Chương Bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt

(Ly biệt)

Những ý nghĩ khó chịu, những tâm tình khủng hoảng, thoáng cái tiêu tan hầu như chẳng còn.
Lâm Vân Trạch ngoan ngoãn tựa ở trong ngực nam nhân, nhu hòa mà nở nụ cười, "Cuối cùng là ai không muốn buông tay còn nói không cho phép đây!"

Hắn, từ trước đến nay đều là rất ngang bướng, một khi đã xác định cái gì, dù là sống hay chết, cũng sẽ tuyệt đối không, tuyệt đối không buông tay.

"Như vậy," Chiến Tề Mộ kéo ra chút khoảng cách, nhẹ nhàng đưa tay lên mặt của Lâm Vân Trạch, "Chúng ta vậy là nói xong rồi..." Bỗng hạ thấp giọng, "Chờ ta chiến thắng trở về, liền đi thú ngươi về để làm ấm chăn!"

"Ai muốn làm ấm chăn cho ngươi!" Lâm Vân Trạch giả vờ giận dữ, nhưng thế nào cũng không che dấu được nụ cười trên mặt, "Đến lúc đó ai thú ai còn không biết được!"

Nghe được câu nói của người kia, Chiến Tề Mộ trêu đùa:"Cái này ngươi nói không đúng, cái kia ngươi cũng nói không đúng, thế thì làm sao ta an tâm ra chiến trường được!" Giả vờ suy nghĩ chốc lát, "Không được, trước tiên ta phải có cái gì để làm vật hứa hẹn."

Vốn là đoàn người còn không rõ vấn đề, dần dần nhìn ra mập mờ giữa hai người, những tiếng động lớn lẫn với tiếng huyên náo chậm rãi trở nên nhỏ dần.

Trong lúc nhất thời, cả con đường an tĩnh lạ thường.

Hai người dựa sát nhau, ai một chút cũng không quan tâm đến các loại ánh mắt của người ngoài.

"Ngươi nói," Chiến Tề Mộ kề môi ở bên tai Lâm Vân Trạch, nhẹ nhàng phun khí, như có như không đụng vào vành tai nhạy cảm, "Nên muốn dạng hứa hẹn gì cho phải đây?"

Không đợi trả lời, hắn liền nâng cằm đối phương lên.

Trước mắt bao người, Chiến Tề Mộ hôn lên môi của Lâm Vân Trạch.

Dám làm ra hành động như vậy, thứ nhất là vì hắn từ trước đến nay luôn là muốn làm gì thì làm, hai là dân chúng Đại Lương rất phóng khoáng, nam tử yêu nhau cũng không phải là chuyện thiên lý bất dung hay tai tiếng gì cả.

Chẳng qua là hành động ngông cuồng này, sợ rằng sẽ liên lụy đến tiền đồ của Lâm Vân Trạch đi!

Có lẽ, ngày mai khi hoàng đế nghe được sẽ tước đi chức quan người này đi. Nhưng mà, cũng nên như vậy, còn hơn là những trận nghiêm phạt nặng nề khác.

.... Mà đây cũng là mục đích của hắn. Không ai biết được, hắn có một nội tâm dã thú đáng sợ nhường nào.

Hắn thích người này, thích đến điên cuồng. Chỉ muốn đem người này giam ở thế giới của riêng mình thôi.

Chiến Tề Mộ bỗng nhiên buột chặt cánh tay, giam Lâm Vân Trạch đang vùng vẫy trong lòng, hận không thể đem hết tất cả thứ tốt mình có cho người này, muốn một phát đem hắn dung nhập vào dòng máu của mình.

Mỗi lần hồi kinh, hắn luôn luôn đi đến ngôi chùa trong chốn núi sâu đó ở lại vài ngày, mượn lấy những lời từ bi của phật gia, rửa đi tất cả tội nghiệt nặng nề do chính mình gây ra ở trên người.

Ngày đó, ánh nắng tươi sáng. Hắn đi dạo ở trong miếu chùa, đi qua hậu viện thì bị một tiếng nhạc trong trẻo, êm tai nhưng lại lạnh lùng làm hấp dẫn.

Hắn vốn không thích những loại nhạc triền miên như vậy, chỉ là ngày đó tâm tình rất tốt, không có việc gì làm nên sinh ra một chút hiếu kì.

Đi qua cửa hậu viện thì tiếng đàn đã dừng lại.

Hắn đứng ở ngay cửa, thấy dưới tàng cây có một nam tử áo xanh đang đứng. Giữa một trời cánh hoa bay bay, khóe môi nam tử cong cong trông rất vui vẻ.

Trong nháy mắt, hắn hầu như đình chỉ hô hấp.

Sau đó là tận lực theo dõi, ngay đến hắn còn không biết vì sao mình lại hành động như vậy nữa. Chính là nắm chắc thời cơ, cố ý kinh động chim lớn đang nghỉ ngơi, chuyện sau đó đương nhiên là đón được thân thể nam tử kia.

Một ôm lần đó, lại không thể nào buông tay.

Tay hắn thường dùng để cầm kiếm chém giết trên chiến trường nhưng hôm đó lại dùng để đỡ nam tử trên người, hận không thể lập tức nắm lấy toàn bộ tâm trí và thân thể của hắn. Mỗi khi lòng dạ dã thú kêu gào, hắn liền thúc ép mình tỉnh táo trở lại.

Dục tốc tất bất đạt. (riêng mình thích câu "Nếu nóng vội thì sẽ không thành công" hơn.)

Hắn muốn, từ từ chiếm lấy tâm người này.

Làm cho hắn dựa dẫm mình, toàn tâm toàn ý thích mình, sau đó là mãi mãi không ly khai được.

Tuy rằng hắn đã một lần thất bại, cho rằng không có cách nào đả động đến tâm đối phương. Dù sao tình yêu không phải chiến trường, cũng không thể sử dụng mưu mô cùng thủ đoạn là có thể thắng được ái tình.

"Đừng..." Lâm Vân Trạch bị hôn đến không thể nào thở được, muốn từ xâm lược của đối phương mà giãy dụa đoạt lấy một cơ hội để hô hấp.

Đáng tiếc Chiến Tề Mộ lại gắt gao vây hãm hắn, làm hắn không thể nào thoát ra, bất kể là thân hay là tâm.

Hắn biết, giờ khắc này ở trước mặt mọi người, hướng về phía toàn bộ bách tính trong kinh thành, làm chuyện như vậy là có biết bao không đúng lúc. Thế nhưng, đối với hắn thì có quan hệ gì chứ?

Chẳng qua là, bị người phỉ nhổ; chẳng qua là, bị tước mất chức quan.

Hắn, trong lúc vô tình, đã nhận thức người đàn ông này.

Đoàn người im lặng như chết phía sau dần dần có chút xao động.

Chiến Tề Mộ kiềm chế dục vọng đang kêu gào, cuối cùng chậm rãi thả người trong ngực ra... Nếu không xuất phát, sợ rằng sẽ trễ giờ.

"Dịch Thương," hắn nhịn không được, thân mật cắn lấy vành tai đối phương, "Chờ ta."

Lâm Vân Trạch sắc mặt ửng đỏ, nhìn nam nhân đang rời đi từng bước một, lặng lẽ nở nụ cười.

Mặt dù không muốn nhưng thời gian chia ly vẫn là đã đến. Hắn đứng ở cổng thành, nhìn đại quân dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nhìn đến lúc bầu trời trở tối, mới bị quản gia ở Tướng quân phủ thúc giục trở lại.

Cố sự mà bản thân suy đoán lại không tới, hoàng đế chỉ là đem Lâm Vân Trạch đến trước mặt xem xét trên dưới một phen, sau đó cổ quái cười cười, "Trẫm sẽ không cho hắn như ý."

Lâm Vân Trạch mờ mịt theo cung nhân rời khỏi, làm sao cũng không hiểu ra ý tứ gì trong lời nói của hoàng thượng.

Không lâu sau, Lâm Vân Trạch bị phân phối vào Hộ bộ, đảm nhiệm chức thị lang. Hắn không hiểu được dụng ý của hoàng đế, vì sao lại không tước bỏ quan chức của mình, ngược lại đem đi thăng chức nhỉ? Nhưng, cũng lười truy đuổi đến cùng, hắn chỉ là an tĩnh ở lại kinh thành, chờ đợi người kia chiến thắng trở về.

Bách tính trong kinh, đối với Lâm Vân Trạch cũng là càng phát ra càng nhiều nhiệt tình.

Đến hắn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng buồn cười, cái tên đại Tướng quân ấy, không ngờ lại được kính yêu như thế! Ngay cả mình, cũng được bách tính dễ dàng tiếp nhận rồi.

Lâm Vân Trạch mỗi ngày đúng giờ vào triều, sau khi về đến nhà, dùng hơn một canh giờ để xem thư, rồi sau đó đánh lên một hai khúc đàn. Ngày qua ngày đồng dạng sinh hoạt, hắn quá bình yên.

Thỉnh thoảng lại quan tâm đến an nguy người kia, khi nhìn đến thư của Chiến Tề Mộ gửi, mới có thể an tâm được chút.

Sau đó hắn lại nhấc bút lên viết từng câu chữ, cố ý lựa ra những câu nói người kia không thích nhất, vừa yêu vừa ghét chau chuốt mà viết ra.

Chiến tranh lần này, kéo dài rất lâu. Một năm, hai năm, ba năm, ....

Lâm Vân Trạch từ Hộ bộ thị lang thăng làm Hộ bộ thượng thư, lại từ Hộ bộ thượng thư thăng làm Tả hữu thừa tướng. Trong mấy năm nay, tính tình hắn vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ là rất chăm chỉ cần cù, lại rất có năng lực, cho nên được hoàng đế hết mực thích thú.

Hắn thấy trong thư, Chiến Tề Mộ dùng ngữ điệu nghiến răng nghiên lợi, chỉ trích hoàng đế lúc nào cũng sai khiến cấp dưới, sau đó lại tỏ ý cười vui. Đợi đến ngày Tết, liền tự mình đi chùa cầu bùa hộ mệnh, sau đó bỏ vào thư gửi đến biên cương.

Lại một ngày nắng đẹp, Lâm Vân Trạch nhìn bên ngoài hoa bay đầy trời, thật sâu hít vào không khí tốt đẹp của mùa xuân.

Quân địch đại bại chết mất mấy chục đại vạn quân, bị dồn đến nội địa chính mình, ít ngày nữa liền có thể chiếm được thành đô của địch. Khi đó, là lúc đại quân chiến thắng trở về.

Hắn nhớ tới, lúc sắp chia tay, người nọ ghé vào tai hắn thấp giọng trêu đùa, nói, khi về muốn cưới hắn.

Hắn nhớ tới, người nọ từng bước một tới trước ngựa, sau đó quay đầu lại ngưng mắt nhìn mình, nói, chờ hắn.

Ta đang chờ ngươi đấy... Cho nên, nhanh một chút đi, nhanh lên mau chóng trở lại bên cạnh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro