Chương 15: Hương thơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai người ra khỏi văn phòng cô Triệu thì tiết tự học buổi tối đã kết thúc. Ngoài trời mưa không ngớt, trong khu giảng dạy còn vài ngọn đèn rải rác vì có những học sinh trực nhật chưa quay về ký túc xá.

Hai người đi trên hành lang một trước một sau, sự im lặng lan rộng làm Hạ Khâm tái phát bệnh xấu hổ, cậu không thích ở một mình với người khác chính vì lý do này. Cậu không thích nói chuyện nhưng không nói gì cậu sẽ ngượng nghịu, gượng gạo khó xử.

Bình thường Tạ Tinh Lan giỏi ăn nói lắm mà, sao bây giờ tắt tiếng rồi?

Đi được một lát, Hạ Khâm bắt đầu nghĩ cách lặng lẽ tách khỏi Tạ Tinh Lan ở góc rẽ đằng trước, đúng lúc này giọng Tạ Tinh Lan ở đằng sau vọng vào tai cậu: "Này bạn cùng bàn, cậu đến văn phòng để làm gì?"

Hạ Khâm vô cùng hài lòng khi nghe Tạ Tinh Lan hỏi, bởi vì cậu đã tìm ra lời giải thích hoàn hảo trên đường đến.

Vào văn phòng để có nạn cùng chịu với người anh em? Không thể nào, tình tiết gay kinh khủng gì thế.

"Tôi có tên trên giấy biên nhận của đồn cảnh sát, nếu tôi không đến giải thích rõ ràng thì nhà trường sẽ phạt tôi."

Thật ra chắc là không có tên cậu nên cô Triệu mới không tóm đầu cậu ngay, Hạ Khâm tin chỉ số thông minh của Tạ Tinh Lan không cho phép hắn nhận ra câu cậu ứng biến.

"À." Tạ Tinh Lan chậm rãi lên tiếng: "Đau lòng thế, tôi cứ tưởng cậu lo tôi bị phạt."

Quả nhiên hắn không nghĩ nhiều, nhưng diễn xuất có vẻ tan nát cõi lòng.

Hạ Khâm: "..."

Cũng không hẳn là không lo, chẳng qua tính nết của cậu còn xoắn hơn cả bánh quai chèo chiên dầu, đừng nói mấy lời mắc ói đó chứ.

"Vì sao cậu không nói tôi cũng tham gia đánh nhau?"

Rõ ràng khi Lâm Tư Tắc trở về, Tạ Tinh Lan nên giải thích với cô Triệu, thế mà kể cả trong câu chuyện bị thêm thắt đủ điều hắn kể mới nãy, hắn cũng lược bớt phần Hạ Khâm góp mặt vào.

Hắn chỉ nói hắn không thể ngó lơ bạn cùng lớp bị bóc lột, hành hiệp trượng nghĩa, anh hùng quả cảm. Cô Triệu không hề nghi ngờ tính chân thực, có lẽ là vì bề ngoài Hạ Khâm quá ngoan ngoãn, không tài nào nhận ra cậu còn có tính cách ngông cuồng.

Cho dù đó là trận hội đồng tồi tệ có cả dao nhưng đã đánh nhau ẩu đả thì bất kể xuất phát điểm là gì, nhà trường đều không khuyến khích.

"Còn vì sao được nữa."

Tạ Tinh Lan nói.

"Làm sao tôi nhường chuyện đánh nhau cho người khác được? Bạn cùng bàn không nghĩ tôi sẽ rất ngầu lòi rất đẹp trai khi lấy một chọi năm sao?"

Hạ Khâm: "..."

Cậu hỏi thừa rồi, đúng là cậu choáng đầu nên mới ôm mong đợi với tên ngốc. Bây giờ nghĩ lại thật đáng sợ, rốt cuộc cậu mong đợi cái quỷ gì?

Hai người tiếp tục bước, không biết ai gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Tinh Lan mà hắn lại cúi đầu dùng điện thoại, gan dạ không sợ gặp phải giáo viên tuần tra, mất một quả táo.

Tạ Tinh Lan vẫn đi đường vững chân như có mắt trên đầu. Hạ Khâm nhìn sang, ánh sáng trong phòng chiếu lên mặt hắn, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn mặt hắn.

Một tên ngốc đẹp trai và đương nhiên tính nết không hề liên quan đến khuôn mặt. Đường nét khuôn mặt hắn rõ ràng, vẻ đẹp mang tính điển hình, quang ảnh phân chia đẹp mắt, có thể đếm rõ hắn có mấy sợi lông mi.

Hạ Khâm nhớ tới tờ biên nhận trong văn phòng, theo lời cô Triệu là nếu hắn thi giữa kỳ không lên được năm mươi hạng, cô sẽ gửi tờ biên nhận đến phòng giáo vụ. Không có tên cậu nhưng chỉ cần cô điều tra chắc chắn sẽ tra ra cậu.

Hạ Khâm thấy bị phạt cũng không sao, chẳng qua Hạ Nghiên mà biết chuyện sẽ không để cậu thoải mái một thời gian dài.

"Này."

Thế là cậu lên tiếng.

"...Đụ."

Tạ Tinh Lan đang đi bình thường lại bị chọt eo, đầu sỏ vẫn là Hạ Khâm, hắn mất thăng bằng suýt cho điện thoại bay thẳng ra khỏi lầu bốn.

Hạ Khâm: "..."

"Con mẹ nó không phải chứ Tiểu Hạ Tử, bộ cậu có tật xấu gì hả? Cậu có biết không được chọt eo đàn ông không? Đệt bà, thận của anh đây..."

Hạ Khâm thầm nghĩ cậu chưa đủ tuổi sử dụng thận thường xuyên đâu, nhưng cậu đặt trọng điểm lệch hẳn: "Nếu cậu còn gọi tôi một tiếng Tiểu Hạ Tử, tôi sẽ đánh cậu từ đây văng xuống lầu."

Tiểu Hạ Tử là vai thái giám trong phim cung đấu.

"...Dữ dội vậy sao?" Tạ Tinh Lan sửng sốt một hồi, sau đó ngạc nhiên: "Cậu bạn cũng xem Chân Hoàn Truyện? Tôi tưởng chỉ có người sáng suốt như tôi với Tú Phương mới thưởng thức loại phim truyền hình tinh hoa này chứ! Nào nào, cậu thích Chân Huyên hay Hoa phi? Nói thật là tôi thích Hoa phi, tôi theo đảng Hoa phi, cậu có thấy tính cách Hoa phi mang cảm giác kiêu ngạo trộm cắp..."

Hạ Khâm: "..."

Mẹ nó ai mà thèm thảo luận với cậu thích Chân Hoàn hay Hoa phi hơn?

Hạ Khâm thật lòng ngưỡng mộ mắt nhìn thần kỳ của Tạ Tinh Lan, một nam sinh trung học không xem NBA thì thôi đi, ai lại xem phim cung đấu?

Tên ngốc vẫn đang luôn miệng chia sẻ cảm nghĩ về phim với cậu. Hạ Khâm cười khẩy, bất chợt nắm cổ áo Tạ Tinh Lan —

Tạ Tinh Lan mặc đồng phục đúng tiêu chuẩn, bên trong là đồng phục mùa hè ngắn tay, bên ngoài là áo khoác đen trắng mùa thu bình thường, khóa kéo mở, xắn tay áo hai bên đến cẳng tay để lộ cánh tay thon trắng, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay toát ra khí thế mạnh mẽ.

Trái ngược hẳn với Hạ Khâm kéo kín khóa biến áo khoác thành áo cổ cao.

Tạ Tinh Lan không kịp cảnh giác, hắn cúi người xuống, nhìn thấy bạn cùng bàn đang cười gian ác mê hoặc lòng người.

Đây rõ ràng là nụ cười giả tạo chứa ý đồ xấu, có điều Hạ Khâm hiếm khi bộc lộ cảm xúc nên trong màn đêm, nụ cười của cậu xinh đẹp đến động lòng.

"Cậu muốn biết tôi thích ai lắm à?" Hạ Khâm ghé lại gần, trầm giọng nói: "Tôi thích Tô Bồi Thịnh nhất, vì lúc hắn tiến vào cung, răng rắc, hiểu không?"

Hạ Khâm nghĩ mình không cần nói quá cụ thể, chỉ cần đúng chừng mực đủ hiểu ý là được.

Nhìn tên ngốc đang ngơ ngác, cậu biết câu miêu tả sinh động này khiến hắn nảy sinh đồng cảm đau đau chỗ đó.

Ai ngờ Tạ Tinh Lan ngẩn ra mấy giây rồi chợt nói: "Cậu bạn, người cậu thơm quá."

Hạ Khâm: "...?" Hả?

"Thật đó." Tạ Tinh Lan như phát hiện ra thế giới mới, đúng lúc Hạ Khâm đang nắm cổ áo hắn nên hắn nhân tiện chun mũi ngửi khắp cổ cậu như chó, khoảng cách rút ngắn về không.

Hơi thở nóng bỏng phả vào da Hạ Khâm làm cậu nổi hết da gà.

"Đệt!" Hạ Khâm hiếm khi chửi thề: "Cậu điên hả?"

Tạ Tinh Lan bị cậu đẩy mạnh ra cũng không giận, hắn khó hiểu: "Cậu nóng tính vậy? Khen cậu thơm mà cậu cũng giận?"

Trong bóng tối, vành tai Hạ Khâm đỏ bừng.

Cả chục nghìn câu mắng chửi đã lên đến miệng cậu, nhưng đụng độ tên ngốc ấy vậy mà không thể áp dụng! Cậu rất tức giận! Không khác gì đấm vào không khí!

Hạ Khâm nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, quên sạch mình muốn nói gì, đi thẳng về phía trước không ngoảnh đầu.

Tạ Tinh Lan cất điện thoại chậm rãi đuổi theo, hắn vẫn còn tò mò: "Bạn cùng bàn dùng nước hoa gì mà thơm thế, giới thiệu được không?"

"Giới thiệu ông nội cậu." Hạ Khâm lạnh lùng đáp.

"Ông nội tôi? Ông nội họ Tạ giống tôi, đang muốn định cư ở Mỹ không về nước nữa, sao cậu tự dưng muốn quen ông ấy?"

Hạ Khâm: "..."

Á á á á á.

Ngu si đần độn bà mẹ cha nó.

Hạ Khâm nhã nhặn trả lời: "Tôi không xịt nước hoa, được chưa."

"Thật không?" Tạ Tinh Lan vẫn chưa tin, hắn đã ngửi thấy mùi gỗ cây chanh lẫn với hoa nhài, cảm giác lạnh lẽo khó nắm bắt.

Tạ Tinh Lan thấy Hạ Khâm kiên quyết phủ nhận chỉ nghĩ cậu đỏm đáng không chịu thừa nhận.

Một lát sau hắn sực nhớ ra gì đó bèn hỏi: "Ban nãy bạn cùng bàn muốn nói gì với tôi hả?"

Hạ Khâm có lời muốn nói nhưng sau khi bị tên ngốc gây rối, cậu suýt quên béng đi mất.

Hai người nối gót bước đi, sắp đến cửa lớp 11/7 lúc nào không hay. Lớp học vẫn sáng đèn, những cái ghế đều được lật lên để học sinh trực nhật dọn dẹp dễ dàng hơn, hai chiếc ghế duy nhất không bị lật lên là của họ, trong căn phòng vắng vẻ, nó nằm lẻ loi bên cạnh nhau.

Hạ Khâm chuyển trường nhiều lần đến mức bất thường, cậu không thể học ở một trường nào quá lâu, trước khi chủ nhiệm sắp xếp bạn cùng bàn cho cậu, Hạ Khâm đã bị vội báo sắp chuyển trường, chuẩn bị đến thành phố tiếp theo.

Cậu không nán lại ở đâu lâu dài nên không có tình cảm với bất kỳ nơi nào cả. Đi học nhiều năm qua, cái bàn nằm ở cuối lớp của cậu vẫn luôn cô đơn trơ trọi, đột nhiên bây giờ xuất hiện một cái bàn khác bên cạnh nó.

Hạ Khâm thấy lạ lẫm nhưng cậu không ghét.

"Đúng là tôi có chuyện muốn nói." Hạ Khâm cất giọng: "Sáng mai cậu có đến học tiết tự học không?"

Chắc chắn là không, Hạ Khâm chuyển đến đây hai tháng mà tổng số lần người anh em này tham gia tiết tự học buổi sáng chưa đến mười buổi.

Không biết sáng sớm hắn bận làm gì mà lần nào cũng đến lớp vừa khít tiếng chuông reng vào tiết đầu tiên, cái kiểu tiết tự học để chuẩn bị bài và học thuộc này, khỏi nghĩ cũng biết hắn không tham gia.

Tạ Tinh Lan quay đầu, dùng điệu bộ lười biếng hỏi cậu: "Sao đấy?"

"Sáng mai cậu đến đi."

Hạ Khâm mở lời ra lệnh không chấp nhận thương lượng thành thói quen, quyết đoán y như tính cáu kỉnh của cậu.

Tạ Tinh Lan nhìn Hạ Khâm, bỗng dưng lộ nét như cười như không trên mặt.

"Lý do?"

Hạ Khâm không nhìn hắn mà bước thẳng vào lớp trước, dọn dẹp cặp sách rồi đeo trên vai gọn gàng xong xuôi, cậu đi ra từ cửa sau, lúc băng ngang qua Tạ Tinh Lan thì nhàn nhạt nhìn hắn, mở miệng nói:

"Tôi muốn ăn bánh sữa trứng với mỳ hoành thánh rong biển trong nhà ăn trường, sáng mai cậu bọc bao đem lên giúp tôi."

Tạ Tinh Lan nhướng mày, thầm nghĩ cậu dám sai đại ca trường chạy việc vặt, cừ muốn chết.

Giọng Hạ Khâm vừa trong trẻo vừa hờ hững, êm tai và gợi cảm quyến rũ.

"Coi như tiền học phí để ngày mai tôi dạy kèm cho cậu."

"Tạ Tinh Lan, trong kỳ thi giữa kỳ cậu phải lên được năm mươi hạng, cậu làm nổi không?"

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Tạ, vợ anh đích thân dạy anh, đàn ông không thể nói không nổi!

Chà, kế hoạch giúp đỡ cuối cùng cũng bắt đầu (cô Triệu vui mừng bịt miệng khóc rống.jpg)

Có câu nói là khi bạn thích ai đó, bạn có thể ngửi thấy mùi hương của họ, điều này chứng tỏ gen và bản năng của bạn đã chọn người này làm người yêu của bạn sớm hơn suy nghĩ của bạn.

Thằng nhóc cậu sa vào đi! Người đàn ông tốt là người mang bữa sáng cho vợ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro