Tuy rằng võ công nương tử cao cường, nhưng lại không có phòng bị gì, nên ta vừa mới cho em uống một ít thuốc, sẽ không có gì đáng ngại đâu."

Hình Chu cực kỳ tức giận, toàn bộ khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng, cả giận nói: "Ngươi tại sao phải hạ thuốc với ta?"

"Bởi nếu không như vậy, nương tử sẽ chạy mất." Thiếu niên nhún nhún vai, căn bản không để ý đến sự tức giận của hắn, nói: "Trước đừng tức giận, xem, ta cố ý bảo nhà bếp nấu cháo cho em, mau đến ăn một chút đi."

Nói xong bưng chén cháo lên, đi tới bên giường, làm bộ muốn đút cho Hình Chu ăn.

"Cút đi." Hình Chu hổn hển một bên tức giận vung tay, làm chén cháo rơi xuống đất, nói: "Ta hiện tại không rảnh cùng ngươi chơi trò gia đình! Ngày hôm qua là ta không đúng, có mắt mà không thấy Thái Sơn, còn đem ý định xấu đặt lên đầu người, nhưng mà dù sao ta cũng từng cứu ngươi một mạng, mau đem thuốc giải ra cho ta, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Thiếu niên nhìn cái chén rơi trên mặt đất, sắc mặt u ám, nghe hắn nói như vậy y đột nhiên ra tay. Hình Chu mặt dù không còn nội lực, nhưng cơ thể đã nhiều năm luyện võ như vậy, sau khi né được đòn công kích, hai người liền vật lộn đánh nhau.

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên chiếm thế thượng phong, y một tay đem Hình Chu đặt ở trên giường, một tay bóp chặt cằm thanh niên. Lúc này thiếu niên thu hồi lại nụ cười, toàn thân tràn ngập tà khí như từ âm phủ đến, lạnh lùng nói: "Nói cho em biết, ta là coi trọng em, em không có khả năng chạy trốn! Nếu em còn biết thức thời (hiểu biết và thích nghi với thời thế) liền ngoan ngoan để ta đụ em, nói không chừng một ngày nào đó ta chán rồi, sẽ thả em đi! Bằng không..."

Hắn ta cười nham hiểm: "Em trúng Hoài Cáp Nô phải không? Ta với Tần Bích Du có giao tình nhiều năm, phỏng chừng.... hắn sẽ rất vui khi ta bắt được một con chuột đang chạy trốn."

Hình Chu lần này thật sự giật mình, mở to hai mắt trừng hắn, thiếu niên này quả nhiên có quan hệ với Hoan Hỉ Giáo!

"Đồ khốn!" Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.

Không ngờ sau khi nghe hắn nói như vậy, thiếu niên ngược lại trong lòng cao hứng, cuối người hôn lên má hắn một cái, nói: "Nương tử, em như vậy thật giống như đang làm nũng với vi phu vậy."

Hình Chu muốn liều mạng đánh y một trận, cho dù chỉ có thể đấm y, cũng đủ để hắn hả giận một chút! Chỉ là mọi chiêu thức đều bị thiếu niên ngăn lại, trên mặt mang theo ý cười nói: "Nương tử, tuy rằng đánh nhau thế này rất có tình thú, nhưng đêm qua em đã mệt nhọc nhiều rồi, hôm nay còn như vậy, sẽ làm vi phu đau lòng lắm nha."

Hình Chu bị dáng vẻ đức hạnh 'dầu muối không ăn' của mình làm cho run lên, lại không thể làm gì được, hắn tự cảm thấy bản thân mình chính là tên ngốc, vừa thoát ra khỏi hố lửa này liền tự nhiên nhảy vào hố lửa khác!

*dầu muốn không ăn 盐不进 [ yóu yán bù jìn ], đồng nghĩa với từ cứng đầu, cố chấp không chịu thay đổi.

Điểm huyệt đạo Hình Chu xong, thiếu niên liền đi ăn chén cháo khác vừa được mang tới, ngoài miệng còn không quên nói với Hình Chu: "Đúng rồi, bát vừa rồi cho em mà em không cần, vậy giờ chỉ có thể để nương tử chịu đói trước."

Đáng chết!

Dọc theo đường đi, thiếu niên cứ như vậy, hận không thể ghim Hình Chu vào thắt lưng y, mang theo hắn bất cứ nơi nào y muốn. Còn Hình Chu lo lắng cho đám người Đàm Tu Nguyệt, một lòng một dạ với tư tưởng chạy trốn, nhưng trốn không thoát khỏi 'Ngũ Chỉ Sơn*' thiếu niên.

*Núi Ngũ Chỉ hay còn gọi là Núi Ngũ Hành, là nơi đã đè Tôn Ngộ Không 500 năm. Ở đây tác giả ví thiếu niên như núi Ngũ Chỉ.

Thiếu niên che giấu rất tốt, bình thường sẽ giống một người không hiểu thế sự là gì, chỉ mới thăm dò hai lần, Hình Chu liền phát hiển, người nọ cùng hắn không thể phân nổi cao thấp, thậm chí có khi còn mạnh hơn hắn một chút.

Hơn nữa đáng giận nhất là, trên người hắn bây giờ không có nội lực, Hình Chu căn bản không cách nào thực hành được Đạt Dục Tâm Kinh, và hắn sẽ phải quay lại trạng thái hấp thụ chất 'tinh dịch' của nam nhân vào mỗi ngày. Làm Hình Chu tức giận hận không thể bóp chết thiếu niên, bởi vì người nọ biết rõ đặc điểm như thế của Hoài Cáp Nô, còn mỗi ngày mỗi tối cười như mèo cắp được cá.

Cũng bởi vì việc đấy, khiến cho Hình Chu không thể tùy theo ý nguyện chạy trối, cho nên hắn sợ bản thân còn chưa tìm được thuốc giải, liền ra tay trước nhào đánh nam nhân một trận.

Trưa hôm đó, hai người đến một thị trấn nhỏ vùng biên giới, nam nhân nắm tay Hình Chu bước vào quán trọ, trong quán không có nhiều người lắm, thiếu niên gọi tiểu nhị để đặt mấy món ăn, sau đó liền cười híp mắt nhìn chằm chằm Hình Chu.

Hình Chu đánh giá bốn phía xung quanh, sắc mặt cực kỳ không tốt, hạ giọng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chúng ta căn bản chưa có rời khỏi Tây Vực!"

Thiếu niên lấy khăn tay từ trong ngực ra, lau đi mồ hôi trên trán Hình Chu, nói: "Ta vốn không nói sẽ rời đi."

"Ngươi!" Hình Chu cả giận, muốn đứng lên. Thật ra hắn không phải loại người nóng nảy như vậy, nhưng thiếu niên rất có tài hết lần này tới lần khác làm cho hắn tức giận, làm cho hắn càng ngày càng không không chế nổi tính khí của mình.

"Em đừng nóng vội." Thiếu niên kéo tay Hình Chu, bảo hắn ngồi xuống, rồi mới nói: "Yên tâm, vi phu làm sao có thể bỏ nương tử để tự trở về được? Ta định đi Nam Cương một chuyến."

"Câm miệng!" Hình Chu nhìn sang bên cạnh, xác định không ai chú ý đến bọn họ, xong mới nói: "Ngươi đi Nam Cương để làm gì?"

Sau nhiều ngày trôi qua như vậy, Hình Chu rõ ràng đã miễn nhiễm với cụm từ 'nương tử', không thèm phản bác cũng chẳng đáp ứng, coi lời hắn nói như là không khí.

Nam thiếu niên cũng chẳng buồn giận gì, dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều nói: "Em biết Nam Cương Thánh Thiềm Môn không? Ta muốn qua đó làm chút chuyện."

Hình Chu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khiến hắn phải khó chịu, do dự nói: " Ngươi là người của bọn họ?"

Hắn đột nhiên nghĩ đến Phong Hồn Cốt độc Đàm Tu Nguyệt mắc phải, nếu hắn bây giờ trốn không thoát, thì hắn có thể giúp Tu Nguyệt lấy được thuốc giải trước.

"Ân.. Ta là khách quý của bọn họ." Thiếu niên vừa nói vừa quan sát ánh mắt Hình Chu đang lấp lánh, lại không nỡ chọc thủng, chỉ cảm thấy thanh niên này sống đến giờ, vẫn không thể che giấu được cảm xúc của bản thân, thật là ngốc muốn chết.

Thế nhưng y lại rất vừa ý với điều đó.

Hình Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, vì thiếu niên này có quan hệ mật thiết với Thánh Thiềm Môn, hẳn sẽ biết chuyện về Phong Hồn Cốt, nên hắn phải nói thế nào đây... Hắn bên này suy nghĩ phức tạp, còn không ngờ đến người bên cạnh bàn kia đã nhìn thấu được hắn từ lúc nào.

Ngay khi trong đầu Hình Chu suy nghĩ lung tung, lại nghe được người bên cạnh bàn hắn nói về điều gì đó khiến hắn phải quan tâm đến.

"Sao vậy? Tháng sau là Đại hội võ lâm, các ngươi không nhận được thu mời?" Đó là hai nam nhân có bộ râu quai nón, dáng người thô kệch, quanh năm chỉ sống trên sa mạc. Người nói chuyện mặc quần áo vải thô màu xanh nói.

Nghe ra được đó là bốn chữ "Đại hội võ lâm", Hình Chu nhíu mày, chuyển sự chú ý sang chỗ khác.

"Hừ, ta ở giang hồ không có danh tiếng gì, minh chủ làm sao mời một tiểu nhân như ta chứ! Ngược lại Lý huynh, ngươi mới thật sự lợi hại a!" Người còn lại màu áo xám đáp lời.

"Như vậy đi, không bằng đến lúc đó ngươi cùng đi với ta." Nam nhân áo xanh được gọi là Lý huynh nói: "Nghe nói lần này minh chủ triệu tập đại hội, hẳn là vì tuyệt kỹ 'Ngã vi kiếm pháp (Ta không theo kiếm pháp nhất định)', ta với ngươi coi như đi tham gia náo nhiệt đi!"

Vừa nghe thấy bốn chữ 'Ngã vi kiếm pháp', cả người Hình Chu đều căng thẳng, khiến thiếu niên đối diện chú ý đến, nói: "Sao vậy?"

Hình Chu lại không trả lời, chỉ đứng dậy, đi tới bàn bên cạnh, chắp tay nói: "Hai vị huynh đài, vừa hay tại hạ nghe nói đến chuyện Đại hội võ lâm, không biết tại hạ có thể tham gia náo nhiệt hay không, nghe một chút."

"Ngươi là..." Nam nhân họ Lý có chút đề phòng nhìn hắn, hỏi.

Hình Chu cười rộ lên, nói: "Tại hạ là bạn cũ của môn chủ Ngụy Chi thuộc Phi Vũ Môn, chỉ là sau khi tiến vào sa mạc liền không thể liên lạc lại với hắn. Năm nay tại hạ định đi tìm hắn ôn chuyện, nhưng nếu hắn tham gia Đại hộ võ lâm, sợ rằng tại hạ sẽ bỏ lỡ mất."

Thanh niên nói rất rõ ràng, nếu nói hắn là người Phá Quân Đường, bởi có chút quan hệ với triều đình, người trong giang hồ chắn chắn sẽ không dỡ bỏ phòng bị với hắn. Nhưng Phi Vũ Môn thì khác, đây là danh môn chính phái nổi danh mấy trăm năm qua trên giang hồ, ở Võ Lâm Minh có địa vị hết sức quan trọng. Hơn nữa chủ yếu nhất chính là, Hình Chu cùng Ngụy Chi xác thực có quan hệ bằng hữu rất tốt.

"Thì ra là bạn của Ngụy đại nhân! Nào, mời ngồi!" Hai người vội vàng để Hình Chu ngồi xuống, những người giang hồ vốn tương đối đơn giản, nhìn động tác của Hình Chu quả thật có cảm giác của một cao thủ võ lâm, vì vậy họ rất lịch sự mới hắn ngồi.

Hiển nhiên, Hình Chu mỉm cười và ngồi xuống.

Thiếu niên thấy thế liền cảm thấy buồn cười, người ngốc nghếch như vậy cư nhiên còn lừa được người khác, thật sự là không dễ dàng gì mà. Tuy y cưỡng chế giữ Hình Chu bên cạnh mình, nhưng là trong phạm vi y có thể nhìn thấy, càng không hạn chế sự tự do của Hình Chu, vì vậy y mặc kệ để hắn đi.

Dùng những lời nói lịch sự nhanh chóng đạt được hảo cảm của hai vị nam nhân, vì vậy họ đã đem tin tức nói cho Hình Chu biết. Thì ra lần này, minh chủ võ lâm Thạch Nam Kiều triệu tập đại hội, một là đã có một người trong năm người cầm quyền Võ Lâm Minh qua đời, cần bầu cử ra đại hiệp mới cùng quản lý Võ Lâm Minh. Hai là bởi vì theo tin tức thu thập được, minh chủ đã được kiếm tiên Tạ Hoàn ủy thác, hy vọng mọi người trong võ lâm cùng nhau tìm kiếm ' Ngã vi kiếm pháp' do kiếm thánh Tạ Thập Thương để lại.

Hình Chu giờ đây kinh hãi, thầm nghĩ làm sao có thế? Tạ lão tiền bối trước khi lâm chung chỉ có mình hắn ở bên cạnh, tâm nguyện cuối cũng cũng chỉ nói cho mình hắn biết, làm sao lại nói Thạch Nam Kiều đi tìm kiếm bản thảo?

_____

Mọi người có thể sẽ thấy cấn khi thiếu niên gọi Hình Chu là em.

Nhưng phải nói thế này, thiếu niên ở đây thân thế không phải dạng vừa. Từ khi còn nhỏ đã lưu lạc trong gianh hồ, nói về kinh nghiệm thì hơn Hình Chu rồi. Với lại, cái tag ' bất cần đời công' không phải nói suông, cho nên hợp với tính cách nhân vật, thêm một tí tình thú vào trong đó, nên tui để 'em' như vậy. Còn sự thật, thiếu niên ít tuổi hơn Hình Chu.

Còn vì sao không có tình thú 'ta –em' giữa Tần Bích Du với Hình Chu, đơn giản thôi, Tần Bích Du chưa nhận ra điều gì cả. Sau này rồi sẽ biết ha~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro