Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Vinh lại rót cho Trần Kỳ Chiêu một ly rượu, những người xung quanh đang hò hét và chơi xúc xắc.

Quán bar náo nhiệt rất giống khung cảnh ngày trọng sinh, hơn nữa mọi người xung quanh cũng giống như vậy.

"Tiểu Chiêu, đừng nghịch điện thoại di động nữa." Trình Vinh chào hỏi: "Nào nào, hôm nay chúc mừng Tiểu Chiêu của chúng ta, mau, Lưu Khải mang chai rượu đến cho tôi."

Lưu Khải: "Đến đây đến đây."

Trình Vinh lại hỏi: "Năm sau có dự định làm tiếp ở Phi Hoành không? Tôi nghe nói lần này cậu làm rất tốt, nhất định có thể lên trụ sở chính phát triển."

"Cũng được, tôi cũng có hỏi về chuyện này." Trần Kỳ Chiêu nghĩ đến những lời Trần Kiến Hồng đã nói trên bàn cơm tối nay, trước đây cậu cần phải đến trụ sở chính để tìm hiểu về nhiều người, nhưng đó là dựa vào một mình cậu, hiện tại Trần Thời Minh đã chú ý đến vấn đề trong tập đoàn, nếu cậu đi đến trụ sở chính thì rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Càng làm nhiều thì càng biết nhiều.

Với tính cách đa nghi của Lâm Sĩ Trung, đoán chừng ông ta đã chú ý đến cậu.

Trình Vinh hỏi: "Cậu không có ý định à?"

"Có kế hoạch, nhưng phải phụ thuộc và Trần Thời Minh." Trần Kỳ Chiêu tươi cười tiếp tục diễn: "Anh cho rằng tôi đến tập đoàn anh trai tôi không lo lắng sao? Nếu tương lai muốn tranh giành tài sản, anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi?"

Trình Vinh ngạc nhiên nhìn cậu: "Tôi tưởng gần đây quan hệ của hai người đã tốt hơn."

"Tốt chỗ nào, bởi vì Phi Hoành, tôi và anh ấy đã không ít lần cãi nhau." Trần Kỳ Chiêu cầm ly rượu uống cạn một hơi, giọng nói có chút khinh thường: "Tối nay ăn cơm ở nhà anh ấy đã giễu cợt tôi, anh đừng quên, Phi Hoành là của anh ấy, là tôi đã yêu cầu bố cho tôi đến đó."

Lưu Khải nghe những lời này có chút xấu hổ: "Vậy cậu phải chú ý hơn, Tần Hành Phong không phải người thường, nhưng lúc trước những gì anh ta nói vẫn là có lý."

Trần Kỳ Chiêu nhìn viên đá pha lê trong ly thủy tinh, màu rượu hơi sáng dưới ánh đèn, ánh mắt cậu nhìn Trình Vinh một lúc lâu, sau đó cậu gửi email đã chỉnh sửa đi.

Cùng lúc đó, ở một góc của thành phố S, trong một văn phòng hơi tối tăm đặt vài chiếc máy tính, ngồi trước máy tính là khuôn mặt buồn tẻ, những hộp mì gói được để lung tung khắp nơi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng hơi cũ nát, bất ngờ nhận được một email sau đó liền ngồi thẳng dậy: "Tỉnh táo lại anh em."

"Điều này thật điên rồ, Phó Ngôn Vũ đắc tội với tên điên nào vậy." Người đàn ông trượt xuống và tải email trên máy tính, mệnh lệnh bên kia ngắn gọn xúc tích, có thể thấy bên kia quyết tâm như thế nào: "Tôi đã làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được yêu cầu điều tra chuyện như thế này... Thật thú vị."

"Đại ca, là người lúc nãy anh nói trả rất nhiều tiền phải không?"

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nói: "Còn không phải sao?"

Nói mới nhớ, phòng làm việc rách nát của bọn họ đột nhiên có một ngày gặp được một ông chủ lớn, ông chủ mỗi lần điều tra cái gì cũng rất bí mật, lại thích điều tra nguồn đầu tư, lần này lại có hứng thú với nguồn đầu tư sau lưng một ngôi sao lớn.

Mặc dù địa chỉ email liên lạc của ông chủ mỗi lần mỗi khác, nhưng giọng điệu mỗi lần đều giống nhau, vừa nhìn là anh ta nhận ra ngay người đó. Tuy nhiên, một phòng làm việc nhỏ bé như của bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn giữ kín bí mật chuyện cá nhân của ông chủ, nhưng ông chủ vẫn luôn cảnh giác mỗi lần liên lạc đều đổi địa chỉ email, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tìm được người đó là ai.

Có thể tìm được địa chỉ email liên hệ của phòng làm việc bọn họ chứng tỏ người này cũng không hề đơn giản.

"Tìm kiếm thông tin của mấy ngôi sao không có gì hấp dẫn, tôi vẫn thích tìm kiếm thông tin của các nhà đầu tư phía sau hơn."

"Đừng lo chuyện bao đồng, lấy tiền làm việc ít nhiều chuyện, lần này ông chủ cho bao nhiêu?"

"Con số này." Áo sơ mi hoa rít một hơi thuốc lá: "Ông chủ nói mọi chuyện hoàn thành, một tuần sau sẽ có."

Anh ta nói xong thì dừng lại: "Đó không phải là tết sao? Hừm, tết năm nay náo nhiệt rồi."

Ban đêm, tại nhà họ Thẩm ở thành phố S vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng khách, người của hai nhà Thẩm Nhan đang ngồi uống trà nói chuyện làm ăn, Nhan Khải Kỳ về nước để phát triển, có một số việc cần phải dựa vào người lớn ở thành phố S, hơn nữa hai nhà Thẩm Nhan đã là bạn bè nhiều năm, mối quan hệ làm ăn cũng không ít, đối với chuyện nhà họ Nhan muốn về nước phát triển, tất nhiên nhà họ Thẩm rất hoan nghênh.

Nhan Khải Lân cảm thấy anh trai cậu ta đã đủ cuồng công việc rồi, nhưng trên thực tế khi bắt đầu trò chuyện với bác Thẩm và Thẩm Tuyết Lam cũng không hề kém cạnh, ba người tham công tiếc việc nói chuyện với nhau thì ba tiếng đồng hồ cũng không dứt.

Mà dì Thẩm ở một bên pha trà, thỉnh thoảng cũng tham gia thảo luận.

Cậu ta lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Vu Hoài ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, trên đùi đặt một quyển sách dày cộp, không bị môi trường xung quanh ảnh hưởng vẫn lặng lẽ đọc sách.

Dường như nhận ra ánh mắt của cậu ta, Thẩm Vu Hoài hơi liếc mắt nhìn, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Nhan Khải Lân di chuyển sang bên cạnh: "Anh Hoài, ồn ào như vậy anh vẫn đọc sách được sao?"

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại một chút rồi tiếp tục nhìn quyển sách: "Không sao cả."

Nhan Khải Lân: "..."

Cậu ta đột nhiên hiểu được tại sao Thẩm Vu Hoài lại có thể trở thành con nhà người ta, chỉ dựa vào năng lực có thể giữ vững bản thân giữa tiếng ồn.

Nhận thấy ánh mắt thăm dò nhiều lần của Nhan Khải Lân, Thẩm Vu Hoài mở miệng hỏi: "Em thấy chán à?"

"Vâng." Nhan Khải Lân gần như thì thầm: "Anh nói xem anh trai em còn nói chuyện bao lâu nữa, đã gần mười giờ rưỡi rồi, em thấy rất ngại khi làm phiền gia đình anh, chị Tuyết Lam không ngủ sao?"

Thẩm Vu Hoài nhướng mắt nhìn người đối diện, nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của ông Thẩm và Thẩm Tuyết Lam: "Chờ thêm nửa tiếng nữa đi."

Nửa tiếng...

Cũng quá lâu rồi... Em không có thời gian cho việc này." Vẻ mặt Nhan Khải Lân sốt ruột, từ chỗ này đến quán bar ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút đi đường, chờ cậu ta đến nơi người ta đã uống rượu xong và đổi địa điểm luôn rồi, cậu ta còn có thể làm gì nữa! Nơi này bắt taxi không khó, nhưng cậu ta cũng không dám trước mặt anh trai mình ra ngoài bắt taxi, như thế Nhan Khải Kỳ chắc chắn sẽ nói cậu ta không hiểu chuyện.

Nghe thấy tiếng bấm màn hình điện thoại vội vã bên tai, Thẩm Vu Hoài ngẩng đầu lên: "Sốt ruột à?"

"Một chút..." Ánh mắt Nhan Khải Lân sáng ngời: "Anh Hoài, bây giờ anh rảnh không? Em muốn ra ngoài gấp, anh giúp em nhé."

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Có chuyện gì à?"

Nhan Khải Lân cười cười lấy lòng, áp sát bên cạnh Thẩm Vu Hoài: "Việc rất gấp, em không thể nói cho anh trai em biết."

Thẩm Vu Hoài liếc mắt nhìn Nhan Khải Kỳ còn đang nói chuyện, dùng kẹp sách đánh dấu trang sách đang đọc: "Đi thôi."

Có Thẩm Vu Hoài đưa cậu ta ra ngoài, hiển nhiên Nhan Khải Kỳ không nói gì, Nhan Khải Lân thoát khỏi bể khổ, bước đi nhanh chóng.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại: "Vui lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, em cứ tưởng chín giờ là ra về, không ngờ anh trai em lại nói nhiều như vậy." Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài đi về hướng gara, cũng ngại làm phiền anh chở mình đến đó, vì vậy cậu ta nói: "Anh Hoài, em tự bắt taxi được rồi, nếu anh trai em hỏi, anh có thể nói giúp em được không? Đừng lo, em sẽ không đến những nơi kỳ lạ đâu! Hôm khác em mời anh ăn cơm!"

Thẩm Vu Hoài không có dừng lại, vừa nhìn sắc mặt Nhan Khải Lân anh có thể nhìn ra được chút tâm tư nhỏ này của cậu ta, anh không có bị lừa, ngược lại hỏi: "Địa chỉ?"

Nhan Khải Lân mơ hồ nói: "Là... đường Khải Nguyên ở trung tâm thành phố."

Thẩm Vu Hoài nhìn cậu ta.

Nhan Khải Lân: "Quán bar Tinh Quang."

Cậu ta vội vàng giải thích: "Chúng em không phải đi uống rượu, không phải gần đây anh Chiêu đầu tư kiếm được nhiều tiền sao? Chúng em muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh ấy, ban đầu chúng em dự định tối nay cho anh ấy một bất ngờ, ai biết được anh trai lại kéo em ra ngoài chứ. Mọi người đều đến, em không thể không đi?"

Nhan Khải Lân vừa giải thích vừa nhìn sắc mặt Thẩm Vu Hoài, khi nghe đến tiệc chúc mừng, anh có chút do dự, đang lúc cậu ta cho rằng Thẩm Vu Hoài sẽ đổi ý thì Thẩm Vu Hoài mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào ghế lái.

Thẩm Vu Hoài: "Còn đứng đó?"

"Đến đây đến đây!" Nhan Khải Lân lên xe còn không quên khen một hai câu: "Anh Hoài, anh đúng là người tốt. Tốt hơn anh trai em nhiều!"

Thẩm Vu Hoài không nói gì, rất nhanh khởi động xe rời khỏi nhà họ Thẩm.

Trong xe cũng không yên tĩnh, vừa lên xe Nhan Khải Lân đã nhắn tin cho người ở quán ở bar, rồi bên kia gửi tin nhắn qua, Nhan Khải Lân vẫn liên tục trả lời.

"Hả? Anh Chiêu đang chờ tôi à?"

"Sắp đến rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến."

"Trình Vinh mở rượu ngon à!? Để lại cho tôi một ít nhé..."

Nhan Khải Lân đã xử lý xong người bên kia, cũng không tiện thúc giục Thẩm Vu Hoài nhanh lên, cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại di động, bỗng nghe thấy tiếng hỏi thăm ở bên cạnh.

"Thường xuyên ra ngoài uống rượu với Trần Kỳ Chiêu?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Đương nhiên, Nhan Khải Lân không dám thành thật khai báo: "Thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi."

Cậu ta sợ Thẩm Vu Hoài không tin, còn nói thêm: "Anh cũng biết anh trai em rất nghiêm khắc, làm sao có thể để em ra ngoài uống rượu..."

Thẩm Vu Hoài hỏi xong cũng không nói thêm gì nữa, xe chạy vào đường chính thì gặp đèn đỏ mất bảy mươi giây.

Nhan Khải Lân có chút buồn chán, cậu ta cẩn thận liếc nhìn Thẩm Vu Hoài, thấy anh dường như không thèm quan tâm nữa thì cúi đầu nghịch điện thoại di động. Vào trong nhóm bạn bè tất cả đều là video do đám người kia gửi lên, ai nấy đều chơi rất vui vẻ, cũng chỉ có mình cậu ta còn ngồi ở đây, cậu lướt qua lướt lại đến nhóm bạn bè với Trần Kỳ Chiêu, trong lúc vô tình không cẩn thận nhấn vào một đoạn video, tiếng nhạc sôi động trong quán bar bỗng vang lên tràn ngập cả chiếc xe.

Trong tiếng nhạc xập xình ồn ào mơ hồ có thêm tiếng nói của người ở đó.

Nhan Khải Lân luống cuống tay chân bấm tắt video, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Thẩm Vu Hoài, vội vàng nói: "Em vô tình bấm vào video bạn bè gửi."

"Nhóm bạn bè của Trần Kỳ Chiêu?" Thẩm Vu Hoài đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy..." Nhan Khải Lân xấu hổ cười cười: "Sao anh biết đó là nhóm bạn bè của anh Chiêu em?"

Đèn xanh bật sáng, Thẩm Vu Hoài nhìn thẳng về phía trước, trả lời ngắn gọn: "Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy."

*

Trong quán bar sự sôi động vẫn tiếp tục, trên bàn rất nhiều chai rượu đã được rót, người đoán quyền anh, người chơi xúc xắc, người buồn chán uống rượu.

Qua vài lần chơi, đám thanh niên xung quanh đã hơi say, Trần Kỳ Chiêu lắc lắc xúc xắc, cái đầu nhìn đồng hồ, đang suy nghĩ, bỗng nhiên một bàn tay nặng nề khoác lên vai cậu.

Lưu Khải uống đến hơi choáng váng, đưa tay ôm lấy bả vai Trần Kỳ Chiêu: "Tiểu Chiêu, đến đây, cậu mới uống có mấy ly."

"Ai nói vậy?" Trần Kỳ Chiêu cùng anh ta cũng ly, uống cạn ly rượu trước mặt anh ta, lại nói: "Anh không uống?"

"Uống." Lưu Khải uống xong thì ngất xỉu, im lặng nửa ngày không nói gì.

Uống rượu với những người này đơn giản hơn nhiều. Kiếp trước, trên thương trường còn gặp nhiều lão cáo già hơn, không giống những người trẻ tuổi cố tỏ ra anh hùng, uống rất nhiều, chỉ cần nói thêm vài câu đã uống rất thành thật. Trần Kỳ Chiêu hơi ngửa đầu, ngọn đèn nhấp nháy trên đầu hơi chói mắt, vừa đặt ly rượu xuống, bên cạnh đã có người rót đầy cho cậu.

Đột nhiên, Trần Kỳ Chiêu nhớ tới lần uống rượu đến xuất huyết dạ dày ở kiếp trước.

Khi còn trẻ, cùng với bạn bè uống rất nhiều rượu, luôn cho rằng tửu lượng của mình vượt trội hơn người khác, nhưng thực tế, trên thương trường vốn liếng như vậy chỉ trở thành công cụ cho người khác lợi dụng. Mấy lão cáo già sẽ mỉm cười nói những lời tốt đẹp, khen ngợi, nâng niu, để cho cậu tự động rơi vào bẫy của bọn họ, cuối cùng thừa dịp cậu uống say lừa gạt thêm mấy lời hứa hoặc nhược điểm từ miệng cậu.

Trần Kỳ Chiêu đã bị lừa rất nhiều lần, tự cho mình đúng, tuổi trẻ, tự cao, luôn cho rằng mình có thể làm tốt, nhưng thực tế chẳng làm được cái gì.

Mất mát lớn nhất là uống rượu say, lỡ miệng nói ra một vài chuyện bí mật, khiến cho một hạng mục quan trọng bị người ta lợi dụng dẫn đến đổ bể. Cậu nhớ mình đã trở về nhà với tâm trạng ủ rũ, Trần Thời Minh ngồi trên xe lăn trong phòng khách nhìn cậu.

Căn hộ chung cư chật chội, anh trai với khuôn mặt râu ria.

Cậu uống say bí tỉ, cãi nhau một trận với Trần Thời Minh, cuối cùng trở về phòng mình.

Từ đó về sau, cậu bắt đầu trở nên cẩn thận hơn, nuốt xuống những thiệt thòi mà cậu đã trải qua và sau đó trả lại bọn họ gấp trăm lần.

Quả thực, cậu không có ưu điểm gì, con người cũng rất vô dụng.

Khi người nhà cậu còn sống, mỗi ngày cậu đều gây rắc rối cho họ.

Cậu tự tin cho rằng đợi đến lúc cậu có được thành tựu sẽ cho Trần Thời Minh một cái nhìn khác, nhưng lúc đó Trần Thời Minh đã chết.

Sau đó cậu uống nhiều hơn và con người đã thay đổi.

Cho đến khi uống rượu dẫn đến xuất huyết dạ dày, một mình nằm trong bệnh viện, mới biết cô đơn là gì.

Trần Kỳ Chiêu nhìn chằm chằm bọt rượu trong ly, thầm nghĩ đời này nếu thật sự uống đến xuất huyết dạ dày, Trương Nhã Chi có thể sẽ khóc mắng mỏ cậu, Trần Kiến Hồng chỉ nghiêm mặt, có lẽ còn có thể cãi nhau với Trần Thời Minh.

Tuy nhiên, kết quả tốt hơn, lúc nằm viện chắc cũng sẽ có người đến thăm.

Cậu đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên nghĩ đến bàn tay cầm dao trong bệnh viện, dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Vu Hoài xuất hiện trong đầu cậu.

Lúc này, có người lên tiếng hỏi: "Uống xong có muốn đến câu lạc bộ chơi không, rủ thêm mấy người đến chơi cùng?"

"Cũng được." Trình Vinh cúi đầu nhìn điện thoại di động: "Nếu không thì đợi một lát, Lân Tử nói cậu ta sắp đến, chúng ta chờ cậu ta nhé."

Có người nói: "Cậu ta đi lâu thế, đã ở đây bao lâu rồi? Sau cậu ta còn chưa đến?"

Trình Vinh đưa lịch sử trò chuyện cho người khác xem: "Cũng hết cách, từ chỗ cậu ta đến chỗ chúng ta mất ít nhất cũng bốn mươi phút, trước đó cậu ta không thể đi được, tin nhắn này gửi cho tôi mười lăm phút trước, nói là sắp tới rồi."

Trần Kỳ Chiêu đang định rời đi, nhưng nghe thấy Nhan Khải Lân sắp đến, liền dừng lại: "Cậu ta từ đâu đến?"

"Hình như là ở phía tây, để tôi hỏi lại." Trình Vinh vừa gửi tin nhắn đi không lâu, đã thấy tin nhắn trả lời của Nhan Khải Lân: "Mẹ kiếp, cậu ta nói là Thẩm Vu Hoài đưa cậu ta đến."

Trần Kỳ Chiêu nhìn Trình Vinh với ánh mắt sâu xa, giọng nói có chút nghi ngờ: "Thẩm Vu Hoài?"

Lưu Khải tỉnh rượu hơn phân nửa: "Chết tiệt? Thẩm Vu Hoài muốn đến đây?? Có nhầm không đấy, anh đến chỗ chúng ta làm gì?"

Tay Trần Kỳ Chiêu cầm ly rượu buông lỏng: "Đến đâu rồi?"

"Nhanh, mới vừa nói đến đường Khải Nguyên rồi." Trình Vinh vừa nói xong đã thấy tin nhắn của Nhan Khải Lân: "Đến rồi."

Lưu Khải nói: "Chắc chỉ đưa cậu ta tới đây, hẳn là sẽ không vào chứ?"

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại.

Bên ngoài quán bar, xe của Thẩm Vu Hoài đi vào bãi đậu xe.

Nhan Khải Lân mở cửa xe đi xuống, nhìn thấy Thẩm Vu Hoài vẫn ngồi trên ghế lái, vừa định nói cảm ơn, đã thấy Thẩm Vu Hoài từ ghế lái bước xuống, khóa xe trước mặt cậu ta.

Trong đêm tối, Thẩm Vu Hoài cúi đầu nhìn điện thoại di động, sau đó cất vào túi áo.

Đôi mắt hơi hẹp dài dưới lớp kính liếc nhìn Nhan Khải Lân: "Không đi? Không phải là một bữa tiệc chúc mừng sao?"

Nhan Khải Lân nghẹn lời: "Vâng... vâng."

Trên người Thẩm Vu Hoài vẫn mặc một bộ quần áo bình thường, không hợp với nam nữ bước vào quán bar. Nhan Khải Lân đi theo sau lưng anh, tâm trạng hưng phấn trong đầu đã bị một gáo nước lạnh dội sạch, bước chân đi chậm dần vừa vào quán bar, nghe thấy tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, cậu ta nhịn không được nhìn Thẩm Vu Hoài một lần nữa, thấy sắc mặt của anh không thay đổi, thoáng nhìn không có gì khác so với bình thường.

Nhan Khải Lân đang suy nghĩ, cậu nhận thấy ánh mắt của Thẩm Vu Hoài nhìn về hướng chỗ họ vẫn thường ngồi.

Những người bọn họ uống rượu thích chọn chỗ náo nhiệt, không thích vào phòng riêng, bình thường thích ngồi ở sảnh. Hơn nữa, Lưu Khải quen biết ông chủ, chỗ ngồi ngắm cảnh tốt nhất vẫn luôn giữ lại cho bọn họ, rất dễ nhìn thấy.

Ánh mắt Thẩm Vu Hoài trực tiếp nhìn xuyên qua đám đông, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu trong đám người kia.

So với những người bạn cùng trang lứa ăn mặc sặc sỡ xung quanh, Trần Kỳ Chiêu ăn mặc rất đơn giản, cậu vẫn thật thà ngồi giữa đám đông như vậy, cho đến khi chạm phải ánh mắt của anh.

Trong ghế ngồi, một đám thanh niên vẫn đang thảo luận về Thẩm Vu Hoài.

Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa quán bar, cho nên khi Thẩm Vu Hoài bước vào, trong nháy mắt đã có thể nhìn thấy.

Khi Nhan Khải Lân đến, người thanh niên ban đầu đang nói chuyện thoải mái nhìn thấy Thẩm Vu Hoài liền dè dặt hơn, Trình Vinh lúng túng đứng lên nhường chỗ cho đối phương: "Anh Hoài đến rồi?"

Trần Kỳ Chiêu chú ý tới ánh mắt của anh, gọi một tiếng anh Hoài theo người khác.

"Ừm." Thẩm Vu Hoài dời tầm mắt, giọng điệu như bình thường: "Các cậu cứ tự nhiên đi."

Trình Vinh thở phào nhẹ nhõm: "Anh Hoài uống cái gì?"

Thẩm Vu Hoài bước đến bên cạnh Trần Kỳ Chiêu ngồi xuống, đối mặt với câu hỏi của Trình Vinh, chỉ nói: "Rượu là được."

Khi Thẩm Vu Hoài ngồi xuống, anh nghe thấy giọng nói bên cạnh.

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh Hoài sao lại tới đây?"

"Nghe nói là tiệc chúc mừng" Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại trên ly rượu đầy trước mặt Trần Kỳ Chiêu: "Chúc mừng, anh không mang theo quà gì đến."

"Không sao... Không cần phải mang theo quà." Trần Kỳ Chiêu hơi cúi đầu, mùi bạc hà trên người bên cạnh rất rõ ràng, càng làm cho mùi rượu trên người cậu nồng nặc hơn.

Thẩm Vu Hoài không thích uống rượu, Trần Kỳ Chiêu nhớ rõ trước kia mỗi lần ra ngoài ăn cơm với anh, trên bàn của anh không bao giờ để rượu. Còn nhớ đến buổi tiệc từ thiện của nhà họ Lâm cách đây không lâu, khi cụng ly với cậu, Thẩm Vu Hoài có nhấp một ngụm nhưng rượu trong ly không có vơi đi.

Nói đến chúc mừng, Trần Kỳ Chiêu bỗng nhiên nhớ đến kiếp trước trước khi Thẩm Vu Hoài gặp tai nạn, anh đã từng đến nhà chúc mừng sinh nhật của cậu.

Ngoại trừ tổ chức sinh nhật thông thường trong công ty, anh chưa bao giờ nhớ đến ngày sinh nhật của bất cứ ai, cho nên hôm đó khi tan làm về nhà, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vu Hoài dưới lầu của công ty, cậu đã rất ngạc nhiên.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha ở quầy lễ tân, trên bàn là chiếc bánh kem nhỏ, ở đó im lặng nhìn điện thoại di động.

Hôm đó cậu tăng ca đến chín giờ tối, theo lời cô gái ở quầy lễ tân nói lại, Thẩm Vu Hoài đã đến từ sáu giờ chiều, ngồi ở đó chờ cậu ba tiếng mà không hề gọi điện thoại nói cho cậu biết.

Đó là năm thứ hai cậu và Thẩm Vu Hoài quen nhau, cậu hai mươi bốn tuổi, Thẩm Vu Hoài hai mươi tám tuổi.

Tuy rằng đã nói tự nhiên, nhưng sau khi Thẩm Vu Hoài đến đám người này đã kiêng dè hơn lúc trước.

Trình Vinh nháy mắt với Nhan Khải Lân, còn nhắn tin trên WeChat hỏi tại sao cậu ta lại đưa Thẩm Vu Hoài đến đây.

Nhan Khải Lân khóc không ra nước mắt, cậu ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cậu chỉ muốn đi nhờ xe, nhưng quan hệ của Thẩm Vu Hoài và anh Chiêu của cậu ta cũng không tệ, loại tiệc chúc mừng này đến cũng không có vấn đề gì.

Cùng lắm những loại câu nệ này rất nhanh đã biến mất, Thẩm Vu Hoài sau khi đến cũng không nói nhiều, đám thanh niên vốn đã say cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục chơi đùa. Trình Vinh cố gắng làm nóng không khí, anh ta vừa muốn rót rượu cho Trần Kỳ Chiêu, phát hiện ra ly rượu của cậu vẫn còn đầy.

"Tiểu Chiêu?" Trình Vinh hỏi một câu.

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, anh ta nhìn qua ly rượu của người bên cạnh, rượu của Thẩm Vu Hoài cũng không hề động đậy.

Nhan Khải Lân vừa uống mấy chén, thấy thế: "Anh Chiêu say rồi sao?"

"Không phải chứ Tiểu Chiêu, mới có mấy chén?" Lưu Khải ở bên cạnh thúc giục.

Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, Nhan Khải Lân chú ý tới biểu hiện không được tự nhiên của Trần Kỳ Chiêu, trước đây anh trai cậu ta có thể uống rất tốt, cũng không yên tĩnh như tối nay. Cậu ta liếc nhìn đám người Trình Vinh lên án, đứng ra đỡ rượu cho Trần Kỳ Chiêu: "Anh tôi chắc say rồi, đừng uống quá nhiều."

Thẩm Vu Hoài liếc mắt, nhìn từ cần cổ trắng nõn của cậu đến yết hầu thỉnh thoảng lên xuống, cuối cùng dừng lại trên mặt cậu.

Rõ ràng cách đây không lâu vừa trải qua huấn luyện quân sự, nhưng dưới ánh đèn Trần Kỳ Chiêu vẫn lộ ra làn da trắng nõn, xem ra cậu không bị ảnh hưởng gì. Trần Kỳ Chiêu rất thích mặc quần áo tối màu, cậu mặc quần áo tối màu ngồi ở ghế dài, so với những người xung quanh thì dáng vẻ cậu càng nhỏ bé hơn.

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười hai giờ.

Lúc này Trần Kỳ Chiêu đặc biệt nhạy cảm, cậu cảm nhận được Thẩm Vu Hoài đã nhìn cậu rất nhiều lần.

"Không thoải mái sao?" Thẩm Vu Hoài đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng ở ly rượu phía trước, không dám nhìn ai: "Có thể là say rồi, hơi chóng mặt."

"Vậy anh đưa em về nhé?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Trần Kỳ Chiêu chậm nửa nhịp, ma xui quỷ khiến lại trả lời.

Mọi người đều nhìn thấy sự kỳ lạ của Trần Kỳ Chiêu nửa sau, cho nên khi Thẩm Vu Hoài nói muốn đưa cậu về nhà, hầu hết mọi người đều không ngăn cản. Thành thật mà nói bọn họ rất muốn ngăn cản, lúc này mới hơn mười hai giờ, không đổi địa điểm vui chơi thật sự không được, nhưng đối mặt với Thẩm Vu Hoài, bọn họ lại không nói được lời nào, cũng không thể nói muốn dẫn theo Trần Kỳ Chiêu đang say rượu đi nơi khác chơi được?

"Có thể đi không?" Thẩm Vu Hoài hỏi.

Trần Kỳ Chiêu gật đầu, nhưng lúc đứng lên, Thẩm Vu Hoài vẫn lấy tay đỡ cậu.

"Đúng rồi, anh Hoài." đột nhiên Nhan Khải Lân nghĩ tới điều gì đó: "Anh đừng đưa anh Chiêu về nhà, anh thuê phòng khách sạn cho anh ấy là được rồi, anh ấy uống rượu như vậy về nhà không thích hợp lắm." Trước kia, Trần Kỳ Chiêu cũng uống rượu, về nhà còn chưa nói đến, nếu về nhà bị Trần Thời Minh bắt gặp, có thể sẽ lại cãi nhau.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Còn cậu?"Nhan Khải Lân ấp úng nói: "Em uống thêm chút nữa thì về, đảm bảo về nhà trước hai giờ!"

Gió lạnh bên ngoài quán bar rất lớn, lúc Trần Kỳ Chiêu từ quán bar đi ra ngoài, bị gió thổi thẳng vào người, cả người không khỏi run lên. Đừng nói đến chuyện say rượu, đầu óc của cậu lúc này rất tỉnh táo, cả đêm còn trêu chọc người khác uống rượu, lấy đâu ra say.

Nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, say rượu là một lý do tốt.

"Đưa em về nhà nhé?"

Trần Kỳ Chiêu không trả lời.

Tay Thẩm Vu Hoài đặt lên eo Trần Kỳ Chiêu, ôm ở trong ngực eo lại gầy và mảnh mai đến vậy.

Anh hơi nghiêng đầu, chú ý đến sự im lặng của Trần Kỳ Chiêu.

Hai người rất nhanh đi đến bãi đậu xe, Trần Kỳ Chiêu nhất quyết giả vờ say rượu, nhưng không dám dùng quá nhiều lực đè lên người Thẩm Vu Hoài, đặc biệt là mùi bạc hà trên người Thẩm Vu Hoài luôn khiến cậu khó chịu không thể nào giải thích được.

Chờ đến lúc lên xe, sau lưng cậu đổ không ít mồ hôi, cậu giả vờ nhắm mắt lại, nghe tiếng cửa xe đóng lại, sau đó cửa xe bên cạnh mở ra.

Thẩm Vu Hoài ngồi lên ghế lái.

Trong đầu Trần Kỳ Chiêu đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm nhận được có người từ bên cạnh vươn người qua, cuối cùng dừng lại trước mặt cậu. Bàn tay lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay cậu, sau đó dừng lại ở dây an toàn bên cạnh câu.

Theo bản năng, Trần Kỳ Chiêu nín thở.

Nhưng Thẩm Vu Hoài không nhúc nhích tay, tay dường như còn dừng lại trên dây an toàn bên cạnh.

Hơi thở mùi bạc hà mạnh mẽ dừng ở trước mặt cậu, rốt cuộc Trần Kỳ Chiêu không nhịn được mở mắt ra, cậu đối diện với đôi mắt sâu thẳm ở trước mặt, phảng phất có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong mắt của đối phương.

Đứng hình một lúc, trong xe yên tĩnh phát ra tiếng thắt dây an toàn.

Giọng nói của Thẩm Vu Hoài dừng lại bên tai cậu, giọng cười hòa với ánh mắt sâu thẳm của anh.

"Trần Kỳ Chiêu, có phải em chặn anh trong nhóm bạn bè của em đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro