Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua buổi sáng phóng túng, Hình Chu nói lời tạm biệt Khương Khả, cả người đều lộ ra hai chữ không được tự nhiên. May mà sư đệ tính cách đơn thuần, không có phát hiện sư huynh mình có điểm kỳ quái. Mà trên đường chạy về Lãm Nguyệt sơn trang, Yến Trọng Thủy lấy lý do tiết kiệm thời gian, bỏ qua yêu cầu mua thêm một con ngựa của Hình Chu. Sau đó sự thật đã chứng minh, Hình Chu eo mỏi chân mềm không có biện pháp tự mình cưỡi ngựa.

Hai tay nam nhân xuyên qua người hắn thúc ngựa, chọc cho Hình Chu không thể không tựa vào trong lòng nam nhân. Hình Chu phát hiện, sau khi hắn cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Yến Trọng Thủy, vẫn còn cảm giác xôn xao nhưng cũng may vẫn còn trong phạm vi có thể dựa vào lý trí đè nén. Điều này làm cho hắn không khỏi cười khổ, thầm nghĩ không chừng còn muốn bị nam nhân đụ thêm vài lần nữa, độc này liền giải xong, chỉ là ý tứ này không dám nói cho nam nhân biết.

Khi trở lại Lãm Nguyệt sơn trang, Hình Chu dẫn đầu xông tới tìm Đàm Tu Nguyệt.

Lúc đó bằng hữu tốt đang ở phòng khách kiểm tra thân thể Hoắc Tiểu Thảo, nam nhân kia không hổ là Tu La cốc chủ, đã tỉnh lại ngồi dựa ở trên giường. Hoắc Tiểu Thảo là một hán tử khôi ngô hơn Yến Trọng Thủy, trên khóe miệng còn để lại hai chòm râu nhỏ, bề ngoài có vẻ hơi buồn cười.

Bỏ lại Yến Trọng Thủy đi thăm nghĩa huynh của mình, Hình Chu kéo tay Đàm Tu Nguyệt để cho y ngồi vào ghế, chính hắn cũng lớn tiếng ngồi xuống rồi vươn tay phải ra. Mặc dù mông có chút đau nhưng  mà đối với Hình Chu da dày thịt mỡ mà nói, căn bản không đáng kể.

"Ngươi muốn làm cái gì? " Đàm Tu Nguyệt chậm rãi uống một ngụm trà được bưng lên, nói.

"Ta..." Hình Chu nói ra những lời hắn đã luyện tập nhiều lần trên đường: "Ta đang trên đường thăm dò Hoan Hỉ Giáo, không cẩn thận trúng độc của bọn họ."

Đàm Tu Nguyệt nghe vậy, trừng mắt liếc hắn một cái kéo tay thanh niên qua bắt mạch: "Sao không nói sớm!"

Hình Chu sờ sờ mũi, thầm nghĩ không phải đã nói rất nhanh rồi sao. Nhưng hắn phát hiện dù ngồi gần vẫn không thoải mái nổi, Đàm Tu Nguyệt cũng bất quá là đặt hai ngón tay lên cổ tay hắn mà thôi, hắn cũng có chút... động dục...

Hình Chu sắc mặt trắng bệch, cố gắng áp chế dục vọng của mình, trán nổi lên gân xanh, từ đáy lòng cảm thấy cơ thể này của hắn thật sự xong rồi!

Thật vất vả mới bắt mạch xong, gần như khi Đàm Tu Nguyệt giơ tay lên, Hình Chu ngay lập tức thu tay mình lại.

"Thế nào?" hắn hỏi.

Vẻ mặt Đàm Tu Nguyệt không nắm bắt được gì: "Tim đập hơi nhanh, không có gì khác."

Hình Chu có chút kinh ngạc nhìn y, ngay cả Tu Nguyệt cũng không kiểm tra ra được? Hay là thuốc này thật ra không tái phát nữa? Nhưng lúc ấy giáo chủ kia rõ ràng nói cho hắn biết muốn giải độc thì phải đi Tây Vực tìm hắn... 

"Làm sao có thể không có chuyện gì?"

Đàm Tu Nguyệt lúc này mặt đã hoàn toàn biến sắc, gằn từng chữ nói: "Bây giờ, cơ thể của ngươi__ phóng đãng, dâm dục, quá độ." Nam nhân lạnh lùng cứng rắn: "Ngươi ngày hôm qua làm những gì?"

Hình Chu mặt đầu tiên là đỏ lên sau đó là trắng bệch, sau đó nữa đơn thuần theo bản năng liếc mắt nhìn Yến Trọng Thủy cách đó không xa.

"Ngươi nhìn hắn làm gì?" Đàm Tu Nguyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nắm cằm Hình Chu xoay lại: " Độc dược Tây Vực đông đảo, là độc "Dạ Dạ Hỉ" một ngày không làm tình đủ bốn canh giờ liền nổ tung mà chết? Hay là phải đem dương vật bắn ra năm lần trong hai canh giờ nếu không hạ thân thối rữa_ độc "Ngũ Kiến Tán"? Thậm chí là... mỗi mười ngày lại phải có được tinh dịch nam nhân, bằng không từ nay về sau biến thành cái xác không hồn_ độc  "Thập Nhật Hoan"?  thậm chí là..."

"Đủ rồi!" Mắt thấy y càng ngày nói càng thái quá, trong lòng tựa có quỷ, Hình Chu rốt cục đứng lên lớn tiếng cắt đứt lời nói của y.

Sắc mặt Đàm Tu Nguyệt không chắc chắn lắm. Y cũng biết mình có chút mất bình tĩnh, cũng không biết tại sao, hiện tại y chỉ cảm thấy rất phẫn nộ! Vì thế nam nhân xinh đẹp tuyệt trần bày ra một nụ cười châm chọc, nói: "Mỹ nhân Tây Vực mỗi người mỗi vẻ đẹp khuynh quốc, ngươi cho dù thân trúng kịch độc, nếu có thể cùng các ả ta làm tình chính là một chuyện tốt phải không?"

Nói xong, nam nhân vung tay áo xoay người rời đi.

Hình Chu chán nản ngồi xuống, hắn trước kia biết Đàm Tu Nguyệt thường tính tình biến hóa kỳ lạ, nhưng vì tình cảm sâu đậm nên hắn không cảm thấy có gì cần phải thỏa hiệp. Gần đây ngắn ngủi hai ngày liên tiếp xảy ra nhiều chuyện  làm cho Hình Chu thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bởi vậy cảm thấy hôm nay ứng phó với tính tình xấu của bằng hữu tốt đặc biệt vất vả, lần đầu tiên cảm thấy bạn tốt thật sự là vui buồn khó lường.

Không biết bạn tốt sau khi biết được chuyện hắn cùng "hòa thượng xấu xa" ra ngoài hưởng thụ cuộc làm tình sẽ thế nào.

Huống chi vừa rồi hắn theo bản năng thoáng nhìn Yến Trọng Thủy, dẫn đến Đàm Tu Nguyệt cảm thấy một đêm lo lắng cho hắn đầy uổng phí, rằng thân thể Hình Chu chẩn đoán ra mắc một số bệnh... Điều này sao có thể không làm cho Đàm Tu Nguyệt tức giận?

Mặc dù, ngay cả nam nhân thần y còn không hiểu hết những lý do vì sao tức giận như thế.

Yến Trọng Thủy như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Đàm Tu Nguyệt đang rời đi, nhưng không nói gì, đi tới bên người Hình Chu, một tay vỗ vỗ bả vai của hắn.

"Vừa rồi ta đã nói với đại ca, cùng ngươi đi Tây Vực."

Nghe y nói như vậy, Hình Chu mừng rỡ đáp ứng, rất cảm kích Yến Trọng Thủy chịu giúp mình. Hắn là người hào sảng, không muốn nói lời hay, hắn ngầm hạ quyết tâm, Yến Trọng Thủy giúp hắn, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ lại.

Về phần chuyện phát sinh quan hệ với Yến Trọng Thủy, nói hoàn toàn không bận tâm là không đúng, nhưng Hình Chu cũng biết, tình huống lúc ấy bất kể là ai thì chính hắn cũng sẽ không biết xấu hổ mặt dày xin làm tình, Yến Trọng Thủy còn không vì chuyện đó mà khinh thường hắn, khiến hắn đã đủ hài lòng rồi. Huống chi đây là chuyện liên quan đến tính mạng, hắn không muốn nhiều lời đạo đức giả, hiện tại hắn đã chui ra khỏi hang, xem như đã nhìn thoáng, hắnlà một đại nam nhân... Mông bị đụ có lẽ thật sự không phải chuyện gì ghê gớm.

Đàm Tu Nguyệt trước kia đã từng nói rằng, Hình Chu trong đầu không chứa được quá nhiều sự việc, bình thường có phiền não hiếm khi vượt quá ba ngày, bởi vì hắn luôn rất nhanh đem mọi rắc rối lớn nhỏ mà giải quyết.

Yến Trọng Thủy vừa rồi nghe Đàm Tu Nguyệt thốt ra độc "Thập Nhật Hoan" có chút khả nghi, vì thế muốn đem suy nghĩ nói cho Hình Chu, hai người cảm thấy việc này không nên chậm trễ nữa, sau khi dùng A Vụ truyền tin tức cho môn phái, hai người quyết định lập tức khởi hành. Về phần Hoắc Tiểu Thảo, chỉ cần biết hắn ta không còn nguy hiểm đến tính mạng, Yến Trọng Thủy sẽ không cần lo lắng thêm.

"Hai người các ngươi muốn đi đâu? " Vừa mới đi tới cửa đã có thanh âm lạnh như băng từ sau lưng bọn họ truyền đến.

"Có chút việc, ta và Yến đại ca..." Hình Chu nghe ra là Đàm Tu Nguyệt, vốn cho rằng hai người gặp mặt sẽ xấu hổ, hắn cũng chỉ bảo hạ nhân truyền lời chứ không có ý định tự hắn nói lời từ biệt, không nghĩ tới bạn tốt sẽ đuổi theo, vì thế thanh niên xoay người muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang.

"Ồ~" Đàm Tu Nguyệt nửa khuôn mặt che khuất trong bóng tối không rõ, hơi thở có chút cổ quái nói: "Điều gì có thể khiến cho ngươi cùng tên thủ lĩnh tà đạo này làm việc? Ngay cả việc... ngươi gọi hắn là đại ca?

Sự thù địch của bạn tốt nhà hắn quá mức rõ ràng, khiến Hình Chu nhíu mày: "Ngươi đừng âm dương quái dị như vậy, Yến đại ca là đi giúp ta."

Hắn vừa dứt lời, Đàm Tu Nguyệt bên kia đột nhiên ra tay, đầu ngón tay xoa xoa mấy kim ngân châm màu bạc thẳng hướng Yến Trọng Thủy mà tới, khiến Hình Chu hoàn toàn không có cơ hội phản ứng. Từ lúc vụng trộm học nghệ của Tạ lão tiền bối tới nay, tính tình của hắn  cởi mở chủ động học ngoại công*, trong khi Tu Nguyệt bởi vì thân thể còn hạn chế nên không học kiếm pháp, chỉ đem khinh công cùng ám khí của một đời Kiếm Thánh Tạ Hoàn học được đến mười phần mười( 100% ), một nam nhân với kim ngân châm màu bạc biến hóa lạ lùng không lường trước được, chẳng qua y chưa có cơ hội sử dụng mà thôi.

*ngoại công là các loại công phu luyện ngoại lực, có thể bao gồm trong đó có nhuyễn công ( loại công phu chuyên luyện lực, lực từ ngón tay, lực cạnh tay, luyện lực từ việc dùng tay đấm vật gì đó...) và Ngạnh công ( là loại công phu dùng sức mạnh để luyện, như Thiết sa chưởng _ chưởng tay sắt... ), các phương pháp luyện tập chiêu thức tấn công linh hoạt, mạnh mẽ và từng phần bộ phận cơ thể đều có thể thủ.

Lúc này nhìn y đột nhiên bày ra bản lĩnh, Hình Chu sửng sốt mà Yến Trọng Thủy thì giống như đã sớm lo liệu, trường côn trên tay xoay nhẹ,  đem những kim châm này dội ngược trở lại trên mặt đất cách đó không xa, sáng lấp lánh dựng thẳng một hàng.

"Tu Nguyệt, ngươi đột nhiên muốn làm gì?" Mặc dù tự hắn có thể thăm dò, Hình Chu tức giận, thanh âm cũng lớn hơn.

Đàm Tu Nguyệt nửa cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong khiến người ta tràn ngập ớn lạnh, nhẹ giọng nói: "Ngươi cùng hòa thượng mới chỉ quen biết có mấy ngày, đã lớn tiếng với ta?"

"Ta không phải..." Mặc dù muốn phản bác,  chính hắn vừa rồi quả thật có chút thiên vị Yến Trọng Thủy, nhưng... Đây đều là bởi vì Tu Nguyệt đột nhiên ra tay trước, nói như thế nào cũng giống như hắn không đúng. Hắn lắc đầu, để cho mình tâm tình ổn định lại rồi mới nói: "Tu Nguyệt, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ngươi phải tin tưởng phán đoán của ta một lần chứ? Yến đại ca thật sự là người tốt..."

Cũng không biết Hình Chu nói câu nào chọc tới Đàm Tu Nguyệt, hắn thu lại ý cười, cứ thế không nói một rằng liền bước chân nhẹ nhàng thi triển khinh công tấn công Yến Trọng Thủy.

Nhìn nam nhân biểu tình thản nhiên, mắt thì hơi nhíu lại tản ra sát khí, Hình Chu biến sắc. Với thực lực khủng bố của Yến Trọng Thủy, Đàm Tu Nguyệt cho dù khinh công và ám khí mạnh mẽ cỡ nào, đối đầu với hắn ta chỉ còn một con đường chết. Không biết bạn tốt phát điên vì cái gì, nhưng không thể trơ mắt nhìn y chịu chết, vì thế Hình Chu vội vàng cầm trường thương chắn trước mặt nam nhân Yến Trọng Thủy, nói: "Nơi này giao cho ta."

Hắn sợ Yến Trọng Thủy hành động.

Nhưng Đàm Tu Nguyệt lại không biết hắn đang nghĩ gì, nhìn Hình Chu đứng ở trước mặt nam nhân tạo tư thế bảo vệ, Đàm Tu Nguyệt tức giận nghiến răng, giận dữ quát: "Tránh ra!"

Làm sao Hình Chu có thể làm như vậy, ánh mắt ngước nhìn thấy con ngươi cuồng loạn của Đàm Tu Nguyệt, thanh niên dừng lại, ánh mắt này hắn quá quen thuộc, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Đàm Tu Nguyệt phát điên! Đàm Tư Hoài phụ thân y không phải nói Tu Nguyệt đã khỏi hẳn rồi sao? Tại sao hôm nay...

Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, vì thế hắn bày ra tư thế nghênh đón, cho dù ám khí của hắn không sánh bằng Tu Nguyệt, vẫn có thể khống chế được người trước mặt dù cho có khó khăn, Tu Nguyệt nói cho cùng y thuật mới là thế mạnh thật sự của y.

Thấy Hình Chu cố ý muốn giúp Yến Trọng Thủy, Đàm Tu Nguyệt nắm chặt nắm đấm, âm trầm nói: "... Ngươi rượu mời không uống muốn rượu phạt!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro