Chương 20: Vết đỏ ở cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Riin

Bạn thân của mình bị người khác đánh ngã trước mặt, Phương Du nhất thời bùng nổ, cậu rất "hộ thực"(1), một khi đã coi đối phương là bạn thân thì bất luận là kẻ nào cũng không được phép bắt nạt, loại "hộ thực" mà kể cả một sợi tóc kẻ khác cũng không thể đụng.

(1) hộ thực: như chó giữ xương, có thể hiểu là 'bảo kê' (theo mình tìm hiểu là vậy)

Phương Du mặt lạnh đỡ Kha Lâm dậy, sau đó hai ba bước lao tới túm cổ Trì Hoài.

Đây là một hành động địch ý rất rõ ràng, khóe môi Phương Du ép xuống, cơ bắp siết chặt, không kiểm soát được pheromone, mùi cây mộc hương lạnh lẽo lan tứ phía.

Trì Hoài vừa mới kéo áo lên, hai cánh tay vẫn duy trì động tác cởi quần áo, vùng da thịt tiếp xúc với hơi lạnh buổi sáng sớm trong không khí, hắn không nhúc nhích, cứ rũ mắt như vậy lẳng lặng nhìn Phương Du.

Không phải là hắn không muốn di chuyển.

Từ góc nhìn này của hắn, Phương Du giống như một con mèo Ba Tư xù lông, đôi mắt tròn xoe trừng lên, đôi môi mím chặt, hai má vì tức giận mà phồng lên, thật là đáng yêu, đáng yêu đến mức hắn không động thủ nổi.

Mùi cây mộc hương và tuyết tùng nhanh chóng trộn lẫn với nhau, những Alpha đứng xem chớp mắt mấy cái, bầu không khí mơ hồ không giải thích được.

Cuối cùng vẫn là Trì Hoài phá tan bầu không khí quỷ dị, hắn tiếp tục vén áo lên, cười nói, "Phương Tiểu Du à, có phải cậu nhìn trúng cơ bụng tám múi của tôi rồi không? Túm cổ tôi là không muốn cho tôi thay quần áo hả?

Vừa nói vừa đặt tay ở cạp quần, kéo xuống một chút, cực kỳ khoe khoang, "Nào nào nào,, hôm nay tôi cho cậu xem một lượt, nhìn thấy không, đường nhân ngư, cơ bụng, còn có c..."

"Cút." Phương Du buông tay ra, cậu lùi về phía sau rồi quay mặt đi chỗ khác, "Đúng là không có mặt mũi. Nếu cậu đánh bạn của tôi thì tôi liều mạng với cậu, còn nữa, đổi chuông báo thức đi, ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người."

Phương Du nói xong xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

"Được được được, tôi sai rồi, đánh bạn của cậu là tôi sai."

Trì Hoài vội vàng xin lỗi, hắn nhanh chóng thay xong quần áo, cần bàn chải đánh răng tưng tưng tiến vào nhà vệ sinh.

Đứng nghiêm ở trước gương, Trì Hoài nghiêng đầu, trên cổ chình ình in năm vết đỏ, hắn đẩy đẩy Phương Du đang rửa mặt, "Này, Phương Tiểu Du, cậu nhìn xem cậu dùng bao nhiêu sức này, xem cậu véo tôi nè."

"Đáng đời." Phương Du liếc hắn, hừ lạnh, thuận tay tát nước lên mặt, sau đó vắt khăn lau mặt.

Kha Lâm cầm khăn mặt đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt thay đổi.

Hai người này cho cậu ta cảm giác như là một cặp vợ chồng sau khi ở chung với nhau thì mỗi sáng sớm đều liếc mắt đưa tình, còn cuộc đối thoại đó nữa, mẹ nó, sao nó giống như là đang ép đầu mình xuống đống chất thải màu vàng đó vậy.

Aaa, phá hoại buổi huấn luyện quân sự, sáng sớm đã gà bay chó sủa, vậy mà mẹ nó hai A này còn mập mờ!

Kha Lâm nghiến răng, cậu ta cảm thấy mình có thể viết một bản hùng ca về ngày tháng huấn luyện quân sự của mình, tên đã nghĩ xong, đó là 《 Hai A đánh nhau không thể tả》.

Phương Du rửa mặt xong thì bước ra khỏi nhà vệ sinh, đứng cạnh giường sửa sang lại trang phục, vừa mới kéo áo khoác huấn luyện quân sự lên, cánh tay đã bị Trì Hoài nắm lấy.

Con cún này không nói lời nào kéo mình ra ngoài, Phương Du hít một bụng khí, lửa giận vừa đè xuống lại bốc lên, đang muốn bùng phát thì Trì Hoài lên tiếng.

"Cmn sáu giờ bốn mươi rồi anh bạn, cậu còn sửa sang cái rắm gì, giáo quan Bùi yêu cầu tập trung lúc sáu giờ ba mươi!"

Vì vậy, Phương Du âm thầm dập tắt ngọn lửa xuống.

Hai người một đường chạy như điên đến sân tập, dưới sự chú ý của các bạn học lớp một, tay nắm tay cúi đầu chào giáo quan một cái--

"Giáo quan, xin lỗi, em sẽ chạy quanh sân."

Bọn họ gần như là nói câu này cùng một lúc, giống như là đã bàn bạc trước, ngay cả động tác và nét mặt cũng nhất quán một cách thần kỳ.

Khóe miệng giáo quan Bùi giật giật, anh ta nhìn chằm chằm Trì Hoài và Phương Du, há miệng lại ngậm miệng, cứ như vậy qua lại ba lần, anh ta thở dài, "Năm mươi lần squat, năm mươi cái chống đẩy."

Trì Hoài chớp chớp mắt, hắn hỏi, "Không chạy vòng sao?"

Giáo quan Bùi không thể nhịn được nữa, gầm lên một tiếng, "Biến!"

"Vâng, giáo quan!" Trì Hoài nghiêm chào một cái rồi kéo Phương Du chạy đi.

Hai người đi đến bãi đất trống ở phía đông sân tập, vừa rồi chạy quá nhanh nên hô hấp không ổn định, Phương Du dựa trên lan can nhìn Trì Hoài, Trì Hoài cũng khom lưng giãn cơ nhìn Phương Du.

Cứ vậy nhìn nhau một lúc, hai người cong môi cười, giống như là bật công tắc cười khúc khích, không thể dừng lại được.

Phương Du cười đến mức mỏi chân, dựa vào lan can ngồi xuống, mắng Trì Hoài là đồ ngốc, Trì Hoài cười lăn lộn trên mặt đất ho sặc sụa.

Hai người quá ồn ào, các bạn học lớp một vốn đang đứng yên lặng trong tư thế quân nhân đều quay đều nhìn về phía bọn họ.

Giáo quan Bùi thật muốn tẩn hai người này, anh ta làm giáo quan nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị hai tên nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh vả tới tấp. Thế nên, hai tên nhóc này rất vinh quang mà bị giáo quan Bùi phạt dọn nhà vệ sinh, cộng thêm là chưa dọn xong thì không được phép ăn trưa.

Phương Du cầm cây lau nhà trước cửa nhà vệ sinh tập nín thở, Trì Hoài cởi áo khoác quấn lên đầu như quả bom, sau đó quay sang gật đầu với Phương Du, "Được rồi, chúng ta vào đi."

"Đồ ngốc." Phương Du nhịn không được bật cười, ho khan một tiếng, nín thở, nhấc chân bước vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có một nam sinh đang đi tiểu, Trì Hoài và Phương Du xông vào như muốn ăn thịt người, trực tiếp làm cho nam sinh kia sợ tới mức không tiểu ra được, cậu ta run rẩy kéo quần lên, dựa vào tường nhìn chằm chằm hai người họ.

Phương Du không quản cậu ta, đi thẳng tới một bên lau sàn nhà.

"Cậu xong chưa?" Trì Hoài vứt chổi đi đến hướng nam sinh.

"Xong, xong rồi." Nam sinh sợ đến mức run lẩy bẩy.

"Xong rồi thì ra ngoài đi, chỗ này không khí trong lành lắm sao? Qua chỗ khác đi, để tôi vệ sinh bồn tiểu." Trì Hoài quấn áo khoác huấn luyện quân sự che kín mít, buồn bực khó chịu nói.

"Được, được." Nam sinh vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài, sợ chậm một chút thì Trì Hoài sẽ quang cậu ta xuống ao.

Phương Du đang lau sàn bên cạnh liếc nhìn Trì Hoài, đi cọ bồn cầu mà còn có thể hùng hồn như thế, ai không biết còn tưởng con cún này đi cọ bồn cầu cho bí thư trưởng liên hợp quốc không bằng,

Dọn xong nhà vệ sinh thì đã mười hai rưỡi trưa, Phương Du đi ra ngoài, ném cây lau nhà vào góc tường, đứng bên bồn rửa tay tẩy rửa.

Trì Hoài ném áo khoác quân sự sang một bên, đứng bên cạnh Phương Du, phải đụng vai mình vào vai Phương Du nói, "Nè, Phương Tiểu Du, cậu nói xem chúng ta cùng dọn nhà vệ sinh cũng coi như là kết giao bạn bè với nhau, vậy vụ tranh giành vị trí thứ nhất còn tính không?"

Phương Du giật giật khóe miệng một cái, con mẹ nó "cùng dọn nhà vệ sinh", cậu vẩy nước trên tay, quay đầu nhìn Trì Hoài một hai giây, giơ tay lên đấm vào mặt hắn.

Trì Hoài nghiêng người tránh đi, "Nè, vừa mới nói qua lại vài câu sao cậu lại đánh tôi rồi?"

Hắn đưa tay tiếp được một đấm bên phải Phương Du, tay trái từ eo Phương Du đi lên tới vai phải của cậu lật một cái, dễ dàng đem Phương Du giam vào trong lồng ngực.

Phương Du vùng ra, Trì Hoài sức lực lớn hơn cậu, nửa người bên trái bị Trì Hoài đè xuống, căn bản không làm được gì.

Trì Hoài liếc nhìn Phương Du, chọc ghẹo, "Bé con, năm vết cào cậu cào tôi sáng nay còn chưa tiêu đâu đó."

Lời này vừa nói ra Phương Du lập tức xù lông, cậu nhớ tới giấc mơ khó tin mà mình đã trải qua tối hôm qua, nhất thời da đầu tê dại, cả người đều khó chịu, Phương Du dùng cùi chỏ huých vào Trì Hoài, "Cậu cmn câm miệng!"

Trì Hoài nhanh tay lẹ mắt đè lại, Phương Du không nhúc nhích được, cắn răng thấp giọng nói, "Con m* nó cậu sớm muộn gì cũng chết nhờ cái miệng của mình!"

Trì Hoài vui vẻ, hắn nhướng mày nói, "Tôi nó cái gì cơ? Tôi vừa nói vết cào cậu cào tôi còn chưa tiêu mà, cậu cho là tôi nói cái gì? Phương Tiểu Du à, suy nghĩ của cậu rất không đơn thuần đâu nha~"

Phương Du không thể nhịn được nữa, dưới cơn thịnh nộ, cúi đầu, há miệng hung hăng cắn mạnh vào mu bàn tay phải của Trì Hoài một cái.

"Á!" Trì Hoài kêu đau, hắn buông Phương Du ra, quăng tay gào lên, "Con m* nó cậu là chó hả! Sao lại cắn người!"

"Tôi cắn cậu đó thì làm sao? Có giỏi thì cắn lại tôi đi!"

Trì Hoài thở hổn hển, hắn trừng mắt lao tới.

Hai người như học sinh tiểu học đánh nhau, cậu kéo quần áo tui thì tui túm tóc cậu, xúm xụm lại một chỗ quậy tung bãi cỏ trước cửa nhà vệ sinh.

"Hai người... Đang làm gì vậy?" Lâm Dật vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người dưới đất.

Động tác hai người đều dừng lại.

Phương Du buông tay đang bấu lấy tay Trì Hoài, đẩy vai hắn ra, không nói lời nào đứng dậy xoay người rời đi.

Trì Hoài lau giọt máu tàng hình trên khóe miệng, tên nhóc thối Phương Du kia véo cực kỳ đau, hắn đứng lên xoa xoa cánh tay, trừng mắt nhìn Lâm Dật nói: "Đánh nhau đó, cậu không thấy hả?"

Lâm Dật chớp chớp mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Trì Hoài, mím môi một cái, nói: "Nhưng mà anh Hoài, cậu là nhà vô địch Brazil Jiu-Jitsu thế giới mà đánh nhau thế này á?"

Trì Hoài vò đầu bứt tóc, vẻ mặt cáu kỉnh, "Cầm giải quán quân thì sao? Phương Du cậu ta cắn tôi thì tôi không được cắn lại hả!"

"Cái gì?" Lâm Dật như là vừa nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, y sửng sốt một hồi mới hỏi, "Cậu nói Phương Du cắn cậu?"

"Răng cũng tốt đó, nhìn xem còn cắn tôi chảy cả máu!" Trì Hoài đưa mu bàn tay ra Lâm Dật nhìn, trên mặt in chình ình chữ "bực bội".

Lâm Dật nhìn vết răng ngay ngắn đang rướm máu, có chút không nói nên lời.

Trì Hoài cũng không có ý định cho Lâm Dật nói chuyện, hắn thu tay lại, cầm theo áo khoác huấn luyện quân sự quay đầu bước đi, một đường trở về ký túc xá, hắn ngẩng đầu nhìn lên giường trên, chăn gối gấp gọn gàng, Phương Du không ở đây.

Phương Du trèo tường phía tây sân tập đi ra ngoài, phía sau căn cứ huấn luyện quân sự là rừng thông mênh mông, cậu tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, dưới chân là một thung lũng bao la, sau rừng là cây lá kim xanh um tươi tốt, ánh dương quang của buổi trưa hắt lên cơ thể cậu, thật ấm áp, Phương Du thở dài, nằm ngửa ra. Cậu sống mười bảy năm, đây là lần đầu tiên đánh nhau như một tên vô lại, véo, cắn, giành giật không theo quy luật gì, đến bây giờ nghĩ lại thấy đó không phải là đánh nhau, mà là trút giận, trút giận hết áp lực và sự tù đày mà gia đình vốn đã giam cầm cậu trong hơn mười năm qua.

Bố mẹ cậu không có tình cảm với nhau, nhiều năm như vậy vẫn không tồn tại tình cảm vợ chồng, như một lẽ thường tình, vì hôn nhân mà kết hôn, bố không có tâm trạng thì bạo lực lạnh, cậu bị giày vò mẹ vẫn luôn giữ im lặng, nỗi thống khổ của hai người cuối cùng cũng đều đổ hết lên người Phương Du, từng chút một kéo cậu xuống vực sâu vô đáy.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Phương Du đưa tay lên chặn lại, đánh nhau với Trì Hoài rất thoải mái, giống như xé toạc đi bóng tối đang quấn quanh người cậu, ánh mặt trời tràn xuống, tứ chi đều cảm thấy thật ấm áp, mồ hôi từ lỗ chân lông bay hơi, Phương Du cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro