Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn tám giờ tối, ở trong phòng nghỉ của Viện Nghiên cứu số Chín, Thẩm Vu Hoài nhận được tin nhắn, lấy một thứ từ trong tủ đựng đồ ở trong phòng nghỉ ngơi ra. Các nhân viên nghiên cứu ở xung quanh sau khi kết thúc công việc thí nghiệm liền rời đi, có người bạn có quan hệ thân thiết với Thẩm Vu Hoài nhìn thấy tay của anh xách một chiếc túi, nói: "Này, cậu cầm cái này làm gì đấy?"

"Tối nay tặng cho người ta." Thẩm Vu Hoài đóng tủ đựng đồ lại, nói: "Hôm nay vất vả rồi."

"Vất vả cái gì chứ, có thể bắt kịp tiến độ, giành thêm vốn cho nghiên cứu đối với chúng ta đều tốt." Người bạn cười hì hì, thay quần áo xong liền đi cùng Thẩm Vu Hoài ra ngoài: "Thầy nói nếu số liệu của chúng ta chỉnh sửa xong, những thứ còn lại đều giao cho ông ấy đi vận hành, chúng ta chỉ cần làm xong trước cuối tháng này là được rồi. À đúng rồi, cậu viết xong luận văn chưa?"

Thẩm Vu Hoài gật đầu, nói: "Bản phác thảo xong rồi, cuối tháng bổ sung thêm số liệu là được."

Người bạn yên tâm, vậy là ổn rồi, số liệu của giao đoạn trước trên cơ bản đã kiểm tra xong rồi.

Trong thời gian nói chuyện, hai người rẽ đường đi qua tầng năm của Viện Nghiên cứu, người bạn vì muốn đi quan sát phòng thí nghiệm khác nên đi trước. Thẩm Vu Hoài rẽ sang lối vào cầu thang, khóe mắt lướt qua văn phòng của nhân viên quản lý, thấy có người đi ra, là Hà Thư Hàng.

Hà Thư Hàng thấy thế đơ ra một lúc, nhanh chóng chào hỏi với Thẩm Vu Hoài, anh ta nói: "Đàn anh Thẩm mới ra à? Sao hôm nay muộn thế?"

Anh ta nhớ rõ bình thường Thẩm Vu Hoài ra về lúc hơn năm giờ hoặc sáu giờ.

Thẩm Vu Hoài liếc nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, nói: "Em đang làm gì vậy?"

"À à, em quên mang chìa khóa, vốn định tìm nhân viên quản lí lấy chìa khóa dự phòng nhưng hình như anh ấy không ở đây." Chút bối rối hiện lên trong mắt của Hà Thư Hàng, nhưng rất nhanh anh ta đã tìm được lí do giải thích: "Không sao, em đợi thêm một lúc, người cùng nhóm với em sắp đến rồi."

Thẩm Vu Hoài thấy thế gật đầu, hỏi: "Tiến độ thí nghiệm ổn chứ?"

Hà Thư Hàng nói: "Ổn, về cơ bản là kết thúc rồi."

Thẩm Vu Hoài thu lại ánh mắt, nâng bước đi về phía cạnh sườn của thang máy, nói: "Chuyện bảo nghiên* chắc sẽ không có vấn đề gì, em đừng có áp lực quá."

*Được nhận vào các nghiên cứu sau đại học mà không cần thi đầu vào

Hà Thư Hàng đi theo Thẩm Vu Hoài, thấy anh nhắc đến chuyện bảo nghiên liền cúi đầu xuống, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Các đàn anh đàn chị khác thì sao, thí nghiệm của mọi người kịp không?

Thẩm Vu Hoài trả lời ngắn gọn: "Kịp."

"Đàn anh nắm chắc như vậy, chắc chắn là số liệu đều làm xong rồi." Sắc mặt của Hà Thư Hàng có hơi khó coi, miễn cưỡng tươi cười, nói: "Vậy đàn anh đi trước đi, em còn phải đi xem nhân viên quản lí có ở phòng thí nghiệm khác không, tìm anh ấy lấy chìa khóa."

Thẩm Vu Hoài và Hà Thư Hàng tách nhau ra ở cửa thang máy, thấy người đi vào chỗ rẽ ra nơi khác, ánh mắt anh có vài phần nghi ngờ.

Là ảo giác của anh? Hôm nay giọng nói của Hà Thư Hàng rất gấp, hơn nữa vừa nãy phòng làm việc của quản lí không có khóa cửa...? Ảnh còn đang nghi ngờ thì thang máy đã đi xuống, anh chỉ đành gửi tin nhắn cho bạn để hỏi.

Khi ra khỏi Viện Nghiên cứu, anh liền nhận được tin nhắn từ bên kia.

[Bình thường mà, nhân viên quản lí chỉ đi di chuyển máy móc ở phòng thí nghiệm bên cạnh, tớ vừa đi qua thấy anh ấy ở 504, chắc là cách không xa nên không đóng cửa.]

_

Thẩm Vu Hoài dừng xe ở bãi đỗ xe của đại học S, lúc xuống xe thì đúng hơn chín giờ, không khí phần ẩm thấp, có vẻ trời sẽ mưa. Anh nhìn thời gian trên điện thoại, cầm túi tài liệu ở trên ghế phụ lên, cũng cầm cả ô theo.

Đợi đến khi anh đi đến cửa thư viện của đại học S thì phát hiện Trần Kỳ Chiêu đã đến rồi.

Bây giờ đã vào mùa thu, gió đêm rất lạnh nhưng Trần Kỳ Chiều chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay, bên dưới là chiếc quần đùi thể thao dài đến đầu gối, hai chân trắng nõn phơi ra dưới ánh đèn.

Nhìn thấy người, Trần Kỳ Chiêu vừa vẫy tay vừa nhanh chóng chạy đến.

Đợi đến khi người đi đến trước mặt, Thẩm Vu Hoài ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cậu, hình như là vừa mới tắm xong.

"Thí nghiệm bị trì hoãn một lúc, đến có hơi muộn." Thẩm Vu Hoài đưa túi tài liệu trong tay cho cậu, nói: "Chuẩn bị một vài tài liệu nhập môn, nếu em thấy hứng thú thì xem chỗ này là được rồi."

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần cậu tìm Thẩm Vu Hoài nói chuyện, thậm chí vì hỏi thăm vài chuyện, chủ đề cậu nhắc đến đều là về chuyên ngành, cũng nhắc đến Hà Thư Hàng mấy câu. Sau đó hôm nay Thẩm Vu Hoài liền chỉnh một vài tài liệu có liên quan, hỏi cậu có rảnh không, tiện đi qua đại học S thì mang theo.

"... Vâng." Trần Kỳ Chiêu nhận lấy túi tài liệu nặng trịch, cúi đầu nhìn đồ ở bên trong.

Đều là sách và tài liệu nhập môn hóa học, loáng thoáng còn thấy trên trang sách dán nhãn đủ loại màu sắc.

Thẩm Vu Hoài nói: "Chỉ nhìn một cách đơn thuần tài liệu giảng dạy có thể sẽ rất nhàm chán, bên trong có vở ghi chép, em có thể xem thử."

"Em sẽ đem về nhà xem." Trần Kỳ Chiêu một tay ôm túi tài liệu, nói: " Anh mới ra khỏi phòng nghiệm, ăn cơm chưa?"

"Anh ăn ở nhà ăn bên đó rồi." Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng trên người của Trần Kỳ Chiêu, nói: "Dạo này còn đau đầu không?"

Trần Kỳ Chiêu vốn đang cúi đầu đếm trong đó có rốt cuộc bao nhiêu quyển tài liệu, nghe vậy liền dừng lại, ý thức được câu hỏi của Thẩm Vu Hoài liền trả lời: "Không sao, đã tốt hơn nhiều rồi."

Hai người đang nói chuyện, bỗng dưng bầu trời lại xuất hiện vài tia sấm chớp, ngay sau đó là một tiếng ầm.

Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu, có thể nhìn thấy ánh sáng của sấm chớp thấp thoáng trên tầng mây, cậu đột nhiên nhớ đến: "Chiều nay em xem dự báo thời tiết, hình như nói tối nay có giông bão."

Thẩm Vu Hoài gật đầu, anh liếc thấy trên tay Trần Kỳ Chiêu không có ô, nói: "Chắc là sẽ mưa to, em về ký túc xá trước đi."

Anh còn chưa nói xong, trên mặt đất đã xuất hiện vài vệt nước to, cơn mưa bất chợt ập đến.

"Trời mưa rồi!"

Một số học sinh ở xung quanh kêu lên.

Thẩm Vu Hoài đang muốn mở ô thì ngay sau đó cổ tay anh được một bạn tay lạnh cóng cầm lấy.

"Đằng này." Trần Kỳ Chiêu một tay ôm túi tài liệu, một tay cầm lấy cổ tay của anh, không nói hai lời liền đưa anh đến mái hiên của thư viện để tránh mưa.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi, vài hạt mưa đã biến thành màn mưa, mang theo gió mùa thu, mưa vừa dữ dội vừa lạnh lẽo.

Cửa thư viện có không ít học sinh đang tránh mưa, Trần Kỳ Chiêu thấy mưa càng lúc càng lớn, cúi đầu liền nhìn thấy màn hình điện thoại nhảy ra vài cảnh báo thời tiết giông bão.

Không chỉ là mưa to, còn có sấm chớp.

Hai người đứng nói chuyện một lúc, nhưng mưa lại càng ngày càng lớn.

"Anh đưa em về phòng ngủ trước." Thẩm Vu Hoài hơi cau mày, anh để ý đến cách ăn mặc của Trần Kỳ Chiêu, nói: "Trận mưa lớn này có lẽ còn sẽ kéo dài rất lâu."

Trần Kỳ Chiêu đội mũ của áo khoác lên, vừa định nói mình chạy về là được, liền liếc thấy Thẩm Vu Hoài mở ô.

Thẩm Vu Hoài nói: "Đi thôi."

"Vâng." Trần Kỳ Chiêu đi dưới ô.

Nước mưa lạch tạch lạch tạch rơi trên ô, gió ở trước mặt thổi mạnh làm ô bị đẩy về đằng sau.

Chiếc ô dù sao cũng là ô đơn, nó vẫn quá nhỏ để che chở cho hai người đàn ông trưởng thành.

Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài dựa rất gần nhau, vai của cậu cọ vào cánh tay của Thẩm Vu Hoài, đâm vào người kia mấy lần.

Cậu ôm túi tài liệu ở trong ngực, cố gắng giữ khoảng cách một chút, tránh vướng chân vào người kia nhiều lần.

Hai người vừa từ thư viện rẽ đi, mưa không nhỏ mà càng to.

Lúc này, Thẩm Vu Hoài đột nhiên giơ tay ra kéo người vào, giơ ô thấp xuống, tay của anh đặt lên trên vai của Trần Kỳ Chiêu, kéo người về phía ô.

"Ra đây chút."

Trần Kỳ Chiêu vừa muốn nói, lại nghe thấy giọng nói ở gần bên tai, nửa cơ thể gần như đều dính vào người của Thẩm Vu Hoài, xen lẫn với nước mưa, cậu còn ngửi thấy rõ ràng mùi bạc hà lành lạnh ở trên người anh.

Sức lực của đôi tay Thẩm Vu Hoài rất lớn, khi đè người hoàn toàn không thả lỏng.

Khoảng cách dưới ô nhỏ dần, hai người đón lấy mưa lớn đi về phía trước, hai người đều không nói chuyện.

Đợi đến khi đi đến bên dưới ký túc xá, Trần Kỳ Chiêu lau bỏ nước mưa ở trên túi tài liệu, vừa ngẩng đầu lên lại đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông thu ô giũ bỏ nước mưa ở trên ô, nửa bên vai gần như đều ướt hết, để lại trên bộ quần áo màu nhạt là vệt nước sâu đậm.

Tầm mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại ở trong màn mưa, anh nói: "Trong một chốc, mưa sẽ không ngừng."

Trần Kỳ Chiêu lại nói: "Anh Hoài vào phòng ngủ của em ngồi một lát đi, đợi mưa nhỏ rồi di."

Vốn dĩ Thẩm Vu Hoài muốn đi, nhưng nhìn thấy phía xa có sấm chớp, tầm nhìn đều là mưa phùn.

Đường đi từ ký túc xá về bãi đỗ xe cũng rất dài, tình hình mưa như thế này lái xe cũng không ổn, anh gật nhẹ, nói: "Cũng được."

Thẩm Vu Hoài đã đến phòng ngủ của Nhan Khải Lân mấy lần, nhưng rất ít đi vào phòng ngủ của Trần Kỳ Chiêu, cho dù khi chào hỏi cũng chỉ đứng ở gần cửa. Đi vào phòng ngủ cùng Trần Kỳ Chiêu, anh phát hiện phòng ngủ của Trần Kỳ Chiêu không giống phòng ngủ của Nhan Khải Lân lắm. Tuy rằng bố cục giống nhau, nhưng bên của Nhan Khải Lân thì lộn xộn như ổ chó, bên của Trần Kỳ Chiêu lại đã được thu dọn, đơn giản mà sạch sẽ.

Trong ấn tượng của anh, các học sinh nam ở tuổi này hẳn là rất thích đặt một vài đồ trang trí, hoặc là áp phích theo đuổi thần tượng, hoặc là mô hình trò chơi, mô hình hoạt hình, nhưng trong phòng ngủ của Trần Kỳ Chiêu không có, nơi duy nhất có vẻ được coi là lộn xộn chắc là mặt bàn máy tính, cốc nước cùng mấy quyển sách được chồng lên nhau.

Chú ý đến ánh mắt quan sát của Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu lặng lẽ đi đến gần bàn học, ném thẳng cái gạt tàn nào đó vào thùng rác.

Thẩm Vu Hoài nghe thấy tiếng vang liền nhìn sang.

Trần Kỳ Chiêu rút ra hai tờ giấy vứt vào trong thùng rác, che đậy cái gạt tàn kia, giải thích ngắn gọn một câu: "... Vứt ít đồ."

Đời này cậu không nghiện thuốc lá nhiều như đời trước, thỉnh thoảng cảm thấy bực bội vẫn hút một điếu, may mà hôm nay cậu không hút, trong phòng ngủ không có mùi thuốc lá.

Thẩm Vu Hoài vừa định nói chuyện, tia chớp ở ngoài cửa sổ lóe lên, tiếng sấm ầm ầm cũng xuất hiện theo.

Anh đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn tình hình mưa ở bên ngoài hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ.

Trần Kỳ Chiêu cũng không nghĩ đến tiếng sấm sẽ to như vậy: "Thời tiết như vậy sợ là không đi được, anh có lẽ phải đợi thêm."

Nhưng nửa giờ trôi qua, mưa cũng không có dấu hiệu nhỏ đi, ngược lại cảnh báo thời tiết ở điện thoại lại lên mấy cái.

"Anh Hoài về ký túc xá của Viện Nghiên cứu đúng không?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

"Không phải, định về nội thành." Thẩm Vu Hoài nói: "Ngày mai phòng thí nghiệm không có sắp xếp, nghỉ ngơi một ngày."

Trần Kỳ Chiêu nhớ vị trí khu nhà ở ở khu nội thành của Thẩm Vu Hoài, lái xe từ đây đi về ít nhất cũng phải gần một tiếng, hơn nữa với kiểu thời tiết như thế này, đường đi về cũng không dễ đi. Cậu nói: "Anh lái xe đến đây à? Thời tiết này có lẽ không đi được, con đường ở bên ngoài đại học S thường đọng nước, đọng nước như vậy xe đi qua rất dễ bị chết máy."

Thẩm Vu Hoài cũng nhíu mày, nói: "Đợi mưa nhỏ anh về Viện Nghiên cứu vậy."

"Nhan Khải Lân cũng không ở, buổi tối cậu ấy đi ra ngoài uống rượu, chắc là sẽ không về." Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng ở trên bộ quần áo ẩm ướt của Thẩm Vu Hoài, cậu nói: "Nếu không tối nay anh cố ngủ ở chỗ em đi, mưa ở bên ngoài trong một lúc sẽ..."

Cậu nói xong ngây ra một lúc, khóe mắt rơi trên chiếc giường hơi rộng, chắc đủ cho hai người chen chứ?

Giường của phòng ngủ đơn khá rộng, so với chiều rộng 1.2 của phòng ngủ khác, chiều rộng của phòng ngủ đơn gần 1.5.

Phòng ngủ ở đây cần phải xin riêng, hai tòa nhà bên cạnh trên cơ bản đều là phòng ngủ riêng của nghiên cứu sinh hoặc là tiến sĩ, điều kiện ký túc xá khá tốt.

Thẩm Vu Hoài không nói, ánh mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ một lúc, thời tiết như vậy thật sự rất khó để trở về.

Viện Nghiên cứu có gác cổng, nếu 11 giờ chưa hết mưa, anh có lẽ chỉ có thể chắp vá ở trong xe một đêm.

"Thời tiết như vậy lái xe không an toàn, giường của ký túc xá cũng đủ." Trần Kỳ Chiêu nói: "Anh không cần phải khách sáo với em."

Nói đến mức này, Thẩm Vu Hoài cũng ngại từ chối thêm: "Nếu hơn mười giờ chưa tạnh mưa, anh chỉ có thể làm phiền em một đêm."

Mà đợi đến hơn mười giờ, mưa hoàn toàn không có dấu hiệu nhỏ đi.

"Anh Hoài thay quần áo trước đi." Trần Kỳ Chiêu lục lọi ở trong tủ quần áo, tìm thấy bộ quần áo ngủ có hơi lớn mà lần trước mua, cậu nói: "Máy giặt ở trong phòng em có thể sấy khô, tắm rồi thay quần áo, để ở trong đó sấy khô, ngày mai liền có thể mặc."

"Thật sự không được thì buổi tối mở điều hòa, quần áo hong khô là được."

Trần Kỳ Chiêu đưa cho anh, nói: "Cái này chắc có thể mặc được chứ?"

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại trước bộ đồ ngủ ở trong tay Trần Kỳ Chiêu, một lát sau nói: "Mặc được."

Trần Kỳ Chiêu nói sơ qua cho anh về công tắc nước nóng ở trong nhà tắm, lại tìm một chiếc khăn mặt chưa từng dùng đưa cho Thẩm Vu Hoài.

Cửa đóng lại, ngay cả âm thanh ở bên ngoài cũng nhỏ lại, Thẩm Vu Hoài dừng ở trước bồn rửa mặt, nhìn thấy dao cạo râu và đồ dùng rửa mặt được đặt lung tung, mùi sữa tắm ở trong phòng tắm giống hệt với mùi ở trên người Trần Kỳ Chiêu. Anh liếc nhìn xung quanh, còn có thể nhìn thấy một bao thuốc lá đặt ở trên giá mắc áo ở sân phơi, có vẻ như là lấy ra lúc tắm rửa, nhưng quên không cất đi.

Nghe thấy tiếng nước chảy ở trong nhà tắm, Trần Kỳ Chiêu dọn dẹp giường một chút.

Tài liệu Thẩm Vu Hoài mang đến được cậu đặt ở nơi có thể dễ lấy ở trên giá sách, cũng không có việc gì khác để làm, cậu rảnh rỗi liền lên mạng tìm tòi tin tức của Phó Ngôn Vũ. Thời điểm Phó Ngôn Vũ bị phát hiện ăn thuốc* có lẽ là sau khi tập phim của năm mới được phát sóng rộng rãi, vốn dĩ phim phát sóng xong độ nổi tiếng sẽ càng lớn, nhưng chưa hưởng thụ niềm vui được hai tháng, liền bị tin tức xấu ùn ùn bao phủ.

*Bất hợp pháp.

Tin tức xấu về việc Phó Ngôn Vũ ăn thuốc đã có từ lâu rồi, chẳng qua là vì vướng phải tư bản muốn thu lợi từ phim hot nên đè tin tức xấu này ra sau mà thôi.

Mà đợi đến khi Lâm Sĩ Trung thiết kế toàn cục xong, Phó Ngôn Vũ làm quân cờ trong cuộc tranh chấp giữa Trần Thị và Dật Thành cũng bị vứt bỏ, thực hiện giá trị cuối cùng.

Cho nên bây giờ cậu phải đợi, đợi đến lúc Dật Thành đi ra cướp phát ngôn của người khác, đợi đến lúc Lâm Sĩ Trung tự cho là toàn cục đã nằm ở trong tay.

Tìm xong tài liệu của Phó Ngôn Vũ, Trần Kỳ Chiêu lại tìm Nhiếp Thần Kiêu, bộ phim nổi nhất của năm mới thật ra không phải là bộ của Phó Ngôn Vũ, mà là web drama của Nhiếp Thần Kiêu. Nhiếp Thần Kiêu nổi tiếng sớm, kỹ năng diễn vững chắc, bản thân cũng tích lũy không ít nền tảng, nhưng tiếc là vận may không tốt, hơn nữa công ty ban đầu còn không đầu tư mạnh, ở một khía cạnh nào đó thì vẫn luôn không nổi, hợp đồng với công ty quản lý cũng vẫn luôn không suôn sẻ.

Mấy năm nay Trần Thị cũng không phải là không chạm vào giới giải trí, nhưng vì làm giàu nhờ bất động sản nên Trần Thị đối với công ty giải trí cũng không hứng thú nhiều, được coi là chiến lược được tuyển chọn cũng chỉ là làm một hoặc hai công ty giải trí làm nơi thí điểm, nhưng hiện nay ngành giải trí hoặc là bị ba công ty giải trí lớn độc quyền, hoặc là các ngôi sao tự đi ra mở phòng làm việc để phát triển, kết quả thí điểm vẫn luôn chưa tìm thấy bước đột phá mới.

Nhưng Trần Kỳ Chiêu biết vài năm nữa sẽ mở ra thời đại của giải trí, video ngắn, phát sóng trực tiếp,... con đường truyền thông mới sẽ chiếm giữ một phần của thị trường tư bản.

Đời trước, cậu theo thói quen cũ đi theo phương hướng trước kia Trần Thời Minh dự trữ, anh trai của cậu rất có tài năng ở lĩnh vực này, dự trữ rất nhiều kế hoạch chiến lược có hiệu quả, nếu Trần Thị không phá sản, bằng tài năng của Trần Thời Minh, anh ấy hoàn toàn có thể đưa Trần Thị đến độ cao khác.

Đời này có Trần Thời Minh dẫn đường, ngoài việc đưa tên cáo già Lâm Sĩ Trung vào trong nhà tù ra, tất cả việc cậu có thể làm sau này, thực ra chính là dựa vào sự hiểu biết về tương lai, lấp đầy lỗ hổng trong bố cục chiến lược cho Trần Thời Minh.

Nhưng Trần Thị nếu muốn thí điểm chuyển đổi theo nhiều hướng, vậy công ty giải trí rách nát kia của Trần Thị cũng không phải là không thể kéo được.

Trong thời buổi giải trí khá ế ẩm như hiện nay, số tiền kiếm được từ giải trí không đủ cho sự nghiệp đồ sộ như Trần Thị, nhưng tiền cần kiếm thì cũng không thể bỏ qua.

Dựa vào ngọn núi lớn như Trần Thị, có vốn có công ty, còn tốt hơn so với khởi đầu địa ngục của kiếp trước.

Nhiếp Thần Kiêu là người cậu chọn, còn về Dật Thành, cậu không chỉ muốn Lâm Sĩ Trung gieo gió gặt bão, cũng muốn Trần Thị là người thắng lớn nhất.

"Đang nhìn cái gì thế?"

Đột nhiên, có giọng nói xuất hiện ở đằng sau.

Trần Kỳ Chiêu hơi đơ ra một lúc, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Vu Hoài tắm xong đã đi ra.

Bộ quần áo ngủ cậu mua hơi to mặc ở trên người Thẩm Vu Hoài vẫn hơi nhỏ, áo còn đỡ, cậu mua loại rộng thùng thình.

Nhưng chiếc quần ngủ quét đất mặc ở trên người Thẩm Vu Hoài, lại lộ rõ mắt cá chân của anh.

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng ở trên màn hình máy tính, bình tĩnh hỏi: "Theo đuổi idol à?"

"Không" Trần Kỳ Chiêu quay đầu, dời ánh mắt khỏi người của Thẩm Vu Hoài, nghĩ cũng không nghĩ liền đóng bỏ trang web.

Cậu giải thích có phần vụng về, nói: "Em chỉ xem qua một chút thôi."

"Không có hứng thú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro