Chương 12: Cuộc đối đầu đỉnh cao giữa chủ tịch và chủ tịch (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Trọng Hành đi vào phòng ăn liền nhìn thấy bên trong có một chàng trai xinh đẹp, tóc xoăn, đeo một cái bông tai sáng bóng. Trên mặt hắn đánh một lớp phấn dày, kẻ eyelinener xinh đẹp, đầy mê hoặc, nữ tính nhưng có vẻ hơi điệu đà.

Chàng trai kia không chớp mắt nhìn Chu Trọng Hành, Chu Trọng Hành nhận ra đây là trai bao được Lục Vĩnh Phong bao nuôi.

"Nhà hàng này cực kỳ nổi tiếng luôn đấy, nếu không phải tôi đã đặt bàn trước, hiện tại còn phải xếp hàng." Lục Vĩnh Phong không giỏi việc gì khác nhưng nói đến chuyện ăn uống, vui chơi thì hắn cực kỳ hiểu biết. Hắn giơ tay về phía chàng trai kia: "Uông Minh, không có chuyện của cậu nữa, đi thôi".

Uông Minh Nằm trên ghế,nũng nịu nói: "Lục thiếu, buổi trưa tôi đến đây xếp hàng chiếm chỗ, hóa ra anh không phải mời tôi ăn cơm sao? "

Lục Vĩnh Phong ném vài tờ tiền qua, khoát khoát tay đuổi hắn đi :"Đi đi, đừng ở đây làm phiền nữa! "

Uông Minh nhặt tiền lên, trên môi nở nụ cười rạng rỡ nói: "Lục thiếu, mọi người vui vẻ, tôi đi trước ha! "

Dứt lời còn không quên nháy mắt một cái với Lục Vĩnh Phong, rồi mới vặn vẹo rời đi.

Lục Hối hận không thể dùng tay che mắt mình, mẹ kiếp, làm trai bao có cần tận tâm như vậy không, đi ngoài đường sợ người khác không nhận ra phải không? Hộp đêm lục Vĩnh Phong thường xuyên đi đến hộp đêm kia nổi danh nhiều hàng cao cấp, kết quả hắn chọn tới chọn lui lại chọn đúng một thứ như vậy, uốn éo dung tục!

Lục Vĩnh Phong đang mời Chu Trọng Hành ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lục Hối, không khỏi nói: "Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu hết được đâu, hắn ở trên giường làm đặc biệt giỏi"

Lục Hối hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình chế nhạo nói: "Đúng là thường thức của nhà giàu mới nổi. "

Lục Vĩnh Phong hét lên: "Tôi đây là chủ nghĩa thực dụng, cậu nhìn xem cái tên cậu gọi thứ bảy tuần trước, nhìn bề ngoài ra vẻ lãnh đạm, cao cao tại thượng, lên giường có làm cậu sướng không?"

Chu Trọng Hành vừa lật xem bảng ăn, vừa thờ ơ chen vào một câu: "Thứ bảy tuần trước, chính là ngày tôi tăng ca đến mười một giờ. "

Lục Vĩnh Phong gật gật đầu. "Không phải hôm đấy tôi còn muốn gọi cậu cùng nhau ra ngoài chơi, kết quả là hai người các cậu không hiểu sao lúc nào cũng có một người không rảnh, chậc chậc."

Lục Hối cực kỳ không có kiên nhẫn nói: "Hôm đó không phải anh nói hẹn Nhậm tổng ở đó tôi mới đi, tôi cũng không dẫn tên mb kia vào phòng, sao anh biết tôi có sướng hay không?"

Lục Vĩnh Phong kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi?... tại sao lại giải thích chuyện này với anh trai? Ai da, có phải cái tên tính tình lãnh đạm kia làm cho ngươi một chút ham muốn tình dục cũng không có, cho nên mới không cùng hắn làm? Tôi đã nói với cậu rồi, những người lạnh lùng như thế chơi đều không vui, để lần sau anh trai này chọn giúp cậu một người nha"

Lục Hối: "...."

Lục Vĩnh Phong đang muốn thừa thắng xông lên tiếp tục cười nhạo hắn, Chu Trọng Hành liền thản nhiên nhìn Lục Vĩnh Phong một cái, nói: "Không ăn cơm thì tôi xin phép. "

"Đừng mà, cậu làm cái gì vậy?" Lục Vĩnh Phong nói, "Không phải chỉ nói chuyện một lát thôi sao, sao tính khí cuẩ cậu lại tệ như vậy?"

Chu Trọng Hành lạnh lùng nói. " Tôi không cởi mở như cậu."

Lục Vĩnh Phong nhìn anh cười.

"Cậu cười cái gì?" Chu Trọng Hành liếc xéo hắn.

Lục Vĩnh Phong làm ra vẻ mặt dâm đãng, "Ta cười ngươi... Cũng rất cởi mở mà, hiện tại, sao lại khiêm tốn như vậy? "

Lục Vĩnh Phong quan sát Chu Trọng Hành từ trên xuống dưới, ngón trỏ vuốt ve trên cằm, "Tối hôm qua ngươi trọng sắc khinh bạn cho tôi leo cây, còn chưa tính sổ với cậu đâu... Cậu thật sự cho rằng lúc đó tôi không nghe ra cậu vừa làm tình vừa nói chuyện với tôi đúng không? Cậu trước kia rõ ràng là một tên trai tân truyền thống, sao bây giờ lại trở nên túng dục như vậy, cậu xem hai mắt thâm quầng của cậu này—— ai da! "

Chân Chu Trọng Hành nhấc xuống dưới gầm bàn, dùng sức đạp vào đùi Lục Vĩnh Phong thật mạnh, biểu tình trên mặt lạnh băng: "Cậu con mẹ nó nói chuyện có thể dùng não chút được không? "

Lục Hối nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Chu Trọng Hành, sếp Chu mặt liệt không ai dám gần dường như biến thành bộ dáng mà hắn quen thuộc, nhịn không được có chút ý cười xấu xa, giúp hắn nói. "Lục Vĩnh Phong anh đúng là miệng chó không phun được ra ngà voi, tự phạt ba chén. "

Lục Vĩnh Phong cảm thấy thấy anh thật sự tức giận, vội vàng cho vuốt luông cho anh, thật sự đã làm ba chén rượu.

Rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên, Lục Hối thấy bàn này tất cả đều là đồ ăn cay, nhiều thịt ít rau, liền cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu kêu khổ. Thế mà hết lần này tới lần khác Lục Vĩnh Phong còn Hết lần này tới lần khác Lục Vĩnh Phong còn giống như tranh công nói với Chu Trọng Hành: "Thế nào, tất cả đều là những món cậu thích ăn!"

Chu Trọng Hành thế mà còn nhẹ gật đầu, nói một câu: "Không đủ cay. "

Lục Hối nhịn không được nhìn Chu Trọng Hành, mặc âu phục giày da, vẻ mặt không dính khói lửa trần gian, vừa lãnh đạm vừa cao quý. Kiểu người này đáng lẽ ra phải thích nhâm nhi chén trà xanh, cực kỳ thanh tĩnh ăn chay tịnh tâm, chế độ ăn uống như thế ngoại cao nhân sao? Nếu không thì cũng phải là kiểu sang trọng cao lãnh ăn bít tết kèm với rượu vang, đây không phải là tiêu chuẩn của những người đàn ông thành đạt sao?

Hắn và Chu Trọng Hành là quan hệ bạn tình thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, vừa gặp mặt liền làm tình điên cuồng, chưa bao giờ có thời gian dư thừa làm chút gì khác, cũng không thèm lãng phí thời gian đi làm cái gì khác, ví dụ như cùng nhau ăn cơm. Mà bây giờ Lục Hối lần đầu tiên cùng Chu Trọng Hành ăn cơm, nhìn hắn một thân âu phục quý giá, tư thái ưu nhã, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm ăn đầu cá bọc ớt, không hiểu sao lại cảm thấy... Một chút tương phản đáng yêu.

Chu Trọng Hành cảm giác được có một tầm mắt cứ nhìn mình chằm chằm, vừa ngẩng đầu liền chạm mắt với Lục Hối, cả ngày hôm nay anh đều tránh phải đối diện với người đàn ông này, vừa nhìn anh liền nghĩ đến những chuyện hoang đường xảy ra trong một tháng nay. Hiện tại hai mắt nhìn nhau chỉ cảm thấy xấu hổ đến không nói nên lời, anh đẩy kính lên liền kiên trì vùi đầu ăn cơm.

Lục Vĩnh Phong không cảm giác được bầu không khí trong bữa tiệc này, tuyệt đối không cho phép mình bị bơ đẹp, ồn ào nói: "Lục Hối! Đừng chỉ lo ăn, mau kính Chu ca của ngươi một chén! "

Lục Hối khinh bỉ Lục Vĩnh Phong một cái, nhưng vẫn đứng lên cầm ly rượu, mỉm cười nửa thật nửa giả hướng Chu Trọng Hành kính rượu. "Chu ca, về sau còn phiền anh chỉ giáo nhiều hơn."

Chu Trọng Hành gật gật đầu, nhận lấy ly rượu tượng trưng nhấp một ngụm.

Cả bàn đều là đồ cay, anh ăn đến nóng hừng hực, sắc mặt tái nhợt cũng có chút ửng đỏ lên.

- "Này, tiểu tử này mặt mũi cũng không nhỏ!" Lục Vĩnh Phong đập bàn phản đối: "Chu Trọng Hành, lão tử quen biết cậu hai mươi mấy năm, kính cậu bia cậu cũng không thèm uống, tiểu tử này cậu vừa gặp lần đầu, kính rượu hơn năm mươi độ cậu cũng uống? "

Chu Trọng Hành không để ý tới hắn, nhưng Lục Vĩnh Phong không chịu buông tha mà nhét rượu vào tay Chu Trọng Hành. "Một ngụm uống hết cho tôi! Cậu mà không uống thì thì không phải là anh em tốt của tôi nữa."

Kết quả Chu Trọng Hành một ngụm cũng không uống, Lục Vĩnh Phong ngược lại càng uống càng hăng, đến cuối cùng cả người say thành một vũng bùn —— cuối cùng vẫn là Lục Hối tính tiền. Nhìn Lục Hối túm lấy người của Lục Vĩnh Phong đi xa, Chu Trọng Hành mới rẽ vào toilet nhà hàng, thở phào nhẹ nhõm.

Toilet trống rỗng, Chu Trọng Hành chậm rãi buông thắt lưng ra, cởi nút quần tây ra, kéo quần lót xuống, nhìn dương vật cương cứng của mình lộ ra dưới ánh đèn sợi đốt.

Ông nhắm mắt lại trong bất lực.

Cơ thể này luôn có sự gắn bó sâu sắc và nghiện tình dục với người đàn ông đã dạy dỗ cơ thể mình.

Tay trái hắn nắm thành nắm đấm chống vách tường, tay phải nắm lấy phân thân của mình bắt đầu nhanh chóng loát động, ngửa đầu cần cổ tinh tế thở dốc.

Nhưng tất cả đã trôi qua.

Hắn là một người lý trí, tránh xa những mối quan hệ cá nhân càng xa càng tốt, nhất là với Lục Hối, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đứng ở hai chiến tuyến chém giết lẫn nhau. Không quấy rầy lẫn nhau để bớt phiền phức

"Ah..." Chu Trọng Hành rên lên, hắn cảm thấy mình sắp bắn rồi, nhưng phía sau trống rỗng làm cho phía trước của hắn không cách nào bắn ra được, yếu ớt rủa một tiếng

Chỉ muốn bị bắn vào sao... Chu Trọng Hành, ngươi thật sự là không biết liêm sỉ.

Chu Trọng Hành đang bi ai đưa tay ra phía sau, lúc này cửa toilet đột nhiên mở ra rồi lại đóng sầm một phát.

Lục Huyên hùng hổ từng bước tới gần, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên dùng sức đấm một phát lên bức tường bên cạnh đầu Chu Trọng Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro