Chương 26_Nương tử cưỡi ngựa, vi phu cưỡi em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình Chu rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, không làm cho hai người kia nghi ngờ, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của thiếu niên luôn theo dõi hắn.

"Cái này...Ta nhớ rõ, Tạ Hoàn lão tiền bối còn có người nhà mà nhỉ?"

"Hừ, xem ra ngươi thật sự không có trở lại Trung Nguyên, cho nên không biết chuyện này." Nam nhân họ Lý nói: "Tạ Hoàn chỉ có một đứa cháu trai còn sống trên đời, nhưng Tạ Xuân Y lại hoàn toàn không có chí khí anh hùng như tổ tông, chỉ là tên công tử trói gà không chặt! Con cháu mà thôi, nào có quan tâm mấy chuyện võ hiệp như thế này!"

Ánh mắt Hình Chu lóe lên, thực ra thì lời đồn về Tạ Xuân Y hắn cũng biết. Trên thực tế Tạ Xuân Y mặc dù từ nhỏ đã lớn lên ở Võ Lâm Minh, thanh danh cùng võ nghệ của hắn ta không tốt, cơ bản mọi người đều biết rằng hắn ta chỉ là một hoa hoa công tử chỉ biết lưu luyến ôn nhu hương*

*ôn như hương, nói việc trai gái ngủ với nhau. Để tránh cho việc nói thô tục, nên đã dùng từ như vậy để miêu tả.

Nhưng vì nguyện vọng cuối cùng của Tạ Hoàn lão tiền bối, Hình Chu phải cố gắng hoàn thành, cho dù Tạ Xuân Y không hiểu chuyện, không có ý định chuyên tâm luyện võ "Ngã vi kiếm pháp" của Tạ Gia, chỉ cần Hình Chu còn sống trên đời, sẽ không thể để bản thảo bị người khác rắp tâm cướp mất.

Sau khi cùng hai nam nhân nói thêm vài câu, Hình Chu mới trở lại, thái độ rõ ràng lộ vẻ lo âu.

"Sao vậy?" Thiếu niên nhìn Hình Chu như vậy, hỏi hắn.

"Không..." Hình Chu lắc đầu, lập tức nhớ tới cái gì đó, trừng mắt liếc hắn một cái: "Có cũng không liên quan đến ngươi!"

Thiếu niên không cho rằng mình đang ngỗ nghịch, nói: "Ta thấy ngươi đối với "Ngã vi kiếm pháp" rất để ý nha!"

"Ta để ý chính là Tạ Xuân Y..." Hình Chu tâm sự nặng nề, không cẩn thận thuận theo lời của y nói ra, nhưng rất nhanh liền im lặng, giống như đang quan sát trái tim mình.

Không nghĩ tới sẽ từ trong miệng hắn nghe được cái tên này, thiếu niên sửng sốt một chút, sau đó mới cười rộ lên, nói: "Haha, kỳ thực ta cùng Tạ Xuân Y cũng coi như bạn cũ, không nghĩ tới sao hắn ta quen biết được với ngươi?"

"Cứ coi như là bằng hữu đi, nhưng ngươi sẽ không thể biết hết tất cả những người hắn từng biết được." Hình Chu mạnh miệng nói. Nhưng trên thực tế, Tạ Xuân Y đích thực không biết bản thân hắn là ai, sau khi Tạ Hoàn đem gửi đứa cháu cho Võ Lâm Minh nuôi nấng, liền một mực bôn ba khắp nơi, ngay cả lúc chết cũng chưa từng cùng người thân duy nhất này gặp lại nhau lần cuối cùng, làm sao có thể nhắc tới hắn được.

Tuy nhiên, không biết được thiếu niên đang nói thật hay nói giả, nếu như là thật, vậy bằng hữu của hắn cũng thật phong phú, vừa biết Ma Giáo Chủ Tây Vực, cũng vừa biết thế gia đệ tử (con cái, học trò nhà có quyền thế ) vùng Trung Nguyên.

Thấy thiếu niên nhìn chằm chắm hắn làm bộ như hiểu rõ mọi chuyện, cười ha hả không ngừng, khiến Hình Chu sắc mặt đỏ lên, vì thế hắn nói sang chuyện khác: "Lại nói tiếp, cho tới bây giờ ta còn chưa biết rốt cuộc người là ai."

Giữa hai người bọn họ, phần lớn thời gian chỉ có thiếu niên nắm giữ chủ đạo, còn thanh niên thì rất bị động trong việc tiếp nhận mối quan hệ, căn bản thanh niên sẽ không hỏi về lại lịch của y. Cho nên sau khi thiếu niên nghe được câu hỏi của Hình Chu, lộ một chút sửng sốt, nói: "Ta còn tưởng nương tử sẽ cả đời không muốn biết vi phu là ai chứ."

Thực tế mà nói, đây cũng là suy nghĩ thực sự của Hình Chu, bọn họ vốn có số phận nghiệt duyên không rõ ràng, cho dù hiện tại bọn họ có mối quan hệ vật chất khác, nhưng trong lòng Hình Chu biết một ngày nào đó hắn sẽ chạy trốn, và hắn không muốn cùng người nọ có bất kỳ mối quan hệ nào cả.

Tốt nhất không nên biết đối phương là ai, Hình Chu có chút tiêu cực nghĩ vậy, như vậy sau này sẽ nước sông không phạm nước giếng, cho dù đến nơi khác nghe thấy tên hắn cũng sẽ không có liên tưởng gì khác.

Ngay khi Hình Chu hối hận về câu hỏi của bản thân mình, định ngăn cản y lại, thì thiếu niên chủ động nói: "Ừm... Ta có rất nhiều thân phận, cụ thể không nói cho em biết được. Nhưng mà... hiện tại em có thể gọi ta là Điểm Thương Khung."

Hình Chu nhíu mày, không phải nhíu mày vì cái tên cổ quái của hắn, mà bởi vì hắn nhớ tới môn chủ Thánh Thiềm Môn cũng cổ quái như y, tên Điểm Thanh Lan, vì thế hỏi: "Ngươi cùng Thánh Thiềm Môn có quan hệ gì?"

"Ta nói rồi, ta là khách quý của bọn họ nha." Thiếu niên nhún nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói.

Thấy Hình Chu vẫn nghiêm túc nhìn hắn, thiếu niên mới bất đắc dĩ nói: "Em phải tin tưởng vi phu, chỉ cần em muốn, ta đều sẽ không lừa em." Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt thanh niên: "Nếu như ta có điều muốn giấu diếm em, dứt khoát ta sẽ không có nói ra."

Hình Chu bình tĩnh nhìn hắn, giống như đang phán xét tính xác thực lời nói của y. Hình Chu dừng lại một chút, thiếu niên đã trực tiếp nói cho hắn biết rồi, Điểm Thương Khung là một trong những rất nhiều thân phận của y, có thể là dùng tên giả, cũng có thể đó chính là tên thật của y, ai mà biết được như nào.

Không biết cũng tốt, Hình Chu nghĩ xong phất tay áo, tỏ vẻ không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Thấy Hình Chu không hề rối rắm về vấn đề, thiếu niên lại tươi tỉnh trở lại, nói: "Đúng rồi, em đối với Đại hội võ lầm có hứng thú không?"

Hình Chu lười nhìn hắn, thầm nghĩ mình tuyệt đối có tư cách tham gia đại hội, chỉ là giờ đây hắn chưa trốn thoát mà thôi.

Thiếu niên vui tươi hớn hở nói: "Nương tử đừng lo lắng, vi phu tháng sau cũng phải đi, cùng lắm mang thêm một người nữa là được."

Phản ứng đầu tiên của Hình Chu, chính là người này định đi gây rắc rối?

"Đừng dùng ánh mắt như vậy." Thiếu niên nói:" Vi phu có thiệp mời nha."

Nói xong, y vừa lấy ra thiệp mời võ lâm đưa tới trước mặt thanh niên. Ban đầu Hình Chu không định nhìn, nhưng thiếu niên một mực đung đưa trước mặt hắn, như thể đang ra hiệu muốn Hình Chu đến xem. Bị y làm cho choáng váng đầu óc, không còn biện pháp nào, Hình Chu đành phải thỏa hiệp. Nhưng khi định đưa tay đến lấy, đã thấy thiếu niên suýt chút nữa dừng tay lại, sau đó chậm rãi thu hồi nhét lại vào trong ngực.

"Ngươi... " Hình Chu sắp bị y làm cho phát điên rồi.

"Ai nha, em như vậy cũng thật thú vị." Thiếu niên cười, cũng mặc kệ hắn, giơ đũa lên chuyên tâm ăn cơm, giống như vừa rồi đều do Hình Chu cố tình gây sự.

Hình Chu nghiến răng nghiến lợi, đồng thời tâm trí hắn trăm lần nghĩ ngợi. Cục kẹo dẻo này khẳng định chắc chắn không thể thoát khỏi, tại sao không sử dụng thân phận của hắn ta để tìm thuốc giải Phong Hồn Cốt, sau đó đến Đại hội võ lâm, xem hắn ta rốt cuộc muốn làm gì.

Hơn nữa Hình Chu tin tưởng Tu Nguyệt rất hiểu hắn, nếu như tìm không thấy hắn, Tu Nguyệt hẳn sẽ đi Đại hội võ lâm, bởi vì y biết thanh niên rất để ý chuyện 'Ngã vi kiếm pháp'.

Nghĩ đến đây, Hình Chu không còn lựa chọn nào khác ngoài quyết định ở lại bên cạnh thiếu niên trước.

Nghĩ thì thật đơn giản, còn làm thì không hề dễ. Dọc theo đường đi có thể nói thiếu niên cực kỳ quấy rầy hắn, dường như thiếu niên thích nhìn Hình Chu tức giận lộ ra răng nanh móng vuốt rồi lại không thể làm gì được thiếu niên.

Lại là một ngày theo mọi ngày. Lúc hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, dần dần đi sâu vào trong rừng núi thẳm, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm độc đáo của cấy cối tại đây.

Một ngày đẹp trời như thế, lại không có một bóng người nào, hai người vốn đã dán vào nhau rất gần, thiếu niên tràn đầy tinh lực đặt tay lên người thanh niên trước mặt.

"Ngươi đang làm cái quái gì?" Hình Chu lạnh lùng nói, dùng sức muốn đem thiếu niên phía sau quăng xuống ngựa, bất đắc dĩ không có nội lực, uy lực không đủ, ngược lại còn bị thiếu niên thuận thế không chế.

Thực tế mà nói, thiếu niên thấp hơn Hình Chu nửa cái đầu, thân hình cũng không rắn chắc như thanh niên, nhưng y hết lần này tới lần khác rất thích ngồi ở phía sau Hình Chu, ôm lấy người hắn vào trong ngực, không có nhìn đường phía trước, dứt khoát để cho Hình Chu tự mình cưỡi ngựa.

Lúc này, một tay thiếu niên thò vào trong vạt áo thanh niên xoa bóp đầu vú, tay kia theo vào trong quần muốn sợ soạng lỗ huyệt của Hình Chu.

Cơ thể thanh niên cứng đờ, hai tay không khỏi kéo dây cương ngăn ngựa dừng lại, trên miệng mắng chửi y: "Ban ngày ban mặt, ngươi... a!"

Thiếu niên thu hồi lại bàn tay vừa rồi còn tàn nhẫn bóp nhũ hoa, nói: "Ít nói chuyện vô ích, ai cho phép em dừng dừng lại?"

Vừa nói y vừa đoạt lấy dây cương: :"Giá!"

Con ngựa chạy như điên, khiến cho thanh niên loạng choạng ngã trái ngã phải, đưa tay định đoạt dây cương lại từ phía thiếu niên, nhưng mấy lần đều bị thiếu niên dễ dàng tránh né. Điểm Thương Khung ra tay cực nhanh, giữa ngón tay y điểm mấy huyệt đạo của hắn, rồi y liền đè xuống nửa người trên của hắn, buộc Hình Chu phải dùng hai tay ôm lấy cổ ngựa, sau đó rút thắt lưng bên hông hắn ra, trói buộc thân trên hắn cùng con ngựa lại với nhau.

Con ngựa này cũng coi như có linh tính, biết thiếu niên  không dễ chọc vào, cho nên không ngừng chạy thẳng về phía trước, mặc kệ động tác hai người trên lưng ngựa kia.

Toàn bộ thân trên hắn không thể động đậy, Hình Chu chỉ có thể nằm ở trên lưng ngựa, đây tuyệt đối không phải tư thế thoải mái gì, huống chi người phía sau hắn còn đang nhìn chằm chằm vào cơ thể hắn lúc này.

"Ai nha, sớm nghĩa đến biện pháp này thì tốt rồi, như vậy, ta không phải có thể cưỡi thêm ngựa sao?" Thiếu niên mang ý cười, nói: "Thật tốt, hiện tại nương tử cưỡi ngựa, còn vi phu cưỡi em, không ai châm trễ ai cả!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro