Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôi biệt thự nào đó ở thành phố S, trong dinh thự nhà họ Lâm.

Trong phòng khách tương đối yên tĩnh, Tưởng Vũ Trạch đổ rượu vào ly rượu đặt bên cạnh: "Trong khoảng thời gian này, Trần Thời Minh hành động không ít, có vẻ là chuyện của tiệc tối đã khiến cho anh ta nảy sinh nghi ngờ. Anh ta đang điều tra chuyện có liên quan đến Dật Thành. Mấy tay chân của chúng ta đều bị anh ta tra ra được."

"Trần Kiến Hồng ủy quyền rồi nhỉ... Nhiều năm không có động tĩnh, vừa mới điều tra một cái thì lập tức tra ra được nhiều chuyện như vậy. Kỳ lạ." Lâm Sĩ Trung khẽ nhíu mày: "Cậu ở bên cạnh Trần Kiến Hồng, không có chú ý được gì sao?"

"Trần Kiến Hồng không có gì khác thường" Giọng nói của Tưởng Vũ Trạch hơi trầm xuống: "Chỉ là bên phía Trần Thời Minh không dễ đối phó. Trong khoảng thời gian này, anh ta cũng đã ngừng điều động nhân sự. Dự định sắp xếp hai người vào đoàn đội của anh ta lúc trước chưa vẫn chưa thể thành công. Tôi nghe qua ý của Trần Kiến Hồng, dường như là vì chuyện khoảng thời gian trước nhà họ Trần điều tra ra được gián điệp, khiến cho hai bố con họ dấy lên lòng cảnh giác."

Lâm Sĩ Trung lắc lư ly rượu, nói: "Vậy thì đừng động vào phía Trần Thời Minh. Cậu ta gióng trống khua chiêng như vậy, nhưng cổ đông già trong Trần Thị kia sẽ không từ bỏ ý đồ. Cậu bỏ thêm chút lửa, đế những cổ đông già kia đi làm phiền Trần Thời Minh. Dù sao thì chuyện dính dáng đến lợi ích của họ, họ cũng sẽ không để cho một tên vãn bối cưỡi lên đầu đâu."

Tưởng Vũ Trạch không hiểu, hỏi: "Vậy chúng ta cần thu tay trước không?"

"Bây giờ lại càng không thể thu tay lại. Có vài sự bố trí của chúng ta không quá kín đáo. Một khi thu tay lại thì sẽ khiến cho Trần Thời Minh càng có nhiều thời gian đi điều tra..." Lâm Sĩ Trung uống một hớp rượu, vẻ mặt không nhìn ra được chút bối rối nào, hững hờ dò hỏi: "Đúng rồi, vụ việc kia của Phi Hoành và Dật Thành sắp xếp đến đâu rồi? Tôi nhớ cậu đã đưa Trần Kỳ Chiêu qua bên kia nhỉ?"

Tưởng Vũ Trạch gật đầu: "Đúng vậy."

"Trần Kỳ Chiêu sao rồi?" Lâm Sĩ Trung hỏi: "Cậu cho Vu Kiệt qua đó rồi à?"

Tưởng Vũ Trạch nói: "Trước mắt xem ra Trần Kỳ Chiêu không có quá nhiều vấn đề. Trước đó không lâu, cậu ta cũng bởi vì chuyện trốn học, đi ra ngoài đánh nhau mà vào đồn công an, hình như có chút quan hệ với Viện Nghiên cứu số Chín."

Lâm Sĩ Trung ngừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: "Viện Nghiên cứu số Chín? Cậu ta qua bên đó làm gì?"

"Gần đây, người bị đánh vì dính líu đến việc đánh cắp thí nghiệm cơ mật nên bị bắt đi. Nghe nói chuyện này là do khi cậu ta đang đợi người ở giao lộ thì chú ý thấy đối phương đang trộm đồ, sau đó vì xảy ra tranh chấp mới đánh nhau. Sau đó, nghe nói tên trộm đồ Hà Thư Hàng cũng có khúc mắc với người bạn nào đó của Trần Kỳ Chiêu. Nhưng chút tin tức này đều bị Trần Thời Minh giải quyết rồi, không truyền ra được chút phong thanh nào."

Tưởng Vũ Trạch giải thích, nói: "Chuyện này phù hợp với phong cách trước sau như một của Trần Kỳ Chiêu. Khi học cấp 3, cậu ta cũng bởi vì ra mặt cho bạn học mà từng đánh nhau một trận ở bên ngoài."

Lâm Sĩ Trung cười thành tiếng: "Quả là lỗ mãng."

Tưởng Vũ Trạch hơi liếc mắt: "Không chỉ có như vậy, ngoài Phi Hoành ra, cậu ta còn mở miệng nói với Trần Kiến Hồng muốn một công ty giải trí khác, chỉ là Trần Kiến Hồng không đồng ý."

Lâm Sĩ Trung mỉm cười: "Trần Kiến Hồng sẽ không đồng ý. Ông ta muốn nâng đỡ Trần Kỳ Chiêu, kết quả là tên nhóc con này còn chưa giải quyết được chuyện của Phi Hoành, lại còn muốn đụng đến cái khác. Nghe nói chuyện bên phía Phi Hoành, Trần Thời Minh cũng ôm thay cho Trần Kỳ Chiêu nhỉ?"

Ông ta nói tiếp: "Không phải hai bố con họ rất thích nâng đỡ cho bao cỏ này sao? Vậy thì cứ châm lửa từ chỗ của Trần Kỳ Chiêu đi."

Tưởng Vũ Trạch: "Chuyện này đã bố trí trong kế hoạch rồi."

"Không chỉ phải làm cho đám lửa Trần Kỳ Chiêu này bốc cháy... mà có chuyện cũng phải sắp xếp." Lâm Sĩ Trung đặt ly rượu xuống: "Không phải Trần Kiến Hồng thích ủy quyền sao? Vậy thì ra tay với Trần Thời Minh."

Tưởng Vũ Trạch biến sắc: "Tổng giám đốc Lâm, ý ngài là?"

Trong đôi mắt của Lâm Sĩ Trung mang theo vài phần độc ác, nham hiểm: "Có người thích điều tra như thế, vậy thì phải dạy dỗ cho cậu ta nhớ thật lâu, không phải sao?"

Nội bộ nhà họ Trần vừa mới kết thúc cuộc họp quan trọng mỗi quý. Lúc Trần Thời Minh rời khỏi phòng họp, nhận được mặt nặng mày nhẹ của hai cổ đông, rõ ràng vô cùng bất mãn đối với chuyện dao động gần đây trong tập đoàn của anh.

Đối với chuyện này, Trần Thời Minh đã đoán được từ trước. Muốn loại bỏ tai họa ngầm nội bộ thì không thể tránh khỏi việc động vào lợi ích của một số người.

Nhưng chỉ cần Trần Kiến Hồng còn ngồi ở phía trên cao, với phân bố cổ quyền hiện tại của nhà họ Trần, những người này vẫn chưa dám hành động gì lớn.

Trở lại phòng làm việc, trên mặt bàn chất đống mấy tập tài liệu. Trong khoảng thời gian này, Trần Thời Minh gấp rút điều tra những vấn đề khác trong tập đoàn, đặc biệt là đang điều tra những hạng mục liên quan đến Dật Thành đã đến hạn, tiện thể tra ra được vài lỗ hổng công trình, liên tiếp phê bình mấy bộ phận. May mà những vấn đề này phát hiện sớm, nếu không thì đợi đến khi bùng phát lại là một đống hạng mục hao tổn, đến lúc đó, ảnh hưởng xem như không thể so sánh với hiện tại.

Anh đang bàn bạc công việc tiếp theo với người của đoàn trợ lý, dư quang phát hiện thiếu mất một người, dò hỏi: "Trợ lý Từ đâu?"

Mấy người trong đoàn trợ lý bốn mắt nhìn nhau. Sau đó, có một trợ lý nữ lên tiếng giải thích, nói: "Tổng giám đốc Trần, hôm nay trợ lý Từ ra ngoài làm việc rồi?"

"Công việc gì vậy?" Trần Thời Minh kinh ngạc hỏi.

"Là như thế này." Trợ lý nữ lựa lời mà nói, giải thích: "Cậu hai nói muốn ký với vài minh tinh nhỏ, anh Từ đi qua đó hỗ trợ..."

Trần Thời Minh: "..."

Cùng lúc đó, trợ lý Từ ra ngoài làm việc đang ngồi trên xe, dừng ở khu phố cũ ở thành phố S.

Còn cậu hai nhóc ma quỷ đang ngồi bên cạnh, thờ ơ chơi điện thoại.

Trần Kỳ Chiêu đang nói chuyện phiếm với Thẩm Vu Hoài.

Từ sau khi xảy ra chuyện phòng thí nghiệm, tần suất nói chuyện của hai người bắt đầu tăng cao, có vẻ càng ngày càng gần với hình thức sống chung với nhau ở kiếp trước. Kiếp trước, thời điểm cậu quen biết Thẩm Vu Hoài thì anh đang rất bận rộn. Lúc hai người gửi tin nhắn cách thời gian rất lâu mới trả lời. Lần nào lần nấy đều phải đợi rất lâu để có thể nói chuyện tiếp. Kiếp này, Thẩm Vu Hoài nhàn rỗi hơn một chút, tin nhắn có lâu hơn nữa thì cũng có thể trong ba tiếng sẽ nhận được trả lời.

Thỉnh thoảng còn cùng nhau đi đến nhà ăn ở đại học S ăn cơm.

Trần Kỳ Chiêu chụp bức ảnh trong xe, nói với Thẩm Vu Hoài hôm nay có chút việc.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu thì đã nhận được câu trả lời của đối phương.

Thẩm Vu Hoài: [Hình ảnh] Vậy anh cũng vào phòng thì nghiệm đây. Tối nói chuyện."

Hình ảnh được chụp trong phòng thí nghiệm, chụp hành lang bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong phòng nghỉ. Trần Kỳ Chiêu nhấn mở ảnh, phóng lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Thẩm Vu Hoài trên cửa sổ thủy tinh. Cậu suy nghĩ, gửi cho Thẩm Vu Hoài câu thí nghiệm thuận lợi.

Trợ lý Từ nhìn Trần Kỳ Chiêu ngồi bên cạnh, thấy cậu để điện thoại xuống, mới đưa một tập tài liệu khác đến: "Cậu hai, đây là tư liệu của Nhiếp Thần Kiêu. Gần đây, cậu ta và quản lý công ty thật sự có chút mâu thuẫn. Có lẽ họ có ý muốn chấm dứt hợp đồng. Khi tôi liên hệ, đối phương rất dễ nói chuyện."

Ngoài Nhiếp Thần Kiêu ra, trong tay anh ta còn có rất nhiều minh tinh nhỏ tuyến ba. Cũng không biết tại sao Trần Kỳ Chiêu lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với những người này. Không chỉ muốn điều tra, còn nói muốn đầu tư cho đối phương mở phòng làm việc.

Thấy đối phương không hề đáp lời, trợ lý Từ lại hỏi: "Sao đột nhiên cậu hai lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện này vậy?"

Trước kia, anh ta còn tưởng rằng cậu hai chỉ là nhất thời cao hứng. Dù sao chuyện điều tra bất thình lình này đã quá nhiều rồi, nhưng cũng không thấy cậu hai ra tay hành động gì.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu lạnh nhạt, tùy ý lướt nhìn trợ lý Từ một chút: "Tiền nhiều làm đầu tư không được à?"

Chuyện của Hà Thư Hàng đã lan truyền ở thành phố S được một khoảng thời gian, Trần Kỳ Chiêu không chút chú ý, chỉ thỉnh thoảng trợ lý Từ sẽ ra ngoài hỏi một hai câu về chuyện của Hà Thư Hàng. Lúc trước, dù sao cũng để cho trợ lý Từ điều tra nhiều tài liệu liên quan đến Hà Thư Hàng như thế, đối phương tò mò cũng không hề kỳ lạ. Nhưng tò mò một chuyện thì không sao, tò mò nhiều chuyện, có lẽ chính là nhận ý của Trần Thời Minh.

Trần Thời Minh đang quan tâm cậu đang làm làm gì. Trần Kỳ Chiêu không muốn giải thích. Trần Thời Minh càng chú ý thì trái lại cậu càng có lợi.

Từ sau khi tiếp xúc với sự vụ của Phi Hoành, một vài tin tức gì đó của tập đoàn Trần Thị thì cậu cũng có thể tiếp xúc nhanh hơn, cũng chú ý đến một chút sắp xếp của Trần Thời Minh ở Trần Thị.

Từ việc điều động nhân viên nội bộ tập đoàn, không khó để nhìn ra được Trần Thời Minh đang làm suy yếu quyền lợi của một số người, cũng đang nhổ mấy cái đinh trong mắt. Tập đoàn Trần thị sẽ phá sản là vì thù trong giặc ngoài. Bên ngoài có kẻ địch mạnh bao vây, bên trong có gián điệp thương nghiệp, còn có một vài cổ đông lớn tuổi vì lợi ích cá nhân.

Kiếp trước, cũng không phải bố cậu và anh cậu không cố gắng. Thế lực của những lão già ngoan cố trong tập đoàn bị suy yếu hơn một nửa, chỉ là chim sẻ ở phía sau, bị một gã Lâm Sĩ Trung làm rối.

Kẹt xe lãng phí một chút thời gian. Trần Kỳ Chiêu cũng đã xem hết tư liệu của Nhiếp Thần Kiêu.

Khi đến nơi, Nhiếp Thần Kiêu và người đại diện của anh ta đã ở đó. Trong phòng ngồi hai người, một người đàn ông mặc âu phục hơi có vẻ cứng nhắc, người còn lại mặc đồ bình thường màu xám nhàn nhã, trên người không có quá nhiều trang sức dư thừa, duy chỉ có gương mặt không tệ.

Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu lập tức rơi lên người Nhiếp Thần Kiêu.

Cậu dò xét Nhiếp Thần Kiêu, đồng thời ánh mắt của Nhiếp Thần Kiêu cũng dừng lại trên người cậu.

Trần Kỳ Chiêu: "Xin chào, Trần Kỳ Chiêu."

Nhiếp Thần Kiêu thấy vậy thì đưa tay ra: "Xin chào tổng giám đốc Trần. Tôi là Nhiếp Thần Kiêu."

Chàng trai đi vào phòng không lớn tuổi lắm, trông còn có vẻ là một học sinh. Nếu như không phải đứng bên cạnh cậu là một trợ lý tinh anh thì kém chút nữa Nhiếp Thần Kiêu đã tưởng rằng đối phương đi nhầm phòng.

Gần đâu, anh ta vì chuyện hợp đồng kinh tế mà huyên náo không quá vui vẻ với công ty, có dự định sẽ mang theo người đại diện rời khỏi công ty, ra làm một mình.

Trước kia, bởi vì anh ta không hiểu công việc của ngành giải trí mà ký hợp đồng với công ty hiện tại. Đãi ngộ và chia phần căn bản đều thấp. Không chỉ như vậy, công ty cũng lấy tài nguyên từng hứa hẹn cho anh ta để phân chia cho người trẻ tuổi. Kịch bản thích hợp với độ tuổi của anh ta càng ngày càng ít, cộng thêm tài nguyên tuyên truyền không theo kịp, tiếng tăm vốn có của anh ta cũng bị hao mòn hết. Bây giờ, chỉ có thể dựa vào bản thân và người đại diện để tìm đoàn phim thử sức.

Mà ngay lúc này, Trần Kỳ Chiêu đã tìm đến anh ta.

Trần Kỳ Chiêu nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: "Thầy Nhiếp suy nghĩ thế nào?"

Nhiếp Thần Kiêu và người đại diện nhìn nhau, cuối cùng mở miệng nói: "Tổng giám đốc Trần, tôi và người đại diện đã cân nhắc. Trước mắt, chúng tôi không có ý muốn ký kết với công ty quản lý."

Tập đoàn Trần Thị ở thành phố S đúng là vốn liếng danh tiếng lẫy lừng. Phóng mắt ra cả nước thì địa vị cũng không thấp, nhưng cái gọi là khác nghề như cách núi, dưới trướng của tập đoàn Trần Thị thật sự có công ty giải trí tương quan, nhưng so với đứng đầu trong vòng vẫn kém hơn rất nhiều, cộng thêm bị công ty quản lý vốn có hố một lần, Nhiếp Thần Kiêu cũng không còn trẻ trung gì dùng để thử sai nữa.

Cho nên khi anh ta nhận được lời mời cũng đã có nói với người đại diện. Hai người vẫn muốn làm một mình hơn, chứ không phải là ký kết với công ty quản lý.

"Thầy Nhiếp năm mới có một bộ phim chiếu mạng đợi tuyên truyền, đúng không?" Trần Kỳ Chiêu đặt một phần tư liệu lên bàn, lật đến một trang trong số đó: "Phim đợi tuyên truyền của thầy Nhiếp không nhiều, cộng thêm giới nghiêm đề tài điện ảnh truyện hình bên phía tổng cục mấy năm gần đây, phim có thể được chiếu càng ít hơn. Bộ phim chiếu mạng này là phim nam chủ hiếm có của thầy Nhiếp. Nếu như trong lúc chiếu tuyên truyền không theo kịp, đối với thầy Nhiếp mà nói cũng là một vấn đề lớn làm đau đầu."

Nhiếp Thần Kiêu hơi khựng lại: "Tổng giám đốc Trần có ý gì?"

Trần Kỳ Chiêu đi thẳng vào vấn đề: "Anh và công ty quản lý còn nửa năm hợp đồng. Anh cũng không muốn đến lúc tuyên truyền bộ phim bị công ty quản lý chèn ép đâu nhỉ?"

Vẻ mặt của Nhiếp Thần Kiêu hơi nóng nảy.

"Có lẽ thầy Nhiếp hiểu lầm rồi." Trần Kỳ Chiên lấy một phần hợp đồng khác ra: "Trước mắt, công ty giải trí của nhà tôi không thuộc quyền quản lý của tôi. Tôi liên hệ với thầy Nhiếp là muốn bàn chuyện hợp tác với anh, chứ không phải kêu anh ký kết với công ty của nhà tôi."

Hợp đồng được đẩy đến trước mặt Nhiếp Thần Kiêu và người đại diện, lật đến một trang làm động lòng người.

"Tôi có thể giúp thầy Nhiếp đền phí vi phạm hợp đồng. Bộ phim chiếu mạng tồn kho năm mới kia, tôi có thể ra tiền cho thầy Nhiếp tuyên truyền. Thậm chí, phòng làm việc của thầy Nhiếp, tôi cũng có thể đầu tư gia nhập cổ phần." Trần Kỳ Chiêu hơi ngửa ra sau, dựa vào ghế tựa, giọng nói bình bình, tiếp tục lên tiếng: "Tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì trong phòng làm việc. Thầy Nhiếp muốn quay phim gì thì tự mình quyết định. Tôi chỉ phụ trách ra tiền."

Ra tiền, lại còn không can thiệp quản lý, có loại chuyện tốt như vậy sao?

Người đại diện cũng từng nhìn không ít hợp đồng, lật ra nhìn kỹ thì phát hiện so với những lời Trần Kỳ Chiêu nói thì cũng cơ bản không khác biệt lắm. Cũng có nghĩa là, người trước mắt là một đại gia nhiều tiền đột nhiên xuất hiện, muốn đầu tư cho phòng làm việc của họ, không động vào việc quản lý, chỉ chờ chia hoa hồng.

Vẻ mặt của người đại diện thoáng thay đổi. Chuyện này không phải là biến tướng của hợp đồng bao nuôi đó chứ?

Nhiếp Thần Kiêu trầm tư một lúc: "Tổng giám đốc Trần có kèm theo yêu cầu gì không?"

"Có thể xem là có, cũng có thể xem là không." Trần Kỳ Chiêu nói: "Tôi là người hâm mộ của thầy Nhiếp. Ra tiền đầu tư là sở thích cá nhân. Nếu như nhất định phải nói ra một vài yêu cầu để thầy Nhiếp yên tâm, vậy chi bằng sau này nếu như thầy gặp phải xung đột trong công việc hoặc vấn đề về đại ngôn thì hi vọng có thể ưu tiên cân nhắc sản phẩm của tập đoàn chúng tôi."

Nhiếp Thần Kiêu và người đại diện nghe thấy vậy thì sững người. Đây là cái yêu cầu gì vậy?Mấy đại ngôn sản phẩm công ty nổi tiếng dưới trướng tập đoàn Trần Thị trong vòng tròn nhỏ này được xem như tài nguyên trên đỉnh. Cho dù là đại ngôn của công ty nhỏ dưới đáy thì cũng là chuyện khiến cho tiểu sinh, tiểu hoa tuyến hai, tuyến ba tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Đổi lại trong miệng của Trần Kỳ Chiêu, lập tức biến thành yêu cầu đơn giản?

Nhiếp Thần Kiêu cười khổ một tiếng: "Tổng giám đốc Trần, đây không tính là yêu cầu đâu..."

Trần Kỳ Chiêu nói tiếp: "Tính là yêu cầu. Tôi cảm thấy sau này thầy Nhiếp sẽ cực hot."

Nhiếp Thần Kiêu nhìn chàng trai trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn mình tự xưng là người hâm mộ trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ có thể đây chỉ là một phú nhị đại nhất thời cao hứng đầu tư. Dù sao bản thân cũng không phải là người nổi tiếng đình đám, điều kiện bơm tiền như thế này thực sự hiếm thấy. Nhưng cơ hội bày ở trước mặt, anh ta lại không muốn từ chối.

Năm nay anh ta đã ba mươi lăm. Tuổi tác ngày càng lớn, con đường đóng phim của anh ta cũng càng lúc càng ngắn, nhân vật có thể nhận cũng sẽ bị giới hạn.

Bộ phim chiếu mạng năm mới kia là nhân vật mà anh ta và người đại diện tốn rất nhiều công sức mới phỏng vấn được, cũng là một bộ phim tốt có thể đột phá trong mắt anh ta. Nếu như bởi vì công ty cũ mà chậm trễ tuyên truyền bộ phim này, có lẽ thứ lần này mất đi chính là cơ hội nửa đời sau của anh ta. Lời mời hợp tác của Trần Kỳ Chiêu, nói thật khiến cho anh ta vô cùng động lòng, nhưng nhìn chàng trai còn nhỏ tuổi trước mặt và bản hợp đồng quá hoàn mỹ này, anh ta chủ động mở miệng nói: "Tôi không chắc sẽ hot. Bản hợp đồng này đối với cậu mà nói cũng không công bằng, có vài chỗ có thể sửa chữa."

Trần Kỳ Chiêu có chút kinh ngạc. Sao người này trái lại còn suy nghĩ thay cho mình vậy: "Cũng được."

Người đại diện nói: "Chúng tôi có thể đồng ý với yêu cầu của tổng giám đốc Trần. Chuyện hợp đồng có thể để chúng tôi trở về cân nhắc, hai ngày nữa chúng tôi sẽ cho tổng giám đốc Trần câu trả lời chắc chắn nhé?" Anh ta cười khổ, nói: "Điều kiện thật sự rất xuất sắc. Chúng tôi cũng không thể để cho cậu đầu tư lại chịu thiệt. Yêu cầu trách nhiệm trong đó có thể bàn bạc lại một lần nữa. Tỷ lệ chia hoa hồng cũng có thể thay đổi."

Trần Kỳ Chiêu mở to mắt nhìn: "Vậy được rồi."

Trợ lý Từ ở bên cạnh nhìn, khi trông thấy Trần Kỳ Chiêu nói chuyện hợp tác với người kia thì hơi mở miệng.

Bản hợp đồng này là do anh ta chuẩn bị. Lúc nghe thấy yêu cầu của Trần Kỳ Chiêu, anh ta cũng cảm thấy có lẽ cậu hai theo đuổi ngôi sao đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi. Loại yêu cầu như thế này nếu như là nghệ sĩ hàng đầu trong ngành giải trí thì cũng tạm ổn, nhưng phải bàn bạc với loại minh tinh tuyến ba như Nhiếp Thần Kiêu thì đúng là tặng tiền rồi.

Nhiếp Thần Kiêu nói muốn sửa chữa lại điều kiện chia phần, nói sau vài ngày quyết định sẽ đưa câu trả lời.

Nhưng nói như vậy, trên cơ bản đã có thể xem là đồng ý rồi, chỉ là đối phương cho rằng bản thân sẽ không hot, không muốn để cho Trần Kỳ Chiêu chịu thiệt.

Khi Trần Kỳ Chiêu rời đi đã liếc trợ lý Từ một chút: "Anh nói xem có phải Nhiếp Thần Kiêu quá không tự tin vào bản thân rồi không?"

Trợ lý Từ: "..."

Chẳng lẽ chuyện này còn không phải do cậu quá tự tin vào anh ta sao?

Chú ý đến vẻ mặt nhẹ nhõm, vui sướng của Trần Kỳ Chiêu, anh ta thoáng châm chước, lo liệu nguyên tắc bài ưu giải nạn cho Trần Thời Minh, chủ động mở miệng nói: "Cậu hai thích thầy Nhiếp lắm à?"

Trần Kỳ Chiêu suy nghĩ. Suy nghĩ từ góc độ nhà tư bản, cậu vẫn rất thích Nhiếp Thần Kiêu: "Cũng được?"

Hóa ra là thích người lớn tuổi hơn sao... Mặt của trợ lý Từ hơi biến sắc, đang suy nghĩ nên lựa lời mà nói như thế nào để báo cáo cho cấp trên mà không quá đột ngột.

Hai người lên xe. Tài xế dựa theo kế hoạch đã định chạy đến đại học S.

Trần Kỳ Chiêu không hề chú ý đến gương mặt đột nhiên trắng bệch của trợ lý Từ. Cậu cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trợ lý gửi đến và hợp đồng trên cơ bản đã bàn bạc xong của Phó Ngôn Vũ, phương án tuyên truyền cũng đã đưa ra, có lẽ cuối tuần sẽ lập tức có thể ký kết.

Cậu nghĩ đến chuyện gì đó, lên mạng tìm kiếm tin tức của Phó Ngôn Vũ và Phi Hoành, giọng nói hơi thay đổi: "Đổi đường, chúng ta đi một chuyển đến Phi Hoành."

Khi đến công ty Phi Hoành, trợ lý Từ vừa mới xuống xe thì tay lập tức bị nhét hai tập tài liệu. Trần Kỳ Chiêu giao chuyện của Nhiếp Thần Kiêu cho anh ta, kêu anh ta mau chóng ký xong hợp đồng, đảo mắt đã đi vào trong công ty.

Anh ta ở phía xa xa nhìn thấy trợ lý đi đến từ cổng công ty, tâm trạng phức tạp.

Đây chính là người được phái xuống từ đoàn trợ lý của lão Trần tổng, luận về lý lịch đã cao hơn anh ta không ít.

Hơn nữa, không phải cậu hai có trợ lý sao? Tại sao lần nào cũng kêu anh ta làm những chuyện này chứ!

Khi nhìn thấy trợ lý, Trần Kỳ Chiêu lại một lần nữa phủ lên một lớp mặt nạ, giống như đến công ty chỉ là hứng thú nhất thời.

"Phương án hiện tại của Vinh Quang đã chuẩn bị sắp xong rồi. Nếu như không có vấn đề thì cuối tuần có lẽ có thể ký hợp đồng." Sau khi vào phòng làm việc, trợ lý Vu đưa một phần tài liệu cho Trần Kỳ Chiêu: "Cậu hai, đây là phương án tuyên truyền bàn bạc trước mắt."

Trần Kỳ Chiêu liếc mắt nhìn anh ta, cúi đầu xem điện thoại: "Cứ để đó trước đi, gọi người của Bộ Tuyên truyền đến đây."

Trong ánh mắt của trợ lý Vu đầy sự khinh thường, đặt tài liệu ở bên cạnh: "Người của phòng tuyên truyền đang họp, có lẽ sẽ phải đợi thêm một lúc nữa."

Mấy ngày nay móc nối không ít quan hệ với Trần Kỳ Chiêu, phát hiện chuyện của người này thật sự rất nhiều. Anh ta sàng lọc, chọn những tài liệu ngắn gọn gửi cho cậu. Trần Kỳ Chiêu lại ngại từ ngữ chuyên ngành trong tài liệu quá nhiều, đọc không hiểu, muốn anh ta chỉnh sửa lại một phần. Sau khi anh ta chỉnh lý xong thì Trần Kỳ Chiêu lại ghét bỏ quá nhiều chữ, không muốn đọc, kêu anh ta sàng lọc nội dung quan trọng.

Bao cỏ chính là bao cỏ, đọc không hiểu tài liệu cưỡng ép giả vờ hiểu, lần nào cũng tăng thêm công việc vô nghĩa cho anh ta, lãng phí thời gian của anh ta.

Trần Kỳ Chiêu hờ hững: "Bao lâu?"

Trợ lý Vu: "Khoảng nửa tiếng."

Trên màn hình điện thoại là siêu thoại của Phó Ngôn Vũ. Trần Kỳ Chiêu nhìn một lúc, thoát khỏi weibo, quay lại giao diện WeChat. Cậu giống như không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngón tay đã nhấn vào vòng bạn bè của Thẩm Vu Hoài, dạo chơi không có mục đích.

Bài viết mới nhất trong vòng bạn bè vẫn là đóa hoa trắng nhỏ đăng vào hai tháng trước.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chăm chú một chút, quay lại vòng bạn bè của mình, vòng bạn bè bị bản thân cài đặt thành chỉ nhìn thấy trong ba ngày dường như đã mọc cỏ, lại lướt đến vòng bạn bè của vài quán bar home party phía trước, lại càng khó coi.

Trợ lý Vu đứng bên cạnh không nói chuyện, bỗng nhiên chú ý đến ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu cau mày, nói: "Dời qua phía bên cạnh đi. Anh cản trở tôi."

Trợ lý Vu không hiểu, vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy âm thanh răng rắc của máy ảnh.

Trần Kỳ Chiêu chụp ảnh bàn làm việc, đăng lên vòng bạn bè, rồi nói tiếp: "Được rồi, anh quay về chỗ đứng đi."

Trợ lý Vu: "..."

...

Khoảng chừng mười phút trôi qua, người phụ trách bộ phận tuyên truyền của Phi Hoành nhận được tin nhắn, rất nhanh đã chạy đến.

Trong tay anh ta còn cầm tài liệu vừa họp xong, lúc vội vã đi vào phòng làm việc, nói chuyện còn thở nhẹ.

Có vẻ chuyện cậu hai nhà họ Trần mở giá cao đã khiến cho Phó Ngôn Vũ động lòng, quá trình đàm phán hợp đồng lần này vô cùng thuận lợi, đối phương cũng rất dễ nói chuyện. Vấn đề duy nhất chính là vấn đề Phó Ngôn Vũ nhận công việc nửa tháng tiếp theo. Cuối năm sắp đến, công việc thời gian nghỉ của đài truyền hình lớn vô cùng chật. Phó Ngôn Vũ vì tuyên truyền cho bộ phim mới, sau đó phải chạy mấy đài truyền hình tham gia tiết mục, thời gian công việc dành lại cho Phi Hoành không còn nhiều lắm.

Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Phi Hoành. Dù sao Phi Hoành xem trọng Phó Ngôn Vũ cũng là vì một năm tiếp theo của đối phương có thể duy trì độ nhận diện cao, lợi ích mà đại ngôn hợp tác mang đến cho Phi Hoành cũng vô cùng khả quan. Cho nên đối với việc Phó Ngôn Vũ nhắc đến yêu cầu tuyên truyền, bên phía Phi Hoành cũng rất tình nguyện phối hợp.

Người phụ trách mở miệng: "Cậu hai."

Anh ta dẫn đầu đặt tài liệu của bộ phận tuyên truyền lên trên bàn làm việc của Trần Kỳ Chiêu: "Vừa mới mở họp định ra phương án kế tiếp. Bên phía chúng tôi cũng đã liên hệ với các bộ phận tuyên truyền của các công ty lớn, vị trí quảng cáo cần giữ lại trước đều đã giữ lại. Đây là phương án và dự toán đã quyết định trong cuộc họp."

Trần Kỳ Chiêu liếc mắt, quả nhiên hoàn toàn dựa theo thời gian tuyên truyền của Phó Ngôn Vũ, hơn nữa, còn gần kề ngay tuyên truyền kỳ nghỉ, có thể nói là một phương án tuyên truyền được sắp xếp hoàn mỹ. Kiếp trước cũng chính là vì chuẩn bị đầy đủ như vậy, cho nên vị trí và công ty nên liên hệ quảng cáo cũng đều đã liên hệ xong, vì thế khi Phó Ngôn Vũ đổi ý không ký kết đã mang đến cho Phi Hoành tổn thất tiền bạc lớn.

Xem ra Lâm Sĩ Trung đã bố trí gần xong bàn cờ này rồi.

Đáy mắt của Trần Kỳ Chiêu một mảnh âm trầm, lúc liếc nhìn hai người xung quanh thì hơi thu liễm lại.

Cậu hai cong môi lên, một giây sau lập tức ném điện thoại lên mặt bàn.

Sự yên tĩnh trong phòng làm việc, bị một tiếng cốp này phá vỡ.

"Những acc marketing này là do mấy người tìm à?" Trần Kỳ Chiêu chỉ vào điện thoại trên mặt bàn, bên trong là siêu thoại của Phó Ngôn Vũ, mấy acc marketing đang tuyên truyền hành trình tiếp theo của Phó Ngôn Vũ ở trong đó, viết một nghệ sĩ đang hot nào đó nhận được đại ngôn nhãn hiệu đồ điện trong nước của Phi Hồng.

Người phụ trách thấy thế thì sửng sốt một chút: "Đây không phải do chúng tôi tìm. Có lẽ là tin tức của bên Phó Ngôn Vũ thả ra."

Nhưng đây cũng là phương thức vận hành phổ biến của giới giải trí, ký xong hợp đồng thì có thể tuyến bố chính thức. Nhiệt độ có sẵn hiện tại trái lại có thể kịp thời tăng thêm nhiệt độ cho tuyên bố chính thức. Anh ta giải thích: "Bây giờ, rất nhiều đại ngôn sẽ thêm nhiệt độ trước, cho người hâm mộ mong đợi, sau đó cũng tiện thúc đẩy công việc."

Hai người tưởng rằng chuyện này cứ qua đi như vậy, nhưng không ngờ Trần Kỳ Chiêu lại đột nhiên làm khó dễ.

"Đây chỉ là thêm nhiệt độ thôi sao?" Trần Kỳ Chiêu cười: "Hay là xem thử bình luận bên dưới đi?"

Người phụ trách cầm điện thoại lên xem thử. Acc marketing thật sự thao tác bình thường trong vòng nhưng bình luận phía dưới đều có hơi cực đoan. Có người hâm mộ đang nhắc việc thoát fan, có người qua đường đang nghi ngờ là nhãn hiệu đồ điện nào, những bình luận như "thoát fan", "không tuyên bố chính thức thì không hẹn", "Phi Hoành là thứ gì vậy, cọ nhiệt lung tung khắp nơi" chỉ nhiều không ít. Nhìn tử tình hình trước mắt, thêm nhiệt độ chưa xong, trái lại còn làm xấu hảo cảm của người qua đường.

Anh ta thấy vậy, sắc mặt có chút xấu hổ: "Bên phía Phó Ngôn Vũ không hề bàn bạc chuyện này với chúng ta. Tôi đi hỏi một chút."

Trợ lý Vu cũng xem bình luận phía dưới, vẻ mặt hơi thay đổi.

Chuyện này không giống kế hoạch trước đó của họ. Đúng thật là họ dự định khống chế dư luận, nhưng họ dự định lên men thêm một khoảng thời gian rồi mới phát động hiệu ứng người hâm mộ mua hotsearch bôi đen. Bây giờ xuất hiện tình huống này, hoàn toàn là ngoài dự liệu.

Sắc mặt của hai người không giống nhau. Trần Kỳ Chiêu lại lấy điểm đó nói tiếp.

"Chuyện hợp đồng còn chưa ký, gấp gáp tuyên truyền như vậy làm gì? Ngay cả phòng làm việc của anh ta còn chưa phát thông báo tuyên bố, không kiêng nể tìm acc marketing tuyên truyền như vậy." Trần Kỳ Chiêu lật khu bình luận của một acc marketing nào đó, giống như một người cực kỳ bất mãn gây chuyện: "Anh xem xem, sao những người này lại nói như vậy chứ? Nói chuyện còn chưa tuyên bố chính thức thì thoát fan, không hẹn. Người hâm mộ của người ta xem chúng ta thành cọ nhiệt rồi."

"Đây là lần đầu tiên tôi biết tìm người đại ngôn mà phải hạ thấp tư thái như vậy đó. Nhãn hiệu nhỏ cũng chúng ta tuy nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là nhãn hiệu đồ điện dưới trướng Trần thị. Như thế này vô cùng làm xấu danh tiếng của nhãn hiệu chúng ta, khiến cho chúng ta giống như đang dán ngược lại anh ta."

Vẻ mặt của người phụ trách cứng đờ: "Cậu hai, chuyện này đúng thật không phải chủ ý của chúng tôi."

"Tôi bỏ ra cái giá đắt nhất để đàm phán với Phó Ngôn Vũ, kết quả đổi lấy trò đùa này sao? Rốt cuộc là chúng ta bỏ tiền thuê người làm tuyên truyền, hay là dùng tiền để may áo cưới cho người ta vậy? Tôi không quản chuyện không có nghĩa là tôi xem không hiểu. Còn không PR, đợi người khác mắng chúng ta cọ nhiệt à?" Trần Kỳ Chiêu cười nhạo một tiếng, liếc nhìn trợ lý đứng bên cạnh: "Trợ lý Vu, anh dạy dỗ anh ta một chút, gặp phải vấn đề như thế này nên PR như thế nào?"

Là một người làm việc nhiều năm trong tổng bộ tập đoàn, dĩ nhiên trợ lý Vu biết ứng phó với kiểu PR này như thế nào. Dựa theo kế hoạch ban đầu, họ buộc phải trước tiên hấp dẫn đủ sự chú ý của người hâm mộ. Khoảng thời gian sau đó mới dễ dàng thao tác mạng lưới dư luận. Chỉ là anh ta không ngờ sự việc đột nhiên diễn biến thành như bây giờ. Trên mạng xuất hiện ngôn luận như thế này, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.

Sắc mặt trợ lý Vu hơi cứng.

Trần Kỳ Chiêu không kiên nhẫn gõ bàn một cái, lại thúc giục: "Trợ lý Vu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro