CHƯƠNG 80: BẠN CŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình trạng Chu Kỳ quả thực đang rất tệ.

Dưới chiếc mặt nạ, đôi môi thì khô nứt nẻ trắng bệch, mà nửa khuôn mặt lộ ra lại đỏ bừng.

Cô được Triệu Gia Đồng chuyển tới trên ghế dài, sau đó quấn rất nhiều lớp áo và chăn, che đến kín mít.

Triệu Gia Đồng đi vào liền sờ trán cô, nói: "Trời, nóng muốn phỏng tay rồi này."

Bọn Du Hoặc là đàn ông đàn ang trưởng thành hết rồi nên không thể nào lấy tay sờ được, mà cũng không cần sờ, nhìn một cái cũng biết nóng phỏng tay rồi.

"Sao lại thế này vậy?" Cao Tề hỏi.

Triệu Gia Đồng trả lời: "Tôi nào biết được cơ chứ, cũng chỉ thấy bồn chồn khó hiểu. Nửa đêm hôm trước vẫn còn thấy em ấy ổn lắm, tuy có chút ủ rũ, nhưng lúc nói chuyện phiếm cũng không có vấn đề gì. Tôi không thấy em ấy hắt xì ho khan gì cả, cũng không nghe thấy em ấy bảo lạnh. Còn ngủ sớm hơn tôi nữa cơ, tôi sợ ban đêm đột nhiên gió thổi mạnh, nên còn quay đầu nằm tránh khỏi ban công."

"Rồi sao đang ổn lại biến thành thế này? Bị từ khi nào?"

"Mới đây thôi."

Triệu Gia Đồng nói: "Em ấy không thoải mái nên cuộn tròn người lại. Tôi vốn dĩ đang ngủ rất sâu, gặp ác mộng lại bị em ấy làm phỏng một phát, bừng tỉnh luôn, mở mắt ra thấy em ấy đã vậy rồi."

Chị nhìn bộ dáng hôn mê của Chu Kỳ, lo lắng nói: "Nói sốt liền sốt, lại đang trong kiểm tra nữa chứ, tôi đang lo không biết có phải là một phần của nội dung của bài thi không nữa."

"Thi cái gì, ai lại sốt cao đến đọ đó chứ?" Cao Tề lẩm bẩm.

"Anh đừng có ngắt lời linh tinh, hệ thống tuy rằng càng ngày càng......" Triệu Gia Đồng tương đối uyển chuyển, không trực tiếp nói ra mấy lời chửi người. Cô dùng tay chân biểu đạt một chút, tiếp tục nói: "Nhưng phép tắc cơ bản vẫn sẽ tuân thủ. Mọi người đều không sao, chỉ có một mình Tiểu Chu phát sốt thôi, em ấy nhất định là xảy ra cái gì rồi. Tôi là sợ cái này này."

Tần Cứu đi một vòng ở trong phòng đi, xác nhận từng cái một: "Giường không có động tĩnh gì sao?"

Triệu Gia Đồng lắc đầu: "Không có, em ấy còn mẫn cảm hơn tôi nữa đó."

"Bài trí trong phòng có bị thay đổi không?"

"Cũng không có."

"Còn mặt nạ, lễ phục thì sao?"

"Không cởi ra cũng không lấy xuống."

"Ban đêm có một mình tự đi ra ngoài không?"

Triệu Gia Đồng do dự một chút: "Cái này thì tôi cũng không biết, nhưng hẳn là không có, ai lại ——"

Như mấy người chứ?

Chị hắng giọng, kịp thời nuốt xuống nửa câu sau: "—— lá gan em ấy không nhỏ, nhưng cũng tuyệt đối không lớn đến mức đó. Ban đêm nếu muốn đi vệ sinh, thể nào cũng đánh thức tôi dậy để đi cùng."

"Vậy chỉ còn mỗi lúc dạ tiệc thôi." Tần Cứu nói.

Mấy việc khác bọn họ đều nhất trí cả, chỉ duy nhất điểm bất đồng là Chu Kỳ không ăn bất cứ thứ gì trong buổi dạ tiệc.

Cao Tề đột nhiên nói: "Có lẽ là như thế này này ——"

"Đề bài nói không thể làm trái yêu cầu của công tước, cái tên ma ốm công tước đó lại bảo chúng ta thưởng thức bữa tối, mà Tiểu Chu lại không chạm vào, cho nên đây là trừng phạt dành cho cô bé?"

Du Hoặc như đinh đóng cột mà phủ định: "Không đâu."

"Tại sao?"

"Em ấy có uống rượu, uống một giọt cũng tính là uống." Du Hoặc nói, "Còn nữa đề bài có nói là trừng phạt theo tổ, nhưng tôi không phát sốt."

Cũng đúng.

Cao Tề gật gật đầu: "Nếu vậy thì có chút khó hiểu thật."

Tìm không thấy ngọn nguồn, bọn họ sẽ rất khó giúp Chu Kỳ khá lên.

Trong góc phòng có nước sạch, Triệu Gia Đồng thấm ướt khăn vải, rồi đắp lên trán Chu Kỳ, hy vọng có thể giúp cô hạ sốt một chút, ít nhất cũng có thể tỉnh lại trước đã.

Nhưng Chu Kỳ giống như lâm vào hôn mê vậy, bất luận là kêu hay vỗ cô, cô đều không nhíu mày lấy một cái......

Đến một tiếng lầm bầm cũng không có.

Trong lúc nói chuyện, ngoài ban công vang lên một tiếng động.

Mấy người quay đầu lại nhìn.

Người tới là Dương Thư.

Mọi người sửng sốt: "Sao cô lại tới được đây?"

"Thì trèo ban công chứ còn thế nào nữa?" Dương Thư nói, còn túm tà váy trong tay.

Nàng tháo dây cột ra, vẻ mặt không kiên nhẫn quấn tà váy lên, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.

...... Đi chân trần.

Giày cao gót đã bị nàng ném lại trong phòng rồi.

Ba người đàn ông lịch sự quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Ai ngờ Dương tiểu thư nói: "Quay cái gì mà quay, bộ ngày thường chưa thấy con gái mặc váy ngắn bao giờ à?"

"......"

Ba người đàn ông cũng không lên tiếng phản bác, lại quay mặt trở về.

Cao Tề trộm trao đổi ánh mắt với Triệu Gia Đồng, liếc nhìn Chu Kỳ một cái, lại liếc nhìn Dương Thư một cái.

Thầm nói đều là phu nhân bị hệ thống ép buộc, mà sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy cơ chứ???

Dương Thư một bên lẩm bẩm "Cái váy rách vô tích sự này", một bên từ trong tầng tầng lớp lớp váy lấy ra một chiếc túi đơn giản.

Đừng nói tới mấy người đàn ông, đến cả Triệu Gia Đồng nhìn mà cũng phải sững sốt: "...... Em lấy thứ này từ đâu ra vậy?"

"Làn váy ba tầng này còn có một lớp lót, ở nếp gấp tầng thứ hai chị có thể thử bỏ đồ vào, bảo đảm cả một ngày đồ cũng không rớt xuống."

Lúc Dương Thư nói chuyện luôn khẽ nâng cằm, dáng vẻ kiêu căng bức người không dễ ở chung.

Nàng lại móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, bên trong thế mà là một loạt các viên thuốc xếp thẳng hàng.

"Sao em biết em ấy bị bệnh?" Triệu Gia Đồng sửng sốt.

Dương Thư nói: "Tôi không biết, chỉ nghe ở phòng bên chị nói em ấy không ổn, nên tôi đi qua xem thử có gì là không được."

"......"

Cao Tề nghi hoặc nói: "Vậy cô lấy thuốc từ đâu ra?"

Dương Thư còn nghi hoặc hơn cả gã: "Mang thuốc phòng thân kỳ quái đến vậy sao?"

Cao Tề ngậm miệng.

Dương Thư đi đến bên Chu Kỳ, không chút khách khí mà động tay.

Nàng kéo mí mắt Chu Kỳ ra, lại nhéo nhéo buộc đối phương phải mở miệng, đưa ra phía ánh sáng nhìn nhìn, cuối cùng lại ấn ấn lên cổ cô.

Động tác dứt khoát, chẳng chút nhẹ nhàng.

Du Hoặc nhìn một lúc rồi nói: "Cô là bác sĩ à?"

Dương Thư nói: "Không tính là vậy."

Miệng nàng thì nói không tính, nhưng lại buông tay ra, cũng không quay đầu lại mà nói với mọi người: "Mười phần thì tới tám chín phần là bị dọa sợ, còn bị cái gì dọa thì không biết. Tình trạng trước mắt thì không sao, khá ổn, chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi cao chút, có nước không?"

Triệu Gia Đồng bưng chậu nước tới.

Dương Thư: "...... Nước uống ấy, không phải nước giặt giẻ lau."

Triệu Gia Đồng lắc lắc đầu, chị ta sợ vị tiểu thư này nói "Vậy uống nước giẻ lau luôn đi", lập tức nói: "Để uống thuốc phải không? Sợ rằng em ấy có thể bị nghẹn đấy, trước đây có học trong quân đội một cách, có thể giúp nuốt thuốc xuống."

Dương Thư ôm cánh tay, không quá yên tâm mà nhìn chị ta.

Mãi đến khi Chu Kỳ thực sự nuốt viên thuốc xuống được, Dương Thư lúc này mới dùng ánh mắt dò xét nhìn Triệu Gia Đồng: "Chị là quân nhân à?"

"Đúng vậy, không giống à?" Triệu Gia Đồng cười khổ một chút, nói: "Hai năm gần đây thì đúng là có hơi lười biếng chút."

Dương Thư bĩu môi, cũng không an ủi gì.

Ngón tay nàng đảo qua những người trong phòng, chỉ Du Hoặc một cái, đánh giá: "Anh hẳn cũng là quân nhân."

Lại cô nàng lại chỉ về phía Tần Cứu: "Anh cũng vậy."

Cuối cùng dời về phía Cao Tề: "Còn anh chắc chắn không phải."

Cao Tề: "......"

Gã trung niên này suýt tí nữa nôn ra một búng máu.

Dương tiểu thư bình tĩnh phân tích: "Tình trạng này của anh còn kém xa lắm, nhưng cũng không loại trừ khả năng gia vờ."

Cao Tề gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.

"Cô nói cô không tính là bác sĩ? Là có ý gì?"

Mọi người đối với cô gái này có vài phần tò mò.

"Học cái này, có giải thích cụ thể mấy thì mấy người cũng không hiểu được." Dương Thư nói.

"Ồ...... Tôi cho rằng cô từ quân y cũng nên." Cao Tề lẩm bẩm nói, "Con nhóc này nhìn người cũng chuẩn thật đấy."

Dương Thư nhíu nhíu mày, hiển nhiên không thích cái kiểu xưng hô "Con nhóc này".

"Trước đây cũng có qua lại với quân đội trong một dự án." Nàng giải thích đơn giản một câu, liền chuyển đề tài, rõ ràng là lười nói nhiều hơn.

Chu Kỳ đột nhiên phát bệnh không rõ nguyên nhân, lúc này đi hành sự lại không thích hợp, nên Du Hoặc với Tần Cứu đã đẩy lùi kế hoạch lại một chút.

Dù sao cũng không buồn ngủ, mọi người cũng không về phòng liền.

Một bên chờ Chu Kỳ hạ sốt, một bên bàn bạc về đề bài lần này.

Cao Tề với Triệu Gia Đồng anh một câu tôi một lời, ý đồ định sẽ moi tin tức từ miệng quản gia với công tước.

Dương Thư không phụ họa cũng không chen vào, chỉ ngồi bên kia nghe.

Theo lời Cao Tề thì: cực giống một thẩm phán.

Lúc bọn họ trò chuyện, có hai người hoàn toàn không phối hợp ——

Tần Cứu nói với Du Hoặc nói: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, bài kiểm tra lần này có ngoại lệ."

"Cái gì cơ?"

"Lúc trước đề bài có nói qua là sẽ trừng phạt theo tổ."

Cao Tề vốn đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vừa nghe thấy lời này, thì mắt liền trợn trắng lên, thầm nói: Ừ ha! Vẫn phải suy nghĩ đến vụ vi phạm quy định nữa.

"Ở những bài kiểm tra trước, nếu có trừng phạt thì nó sẽ nói rõ ra, ít nhất sẽ nói rõ phương thức trừng phạt."

Như ở bài thi Ngoại Ngữ, hệ thống nói thẳng "Phải vào quan tài".

Lại ví dụ như ở bài thi trước, hệ thống cũng nói thẳng "Thí sinh phải chết thay".

Tuy rằng nội dung không rõ càng tỉ mỉ, nhưng ít ra cũng có được chút tin tức.

Lần này lại chỉ nói "Trừng phạt theo tổ", phạt cái gì?Phạt như thế nào? Đề bài chưa từng đề cập đến.

Du Hoặc cũng sớm chú ý tới điểm này.

Vì xét cho cùng, những nội dung liên quan đến vi phạm luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của y hơn

Tần Cứu hỏi y: "Cậu cảm thấy hệ thống có ý gì?"

Du Hoặc lạnh lùng khinh bỉ nói: "Hệ thống dốt nát ngu đần, thế mà vẫn chưa đổi cách suy nghĩ lên được."

Cao Tề với Triệu Gia Đồng đột nhiên cùng quay đầu qua nhìn y.

Du Hoặc: "?"

Cao Tề dùng giọng điệu không thể suy nghĩ được nói: "Cậu thế mà cũng nói tục nữa hả?"

Du Hoặc: "......"

Biểu cảm y dần dần chuyển lạnh, Tần Cứu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.

Cao Tề vội vàng giải thích nói: "Không phải không phải, chỉ là...... hơi kinh ngạc chút thôi. Trước kia rất ít khi nghe cậu nói."

Ở trong ấn tượng của gã, cậu bạn trẻ tuổi này lạnh lùng lại rất kiệm lời là thật, nhưng mỉa mai chế giễu lúc giận cũng là thật. Khi tổng giám thị tức giận, mỗi chữ tựa như như những mũi kim băng, tuy nhỏ nhưng gây tổn thương sâu sắc, đây là chuyện ai cũng biết cả.

Nhưng với tư cách là một người bạn, Cao Tề có thể cảm nhận được rằng giám thị A đã rất kiềm chế đến từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt thường ngày.

Trên thực tế, kỳ thật hầu hết giám thị đều kiềm chế cả, bất kỳ ai trong một môi trường bị giám sát mọi lúc mọi nơi mà quanh năm suốt tháng như vậy, đều sẽ theo bản năng che giấu đi "con người thật" của mình, thu mình, rồi khắc chế đi cảm xúc, tận lực đạt được trạng thái phù hợp với hệ thống.

Ít nhất nhìn qua là như thế.

Nhưng giám thị A lại không giống.

Đã từng có người lén nói đùa rằng, giám thị A sở dĩ được xếp hạng A, ngoại trừ thực lực bản thân rất mạnh, còn là vì chính bản thân cậu ấy cực kỳ giống với hệ thống.

Cậu ấy thích ứng bước đi của hệ thống hơn tất cả các giám thị khác, còn lạnh băng, không nói chuyện tình cảm. Bình thường người trẻ tuổi sẽ bộc lộ cảm xúc ra, mà ở trên người cậu ấy lại thu lại thành những thứ nhỏ nhặt nhất.

Cậu ấy sẽ không kiên nhẫn, sẽ không vui vẻ, sẽ bắt bẻ và sẽ ghét bỏ.

Nhưng với những cảm xúc mãnh liệt hơn thế này một chút, như là tức muốn hộc máu, thẹn quá hóa giận, phấn khích hay là bi thương, bao gồm những lời chửi người thẳng thừng như vậy...... Đều sẽ không tồn tại trên người cậu ấy.

Mà chỉ khi đối đầu giằng co với phe khác, thì cậu ấy mới thể hiện ra được chút sức sống.

Trước kia Cao Tề nhìn quen rồi, nên cảm thấy nó là điều hiển nhiên.

Hiện tại gã mới bỗng nhiên nhớ ra...... Năm đó giám thị A suy cho cùng thì cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi mấy tuổi thôi.

Nếu không phải chịu sự kiềm chế của hệ thống, cậu ấy hẳn là sẽ giống như bao thanh niên khác, có những cảm xúc sống động bình thường. Có lẽ sẽ hơi kiêu ngạo vì ngoại hình nổi bật của mình, nhưng lúc vui sẽ cười, tức giận sẽ mắng, có người để ghét cay ghét đắng, cũng có người đặt ở ngay đầu quả tim mình.

Thay vì trở thành người đại diện lạnh lùng cho một cỗ máy hoặc chương trình giả lập nào đó.

Cậu ấy sẽ có cuộc sống như bao người bình thường khác.

Lúc trước ở trên xe ngựa, Cao Tề cảm thấy tính nết cử chỉ của Du Hoặc vẫn giống y như năm đó, chẳng có chút thay đổi lớn nào. Gã cho rằng dấu ấn và ảnh hưởng hệ thống để lại quá sâu, đến nỗi ngay cả chứng mất trí nhớ cũng không thể nào đẩy giám thị A hoàn toàn trở về điểm xuất phát.

Mãi đến giờ khắc này, lúc Du Hoặc nói chuyện phiếm với Tần Cứu, Cao Tề rốt cuộc cũng cảm thấy trên người người bạn cũ này...... Thấy được một chút sức sống mà một người trẻ tuổi nên có.

Gã không quá quen với điều đó, nhưng lại cảm thấy rất vui mừng.

Cực kỳ, cực kỳ vui mừng.

......

Đến mức nhìn Tần Cứu cũng thuận mắt hơn nhiều.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro