Chương Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đẳng

(Chờ)

Trên cung điện nghiêm trang, Binh bộ Thượng thư âm thanh run rẩy mà hồi báo lại tình hình chiến tranh ngoài tiền tuyến.
Đại quân thuận lợi chiếm được hoàng cung địch quốc, ít ngày nữa sẽ khải hoàn về thành.

Chỉ là...

Chỉ là khi tiến công vào thành của địch quốc, các tướng sĩ lại bị gạt bởi mười lăm mật thám còn lại của bên địch, làm chết hết mười vạn quân bên mình.

Đại Tướng quân Chiến Tề Mộ chém giết mật thám, sau đó là đến thủy chiến, một mình một ngựa, dẫn mấy nghìn tinh binh tinh duệ đi bảo vệ phía sau cùng.

Chiến sự thuận lợi, nhưng mấy nghìn tinh binh ấy lại anh dũng hi sinh hết.

Đại Tướng quân bị trúng nhiều tên, rơi xuống sông Trường Hà nước chảy cuồn cuộn, thi thể mất tích.

Binh bộ Thương thư chưa kịp nói xong, Hoàng Đế một phát đập mạnh ngọc tỷ.

Lâm Vân Trạch, chân run rẩy, ngã ngồi trên đại điện, hết sức bàng hoàng.

Ngày thứ hai, Hoàng Đế nhận được tấu chương từ quan của Lâm Vân Trạch, lại đi dò tung tích của hắn, liền được báo rằng người nọ đêm qua đã tự ý lén lút rời khỏi Tướng quân phủ, nói là muốn đi tìm Chiến Tề Mộ về.

"Phái người theo bảo hộ hắn, nếu có tình huống không ổn," Hoàng Đế triệu hồi các ám vệ, lạnh giọng hạ lệnh, "Liền trực tiếp bắt hắn hồi kinh."

Huynh đệ của hắn, cánh tay phải đắc lực của hắn, chết trận ở sa trường. Hắn không thể cứu được, bản thân cảm thấy vô cùng đau buồn và hổ thẹn, hiện giờ chỉ có thể toàn lực bảo bộ người quan trọng nhất đời kia của đối phương.

Tìm kiếm trong vô vọng, đã được ba năm.

Lâm Vân Trạch thân thể hoàn toàn sụp đổ, mới bị ám vệ bắt được cưỡng ép mang về kinh thành.

Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước, giờ đây lại bị phai mờ đi bởi những năm tháng gian nan vất vả.

Hoàng Đế đích thân tới Tướng quân phủ, ánh mắt phức tạp nhìn người nằm trên giường, đôi mắt ngày nào chứa đựng biết bao cảm xúc, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng.

Các thái y đều lắc đầu, tâm bệnh khó chữa.

Lâm gia phụ mẫu huynh đệ ôm Lâm Vân Trạch đau lòng khóc, mới đổi được một câu đáp lại của đối phương, chính là cố nặn ra một nụ cười bảo, "Ta không sao..."

Mọi người, dều thở dài.

Ngày trước còn là một Tả thừa tướng phong nhã tài hoa, hôm nay chỉ là cái xác không hồn.

Hoàng Đế chợt thấy hốc mắt có phần nóng, liền vội vàng xoay người, hung hăng hạ lệnh, nhất định phải cứu cho được người này.

Đang lúc mọi người không biết phải làm sao, Lâm Vân Trạch lại như không có gì xảy ra mà nói ra một câu, không sao. Lại nhìn cha mẹ đang vui mừng đến rơi nước mắt, hắn nghẹn ngào mà mở miệng, "Hài nhi bất hiếu..."

Lâm mẫu chỉ là lắc đầu khóc khẽ.

Nàng biết, người của Lâm gia, cho đến bây giờ cũng đều là những kẻ cố chấp đến điên cuồng.

Thân thể Lâm Vân Trạch dần dần chuyển biến tốt đẹp, đôi má gầy gò lúc trước giờ đã có tí thịt. Hắn trở lại thành con người lãnh đạm và yên tĩnh như trước, có lúc nhìn cả vườn hoa tươi đẹp mà nở nụ cười nhẹ.

Lâm gia phụ mẫu không yên lòng, liền đem sản nghiệp ở Nhạn Châu giao cho những hài tử khác trong Lâm gia, mua một căn nhà lớn ở kinh thành, lại bảo Lâm Vân Trạch chuyển qua đó mà ở.

Lâm Vân Trạch nhẹ nhàng từ chối, hắn vừa cười vừa nói: "Con phải ở Tướng quân phủ chờ Vô Ngân trở về."

Có người nói, Lâm Vân Trạch điên rồi.

Hoàng Đế mặc cho triều thần phản đối, vẫn cứ hồi lại chức Tả thừa tướng cho Lâm Vân Trạch. Chờ hắn một mạch đem mọi việc trên triều xử lý đâu vào đấy rõ ràng, nói chuyện bình thường với mọi người mà không có xử sự quái dị, thanh âm phản đối dần lắng xuống.

Hắn vẫn sống như những năm mà Chiến Tề Mộ xuất chinh nơi chiến trường, ngoại trừ thỉnh thoảng đi thăm cha mẹ, ngoại trừ... Mỗi khi đến Tết, mỗi khi đến ngày hắn và Chiến Tề Mộ gặp nhau thì, hắn nhất định phải đến chùa cúng bái mấy ngày, lễ Phật niệm kinh, sau đó tự mình quét tước tháp chùa.

Không màng gió mưa bảo tuyết, hắn vẫn không rút lui. Nếu có người tốt khuyên bảo, hắn liền cười nói, "Càng có tâm, Phật tổ càng cảm động, nguyện vọng liền có thể được thực hiện."

Mà nguyện vọng của hắn, chính là muốn Chiến Tề Mộ sớm ngày quay về.

Người nghe, lòng chua xót.

Dần dần, cũng không còn ai đồn hắn điên nữa.

Lâm Vân Trạch làm thừa tướng hai mươi lăm năm, cuối cùng thân thể yếu đuối cũng không thể chống đỡ nữa.

Hắn cả người cứng ngắt, không thể động đậy được nữa. Nhưng khi nhìn thấy cảnh xuân bên ngoài cửa sổ, vẫn là không nhịn được goi hạ nhân vào, muốn một lần nữa đến chùa thắp hương.

Chủ trì nhìn mọi người cẩn thận đem Lâm Vân Trạch nâng lên, nhẹ nhàng mà thở dài, "Si tử a.."

*Si tử: kẻ khờ.

Nằm ở tiểu viện lúc trước, Lâm Vân Trạch nhìn đóa hoa trên cây nở rộ, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn biết, mọi người đều cho là hắn điên rồi.

Kỳ thực họ không hiểu....

Đôi lúc có những đêm hắn muốn chết đi, nhưng có khi mơ gặp được Chiến Tề Mộ, người nọ một thân áo giáp đen, trường kiếm trong tay như lửa, cả người toát ra một khí thế rất nghiêm nghị.

Hắn chưa từng gặp qua Chiến Tề Mộ như vậy.

Dù cho mùi máu tươi làm hắn khó chịu, hắn vẫn không cách nào đem ý nghĩ của mình rời đi khỏi người nọ. Sau đó, hắn hoảng sợ khi thấy rất nhiều mũi tên, từ tứ phía mà ghim vào thân thể của nam nhân này.

Hắn chạy thật nhanh đến, muốn đỡ lấy thân thể đang đổ xuống của nam nhân.

Trong chớp mắt, hắn thấy nam nhân ấy gian nan mà nở một nụ cười ôn nhu, nói cho hắn nghe: Chờ ta.

Hắn trơ mắt nhìn nam nhân ngã xuống sống Trường Hà, trong nháy mắt bị sóng lớn mãnh liệt cuộn trào nhấn chìm thân thể.

Hắn đứng trên bờ mà run rẩy, trong đầu trống rỗng. Sau đó cúi đầu, liền thấy một cái bùa hộ mệnh màu vàng....

Sau đó hắn tỉnh dậy, trong mắt toàn là tuyệt vọng, sau đó thấy trong tay lá bùa hộ mệnh vàng vàng lại nhẹ nhàng nở nụ cười.. Hắn biết, nam nhân đang sống ở một nơi nào đó, chắc là do bị ràng buộc nên khó mà trở về.

Hắn chỉ cần, đợi.

Bầu trời đang tươi xanh đột nhiên biến sắc, lại từ từ xuất hiện mưa nhỏ.

Bọn hạ nhân luống cuống tay chân muốn đem Lâm Vân Trạch vào trong hiên nhà, trong lúc hỗn loạn,bọn họ thấy người này nhẹ nhàng mà nở nụ cười - tuy là thanh xuân đã qua, đó chỉ là một nụ cười yếu ớt, lại như cũ đẹp đẽ đến nổi người ta hít thở không thông.

"Đại nhân đi!"

Tàn hoa rơi rớt, bị người giẫm lên, vùi sâu ở trong bùn đất.

Hoàng Đế trầm mặt đứng trước tàn cây Lâm Vân Trạch hay nằm, nhãn thần khó đoán, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.

"Hoàng thượng." một người thị vệ cẩn thận đem bùa hộ mệnh bị hư hại đưa đến trước mặt Hoàng Đế, "Đây là đại nhân để lại."

"Năm ấy đại nhân vừa cầu xin lá bùa hộ mệnh này, liền nghe tin đại Tướng quân qua đời.... Đại nhân, vẫn cất giữ nó."

Bùa hộ mệnh, sớm nhìn không ra hình dáng ban đầu. Mặt trên là từng lớp hồ dán đi dán lại, có thể thấy được chủ nhân của nó có biết bao cũng kính.

Đem bùa hộ mệnh xiết chặt ở bàn tay, hoàng đế đột nhiên nhấc chân đi, không trú mưa, cứ như vậy đi ra.

"Đem Tả thừa tướng và Chiến đại Tướng quân hợp táng cùng một chỗ."

*hợp táng: chôn cùng

Khi Lâm Vân Trạch quyết tâm đi tìm kiếm Chiến Tề Mộ, là lúc đại quân tìm được thi thể Chiến Tề Mộ. Hoàng Đế cố đè xuống tin tức này, chỉ là muốn...

Để người kia, có động lực để mà sống.

Mặc kệ người khác nói hắn ngu ngốc, ít ra, hắn được sống hạnh phúc.

Chờ a....

Lâm Vân Trạch có chút mê mang nhìn thành trấn thay đổi triệt để, tòa nhà nào cũng cao chọc trời. Hắn từng bước một đi tới, trong đầu có một loại rung động kì lạ, liền hướng nơi không biết ấy mà đi mãi.

Qua đường phố phồn hoa, chuyển hết những chuyến tàu nọ, hắn đứng ở một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn từng nhóm người đi qua đi lại, chỉ vào nơi hắn ở mấy chục năm vừa hưng phấn vừa nói.

"Ngàn năm trước đây, nơi này là nơi ở của triều Lương đại Tướng quân Chiến Tề Mộ, một trong những kiến trúc được nhà nước bảo trì rất tốt...."

Những câu nói kế tiếp, hắn mơ màng nghe chữ được chữ mất.

Ngàn năm...

Đã qua ngàn năm sao? Hắn tiếp tục đi tới phía trước, có một âm thanh đang kêu gọi hắn.

Núi cao hai bên, cây già che trời, đúng là tháng ba khí trời rất tốt, cánh hoa theo gió rơi lả tả.

Lâm Vân Trạch đưa tay hứng lấy cánh hoa, khóe môi cong đứng lên. Đang định bước tiếp, một tiếng nói quen thuộc hắn nhớ mãi bỗng nhiên vang lên bên tai, "Cẩn thận!"

Hắn ngửa đầu nhìn lại, nnam nhân mặt mũi tuấn lãng mang theo ôn nhu lưu uyến tiếu ý.

Trên gương mặt lướt qua một trận mềm mại, hắn trọn to mắt, ngây ngốc nhìn con ngươi mang đầy ý cười đắc ý của nam nhân, ngoài miệng cắn một cánh hoa hồng nhạt.

"....vướng trên mặt."

Giống như một mộng.

Lâm Vân Trạch hai mắt dần dần mờ đi, khóe môi lại không kìm nén được nụ cười toát đến mang tai.

Hắn khóc, rồi cười, sau đó dùng ấm thanh mề nhẹ như lúc nào, nói rằng: "Ta cuối cùng, chờ được ngươi."

- Hoàn (9.6.15) -
Thiên Thiên: cuối cùng, sau một năm, tớ cũng đã edit xong năm chương truyện...mà giọng văn lại tệ hại nữa chớ..... Edit xong tra gg mớ biết có nhà edit trước từ lâu hơn mình, hay hơn mình nữa.... Nhưng dù sao edit rồi chã nhẽ xoá nên thôi đăng luôn, mọi người đọc hay không đọc hay là đọc lướt qua hay chỉ bấm vô, tớ chỉ cần thấy lượt view tăng là tớ vui rồi. :D cám ơn đã đọc lời lảm nhảm của mình, cám ơn TôiLàMộtConMèo đã upload truyện này lên wp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro