Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ừm." Thẩm Vu Hoài chỉ gật gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm, khoé mắt anh lướt qua máy tính bàn của Trần Kỳ Chiêu, chú ý tới thời khóa biểu trên giá đỡ ở bên cạnh.

"Em không theo đuổi idol, chỉ tùy tiện xem chút thôi." Trần Kỳ Chiêu tắt máy tính, cậu đang muốn giải thích hai câu, liền thấy một tia chớp xẹt qua, vang ầm một tiếng toàn bộ phòng ngủ nháy mắt tối sầm lại, ngay sau đó trong ký túc xá gần đó liền phát ra từng đợt âm thanh ai oán.

Thời tiết sấm chớp mưa bão đã làm cúp điện ký túc xá.

Trần Kỳ Chiêu vuốt màn hình điện thoại, trong ký túc xá lập tức sáng lên một ánh đèn, Thẩm Vu Hoài mở đèn pin điện thoại.

"Cúp điện rồi?" Thẩm Vu Hoài đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy khuôn viên lớn tối sầm: "Có lẽ là mưa to dẫn tới đường truyện bị trục trặc, nếu sửa chữa vào lúc này, thì chắc là đến buổi sáng ngày mai mới có thể khôi phục."

Bóng tối cuốn theo gió mưa, trên không trung ở phía xa sấm sét ầm ầm.

Trần Kỳ Chiêu cũng không nghĩ tới thời tiết lại đột nhiên trở nên tệ như vậy, cậu tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhan Khải Lân, lại theo ánh đèn điện thoại đi đến tủ quần áo tìm đồ.

Thẩm Vu Hoài nâng ánh đèn cho cậu: "Có tìm được không?"

Trần Kỳ Chiêu tìm được quần áo: "Nước ấm chắc là không cúp, em đi tắm rửa thay quần áo trước."

Sau khi cúp điện bầu không khí trở nên vô cùng an tĩnh, khi Trần Kỳ Chiêu tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy Thẩm Vu Hoài ngồi ở trên ghế của cậu xem điện thoại, thời gian bất tri bất giác đã gần mười hai giờ, Trần Kỳ Chiêu tìm được gối dự phòng bị đè ở dưới trong tủ quần áo, lúc ấy mua ga trải giường đã mua nguyên bộ, cũng không ngờ lúc này còn có thể dùng tới.

"Em ngủ ở bên trong." Trần Kỳ Chiêu chủ động nói.

Thẩm Vu Hoài nhường chỗ cho cậu.

Không có điện cũng không có gì khác để giải trí, hơn nữa thời gian còn có hơi chậm.

Trần Kỳ Chiêu chú ý tới bên cạnh giường hơi bị lún xuống, lại nhích lại gần phía tường. Giường nhìn thì rất lớn, nhưng thực tế hai người đàn ông trưởng thành nằm hai lên chỉ có thể xem là vừa đủ, động tác hơi xoay người cũng vô cùng rõ ràng, không cẩn thận một chút liền đụng tới đối phương.

Có lẽ là ảo giác của cậu, cậu luôn cảm thấy người ở bên cạnh, trên chóp mũi đều là mùi bạc hà kia.

Cậu không chút để ý mà suy nghĩ, trước kia cũng không phát hiện sữa tắm của cậu có mùi thơm như vậy.

"Trong khoảng thời gian này anh Hoài rất bận sao?" Trần Kỳ Chiêu đổi vị trí: "Gửi tin nhắn cho anh đều trả lời lại rất khuya."

"Ừm, giai đoạn đầu của dự án đã kết thúc, nhóm đang cố đuổi kịp tiến độ, sẽ khá bận." Trong giọng nói của Thẩm Vu Hoài làm việc và nghỉ ngơi đều đặn mang theo vài phần mệt mỏi: "Nhưng mà cũng đã chuẩn bị gần xong rồi, một khoảng thời gian tiếp theo sẽ tương đối rảnh rỗi."

Ánh sáng ngoài cửa yếu ớt chiếu vào, nhưng đủ để nhìn thấy rõ người trong bóng đêm.

Trần Kỳ Chiêu nằm ngửa người ra: "Không chuẩn bị thi đấu nữa sao?"

Thẩm Vu Hoài: "Chuẩn bị, rảnh rỗi là bởi vì thiết bị của Viện Nghiên cứu phải kiểm tra bảo trì, thời gian bọn anh sử dụng phòng thí nghiệm đã bị điều chỉnh."

Bảo trì thiết bị trong phòng thí nghiệm...? Lần này Trần Kỳ Chiêu nghe thấy, lần trước khi ở lớp công khai cũng từng nghe thấy cuộc đổi thoại ngắn của Hà Thư Hàng và Thẩm Vu Hoài. Nếu như bảo trì thiết bị, thì nhân viên ngoài Viện Nghiên cứu đi vào cũng sẽ gia tăng nhỉ?

Trần Kỳ Chiêu nói: "Thời gian bảo trì này rất dài nhỉ?"

"Vẫn ổn, cỡ ba bốn ngày." Thẩm Vu Hoài kiên nhẫn giải đáp: "Có vài dụng cụ sẽ được kiểm tra tương đối cẩn thận."

"Em nghe nói phía anh Hà cũng đang chuẩn bị cho cuộc thi, hình như là thi đấu cùng với anh." Trần Kỳ Chiêu đưa mắt nhìn Thẩm Vu Hoài một cái, thử thăm dò nhắc nhở: "Các anh thi đấu đã xảy ra xung đột sao?"

Cậu nói xong không nghe thấy Thẩm Vu Hoài đáp lời, nhẹ liếc mắt thì bỗng nhiên lại mắt đối mắt với Thẩm Vu Hoài.

Trần Kỳ Chiêu tránh ánh mắt đi, không chút do dự mà dẫn đến đề tài khác: "Em chỉ tò mò, nghe nói bộ phận nghiên cứu của bọn họ cạnh tranh cho các vị trí rất dữ dội, anh Hà chuẩn bị cuộc thi này cũng là vì đảm bảo nghiên cứu."

Thẩm Vu Hoài nói: "Đúng là cậu ấy ở cùng một nhóm thi đấu với anh. Nhưng thi đấu chỉ là yếu tố tham khảo, trên thực tế phía bên bộ phận nghiên cứu hóa chất càng coi trọng tổ chất tổng thể của học sinh hơn, cuộc thi thật sự có thể vì số người tranh cử mà tăng thêm không ít điểm."

Trần Kỳ Chiêu: "Ồ, là vậy sao."

"Ừm." Tầm mắt của Thẩm Vu Hoài dừng trên nam sinh bên cạnh: "Em xác định không ngủ ngủ qua đây một chút sao? Ở giữa còn chút chỗ trống"

"Vậy sao?" Trần Kỳ Chiêu nhẹ dựa vào vị trí của Thẩm Vu Hoài, chân đạp loạn ở dưới chăn không cẩn thận một liền đụng phải quần áo của đối phương, cậu rụt lại: "Ngủ như vậy là được rồi."

Cậu dừng một lát, lại nói đến chuyện khác: "Mẹ em nói khi còn nhỏ anh Hoài đã đến nhà em? Đúng không?"

Thẩm Vu Hoài không lập tức trả lời, sau một lúc lâu mới đáp: "Đã đến, chuyện lúc nhỏ rồi."

Trần Kỳ Chiêu chú ý tới sự buồn ngủ trong giọng nói của anh, liền không tiếp tục nói.

Đêm dần buông xuống, gió mưa bên ngoài phòng không ngớt, trong phòng ngủ đã dần an tĩnh lại.

Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại nhưng không ngủ, giữ một tư thế ngủ quá lâu nên có hơi cứng người, cậu cẩn thận nghiêng người, ngón chân lại để trên bắp chân của Thẩm Vu Hoài, liền lập tức không nhúc nhích. Áo ngủ của Thẩm Vu Hoài vốn đã ngắn, khi hơi cong lên bắp chân liền lộ ra hơn phân nửa, chạm vào đều là làn da của đối phương.

Cậu vội vàng rụt chân lại, bỗng nhiên tim đập rất nhanh.

Trần Kỳ Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Anh Hoài, anh ngủ rồi sao?"

Thẩm Vu Hoài không đáp lại.

Trần Kỳ Chiêu lại dịch vị trí xuống, để thân thể hơi cứng đờ thả lỏng lại, mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chờ đến khi hơi thở vững vàng, Thẩm Vu Hoài liền mở mắt ra, xuyên qua ánh sáng mỏng manh quan sát người bên cạnh.

Trần Kỳ Chiêu co người lại ngủ sát tường, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái dầu.

Dường như là tương đối sợ lạnh, Trần Kỳ Chiêu gần như chôn ở trong chăn, một cục nho nhỏ, chỉ là tư thế ngủ như vậy, khiến cho hơn phân nửa phần lưng của cậu không được chăn đắp lên.

Thẩm Vu Hoài điều chỉnh vị trí, kéo chăn lên trên.

Khi thu hồi tay lại không nhịn được, anh lén lút xoa nhẹ đầu của Trần Kỳ Chiêu, sợi tóc dưới ngón tay cực kỳ mềm mại, xúc cảm cực kỳ giống khi còn nhỏ.

_

Đêm khuya ở nhà họ Trần, đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng.

Trên mặt bàn bày đủ loại tài liệu, hai người vừa mới thảo luận xong nghị sự hội nghị công tác theo quý. Ly nước ấm bên cạnh là nước mà bác Trương quản gia mới vừa đổi, còn đưa thuốc hạ huyết áp tới, Trần Kiến Hồng thoáng đưa mắt nhìn Trần Thời Minh bên cạnh: "Bố nghe thấy một vài lời đồn thổi, gần đây con đang điều tra cái gì đó."

Trần Thời Minh nghe vậy cũng không phủ nhận, dừng một lát lại nói: "Đang điều tra, mấy lần xung đột giữa thành phố Y và Dật Thành có hơi kỳ lạ, con đã cho người điều tra, làm sao bố biết được chuyện này?"

"Chuyện của Dật Thành bố cũng đang chú ý, buổi chiều khi đi ngang qua văn phòng bên kia nhìn thấy Tiểu Từ." Trần Kiến Hồng uống thuốc hạ huyết áp: "Muốn điều tra thì điều tra, có vấn đề thì nhân lúc còn sớm mà tìm đi. Bố uỷ quyền cho con, là hy vọng con sẽ chia sẻ giúp bố."

"Bố thấy thế nào về chuyện của Dật Thành?" Ánh mắt của Trần Thời Minh dừng lại trên tóc của Trần Kiến Hồng, sợi tóc đen trắng đan xen, công việc mà anh tiếp xúc đến không nhiều bằng Trần Kiến Hồng, anh vẫn có thời gian đi điều tra chuyện khác, nhưng bố của anh thì trăm công nghìn việc, gặp phải nhiều vấn đề nhiều sự việc hơn, có đôi khi không phải là đối phương không chú ý đến vấn đề, mà là hữu tâm vô lực.

Dự án công việc dưới tập đoàn nhiều như vậy, Trần Kiến Hồng có thể nhìn thấy rất nhiều, nhưng thật ra cũng rất ít.

"Chúng ta và Dật Thành có xung đột trong công việc, nhưng hoàn toàn không đủ để chuốc thuốc đối phó với em trai con, có lẽ là vấn đề của phía nhà họ Lâm." Trần Kiến Hồng rũ mắt nhìn: "Từ thiện nhà họ Lâm nhân viên hỗn tạp, bất luận là nhìn từ góc độ nào, Dật Thành đối phó với nhà họ Lâm đúng là cách tốt nhất. Nhưng nếu con còn có nghi ngờ về chuyện này, vậy thì cứ tiếp tục điều tra đi."

Trần Thời Minh gật gật đầu: "Bố, con cứ cảm thấy bây giờ nội bộ tập đoàn có chút kỳ lạ, nếu tương lai điều tra ra chút gì..."

Trần Kiến Hồng nghe vậy đột nhiên nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra một chút thâm ý: "Thời Minh, Trần Thị mặc dù là của nhà họ Trần, nhưng người muốn xuống tay với nó chỉ có nhiều chứ không ít, người bảo thủ trong tập đoàn đã cắm rễ quá sâu, bố không tiện ra mặt, nhưng con thì có thể."

Ông nói: "Không cần cố kỵ bố, con cứ làm đi."

Trần Thời Minh gật đầu.

Trần Kiến Hồng nói: "Cũng đã khuya rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Trần Thời Minh mới vừa đi ra ngoài hai bước, lại quay đầu nhìn Trần Kiến Hồng: "Bố, bố cảm thấy gần đây em trai như thế nào?"

"Có chút thay đổi." Tay cầm ly uống nước của Trần Kiến Hồng hơi dừng lại: "Gần đây nó đến Phi Hoành, tiếp xúc với 2.0, bố nghe nói nó còn muốn tiếp xúc với ngành giải trí. Muốn làm gì thì làm, trong nhà ủng hộ, nhưng cũng phải làm ra thành tích thật sự."

Trần Thời Minh thấy thế liền muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Bố nghỉ ngơi sớm một chút."

Khi ra cửa, Trần Thời Minh nhìn thấy Trương Nhã Chi đi đến.

Trương Nhã Chi cười cười nói: "Mau đi ngủ đi, mẹ tới kêu bố của con, đúng là không coi trọng chuyện cao huyết áp mà."

Trần Thời Minh nghe thấy tiếng đóng cửa, hành lang cũng chỉ còn lại một mình anh. Gần đây trợ lý Từ đưa đồ Trần Kỳ Chiêu điều tra đến văn phòng của anh, ngoại trừ chuyện giúp đỡ bạn học trong trường trộn lý lịch thì không nói, có vài điểm khiến anh nảy sinh nghi ngờ.

Trong số đó, chính là thứ Trần Kỳ Chiêu điều tra lặp đi lặp lại.

Chẳng hạn như dự án của Phi Hoành, rõ ràng có thể trực tiếp lấy tại văn phòng của Phi Hoành, hoặc là ủy thác trợ lý Vu bên cạnh anh điều tra, nhưng cuối cùng Trần Kỳ Chiêu lại vẫn kêu cấp dưới là trợ lý Từ đi điều tra, thật sự giống như cậu tương đối tin tưởng trợ lý Từ, mà không phải là người bên phía Phi Hoành.

Còn có tư liệu trợ lý Từ đưa tới...

Trần Kỳ Chiêu vì sao lại có hứng thú cao như vậy với Vinh Quang 2.0 của Phi Hoành, chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản là muốn tiến lên?

Trong phòng làm việc, Trần Kiến Hồng cất tài liệu vào trong két sắt.

Trương Nhã Chi: "Hôm nay ông và Thời Minh nói chuyện có hơi lâu."

"Cũng hàn huyên chút chuyện thường ngày thôi." Khi Trần Kiến Hồng đứng lên đầu có hơi choáng váng, ông dựa vào giá sách.

Trương Nhã Chi ở bên cạnh thấy thế liền vội vàng đến đỡ người: "Đầu lại choáng váng nữa!? Đã nói với ông là ít thức đêm thôi, còn nói chuyện công việc lâu như vậy, thuốc hạ huyết áp này nếu như không dùng được thì ngày mai phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ thật kỹ càng chi tiết."

"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là buồn ngủ rồi." Trần Kiến Hồng nói xong đột nhiên nói tiếp: "Nhã Chi, tôi đột nhiên phát hiện có lẽ con so với tưởng tượng của chúng ta còn xuất sắc hơn."

Trương Nhã Chi liếc mắt nhìn ông: "Nếu không thì sao, con của mình khẳng định rất xuất sắc."

Trần Kiến Hồng: "Thật tốt."

Trương Nhã Chi: "Ông cũng đừng có luôn nói ngoài miệng, các con đều đang nỗ lực, ông không thể chỉ dùng miệng khen ngợi con chứ?"

Trần Kiến Hồng nghe vậy lại thu lại vẻ mặt, tiếp tục hỏi: "Bà cảm thấy ông Lâm này như thế nào?"

"Không phải là bạn tốt của ông sao? Con người đúng là không tệ, cũng giúp chúng ta rất nhiều." Trương Nhã Chi kỳ lạ mà nhìn về phía ông: "Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, hai người là bạn bè nhiều năm như vậy rồi."

Trần Kiến Hồng theo tiếng động nhìn về cơn nặng hạt bên ngoài cửa sổ, nghe lời vợ nói.

"Đúng vậy, là bạn bè nhiều năm như vậy, có lẽ là tôi nghĩ sai rồi."

Sau một trận mưa to, thời tiết thoáng đãng.

Trần Kỳ Chiêu ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh lại, khi vừa mới tỉnh lại vẫn có chút ngốc, nghiêng đầu nhìn thấy vị trí trống bên cạnh mới đột nhiên nhớ tới gì đó, cậu đột ngột ngồi dậy, liền nhìn thấy Thẩm Vu Hoài từ ngoài cửa tiến vào, trong tay xách theo một túi đồ và bữa sáng.

"Tỉnh rồi à, anh nhờ bạn mang theo đồ ăn sáng tới."

Thẩm Vu Hoài đóng cửa, đặt túi đồ trong tay kia xuống: "Quần áo tối hôm qua còn chưa khô, hôm nay cậu ấy được nghỉ đúng lúc đến đại học S ăn sáng, nên kêu cậu ấy tiện thể mang đến giúp anh."

Trần Kỳ Chiêu hơi dừng lại: "Hà Thư Hàng sao?"

Thầm Vu Hoài đưa mắt nhìn cậu: "Không phải, bạn cùng phòng trong Viện Nghiên cứu."

Anh bày bữa sáng lên bàn, thuận miệng hỏi: "Dường như em rất tò mò về Hà Thư Hàng."

"Không." Giọng nói của Trần Kỳ Chiêu nhỏ đi vài phần: "... Em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

Bữa sáng là bánh bao sữa đậu nành đơn giản, hai người ngồi mặt đối mặt.

Trần Kỳ Chiêu ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn túi bánh bao, tùy tiện chọn một cái bỏ vào trong miệng, vừa lòng mà hơi híp mắt.

Nhân thịt, không phải rau cải, cậu thích ăn thịt.

Thẩm Vu Hoài ăn rất chậm, hơi giương mắt nhìn đến hai má căng phồng lên của Trần Kỳ Chiêu, sau đó tầm mắt thoáng dừng trên ngón tay đang cầm ly sữa đậu nành của nam sinh. Ngón tay của Trần Kỳ Chiêu rất thon dài, tối hôm qua khi bước ra từ phòng tắm, anh ở hướng ngược lại nhìn thấy đôi bàn tay này gõ bàn phím, vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp.

Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên chú ý tới tầm mắt phía đối diện, ngẩng đầu liền nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của người đàn ông.

Thẩm Vu Hoài vẫn mặc đồ ngủ màu xám nhạt kia của cậu, hình con gấu in trước ngực vô cùng rõ ràng, lúc này một tay anh cầm ly sữa đậu nành, trong tư thế mang theo vài phần lười biếng mà ngày thường không thường thấy.

Dường như chú ý tới ánh mắt của cậu, Thẩm Vu Hoài nói: "Bữa sáng ở căn tin thứ hai rất ngon."

Trần Kỳ Chiêu cầm lấy bánh bao, cúi đầu chỉ cắn nửa miếng: "... Là vô cùng ngon."

Ăn xong bữa sáng không bao lâu, Thẩm Vu Hoài liền thay quần áo rời đi.

Nhưng dường như sau cái đêm mưa chắp vá đó của hai người, Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài trò chuyện càng thoải mái hơn, thỉnh thoảng Thẩm Vu Hoài còn sẽ đề cử cho cậu bữa sáng trong căn tin nào ăn ngon hơn.

Rõ ràng là người ngoài trường, nhưng dường như còn hiểu căn tin ở đại học S hơn cả cậu.

Thoáng cái đã một tuần trôi qua, lại đến thứ tư nặng nề, chương trình học cả ngày đều là khoá tổng hợp mà Trần Kỳ Chiêu không quá cảm thấy hứng thú.

Lớp buổi chiều vừa mới bắt đầu không bao lâu, giọng nói của giáo viên trong phòng học khiến người ta buồn ngủ, Trần Kỳ Chiêu không chút để ý mà lật từng trang sách, phía dưới có kẹp tài liệu do Thẩm Vu Hoài đưa. Dù sao thì cậu vẫn có chút cơ sở khoa học tự nhiên, thỉnh thoảng đảo hai mắt nhìn thử, bất ngờ cảm thấy có chút thú vị, hay hơn so với tiếng Anh đại học đã nghe hai lần trong đời một chút.

Lúc này cậu đang lật rất nghiêm túc, điện thoại bị đè bên dưới sách giáo khoa lại rung lên, dẫn tới bạn học bên cạnh phải nhìn cậu một cái.

"Bạn học à, điện thoại của cậu." Bạn học nam bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Trần Kỳ Chiêu hồi phục lại tinh thần, cầm lấy điện thoại nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt chợt nghiêm túc.

Cậu trực tiếp đứng lên, dẫn tới giáo viên trên lớp phải đưa mắt nhìn.

"Bạn học này?" Ánh mắt của giáo viên tiếng Anh nghi ngờ.

"Đi nhà vệ sinh ạ." Trần Kỳ Chiêu làm lơ lời thì thầm xung quanh, trực tiếp lướt qua chỗ ngồi rời khỏi lớp học.

Tần suất rung của điện thoại vẫn chưa ngừng, Trần Kỳ Chiêu đi ra ngoài lớp học.

"Ông chủ, Hà Thư Hàng nửa tiếng không ra ngoài, hơi lâu hơn so với lần trước." Giọng nói trong điện thoại có chút lớn, lúc nói chuyện còn mang theo một chút âm thanh nền từ bên đường.

Trần Kỳ Chiêu bước nhanh tới, giọng nói lạnh lùng: "Người lúc trước cùng một nhóm với anh ta thì sao, ra ngoài chưa?"

Phòng thí nghiệm của Viện Nghiên cứu có quy định sử dụng thời gian, sinh viên đại học S mượn phòng thí nghiệm cơ bản đều là ra vào cùng nhau.

"Đã ra từ sớm rồi." Giọng bên kia điện thoại nói: "Hơn nữa hôm nay người ra vào Viện Nghiên cứu có hơi nhiều, hình như là đang bảo trì máy móc gì đó, tôi thấy tình huống có chút không thích hợp, không giống như cậu nói lúc trước, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu..."

"Tôi biết rồi."

Đáy mắt Trần Kỳ Chiêu lạnh băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro