CHƯƠNG 45: PHẢN CÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhớ được mỗi mấy chuyện vụn vặt, anh cũng lợi hại thật." Du Hoặc thình lình thốt ra một câu.

Tần Cứu nhướng mày: "Cậu thường xuyên như vậy à?"

"Như nào?"

Tần Cứu giả vờ suy nghĩ, sau kéo dài giọng để miêu tả nói: "Khi giận một ai đó, ví như tôi, thì cậu lại đi nói với một người mình còn chẳng hề quen biết, như giám thị A để được bênh vực*? Thành thật mà nói việc này có hơi trẻ con."

*Raw câu này là 为了气某个人,比如我, 给一个你根本不认识的谁, 比如监考官A帮腔?老实说, 这样有一点幼稚。thì khi tui dịch cả câu thì nó ra nghĩa khác, còn dịch từng ý nhỏ thì ra câu trên, ai biết nên để nghĩa nào thì giúp tui với nha.

Du Hoặc "Ha" một tiếng, kéo cao cổ áo che đi môi với cằm, mắt nhìn thẳng đi về phía trước: "Miệng nằm trên mặt tôi."

Gió đêm nơi vòng cực Bắc này có thể thổi mặt than thành mặt liệt luôn, nên chả ai điên mà mở miệng trong cơn gió này.

Hai người im lặng đi một mạch.

Không có tiếng người, nơi đảo đá ngầm này liền yên tĩnh đến quá mức, cũng giống như lúc trước vừa bước lên bờ vậy, như thiếu cái gì đó.

Du Hoặc lại đi vài bước, đột nhiên mới phản ứng lại.

Không có tiếng sóng biển.

Tiếng sóng dữ dội trong suốt lúc bọn họ ở trên tàu trắng, lên bờ liền biến mất chẳng thấy tăm hơi.

"Làm sao vậy?"

Thấy y đột nhiên dừng bước, Tần Cứu có chút thắc mắc.

Du Hoặc nói: "Mặt biển đóng băng, tàu giám thị làm sao mà tới được đây?"

Trong đề, ba con thuyền buôn Hà Lan sở dĩ phải neo đậu ở đây, những thuyền trưởng thuyền viên đó buộc phải sống ở đây suốt tám tháng, chính là bởi vì mặt biển bị đóng thành một lớp băng dày, bọn họ chẳng cách nào đi được.

Thuyền phó tóc húi cua kia có nói, ban đầu thuyền buôn có móc xích phá băng, cột vào mạn thuyền khóa rất chắc, những lớp băng thông thường đều có thể đi qua.

Nhưng ở đây băng thật sự quá dày lại vô biên, móc xích phá băng của ba con thuyền đều hỏng hết.

Nhưng bọn họ vừa mới đi trên con tàu trắng đi liền một đoạn chẳng chút cản trở, tốc độ cũng không hề chậm.

Thế mà y đến tận bây giờ mới nhớ ra vụ này.

"Tàu giám thị được trang bị dụng cụ phá băng đặc biệt à?" Du Hoặc hỏi Tần Cứu.

Đối với giả thiết của phòng thi với chỗ giám thị, Tần Cứu lại hiểu biết quá rồi, như một cuốn sách tham khảo sống cao gần 1,9m vậy.

Cuốn sách nói: "Sao đây? Định lừa lấy trang bị của tàu giám thị à ?"

Du Hoặc bị một cái liếc mắt nhìn thấu, cũng không che giấu: "Không được à?"

"Không phải không được." Tần Cứu nói: "Mà là không có. Tàu giám thị không phải dựa vào dụng cụ phá băng để đi, nếu không vừa rồi đi cậu sẽ phải nghe thấy tiếng băng vỡ ra rồi."

"922 nói tàu giám thị không có bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào, kỳ thật là có, chính bản thân nó đã là đãi ngộ đặc biệt."

Tần Cứu nói: "Tàu giám thị đi đến đâu, lớp băng sẽ biến mất đến đó, biến thành nước biển bình thường, vốn dụng cụ phá băng không dùng được. Cậu kiểm tra đến tận bay giờ mà vẫn chưa phát hiện ra sao? Ở mấy vụ bắt thí sinh về thế này, hệ thống rất vui lòng tạo điều kiện thuận lợi cho các giám thị đấy."

Vậy hiện tại để thuyền viên dọn dẹp một chút, cho các thuyền buôn đi qua con đường tàu giám thị vừa đi thì sao?

Du Hoặc một bên suy tư, một bên đi bên cạnh bãi đá ngầm.

Tần Cứu tựa như có thể đọc được cái ý tưởng này. Anh mở đèn điện thoại chiếu một vòng lên chỗ vừa đặt chân lên bờ, nói: "Không cần tốn công suy nghĩ đâu, nhìn đi, tàu giám thị vừa đi, nước cũng tự đóng băng lại rồi."

Quả nhiên, chỗ ánh đèn vừa đảo qua, lớp băng trắng tựa như chưa từng bị vỡ qua.

...... Được rồi.

Du Hoặc đành từ bỏ ý định kia.

Mọi người trên tàu giám thị tạm thời tránh được một kiếp.

·

Trong hang đá, mọi người bận rộn không thôi.

Bó gỗ chất đống như núi nhờ vào việc dỡ thuyền của hai vị đại boss, trực tiếp giải quyết vấn đề nhiên liệu đốt cháy trong hơn mười ngày tới.

Mọi người đương nhiên sẽ không lãng phí tài nguyên lấy được từ việc mạo hiểm này.

Bọn họ đặt bó củi vào góc khô ráo nhất, đều tự tìm công cụ tiện tay, chặt chúng thành những thanh củi dễ đốt.

Thuyền viên kinh nghiệm sinh tồn phong phú, vài người không bị thương cùng với các thí sinh đi nhóm lửa.

Cần phải đảm bảo trong động đủ ấm, lại còn có thể tản khói, còn phải phòng ngừa đống lửa sập gây nguy hiểm đến người nữa.

Tất cả các đống lửa lớn bé được thắp lên, trong ngoài hang đá chợt trở nên ấm áp, ánh lửa rực sáng.

Tóc đông cứng, quần áo chứa vụn băng được hong khô, các miệng vết thương đầy máu cũng có dấu hiệu của sự sống.

Mọi người tâm tình đều rõ ràng tốt hơn rất nhiều,ngồi vây quanh đống lửa nghỉ ngơi.

Những thuyền viên bị thương nghiêm trọng bao gồm thuyền trưởng vẫn còn hôn mê, Ngô Lợi cứ cách nửa tiếng sẽ kiểm tra sơ bộ miệng vết thương một lần. Thư Tuyết cẩn thận hỗ trợ chị.

Không thể không nói, thân thai phụ khiến cô nhìn qua chẳng có gì uy hiếp, tính tình cô lại ôn hòa, luôn rất nhanh đã có thể kết thân gần gũi với những người khác.

Ngay cả Ngô Lợi nghiêm túc nhất, cũng nói nhiều với cô hơn so với những người khác.

Ngô Lợi đang cách chỗ sưởi ấm ngồi nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi Thư Tuyết một câu: "Hai người bạn kia của cô, có phải có vấn đề về thần kinh không?"

Thư Tuyết: "......"

Vị bác sĩ nữ này hỏi cực kỳ lễ phép, nhưng lại nghe ra thật sự như đang mắng chửi người.

Thư Tuyết dở khóc dở cười nói: "Không nghe bọn họ nói qua, vì sao lại nói vậy?"

Ngô Lợi nói: "Có một ít biểu hiện ngẫu nhiên hơi giống."

Thư Tuyết nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật thời gian tôi quen biết họ cũng không lâu lắm, mới cùng kiểm tra hai bài thôi, cho nên hiểu biết có hạn. Nếu không...... Cô thử hỏi bọn họ xem?"

Cô đương nhiên không nhìn ra Du Hoặc hay Tần Cứu có dấu hiệu bệnh tật gì, chỉ cảm thấy bọn họ mạnh mẽ lại tài giỏi, không giống bộ dáng có bệnh chút nào. Huống hồ...... nếu có vấn đề về não bộ thì sao kiểm tra đạt đến độ đó được? Tự nhiên gặp được hai người bạn rồi cả hai người có bệnh hết sao?

Xác suất này quá thấp, Thư Tuyết cảm thấy không có khả năng.

Nhưng cô rốt cuộc cũng không phải dân chuyên, Ngô Lợi nói chuyện này chắc chắn có lý do, Thư Tuyết cũng không muốn tự tiện kết luận về Du Hoặc, Tần Cứu.

Mà...... lỡ như thực sự có dấu hiệu, mà lại chậm trễ thì làm sao bây giờ?

Thư Tuyết nghĩ thầm.

Ngô Lợi chà cho tay ấm lên, nói: "Xem ra có lẽ do bệnh nghề nghiệp của tôi phát tác thôi, nhạy cảm quá rồi."

·

Lúc Du Hoặc với Tần Cứu quay lại hang đá, mọi người đã phân công xong, bắt đầu thay phiên nghỉ ngơi.

Một nhóm người đã cuộn lại ngủ bên cạnh đống lưa, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Hầu hết mọi người đều ngủ không ngon, thường thường sẽ trợn mắt xoay người.

Thư Tuyết thoạt nhìn khá buồn ngủ, ngồi ở trong góc ôm vali ngủ gật, đầu cứ gật gà gật gù.

Du Hoặc với Tần Cứu nhẹ tay nhẹ chân bước qua.

Cô vỗ vỗ mặt cho tỉnh nói: "Hai người cuối cùng cũng trở lại rồi...... Tôi tính thử thời gian, đã hơn ba tiếng, còn tưởng rằng hai người lại xảy ra chuyện gì. Vừa mới định đi tìm hai người thì bị ngăn lại."

Thuyền phó tóc húi cua nhét đồng hồ quả quýt vào, cứng nhắc nói: "Ban đêm không an toàn, đương nhiên không thể cho mấy người mạo hiểm."

"Bây giờ hai người họ cũng quay về rồi, đi bịt kín hang động lại đi." Gã kêu một thuyền viên, cùng đi ra ngoài, dùng đống lửa thiết lập mấy cái chướng ngại.

"Nắm chắc thờii gian nghỉ ngơi đi, cố gắng ngủ sớm một chút. Như vậy nếu ban đêm phát sinh chuyện gì, ít nhất cũng không đến mức vẫn chưa tỉnh hẳn."

Lúc nghe được mấy chữ "Vẫn chưa tỉnh hẳn", Tần Cứu ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn Du Hoặc một cái.

Du Hoặc ngồi xuống góc hang, duỗi thẳng chân nói: "Tôi canh cho."

"Cậu ở phòng tạm giam ngủ no rồi sao? Nếu chưa ngủ no thì tôi không ngại vất vả đêm nay chút đâu. Nếu không tôi sợ lỡ cậu đang canh nửa chừng thì ngã xuống mất rồi, có khi ngủ còn sâu hơn cả tôi nữa đấy." Tần Cứu nói.

Du Hoặc: "......"

Dưới ánh mắt của y, Tần Cứu làm động tác kéo khóa miệng rồi nhắm mắt lại.

·

Du Hoặc tựa gáy vào vách đá, ánh mắt lẳng lặng đảo qua mọi người trong động, cuối cùng dừng tại một chỗ.

Ở đó có hai người đàn ông co rúm lại, vẫn luôn khẽ run rẩy, chiếc bóng phóng đại trên tường cũng run rẩy không thôi.

Sắc mặt họ vàng như giấy, trong đó có một tên như thần kinh yếu mà cắn móng tay, vẻ mặt bất an như bão sắp đến.

Hai người này Du Hoặc nhớ rõ, một người tên Trần Phi một người tên Hoàng Thụy, tổng điểm chỉ có 11 điểm, còn thiếu nhiều hơn Du Hoặc với Tần Cứu tới 6 điểm, trước mắt xếp hạng nhất đếm ngược.

Bọn họ đã thử nỗ lực, đi tìm mấy nhánh cây trên thuyền buôn, nhưng thu hoạch quá ít, không đủ để xoay trời chuyển đất.

Không có gì bất ngờ xảy ra, lại sau vài giờ nữa là 0 giờ, bọn họ sẽ là nhóm đầu tiên chịu trách nhiệm cho các thuyền viên đã mất, chịu đựng hình phạt tương ứng.

Dù trước mắt chẳng biết hình phạt là gì, như thế nào mới gọi là gánh vác trách nhiệm cái chết.

Nhưng ngẫm lại cũng biết nhất định rất đáng sợ...... Không chừng còn trực tiếp toi mạng.

Hiện tại bọn họ chỉ cần chờ thêm vài giây nữa là lưỡi dao rơi xuống.

·

Đồng hồ quả quýt trước ngực thuyền phó lẳng lặng di chuyển, biểu thị cho thời gian phòng thi.

23:57 tối, trong hang đột nhiên vang lên tiếng chuông ngân.

Các thí sinh đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí có người đầu như ổ gà lục tục nhảy lên: "Kiểm tra hả?"

Người nhảy lên chính là Địch Lê, cậu mờ mịt nhìn một vòng lại xoa xoa mặt trên mặt đất: "Đệt nó...... Làm tôi sợ muốn chết, tự nhiên ảo giác nghe thấy tiếng chuông đi học, còn mẹ nó cho rằng muộn giờ đi thi đại học nữa chứ."

"Không phải ảo giác."

"Thật sự có tiếng chuông, tôi sợ tới mức......"

"Sao đột nhiên chuông vang lên thế? Tôi sợ nhất âm thanh này đấy."

Những người khác mồm năm miệng mười mà nói.

Tần Cứu nhéo nhéo giữa trán, Du Hoặc đột nhiên vỗ anh một cái.

"Hả?" Anh ngẩng đầu.

Du Hoặc chỉ vào vách đá nói: "Tính điểm lần nữa kìa."

Vừa dứt lời, âm thanh của con thỏ chết vang lên trong hang, còn mang theo chút tiếng vang quỷ dị:

Còn 2 phút 21 giây nữa là đến 0 giờ, kiểm tra điểm hôm nay một lần.

Hôm nay có hai loại thí sinh được tính điểm:

1. Trị thương cho thuyền viên.

2. Tìm được nhiên liệu đảmbào độ ấm.

Cụ thể điểm như sau:

Chữa trị vết thương cho thuyền viên tổng cộng 6 điểm, trong đó tìm được thuốc 2 điểm, trị thương 4 điểm.

Tìm được nhiên liệu đảm bảo trong hang đủ ấm tổng cộng 8 điểm, trong đó tìm được đầy đủ nhiên liệu 5 điểm, chặt củi 1 điểm, nhóm lửa an toàn 2 điểm.

Trên vách đá, điểm các thí sinh bắt đầu thay đổi.

Tần Cứu, Du Hoặc do cung cấp thuốc, tìm được nhiên liệu, trực tiếp có thêm 7 điểm, từ 17.25 lắc mình biến thành 24.25, trực tiếp tăng lên bốn hạng.

Thư Tuyết, Ngô Lợi do chữa trị được thêm 4 điểm, cũng lên được hai hạng.

Nhóm Địch Lê tuy rằng cũng tìm được nhiên liệu, nhưng số lượng cách với "đầy đủ" quá xa, cho nên chỉ được thêm 1 điểm.

Còn mấy nhóm còn lại là chặt củi với nhóm lửa an toàn được 2 điểm, có chút ít còn hơn không.

Trần Phi với Hoàng Thụy nỗ lực hết sức, tổng cộng được thêm 4 điểm, tổng điểm từ 11 biến thành 15, vẫn như cũ xếp hạng nhất đếm ngược.

Bọn họ suy sụp ngồi chết lặng, vừa trống rỗng lại hoảng sợ.

Đúng lúc này, con thỏ chết lại nói chuyện:

Việc tính toán cộng điểm xếp hạng đã hoàn tất, hiện tại kế tiếp là tính toán trừ điểm vào các hạng mục:

Hôm nay chỉ xuất hiện duy nhất một loại thí sinh cần trừ điểm:

Vi phạm quy định phòng thi, tháo dỡ thuyền của hệ thống.

Cụ thể tính điểm như sau:

Chức năng thuyền hệ thống bị mất, bị hỏng hoàn toàn, không thể tu sửa, tính chất hậu quả của hanh vi này cực kỳ nghiêm trọng, nên thí sinh vi phạm quy chế bị trừ tổng cộng 10 điểm.

Trên vách đá điểm lại lần nữa theo thông báo mà thay đổi.

Du Hoặc, Tần Cứu điểm chịu khổ thê thảm, từ 24.25 bay thẳng xuống thành 14.25.

Dưới sự nỗ lực của cả hai, pha phản công của hệ thống kéo bọn họ một phát chìm xuống đáy, tổng điểm cả ngày hôm nay kiếm được là -3, thành công đá văng Trần Phi với Hoàng Thụy, ngồi vững chiếc ghế hạng nhất đếm ngược.

Cả đám thí sinh ngây ra như phỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro