Chương 11: Cuộc đối đầu đỉnh cao giữa chủ tịch và chủ tịch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Hối nhìn người đàn ông ngồi ở giữa bàn hội nghị, bộ âu phục được cắt may tinh tế, dáng người gầy gò, màu da và đồng tử đều rất nhợt nhạt, làn da trắng nõn, tóc vuốt chỉnh tề. Hắn có một đôi mắt rất phong tình, chỉ là bị kính viền vàng chặn hơn phân nửa, thần thái lại rất lãnh đạm, khiến người ta thường xem nhẹ sức hấp dẫn trong đó.

Khi người đàn ông này cực kỳ phóng đãng, đôi mắt này sẽ mờ mịt, vừa mờ mịt vừa quyến rũ người khác muốn xâm nhập sâu hơn.

Mà bây giờ, đôi mắt này không có phong tình lúc ở trên giường, cũng không duy trì được sự lãnh đạm bình thường, Chu Trọng Hành hiếm thấy thất thần, sững sờ trừng mắt nhìn Lục Hối, một câu cũng nói không nên lời.

Lục Hối nhìn bộ dáng bối rối của anh, hắn liền biết bản thân mình phỏng chừng cũng không khá khẩm hơn là bao

Ngài Trâu, Tiểu Trâu

Thành phố S đại khái có hơn hai mươi bốn triệu người, cho đến lúc vừa nãy Lục Hối còn đang mừng thầm mình tùy tiện lên giường lại tìm được ngay một người bạn giường phù hợp hiếm có. Hắn đã từng nghĩ "Trâu tiên sinh" chắc chắn không phải hạng tầm thường, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ đến mình vậy mà lại chọn trúng đối thủ khó giải quyết nhất trong kế hoạch của mình khi về nước để đối phó với Lục Vĩnh Phong – Chu Trọng Hành!

Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên chết tiệt gì đây??

Tiểu Lưu bất động thanh sắc nhìn Chu Trọng Hành một chút, lại nhìn Lục Hối một chút, hai người này sao vừa gặp mặt liền sững sờ ở đó trừng mắt nhìn đối phương, còn bày ra vẻ mặt như chó nhà có tang là kiểu gì?, chẳng lẽ là đều bị khí chất vương giả của đối phương đe doạ rồi sao?

Hôm nay mới là lần đầu tiên đàm phán, trong phòng họp cũng chỉ có lãnh đạo và trợ lý của hai công ty, Lục Hối và Chu Trọng Hành không nói lời nào, thư ký Ngô và Tiểu Lưu cũng đành phải im lặng, thẳng tính như Tiểu Lưu cũng có thể cảm nhận được sự xấu hổ đang dần lan toả trong không khí, cô thư ký của Lục Hối trao đổi ánh mắt với cậu một chút, ăn ý bắt đầu xen vào.

Tiểu Lưu lộ ra một nụ cười cực kỳ khách sáo miễn cưỡng nói: "Ai, Lục tổng! Mời ngài ngồi! "

Thư ký Ngô cũng nở nụ cười khách sáo: "Chu tổng, Trợ lý Lưu, chúng ta đã lâu không gặp. "

Hai người bọn họ cười gượng, vô cùng thân thiết hàn huyên với nhau, Lục Hối đầu tiên tỉnh táo lại, sắc mặt như thường đi qua bắt tay Chu Trọng Hành. "Chu tổng, xin chỉ giáo nhiều hơn. "

Chu Trọng Hành rất nhanh đứng lên, nhàn nhạt ừ một tiếng, máy móc vươn tay phải ra, hai người bắt tay trong chốt lát rồi nhanh chóng tách ra.

Thư ký Ngô đưa kế hoạch dự án giao cho Chu Trọng Hành, nói: "Tôi và Lục tổng phụ trách quản lý phương án của hạng mục này, Chu tổng, không bằng chúng ta thảo luận chuyện này trước? "

Chu Trọng Hành gật gật đầu, kế tiếp bắt đầu cùng Lục Hối thương lượng vấn đề tiếp thị, bộ phận này đối với Lục Hối mà nói dễ như trở bàn tay, hắn làm không tệ, cho dù soi mói như Chu Trọng Hành cũng không có gì để nói, rất nhanh liền thương lượng xong.

Lục Hối nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng đầu hạ thấp giọng hỏi thư ký Ngô: "Còn chưa liên lạc được với Lục Vĩnh Phong nữa sao? "

Thư ký Ngô ngượng ngạo cười nói: "Đã liên lạc được, Lục tổng đang trên đường tới đây. "

Trong lòng Lục Hối đối với Lục Vĩnh Phong cười lạnh một tiếng, bốn người lại trầm mặc chờ một hồi, Lục Hối lại nói. "Dứt khoát đem hạng mục khác cũng nói một chút đi, nói chuyện với tôi cũng giống với anh ta thôi. "

Chu Trọng Hành lật tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: "Đợi thêm một chút. "

Lục Hối cười như không cười nhìn hắn, nhấn mạnh: "Chu Tổng là cảm thấy tôi không đủ tư cách nói chuyện với anh sao?"

Tiểu Lưu ngửi thấy trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng nồng nặc, hắn liền nháy mắt với thư ký Ngô, thư ký Ngô liếc mắt nhìn hắn biểu hiện mình cũng hết cách, lần này thực sự quá căng thẳng rồi.

Tiểu Lưu có nghe nói qua nhị thiếu gia này tính cách cường thế, thủ đoạn sắc bén, vừa về nước đã cướp được một nửa gia nghiệp của Lục gia từ tay anh trai hắn, là một nhân vật độc ác không thể làm trái lời. Nhưng Tiểu Lưu biết ông chủ Chu Trọng Hành của hắn cũng không phải là quả hồng mềm để mặc người ta dễ dàng xoa nắn, vừa mở miệng liền tuôn ra những lời lạnh như băng, cực kỳ dễ đắc tội với người khác.

Hai người này căn bản là hai thùng thuốc súng do trời đất tạo thành, vừa chạm vào đã thấy sắp nổ.

Chu Trọng Hành ngẩng đầu nhìn Lục Hối một cái, Tiểu Lưu nhớ tới lúc trước có người trong quá trình đàm phán cũng nói giỡn hỏi Chu Trọng Hành câu hỏi y chang, kết quả không cần phải nói ông chủ của hắn hoàn toàn không để ý tới người ta, lúc ấy bầu không khí trực tiếp giống như hiện trường vụ tai nạn xe cộ... Cậu nhìn Chu Trọng Hành mở miệng muốn nói chuyện, sợ anh nghĩ không ra nói một câu "Đúng", cậu liền muốn đào ngay một cái hố nhảy xuống

Không nghĩ tới Chu Trọng Hành lại giải thích bình thường nói: "Không phải nguyên nhân này. "

Tuy rằng hắn nói chuyện vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng vẫn đủ khiến trong lòng Tiểu Lưu dậy sóng.

Chu Trọng Hành giải thích? Là EQ của hắn cao lên nên cho người ta một cái bậc thang, hay là lá gan nhỏ đi không dám không nể mặt Lục Hối? Không phải, hắn không thể nào lý giải được

Điều nàythực sự quá kỳ quái.

Tiểu Lưu đang hoài nghi nhìn chằm chằm hai người này, chợt nghe thấy "cạch" một tiếng cửa phòng họp mở ra, một giọng nam nói với vào:

"Ai, hai người nói chuyện thế nào rồi?"

Chính là Lục Vĩnh Phong khoan thai đến muộn. Hắn bước nhanh vào, không hề có cảm giác tội lỗi đến trễ mà cợt nhả.

"Anh không đến, chúng tôi nói như thế nào?" Lục Hối khẽ hừ một tiếng, thái độ cũng không tốt lắm, nhưng Lục Vĩnh Phong cũng không coi thái độ không biết lớn nhỏ của hắn để ở trong lòng, tự nhiên như ngà ngồi xuống bắt chéo chân cực kỳ thoải mái.

Chu Trọng Hành nhìn Lục Vĩnh Phong, thản nhiên nói. "Lục Vĩnh Phong, ngươi lại đây. "

"Ai, được." Lục Vĩnh Phong đến gần anh, đầu nghiêng đến gần mặt Chu Trọng Hành, một tay chống lên bàn, một tay khoác vai, cười tủm tỉm nhìn anh, vô cùng dịu dàng nói: "Chuyện gì vậy A Hành? "

Trong lòng Tiểu Lưu chậc chậc nhìn hành động quá mức thân thiết của Lục Vĩnh Phong, nghĩ thầm tên này thật vô liêm sỉ, toàn làm bộ làm tịch. Mấy năm nay Lục Vĩnh Phong ỷ vào quan hệ sắt thép với Chu Trọng Hành, không phân biệt tình huống gì luôn tìm cách trêu chọc muốn đùa giỡn ông chủ của hắn, đương nhiên kết cục đều rất thảm.

Lục Hối ho hai tiếng.

Tiểu Lưu nhìn sắc mặt Lục Hối tối sầm lại, cũng khó trách, hắn vừa mới về nước, đối với chuyện Lục Vĩnh Phong thường xuyên đánh mất đạo đức, làm mất mặt Lục gia, chắc chắn là chưa kịp thích ứng.

"Đừng cúi gần như vậy, " Chu Trọng Hành nói, sau đó nghiêng đầu nhìn thư ký Ngô bên cạnh Lục Hối, nói: "Tiểu Lưu, ngươi dẫn thư ký Ngô đến văn phòng giúp tôi lấy một ít tài liệu. "

Tiểu Lưu biết đây là muốn đuổi Thư ký Ngô ra, cũng hiểu Chu Trọng Hành muốn làm gì, gật gật đầu liền cùng Thư ký Ngô đi ra ngoài.

Lục Hối âm trầm nhìn chằm chằm Chu Trọng Hành cùng Lục Vĩnh Phong, hắn biết quan hệ của hai người này không tệ, nhưng không biết quan hệ không tệ đến mức này. Trong lòng Lục Huyên nhịn không được mắng một tiếng mẹ nó. "Sao hai người không dứt khoát dán cùng một chỗ bàn bạc kế hoạch đi?" Hắn ở bên này còn đang chửi rủa, liền thấy Chu Trọng Hành bảo Lục Vĩnh Phong tránh ra một chút, sau đó không chút khách khí cầm một phần kế hoạch trực tiếp ném lên người hắn.

Lục Hối...."

Chuyện gì vậy?

Bên kia Lục Vĩnh Phong đang kêu trời kêu đất, tuy rằng không đau chút nào, nhưng hắn vẫn làm bộ nhe răng trợn mắt. "Ôi chao, cậu lại làm thế nữa, không thèm nói chuyện đã trực tiếp đánh tôi!"

Chu Trọng Hành lạnh lùng nói: "Việc lựa chọn địa điểm không đúng, kinh phí hoàn toàn sai sót, tất cả những thứ cơ bản nhất ngươi đều không có, chúng ta còn có thể nói gì với nhau. "

Lục Vĩnh Phong vẻ mặt ngây thơ sờ sờ đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi làm kém như vậy sao..."

Chu Trọng Hành nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: "Những chỗ có vấn đề tôi đã dùng bút đỏ ghi chú, tạm biệt. "

Lục Vĩnh Phong bị bơ ở một bên vốn rất khó chịu, nhưng hắn vừa nhìn thấy Chu Trọng Hành với tên phú nhị đại này mới nói với nhau được hai câu liền muốn đi, trong lòng lại cảm thấy vui mừng khó tả, giống như đang xem trò vui nhìn Lục Vĩnh Phong túm lấy cánh tay Chu Trọng Hành, liên tục cười hoà cầu xin tha thứ: "A Hành, chúng ta lại nói chuyện một chút, dù sao cũng đã quen nhau lâu như vậy, ngươi cho ta một chút mặt mũi đi mà..."

Chu Trọng Hành muốn kéo bàn tay quấn chặt lấy anh của Lục Vĩnh Phong ra, kéo mấy lần cũng không kéo ra được. Lục Hối nhìn bộ dạng giằng co với tến phú nhị đại của hắn mà buồn cười, thoải mái đi qua tách bọn họ ra, hư tình giả ý hòa giải: "Được rồi, hôm naychúng ta dừng ở đây thôi, lôi lôi kéo kéo như này còn ra thể thống gì nữa."

Lục Vĩnh Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, từ bỏ ý định nói. "Vậy cũng không thể đi, A Hành, tôi đã đặt bàn rồi, đêm nay chúng ta cùng đi ăn cơm tối. "

Chu Trọng Hành cau mày xoa cánh tay, nói. "Không đi. "

Lục Vĩnh Phong nói. "Được rồi, lúc trước vẫn nói để cho hai người ra ngoài nói chuyện để hiểu biết nhau hơn, tối nay hai người không thoát nổi đâu, cả hai cũng không ai có hẹn đúng chứ? "

Chu Trọng Hành và Lục Hối không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc, Lục Vĩnh Phong cho rằngkhông tả lời chính là đồng ý, khoác vai Chu Trọng Hành đi ra khỏi phòng họp, "Vừa vặn năm giờ, chúng ta bây giờ đi luôn, này, Lục Hối, theo tôi! "

Chu Trọng Hành rũ mí mắt xuống, yên lặng để bị Lục Vĩnh Phong kéo ra khỏi công ty.

Ban đầu, năm giờ của anh đúng là có một cuộc hẹn.

Nhưng bây giờ lại không có ai đến điểm hẹn cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro