Ngoại truyện 2: Hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Trà Hoa

*Ghi chú: "Hoa hồng đầu tiên" là ngoại truyện ngắn có bối cảnh khi Lục phu nhân tức mẹ Lục Phong (trong chính truyện) còn nhỏ. Vì thế nên tác giả viết "Lục phu nhân" ở đây là bà ngoại của Lục Phong, "nàng" là Lục phu nhân trong truyện, mình giữ nguyên theo cách tác giả viết, các bạn chú ý nha.

———- Hoa hồng đầu tiên · Năm 2103

"Chúng ta không còn cách nào khác."

"Tất cả mọi thứ trên thế giới này đều đang nuốt chửng nhân loại, mà dân số loài người lại ngày càng giảm đi."

"Con à," Lục phu nhân lấy từ trước ngực xuống tấm huy hiệu hoa hồng màu vàng kim, đặt trong lòng bàn tay nàng, rồi chậm rãi khép các ngón tay nàng lại, để nàng cảm nhận được đường vân chập trùng mềm mại trên cánh hoa, tựa như nàng đang thật sự chạm vào một bông hoa.

"Tất cả mọi người đều phải cầm vũ khí lên và chiến đấu với thời đại này, tất cả mọi người đều như vậy." Thanh âm bà ôn hòa như sóng nước.

"Nhưng mẹ sẽ không nhận được điều gì cả."

"Bất cứ cá nhân nào, kể cả ta, đều sẽ không nhận được lợi ích. Thứ nhận được lợi ích là toàn thể loài người. Chỉ có giúp đỡ tất cả mọi người dần dần thoát khỏi hiểm cảnh này, thì bản thân chúng ta mới có thể sống tốt hơn, dù cho khả năng đó mấy trăm năm sau mới có thể trở thành hiện thực. Thế nhưng đây là sự thật, khi con cứu được tất cả mọi người, chính bản thân con mới có thể được cứu."

"Nhưng cũng không thể không kể đến khả năng là, chúng ta được giải cứu chậm hơn so với những người khác." Bà nói, "Đó chính là lúc chúng ta cần cầm vũ khí lên để bảo vệ chính bản thân mình."

"Ngày đó sẽ đến sao mẹ?"

"Ngày đó sẽ đến." Thanh âm của bà khiến người ta run sợ: "Trừ khi —— trừ khi tất cả chúng ta còn chưa được giải cứu đã diệt vong."

"Nhưng hãy nhớ kỹ, con à, dù thế nào đi chăng nữa, nhân loại phải yêu thương nhau."

"Con gái à, con có yêu họ không?"

"Yêu ạ."

Bà trao cả tấm huy hiệu cho cô gái nhỏ.

———- Hoa hồng thứ hai · Năm 2105

"Ầmmmmm" Tiếng động thật lớn vang lên.

Đồ vật nặng rơi xuống đất, trời đất quay cuồng, mẹ của nàng dùng vật gì đó đánh vào gáy nàng, nàng nặng nề ngã trên mặt đất.

Sau đó là tiếng "Rầm" vang dội, là âm thanh cửa phòng đóng lại.

"Cành cạch", cửa bị khóa.

Đáng lẽ ra nàng đã ngất rồi, nhưng một giây trước khi lịm đi, một đồ vật ánh kim lấp lóe rơi ra từ túi áo. Ánh kim gọi tia ý thức cuối cùng của nàng lại, lỗ tai ong ong, phảng phất như tiếng máy bay oanh tạc, đầu đau nhức như bị người bổ ra. Lúc tay chân gần như đã mất hết cảm giác, nàng miễn cưỡng vươn tay ra, gắt gao nắm lấy chiếc huy hiệu hoa hồng màu vàng, gấp rút thở phì phò từng ngụm.

Nàng sẽ không để bản thân ngất đi. Tính tình nàng dịu dàng, nhưng ý chí lại bền bỉ, hơn xa người khác, mẹ của nàng cũng công nhận chuyện đó.

Mẹ của nàng là một người phụ nữ kiệt xuất và ưu tú như vậy. Dì Lâm Sam nói, mẹ nàng từ khi còn là thiếu nữ đã bộc lộ tài hoa lãnh đạo xuất chúng. Thậm chí còn là người đề xuất "Tuyên ngôn Hoa hồng" kéo nhân loại khỏi cơn nguy khốn, là người tiên phong cho luật sinh sản. Đến tận bây giờ, khi sự áp bách đối với phái nữ ngày càng nặng nề, vượt ra khỏi quy định của tuyên ngôn, bà lại cùng các bạn mình cầm vũ khí lên, bảo vệ tự do và tôn nghiêm vốn thuộc về họ.

Thời gian như trôi qua rất lâu. Nửa giờ, một giờ, hoặc hai giờ. Cách cửa phòng ngủ, nàng nghe thấy tiếng đánh thô bạo xa xa từ phía cửa chính. Tiếp đó là tiếng giày cao gót vang lên trên mặt đất nhịp nhàng, đó là mẹ của nàng – Lục phu nhân không ai không biết. Suốt một đời, Lục phu nhân đều tự nhiên mà ưu nhã, lúc không mang thai luôn mặc một chiếc váy đỏ thẫm kiểu corset, đi giày cao gót đen vừa vặn, dáng vẻ xinh đẹp, không theo thời gian mà già đi.

Cửa mở, những vị khách tiến vào, tiếng bước chân của bọn họ rất nặng, là âm thanh đế giày quân đội gõ lên mặt đất. Nàng cảm thấy nguy hiểm, nhưng gần đây chuyện này thường xuyên xảy ra.

Sau đó là tiếng nói chuyện liên miên, dường như muốn hạ thấp âm thanh xuống. Nàng mơ hồ nghe thấy một chút từ như "thay đổi", "ngừng", "tập trung". Gần ba tháng nay, mẹ nàng thường xuyên trò chuyện cùng một vài người, mặc dù cố tình che giấu, nhưng trong lúc vô tình, nàng vẫn nghe được vài từ mấu chốt như thế.

Nàng biết đại khái chuyện gì đang xảy ra. Nửa năm qua, những quảng cáo phản đối, chèn ép tuyên ngôn "Hoa hồng" không ngừng nghỉ có thể thấy được ở khắp mọi nơi. Căn cứ muốn thỏa thuận với các nàng.

"Ta không đồng ý." Mẹ của nàng lên tiếng.

"E rằng Ngài cần đi một chuyến với chúng tôi."

"Bọn ta đã đi với các người rất nhiều lần."

"Lần này không giống vậy, thưa phu nhân."

"Còn có những người khác à?"

"Chỉ có một mình Ngài, phu nhân, Nguyên soái muốn tự mình đàm phán với Ngài, Ngài cũng có thể mang theo những người khác."

"Ta yêu cầu Trung tướng Lâm Sam cùng đội vệ binh của cô ấy cùng đi theo."

"Tất nhiên là được, thưa phu nhân." Tên sĩ quan kia trầm mặc một hồi, nói.

Sĩ quan gửi thông tin đi, còn mẹ của nàng đi đến cửa phòng ngủ gần tủ hồ sơ.

Sĩ quan cúp máy.

Một lúc lâu sau, Lục phu nhân nói: "Ta chuẩn bị một chút tài liệu. Khi nào Trung tướng Lâm Sam đến, ta sẽ đi ngay."

Âm thanh mở tủ hồ sơ vang lên, tất cả mọi người trong phòng khách đều trầm mặc.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi nàng dường như mất đi ý thức.

Nhưng nàng còn đang suy nghĩ, mẹ của nàng, tại sao lại đánh nàng bất tỉnh.

Vì sao chứ?

Vì sao chứ?

Bởi vì. . .

Bởi vì ——

Nàng liên tục nghĩ như vậy, mãi đến khi muốn ngất xỉu.

Mãi đến khi một tiếng súng vang lên.

Toàn thân nàng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống tay, huy hiệu vàng kim từ trong lòng bàn tay trượt xuống, chỉ một giây sau đã rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Mà niềm tin lung lay sắp đổ của nàng cũng sẽ giống như tấm huy hiệu ấy.

Trong thời điểm khó xác định ấy, nàng khó khăn siết chặt các ngón tay lại, một lần nữa nắm chặt huy hiệu vào lòng bàn tay, đặt tay lên ngực.

Thật lâu sau, máu tươi chậm rãi xuyên qua khe cửa chảy đến, hệt như xúc tu của bạch tuộc.

Ánh mắt của nàng rời khỏi nơi đó, bình tĩnh nhìn qua căn phòng được bày biện ấm áp, trong ánh mắt không biết là bi thương, là căm hận, hay là thương hại, hoặc là chẳng có gì cả.

Lại một khắc sau, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.

———- Hoa hồng thứ ba · Năm 2105

Nàng được đưa tới một nơi, ở trong một căn phòng nhỏ cùng vài cô gái trạc tuổi, thức ăn và nước uống được mang đến mỗi ngày. Nàng biết rằng bên ngoài có rất nhiều điều xảy ra, ít nhất là ba tháng, bởi vì cuộc sống thế này đã diễn ra trong ba tháng.

Nàng vẫn luôn nghĩ, nếu như mẹ của nàng không biết nguy hiểm sắp xảy ra, vì sao từ sớm đã đánh nàng bất tỉnh, nếu như biết nguy hiểm sắp xảy ra, vì sao lại không phòng bị thật tốt.

Nếu giết Lục phu nhân bằng súng đạn có thể giải quyết được vấn đề, tại sao hỗn loạn lại kéo dài ba tháng, và nếu biết trước sẽ gây ra hỗn loạn kéo dài ba tháng, tại sao lại chọn giết bà ấy?

Có đôi khi, nàng đoán là mẹ cố ý để bản thân bị giết, còn đánh con gái bất tỉnh, là để nàng sống sót.

Mẹ cũng nói rằng, ngoài những phụ nữ gắn bó mật thiết với Tuyên ngôn, các thành viên khác của căn cứ thờ ơ với phe đối lập. Tất nhiên, có một cách để khiến họ quan tâm, đó là cho họ thấy rằng những gì áp bức phụ nữ là rất lớn, và một ngày nào đó sẽ đè bẹp tất cả.

Cũng có lẽ, nàng sẽ vĩnh viễn không thể biết được chân tướng ngay lúc đó nữa.

Mà bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ của nàng, Lục phu nhân, cùng các bạn của bà, cũng đều đã thất bại.

—— Bởi vì nàng cùng những người bạn đồng hành đã được dẫn đến cánh cửa của một tòa nhà hình lục giác khổng lồ màu trắng bạc mà nàng có thể nhìn thấy hàng ngày khi mở rèm ra. Nơi đó được gọi là Vườn Địa Đàng.

Trong đại sảnh là một người phụ nữ lớn tuổi đầy lạ lẫm, bà kéo lấy tay của nàng.

"Con gái." Vị phu nhân kia hỏi: "Con yêu nhân loại không?"

"Bất kể thế nào, " Nàng thấy được ánh mắt của mình, nhẹ nhàng nói, "Nhân loại phải yêu nhau."

—— Nàng liền đi vào trong.

Hơn nữa nàng biết, nhiều năm về sau, bản thân mình cũng sẽ được xưng là Lục phu nhân.

Tựa như mẹ của nàng khi còn sống.

——— Hoa hồng thứ tư · Hiện tại

Đó là một con quái vật màu xanh đậm.

An Chiết ngồi xổm xuống xem xét nó.

Nó sắp chết, phần bụng có ba cái lỗ máu to bằng miệng chén, chất bẩn đen đặc chảy ra, da có vảy mịn, gai nổi lên cùng những nốt mụn nhấp nhô yếu ớt. Bốn trong số năm nhãn cầu là đôi mắt, được bao phủ bởi một màng trắng đáng sợ, mắt thứ năm nhắm chặt, cùng hàng chục con mắt kép ảm đạm không chút ánh sáng có kích thước bằng nắm tay trên lưng.

Trong vực sâu không khó nhìn thấy quái vật bị thương nặng sắp chết. Nó vừa mới miễn cưỡng thắng một trận chiến ác liệt, cả người đẫm máu tanh vẫn chưa bị kẻ săn mồi phát hiện.

Thân hình nó không lớn, như đứa trẻ nhân loại mới chào đời. Tất nhiên không phải khi nó còn sống cho tới bây giờ chỉ lớn như vậy, bởi vì trong vực sâu, quái vật có thể tự do chuyển đổi giữa rất nhiều hình dạng. Polly nói rằng theo hệ thống lý thuyết trước đây, chuyện này không thể thực hiện được, bởi vì một số vật chất biến mất từ ​​hư không, mà một số vật chất khác lại xuất hiện từ hư không. Nhưng nếu điều này được giải thích bằng dao động và tần số, thì sự chuyển đổi hình dạng chỉ là sự thay đổi tần số, mà điều này rất dễ thực hiện.

Giờ đây, lúc sắp chết nó lại để lộ tình trạng này, nguyên nhân có thể là do nó muốn dùng loại hình dạng này mà chết đi. Đây có lẽ là hình dạng khi nó mới sinh, hoặc cũng có lẽ là hình dạng nó thích nhất.

An Chiết dùng sợi nấm nhẹ nhàng đụng đụng đầu của nó, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Nó sắp chết." Cậu hơi nhíu lông mày lại, quan sát con vật.

Lục Phong bên cạnh cậu nói một câu: "Trời mưa."

An Chiết ngẩng đầu, mây đen giăng đầy trời, "lộp bộp" một tiếng, hạt mưa rơi vào giữa cây cối cùng tầng tầng cành lá, văng tung tóe trên mặt đất. Một giây sau, lại có một giọt rơi trên vết thương của quái vật, nó co quắp một cái, tựa hồ vì vậy mà cảm thấy đau đớn.

Cơn mưa mùa hạ đến rất nhanh, chỉ vài giây sau, những hạt mưa trắng dày đặc đập vào lá giống như nhịp trống. Lục Phong lấy áo khoác đồng phục che vai và đầu của An Chiết, An Chiết nói: "Lúc chúng ta đến, hình như có một hang động bên cạnh nó.

Cậu tóm lấy tay Lục Phong đứng lên, đứng tại chỗ do dự mấy giây —— cuối cùng, cậu ôm lấy thân hình không lớn kia, con vật đang run rẩy vì đau đớn. Cả hai cùng đi về phía ngọn đồi nhấp nhô bên cạnh.

"Hình dạng nó không đúng lắm." Lục Phong nói.

Ngược lại An Chiết không thấy gì bất thường. Trong vực sâu chưa bao giờ khó thấy những hình thù kỳ quái.

Cửa sơn động là ở chỗ này, dây leo ở giữa xoắn xuýt quấn quanh, như một cái miệng sâu hoắm đang mở.

Quái vật trong ngực còn đang run rẩy. Nhiều năm trước, cậu cũng mang An Trạch bị thương nặng về sơn động của mình như vậy. Giờ phút này cậu biết cái hang trước mặt nhất định không phải là nơi cậu từng ở, nhưng kỳ lạ là cậu cảm thấy thời gian và số phận như luôn luôn trùng nhau, cậu lại đi tiếp con đường của quá khứ.

Tuy nhiên, khi đứng ở lối vào của cái gọi là hang động, cuối cùng cậu cũng tin lời phán đoán của Lục Phong.

Lối vào của hang không phải là lối mở thông thường, nó dường như là một cái vòm – đây là một nhà thờ bị bỏ hoang, bị ép bởi mặt đất mà nhô lên như bây giờ. Trong vực sâu đúng là còn lại vài tòa phế tích của nhân loại. Các tòa nhà với các chức năng khác nhau, trải qua hàng trăm năm, những sinh vật của vực thẳm đã phát triển và lan rộng trên chúng.

Đi vào trong, xung quanh là bóng tối đen kịt, chợt có thực vật phát sáng. An Chiết thả quái vật xuống, đặt đèn pin ở vị trí thích hợp. Ánh sáng đèn pin có hạn, chiếu sáng một vùng không gian. Nơi này là phòng khách rộng rãi, đồ vật bày biện đã mục nát từ lâu, dường như là một sảnh đường, bốn vách tường lốm đốm, có vết tích quái vật dừng chân, nhưng dường như là của rất lâu về trước.

Tiếng giáp xác ma sát với tảng đá, con quái vật bị thương sắp chết di chuyển về phía họ 5 cm. An Chiết đưa tay ra, đụng đụng lông tơ bên trên chân nó. Quái vật đầu người đi lòng vòng, đôi mắt với đồng tử giống động vật có vú, khó mà phân biệt tầm mắt, nhưng An Chiết biết nó đang nhìn cậu.

Vì sao nó lại nhìn cậu? Nó đang suy nghĩ gì? Bên trong năm con mắt của quái vật lúc sắp chết sẽ có cảm xúc gì? An Chiết không biết. Hàng trăm sợi nấm leo lên thân thể quái vật, nhẹ nhàng bao trùm lên vết thương sâu nhất của nó.

Chân nó giật giật, dường như muốn đến gần An Chiết, nhưng một giây sau đó, cả người nó bất động.

Nó đã chết rồi.

An Chiết nhìn nó, nhưng không thu lại sợi nấm của mình. Dường như bên cạnh có một ánh mắt, quay đầu lại thấy Lục Phong đang dựa vào cây cột đổ nát trong nhà thờ, khoanh tay, mắt dán qua đây, như thể anh đang quan sát từng hành động của cậu.

"Em hay làm như vậy sao?" Lục Phong hỏi.

"Thỉnh thoảng." An Chiết trả lời.

Cậu biết Lục Phong đang hỏi cái gì. Nếu như gặp sinh vật bị thương nơi vực sâu, cậu sẽ kéo nó về. Đôi khi, một sinh vật bị thương nặng sẽ sống sót sau khi dưỡng thương trong hang động, nhưng đa phần chúng sẽ chết.

An Trạch cũng như vậy.

Lục Phong còn đang nhìn cậu.

"Khi đó em đã có ý thức của con người rồi sao?"

An Chiết nhớ lại một chút, lắc đầu. Khi đó cậu chỉ là một cây nấm, thậm chí, cậu còn không biết nên dùng ngôn ngữ của nhân loại thế nào để diễn tả trạng thái sinh hoạt của cây nấm.

Cậu mấp máy môi, tiếp tục nói: "Nếu như sợi nấm bị đứt mất, em sẽ đau, em sợ mình chết đi."

"Cho nên khi thấy chúng sắp chết, em cũng sẽ nghĩ cách giúp đỡ."

Thật lâu sau, cậu nhìn thấy Lục Phong cười cười: "Em sẽ làm như thế."

Áo khoác bị mưa dính ướt, nơi này cũng đặc biệt âm u ẩm ướt. Nhưng cũng tốt là trong ba lô đem theo có mấy cái than khối. Bọn họ dựng giá đỡ lên, nhóm lửa, tắt đèn pin đi.

"Lạnh không?" Lục Phong hỏi.

An Chiết lắc đầu, nhưng vẫn nhích lại gần bên cạnh Lục Phong. Lục Phong đưa tay giữ lấy bờ vai cậu.

Bọn họ không tiếp tục nói chuyện. An Chiết dựa vào vai Lục Phong, nhìn ngọn lửa nhảy nhót.

"Em có thể tìm được An Trạch không?" Rất lâu sau, cậu hỏi.

Cậu cùng Lục Phong giao hẹn một tháng chờ tại vực sâu, một tháng chờ ở căn cứ.

Lục Phong không ghét vực sâu, thậm chí An Chiết cảm thấy vị Thượng Tá này còn thích vực sâu hơn cả căn cứ. Rất nhiều thứ nơi vực sâu đều được Thượng Tá hiểu rõ như lòng bàn tay. Trong một tháng này cũng có thể thu thập rất nhiều hàng mẫu cho Sở nghiên cứu. Nhưng cho dù Lục Phong có quen thuộc nơi này đến thế nào, phạm vi hiểu rõ được thu nhỏ ra sao, vực sâu vẫn rất to lớn.

"Miễn là hang động vẫn còn đó." Lục Phong nói.

An Chiết nhớ lại mọi chuyện nơi vực sâu: "Cửa hang có thể bị cây nấm phủ lên, có thể bị chìm trong nước, có thể bị quái vật khổng lồ đánh sập. . . Cũng có thể sơn động là vật sống, nó tỉnh dậy, tiếp tục bước đi."

Cậu nói: "Nhưng em vẫn còn muốn đi tìm."

"Em đã đồng ý với An Trạch như thế."

"Mặc dù anh ấy không biết."

"Vậy coi như em đáp ứng chính mình đi."

An Chiết lẩm bẩm, Lục Phong vuốt tóc cậu hồi lâu. Cuối cùng, anh nói với An Chiết: "Cậu ta sẽ không tức giận vì em đến muộn đâu."

An Chiết gật đầu, An Trạch là một người rất tốt.

Cậu thôi suy nghĩ lung tung, tiếp tục xem ngọn lửa, từ từ nói một vài chuyện trong vực sâu. Lục Phong chỉ lắng nghe.

Cũng không biết trải qua bao lâu, An Chiết bỗng nhiên nghĩ đến, tất cả mọi chuyện từ khi bản thân còn là một cây nấm nhỏ cậu cũng đã nói cho Lục Phong. Lục Phong biết mùa mưa cùng cỏ xanh, An Trạch cùng Josh, biết tất cả những người cậu quen biết, biết tất cả mọi chuyện cậu từng gặp phải.

Trái lại, cậu không hiểu rõ quá khứ của Lục Phong.

"Anh. . ." Cậu nói, "Anh có từng hứa với người khác, nhưng lại không thể thực hiện được không?"

An Chiết đã nghĩ kỹ câu trả lời của anh rồi, cậu tưởng tượng kiểu người như Lục Phong, sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, cũng sẽ không ảo tưởng những chuyện không thực tế.

Nhưng nằm ngoài suy đoán của cậu, sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, Lục Phong nói: "Có."

Tiếng "lách tách" của củi nhỏ dần, ngọn lửa thiêu đốt thành ánh đỏ trên than đen, xung quanh tối sầm lại, bốc lên mùi khói bụi.

Cầu thang tầng 22 của Vườn Địa Đàng cũng là nơi tối tăm và bụi bặm.

"Khi ngày đó đến," Một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên bên tai Lục Phong " Đến ngày tất cả chúng ta đều rảnh rỗi, ta sẽ không phải lén lút gặp mặt con cái ta như thế này nữa."

Gibran không phải con của Lục phu nhân, nhưng hắn cũng thường xuyên đến đến tầng 22. Lúc đó hắn ta ngồi trên lan can cầu thang thoát hiểm với hai bắp chân đung đưa, và nói: "Thưa phu nhân, Ngài nhất định có thể nhìn thấy ngày đó."

Phu nhân sờ lên đầu của hắn: "Chúng ta có các nhà khoa học vĩ đại ở đây."

Gibran ngẩng đầu lên, huýt sáo một cái, hắn nói: "Con cùng Lục Phong cũng sẽ nhìn đến ngày đó."

Ánh mắt phu nhân dời khỏi người Gibran, nhìn về phía Lục Phong: "Con cũng muốn đến hải đăng sao?"

Lục Phong lắc đầu.

"Vậy con cũng giống cha con, " phu nhân hôn nhẹ trán anh, "Sau khi lớn lên, con muốn bảo vệ căn cứ."

Tiếp theo phu nhân dắt một tay anh, lại dắt một tay Gibran, để bọn họ nắm tay nhau, tiếp đó đem tay mình đặt lên trên.

"Chúng ta đều sẽ nhìn đến ngày đó, đến ngày đó ——" Trên khuôn mặt trẻ tuổi của bà là niềm hân hoan dịu dàng: "Đến ngày đó, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, còn có cha con. Các con đồng ý với ta nhé!"

"Các con hứa với ta nào."

"Con hứa với phu nhân."

"Con cũng hứa với Người."

Chuyện cũ của Lục Phong rất ngắn, nhưng An Chiết nhìn anh, nghe được chuyện thần kỳ.

Lần này đổi thành Lục Phong nhìn ngọn lửa tắt dần.

An Chiết đưa tay.

Cậu ngồi thẳng nửa người lên, thử giống như khi nãy ôm lấy Lục Phong. Thượng Tá dường như hiểu ý, anh điều chỉnh góc độ, tựa vào An Chiết. An Chiết ôm bờ vai của anh, có chút không quen, nhưng vẫn có thể ôm lấy anh.

"Em đã từng nói cho tôi biết, bà biến thành ong mật là bởi vì một gốc hoa hồng từ nhiều năm trước." Lục Phong nói: "Tôi vẫn luôn nghĩ, là ai đã tặng bà."

An Chiết giật mình.

Một ngày nọ, khi thiết bị xua tan siêu âm chưa được phát minh, hoặc có thể thiết bị xua tan không hoạt động trong một thời gian ngắn, một con ong bay vào thành phố do nhầm lẫn đã bị bông hoa thu hút và đốt ngón tay của Lục phu nhân.

Tần suất yếu ớt của con ong mật kia ẩn ngay trong cơ thể bà, rồi một ngày trong tương lai bị đánh thức bởi những biến động lớn chưa được biết đến từ vũ trụ.

Trong căn cứ này, chỉ có Lục phu nhân có hoa hồng, bởi vì bà ấy yêu thích những thứ đó, còn những người khác cũng yêu thích bà. Cha của Lục Phong, sau này là Lục Phong sẽ cho bà những hạt giống nhặt được từ ngọn hải đăng đã được xác nhận là an toàn—— chỉ có hai người bọn họ.

An Chiết nhẹ nhàng nắm tay Lục Phong.

Đống củi bị đốt hết, màu đỏ ảm đạm kia cũng dần tan biến, gió rít trong nhà thờ, như bao đêm lộng gió khác.

"Ta hy vọng con có thể đến Trung tâm Mặt trận Thống nhất." Lục phu nhân nói.

Đó là cuộc gọi cuối cùng mà Lục Phong dành cho bà trước khi anh chính thức nhập ngũ. Lúc đó anh đang ở một căn cứ dã chiến nhỏ bên sườn căn cứ, tại nơi mà sóng điện thoại miễn cưỡng có thể kết nối được.

"Nơi đó thích hợp với con nhất, ít phải đến nơi hoang dã." Bà nói: "Trong ngần ấy năm phục vụ căn cứ, đây là lần duy nhất ta ích kỷ. Ta muốn con sống, ta muốn con ta được sống, nhưng ta biết đó là con.

Lục Phong không nói chuyện.

"Nếu là ở chỗ nào khác, ta sẽ không ngăn cản con, nhưng đừng tới Tòa án dị giáo, ta rất sợ." Bà thì thầm, "Năm ngoái, ở Tòa án dị giáo có một vụ nổ súng. Những thay đổi trong căn cứ bắt đầu. Tòa án dị giáo là nơi đổ máu mỗi ngày, nơi đó quá đau khổ."

"Con có đang nghe không?" Trầm mặc một hồi, bà hỏi.

"Con đây." Anh trả lời.

Bà cười cười: "Con hứa với ta đi."

"Con nhất định phải hứa —— "

Âm thanh "rẹt rẹt" của dòng điện bỗng nhiên vang lên.

"Tuuuu —— "

Tiếp theo là phần dạo đầu bằng âm nhạc nhẹ nhàng, tần số nhẹ nhàng, một giọng nữ nhẹ nhàng: "Xin lỗi, tín hiệu cơ sở đã bị gián đoạn do ảnh hưởng của gió mặt trời hoặc tầng điện ly. Đây là điều bình thường, xin đừng hoảng sợ, mọi hoạt động vẫn tiếp tục như thường lệ, các tín hiệu liên lạc sẽ được kết nối lại, chương trình phát sóng công khai sẽ được gửi cho bạn, hãy chú ý theo dõi. "

"... Hãy chú ý theo dõi."

Khi tất cả gỗ bị cháy thành những mảnh vụn trắng xóa, nhà thờ chìm vào bóng tối và im lặng.

Lúc này, vô số ánh sáng xanh mờ nhạt hiện lên, con quái vật côn trùng được mang theo đã chết.

An Chiết nhìn sang, thân thể của nó dần dần tách rời, tan biến thành từng đốm sáng lục sắc giống đom đóm, tỏa ánh sáng xanh biếc hệt như sương mù.

Thoạt đầu, chúng giống như một giấc mộng bao phủ bọn họ, sau đó bay lên cao, chiếu sáng cả tòa nhà thờ đổ nát, cũng chiếu sáng lên bức tượng Thánh Mẫu rơi lệ cùng tượng Chúa chịu nạn bên trái vách tường loang lổ. Dây leo khô héo treo trên bờ vai Thánh Mẫu, gương mặt của Người bị móng vuốt thú dữ làm bị thương, cơ thể chúa Jesus lại bị nấm mốc che đậy. Chỉ có ánh mắt của Người là rõ ràng nhất. Sau đám dây leo, nấm mốc cùng tro bụi, Ngài không lên tiếng mà chăm chú nhìn thế gian.

Ánh sáng lan tỏa.

Sinh mệnh kết thúc tại trần gian.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad @Flowerteatown và Wordpress thitrantrahoa.wordpress.com. Đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhà edit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro