Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình Chu đảo đầu chuôi đao hướng lên trên, chỉ sợ làm thương bạn tốt nhà hắn. Mà Đàm Tu Nguyệt đối diện thì lùi lại hai bước, kim châm trên tay liên tục phát ra, đúng là không chút lưu tình nào, một lòng một dạ muốn nhanh chóng chiến thắng.

Trong lòng Hình Chu sốt ruột nhưng không có biện pháp khác. Biết kim châm của Đàm Tu Nguyệt là tấn công từ xa, động tác dưới chân hắn nhanh hơn, nghĩ cách duy trì khoảng cách hai bước với Đàm Tu Nguyệt, tay phải thi triển lực khiến trường thương từ phía bên trên đâm thẳng xuống, hy vọng đánh ngất thanh mai trúc mã.

Chỉ là Đàm Tu Nguyệt từ nhỏ nhìn hắn luyện võ, đối với chiêu thức của hắn đã sớm thuộc lòng nắm rõ, khi Hình Chu xoay tay phải, đầu gối nam nhân khẽ cong, dưới chân dùng sức đạp một cái, vừa lúc từ bên người Hình Chu trượt khỏi ra ngoài.

Hình Chu phản ứng cũng nhanh, hắn trở tay thu vũ khí bên người, tay trái xoay tròn theo chiều kim đồng hồ muốn đi bắt người, hắn đã đánh giá thấp quyết tâm của Đàm Tu Nguyệt đối với chuyện tấn công Yến Trọng Thủy. Nam nhân rốt cục mất đi kiên nhẫn khi đánh với Hình Chu, thân thể hắn ta ở trên không trung xoay nhẹ, mặt hướng về phía Hình Chu, giơ tay vung lên mấy hàng kim châm xông thẳng vào phía thanh niên mà tới!.

Hình Chu cả kinh, vội vàng đem thắt lưng gấp thành một độ cong mà người thường không thể đạt tới, tay phải dùng trường thương làm trụ khẽ nâng mặt ngẩng lên trời, chỉ thấy mấy kim châm màu bạc trước mắt hiện lên, những kim châm kia chạm qua chóp mũi hắn, tất cả châm đều đóng như đinh ở trên cây cột hành lang cách đó không xa.

Hình Chu lộn nhào một vòng nhìn đám cây kim bạc đâm vào cột, tức giận rống to lên: "Đàm Tu Nguyệt! Ngươi muốn giết ta sao!?"

Nghe được thanh âm của hắn, Đàm Tu Nguyệt sững sờ tại chỗ trong nháy mắt, biểu tình trở nên chút mê mang, y không biết mình đang làm cái gì. Nhưng rất nhanh, liền khôi phục lại sự hung ác vừa rồi.

Hắn ta nhíu mày, từ trong tay áo rút ra 2 cái kim châm, không hề để ý tới Hình Chu đang nổi trận lôi đình và y bước chân nhanh hơn, như thể trong mắt chỉ có Yến Trọng Thủy đang đứng ở cửa lớn.

Giết hắn! Giết hắn! Chỉ cần tên hòa thượng chết, Hình Chu nhất định sẽ trở lại giống như trước đây!

Lại thấy Yến Trọng Thủy khẽ nâng cằm, khinh thường phun ra bốn chữ: "Không biết tự lượng sức mình!"

"Đợi đã." Biết nam nhân thật sự không vui, sợ y làm Đàm Tu Nguyệt bị thương, Hình Chu chạy như điên muốn đuổi theo thanh mai trúc mã của hắn, lần đầu tiên hắn ghét hoa viên to lớn như này.

Hắn từ nhỏ đến lớn khinh công đều kém hơn Đàm Tu Nguyệt, làm sao có thể theo kịp đây?

Nam nhân mặc áo gấm nâng tay phải vung kim châm từ hướng trái sang phải, toàn bộ kim châm theo ngón tay mảnh khảnh của y bắn về phía Yến Trọng Thủy.

Hòa thượng khóe môi mang theo ý cười lạnh, một tay nhấc trường côn lên quét ngang, gậy của hắn được đúc bằng sắt mà ra, ít nhất cũng nặng chừng bốn mươi cân, nhưng lúc này Yến Trọng Thủy cầm không mất chút sức nào, chiêu thức lại còn nhanh. Kim châm cùng trường côn va chạm vào nhau, tạo ra vô số ánh bạc hiện lên, mỗi một sợi tơ màu bạc đều đại biểu cho phương hướng kim châm Đàm Tu Nguyệt bị đánh rớt xuống.

Đàm Tu Nguyệt lại hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để trong lòng. Hắn đã nhìn Hình Chu luyện võ nhiều năm như vậy, nên mặc dù không có một thân võ công cao cường nhưng ánh mắt lại vô cùng độc ác. Lúc này Yến Trọng Thủy tay chống cự một cách kiêu ngạo, rốt cuộc vẫn cho nam nhân mặc áo gấm nhìn ra được tia nhược điểm, tay trái thoáng chốc vung nhẹ, bột phấn độc liền thuận theo gió rắc về phía Yến Trọng Thủy.

"Tiểu nhi khoa. " Chỉ thấy Yến Trọng Thủy tung người nhảy lên, tích góp từng tí nội lực hai tay cầm gậy vung tay chém, cứng rắn nổi một trận gió đem bột phấn độc bay ngược trở lại.

*Tiểu nhi khoa có ba nghĩa: ý một là một trong những khoa tại bệnh việt, ý hai là chỉ bủn rủn, nhỏ mọn, chứa đựng sự trêu cợt, phiền muộn, rắc rối một cách oái oăm. Ý ba chỉ những điều nhỏ nhặt.

Còn ở đây, Yến ca là muốn nói Tu Nguyệt quá phiền.

Đàm Tu Nguyệt mặc dù ra đòn không thành, nhưng ỷ vào khinh công vô cùng tốt, nháy mắt đã nhảy lên đầu hành lang bên cạnh. Chỉ có khổ cho Hình Chu, hắn vẫn đi theo phía sau Đàm Tu Nguyệt, cũng không nhìn thấy y rải độc, mà Yến Trọng Thủy cùng lúc không chú ý đến hắn. Mọi sự trùng hợp như vậy, bột phấn độc kia toàn bộ đều rơi lên người Hình Chu, ngay cả mũi tự giác hít vào một ít.

Đàm Tu Nguyệt muốn đem Yến Trọng Thủy đặt vào chỗ chết, phía dưới chân cũng là kịch độc máu, bất quá chỉ trong nháy mắt, Hình Chu liền lắc người quỵ xuống và "Oa" một tiếng phun ra máu.

Thấy thứ chất lỏng đỏ tươi, Đàm Tu Nguyệt cuối cùng cũng hồi phục chút lí trí, hắn ngây ngốc nhìn Hình Chu ngã xuống đất cùng một chút bối rối.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, cứu người!" Yến Trọng Thủy tiến lên ôm lấy cơ thể thanh niên, hét lớn với Đàm Tu Nguyệt.

Một tiếng rống này cuối cùng mới làm cho y lấy lại tinh thần, nam nhân vội vàng từ trên hành lang nhảy xuống, từ trong ngực lấy ra bình sứ chứa thuốc giải. Y quan tâm thành ra loạn, dẫn đến quá sốt ruột, tay càng không khống chế được phát run, dẫn đến thuốc trong bình sứ đổ ra ngoài không ít.

Yến Trọng Thủy đoạt lấy cái bình trong tay y, nhìn bên trong chứa chất lỏng xong dứt khoát ngửa đầu ngậm một ngụm, cúi người đút thuốc giải cho Hình Chu bằng miệng.

Giờ đây, Đàm Tu Nguyệt không rảnh quan tâm đến việc bằng hữu đã từng phũ phàng với y, chỉ mong Hình Chu uống xong thuốc giải, cuối cùng nam nhân cũng tỉnh táo lại được một chút, y nắm cổ tay Hình Chu bắt mạch, thẳng đến khi cảm nhận được mạch máu thanh niên ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.

Không để ý đến cơ thể không mấy mảnh khảnh của Hình Chu, Yến Trọng Thủy nhẹ nhàng ôm ngang thanh niên, hỏi: "Phòng khách ở đâu?"

"Đi theo ta. " Đàm Tu Nguyệt thở sâu, đáp. Y thấy động tác của hai người trước mặt thật chướng mắt, làm cho y có cảm giác được chính y lại muốn phát điên, vì vậy trong lúc dẫn đường đồng thời y từ trong bình thủy tinh rót ra mấy viên thuốc đan bỏ vào miệng ăn.

Bệnh này của y từ khi ở chung với Hình Chu tới nay đã khá hơn không ít, mấy năm trước tuyên bố khỏi hẳn, giờ thì không biết tại sao hôm nay lại tái phát, còn thiếu chút nữa làm Hình Chu xảy ra chuyện không may...

Nhớ tới sắc mặt xám xịt vừa rồi của Hình Chu, Đàm Tu Nguyệt âm thầm cắn răng, hai tay nắm chặt, rất căm tức bản thân mình.

Hình Chu cau mày nhắm chặt hai mắt, không biết bạn tốt có suy nghĩ áy náy, thế nhưng lúc này hắn không có thời gian nghĩ nhiều đến thế.

Vừa rồi trong thời điểm trúng độc, hắn cảm thấy rõ nội tạng đau đớn vặn vẹo xoắn lại vào nhau, sau khi uống xong thuốc giải, cảm giác trong cơ thể mọi thứ đang bị kéo căng ra, đau đớn làm cho hắn muốn kêu mà không kêu ra được. Cũng may thời gian đau đớn không có kéo dài, độc tố cũng rất nhanh biến mất, đầu hắn chỉ còn choáng váng, muốn ở trong khuỷu tay an ổn của Yến Trọng Thủy ngủ một giấc. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn kinh ngạc phát hiện, hắn cư nhiên...... Rất nóng......

Là buổi tối hôm đầu tiên, lúc đó độc phát chính là loại khô nóng này.

Nếu được, Hình Chu rất muốn đem giáo chủ Hoan Hỉ Giáo đặt ở dưới thân đánh một trận, y dám để cho hắn cảm giác chật vật như vậy. Hắn không biết tại sao lại phát sinh tình huống này, rõ ràng cho tới bây giờ hết thảy mọi thứ đều đang tốt đẹp, khả năng duy nhất chính là trong độc dược hoặc giải dược của Đàm Tu Nguyệt có thành phần xung đột với độc dược của Hoan Hỉ Giáo, dụ dỗ hắn phát độc.

Đối với việc mình còn có thời gian suy nghĩ nguyên nhân bất đắc dĩ, Hình Chu hơi mở mắt, hiện tại hắn đã được Yến Trọng Thủy đặt lên giường, nam nhân đang đứng ở bên cạnh giường từ trên cao nhìn xuống hắn, còn Đàm Tu Nguyệt thì giống như hài tử làm sai chuyện, luống cuống tay chân đứng cách bọn hắn không xa.

Dù rất muốn an ủi bạn tốt rằng hắn không sao, mà lúc này cả người hắn vừa ngứa vừa nóng, khóe mắt cũng đỏ lên, rảnh đâu còn quan tâm đến bạn tốt. Không muốn bị bạn tốt biết được bí mật, Hình Chu cầm bàn tay to lớn của Yến Trọng Thủy nhẹ nhàng kéo, cố gắng duy trì lý trí nói: "Yến đại ca... bảo Tu Nguyệt ra ngoài..."

Thế nhưng những lời này đối với Đàm Tu Nguyệt thì không khác gì bom tấn, nam nhân áo gấm như bị sét đánh trúng đứng hình tại chỗ. Y biết mình quá đáng, nhưng không nghĩ tới Hình Chu không muốn nhìn thấy y... Cơ mà, y không phải cố ý thật, y không muốn tái phát cái bệnh chết tiệt này! Mặc cho có chút nghi ngờ trốn tránh trách nhiệm, cũng biết rõ phải xin lỗi, nhưng Đàm Tu Nguyệt từ nhỏ tùy hứng kiêu ngạo, lại muốn tách hai người họ, mâu thuẫn khiến y đứng tại chỗ không di chuyển được.

Đồng thời, y không khỏi cảm thấy oán hận, chính y cùng Hình Chu quen biết đã mười bảy năm, còn không bằng người nam nhân kia mới chỉ quen biết được vài ngày.

Yến Trọng Thủy đương nhiên phát hiện ra sự khác thường của Hình Chu, ngón tay của y vuốt ve trán rồi đến gò má thanh niên, cảm nhận được nhiệt độ cao trong cơ thể hắn, vì thế y áp sát người Hình Chu, thấp giọng nói: "Lại bắt đầu rồi?"

Hình Chu hơi sững sờ, trong hai mắt lấp lánh, nghe được câu hỏi của Yến Trọng Thủy vội vàng gật đầu, hy vọng hắn ta đuổi Đàm Tu Nguyệt ra ngoài càng sớm càng tốt.

Cảm giác phát độc so với lần đầu tiên còn mãnh liệt hơn, da thịt hai người kề nhau thắp lên một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt lý trí của Hình Chu chẳng còn gì. Ngay từ đầu hắn chỉ nhẹ nhàng giữ chặt tay Yến Trọng Thủy, giờ thì đã giống như chịu không được thống khổ gì đó, năm ngón tay gắt gao bám vào cánh tay nam nhân.

"Nóng quá..." Cơ thể hắn như ở trong lò lửa, mỗi một tấc da thịt chạm vào quần áo hắn làm cho Hình Chu chịu không nổi muốn kéo áo của hắn ra, kéo quần của hắn xuống, cả người như không còn xương cốt ở trên giường cọ xát.

Ánh mắt Yến Trọng Thủy tối sầm, lần phát tác này còn nghiêm trọng hơn lần trước, nếu không y sao lại quên Đàm trang chủ còn ở trong phòng nhanh như vậy?

Đàm Tu Nguyệt dù sao cũng là thầy thuốc, khi Hình Chu rên ra tiếng rên đầu tiên thì y phát hiện ra điểm kỳ quái, sợ hắn bị hòa thượng xấu xa trước mặt hại, nam nhân áo gấm đem kiêu ngạo vừa rồi của mình còn bướng bỉnh vứt ra sau đầu, một lòng một dạ lo lắng cho Hình Chu, y không nhịn được đi đến bên giường.

Giờ đây Yến Trọng Thủy không cho y cơ hội nào nữa, nam nhân không thèm ngẩng đầu, vung tay lên liền dùng nội lực cao cường hất Đàm Tu Nguyệt ra ngoài, một phần là nể mặt Hình Chu, y cố giữ thể diện cho Đàm Tu Nguyệt, để cho nam nhân áo gấm vừa vặn ngồi ở trên ghế đá cách đó không xa trong phòng, sau đó trong tay y nhẹ nhàng vượt không trung liền điểm huyệt đạo Đàm Tu Nguyệt.

Bây giờ Hình Chu đã sớm đói khát không nhịn được, hoàn toàn phát độc dẫn đến hắn không còn chút lý trí nào, quần áo cũng bị chính hắn lột ra từng mảnh, đang nằm ở trên giường tràn ngập mong đợi nhìn Yến Trọng Thủy.

Thanh niên có dáng người cân xứng, bởi vì từ nhỏ học nhu thuật khiến hắn có thân thể mềm mại, cũng không có bao nhiêu cơ bắp, ngược lại khung xương còn cao gầy vừa vặn. Da thịt màu mật đổ mồ hôi mỏng, mười phân hấp dẫn cả mười.

Hình Chu dùng đôi chân dài ngoắc ngoắc Yến Trọng Thủy còn chưa cử động, ngón chân chậm rãi cọ xát bên hông nam nhân, động tác cực kỳ khiêu khích, ngay cả thanh âm cũng khàn khàn kiên nhẫn.

"Yến đại ca, Yến ca ca...... Không muốn đụ ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro