CHƯƠNG 95: TRUYỆN MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

922 xào lại bộ bài trong tay, rồi xòe ra cho Tần Cứu.

Anh ta vừa định nói thì hệ thống lại mở miệng:

Rút được thẻ tuyển thẳng, có nghĩa là thí sinh có năng lực không thể nghi ngờ, lại có vận may đặc biệt đáng ghen tị. Tấm thẻ tuyển thẳng cho phép thí sinh miễn thi tất cả các bài kiểm tra còn lại.

Các thí sinh nghe được những lời này ai nấy cũng đều hâm mộ vô cùng, xì xào bàn tán về nó.

"Cái sự may mắn này tuyệt cú mèo thật đấy! Ngay thẻ tuyển thẳng luôn!"

"Thẻ này không phải chỉ ở trong truyền thuyết sao? Tôi còn chưa từng nhìn thấy nó bao giờ."

"Tôi thấy rồi đấy!"

"Thiệt hay giả thế?"

"Thật mà, ở ngay bài kiểm tra đầu luôn. Đó là phòng thi liên hiệp các quốc gia, có nhiều thí sinh nước ngoài lắm. Có một người phụ nữ Nga rút được một tấm."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó á? Đương nhiên là lập tức dùng hết, trực tiếp thông qua kiểm tra về nhà rồi."

"Về nhà à...... Tốt thật đấy."

Những tiếng bàn tán đó mơ mơ hồ hồ truyền tới.

Quạ đen đứng trên đỉnh bức tượng điêu khắc ngẩng cao đầu, tròng mắt nho nhỏ chuyển động, sắc sảo lại kiên định.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hệ thống đều ghi chép lại, đương nhiên cũng bao gồm cả việc rút và sử dụng thẻ tuyển thẳng. Nó chú trọng nhất là chuyện thống kê số liệu, sử dụng cơ sở dữ liệu mẫu về các sự kiện đã xảy ra, nhận được kết quả như thế này ——

Toàn cầu từ trên xuống dưới có rất nhiều kỳ thi như vậy, tổng cộng có 116 người đã rút được thẻ tuyển thẳng, mỗi một người đều sử dụng nó nhanh nhất có thể sau khi rút. Khoảng thời gian trung bình là trên dưới 5 giây.

5 giây này là để người may mắn rút trúng hò hét, nhảy nhót rồi vui đến phát điên.

Nói cách khác, tỷ lệ sử dụng tức thì con át chủ bài này đạt tới 100%.

Ai có thể cự tuyệt lại sự mê hoặc này cơ chứ?

Không ai cả!

Quạ đen nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống hỏi một cách trịch thượng:

Thí sinh Du Hoặc, cậu hiện tại có thể sử dụng tấm thẻ tuyển thẳng trân quý này để thông qua.

Du Hoặc chỉ há mồm nói hai chữ: "Không dùng."

Quạ đen: "???"

"Dùng hay không là do tôi quyết định đúng không." Du Hoặc hỏi 154.

"Hả? À ừ đúng rồi, là do cậu quyết định." 154 nói, "Cậu có thể chọn sử dụng nó bất cứ lúc nào theo quy định cho phép."

Du Hoặc nhét tấm thẻ vào trong túi.

154 bụm mặt nói với 922: "Cảm giác hình như nó sắp chết rồi."

"Ai?"

"Hệ thống."

922 liếc con quạ đen một cái, không hiểu sao lại muốn cười, nhưng anh ta đã dùng ý chí suốt cả cuộc đời mình để kìm lại. Kết quả quay đầu thì thấy tiểu thư 021 đang lén nhéo cánh tay mình, cũng kìm vất vả phết đấy.

922 nói với Tần Cứu: "Boss, rút thẻ."

Cái thứ gọi là vận may này cũng huyền học* ghê, tốt xấu gì cũng đi sát theo nhau.

*Huyền học là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích "tam huyền" (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia.

Bởi vì tại hiện đại, ý nghĩa của từ "huyền học" đã chuyển biến thành từ để gọi chung các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng, v.v., cho nên hiện nay trào lưu này còn được gọi là Ngụy Tấn huyền học. (Theo Wikipedia)

Du Hoặc vừa mới rút được một tấm thẻ tuyển thẳng, Tần Cứu đuổi theo sát nút rút được một thẻ miễn thi.

Thông tin được bổ sung trên mặt thẻ cũng rất có tính tác động:

[Hai người hai bài

Thí sinh rút được thẻ miễn thi có thể miễn thi bài kiểm tra tương ứng, dựa theo điểm trung bình của bài kiểm tra đó sẽ được tính vào tổng điểm. Bạn là một người may mắn, thẻ miễn thi không hiếm lạ, nhưng thẻ miễn thi hai người cho hai bài thì lại vô cùng hiếm có, nó có trị giá bằng phân nửa thẻ tuyển thẳng. Bạn có một người yêu để trân trọng không? Bạn có bạn đồng hành không? Hãy chia sẻ sự may mắn này với cậu ấy nhé.

Con quạ bị đóng băng cứng ngắc trên pho tượng giờ đã được sống lại rồi.

Hai người! Hai bài!

Tấm thẻ này đối với người mới vừa đặt chân vào kiểm tra mà nói, thì chỉ là một tấm thẻ miễn thi thôi. Nhưng đối với những thí sinh ngay tại bài kiểm tra hiện tại mà nói, thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác.

Người ở nơi đây ai cũng đã kiểm tra ba bài rồi, dựa theo quy chế kiểm tra hiện tại thì còn lại hai bài.

Nếu dùng thẻ miễn thi này trên người bọn họ thì chẳng khác gì thẻ tuyển thẳng hết.

Đã thế còn bảo đảm cho tận hai người.

Cái này có ý nghĩa là gì?

Nghĩa là người nào đó giờ có thể cút đi rồi đó ——

Du Hoặc sẽ bị xóa bỏ thêm một lần nữa.

Tần Cứu hoàn thành hình phạt với tư cách là thí sinh, sẽ trở lại cương vị giám thị.

Con quạ đen há cái mỏ ra ——

Kết quả Tần Cứu làm ra một chuyện còn tác động hơn nữa.

Anh đưa mắt ra hiệu với Du Hoặc, quay đầu liền đi tặng tấm thẻ này cho người ta.

Trong một bộ bài, thẻ tuyển thẳng chỉ có một tấm duy nhất. Đối với cặp đôi nhỏ thật vất vả mãi mới đoàn tụ về bên nhau mà nói, tất nhiên là chẳng muốn rời xa.

Nhưng tấm thẻ miễn thi này thì lại khác.

Tần Cứu đưa tấm thẻ cho Chu Kỳ và Khương Nguyên, cười đùa nói: "Quà cưới đấy, tính cả tôi và cậu ấy ——"

Anh chỉ chỉ ngón tay cái ra phía sau: "—— cái người đang giả bộ không liên quan gì đến mình kia gửi tặng cho."

Chu Kỳ nhìn qua phía đó, Du Hoặc đang đứng chờ ở một nơi không xa. Vừa chạm phải ánh mắt của cô thì ngẩn người, sau đó gật đầu một cái.

Không thể tính là thân thiện cũng không thể coi là thân thiết.

Nhưng cô biết, đó là một người rất tốt.

Giống như người ở trước mặt này vậy.

"Tấm thẻ này trong kỳ thi là một thứ vô cùng giá trị." Chu Kỳ lắc lắc đầu nói: "Các anh cứ giữ mà dùng đi, đây là những gì các anh xứng đáng. Chúng em không thể nhận được, dù sao cũng chỉ còn hai bài thôi, em và Khương Nguyên sẽ nỗ lực sống sót đến khi kết thúc."

"Bọn tôi không dùng được, giữ lại cũng lãng phí thôi."

Chu Kỳ khó hiểu: "Tại sao vậy ạ?"

Bởi vì việc tư chưa xong, việc công chưa thành.

Dù là về công hay tư, anh cũng không thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức được.

"Điên chưa đã." Tần Cứu nói với Chu Kỳ.

Anh đút thẻ vào túi ngực áo sơmi của Khương Nguyên, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Đi đây."

***

Những người khác lần lượt lên xe ngựa.

922 lúc này mới kéo Tần Cứu lại nói: "Boss à, anh đợi một chút."

Anh ta cố tình chọn riêng một chỗ cách xa xe ngựa một tí, đứng cạnh một bức tượng nói: "Là thế này...... Bọn tôi vừa mới nhận được một thông báo vi phạm quy định, rất kỳ lạ."

Tần Cứu nhướng mày, biểu cảm chẳng có gì là bất ngờ.

922 thầm nói xong rồi, chẳng lẽ là sự thật?

"Kỳ lạ thế nào, nói thử xem."

"Cả tờ giấy trống trơn, thông tin gì cũng chẳng có. Chỉ sau khi nhờ 154 tra chi tiết cụ thể, bọn tôi mới nắm được vài thông tin bổ sung."

Tần Cứu gật gật đầu, ý bảo anh nói tiếp.

922: "Ờm thì...... người vi phạm quy định là anh, vi phạm quy định ở hạng mục công việc...... có hơi mơ hồ. Lúc thì nói là sự an toàn bị đe dọa, có khi lại nói là ——"

"Nói cái gì?"

"Nói......"

922 gãi gãi đầu, đột nhiên thọc nhẹ vào eo 154 một cái.

154 như bị điện giật nhảy lên phía trước một bước, oán giận đứng trước mặt Tần Cứu.

922 nói: "Để 154 giải thích cặn kẽ cụ thể với anh hơn ha!"

154: "......"

DMM.

Cùng lúc đó, 922 với tiểu thư 021 đồng thời lùi về phía sau một bước, nhường vị trí Center cho cậu ta luôn.

154 căng cái mặt xác chết ra, có nề nếp mà nói: "Nói boss anh và thí sinh phát sinh...... quan hệ."

"Quan hệ gì?" Tần Cứu cũng không tức giận, "Nói nhỏ quá không nghe."

154 mắt trợn trắng, cắn răng một cái: "Quan hệ không đứng đắn."

Cậu ta nói xong, lại lập tức bổ sung thêm: "Nhưng nó cũng chỉ hiện lên chốc lát rồi biến mất tiêu. Tôi vừa mới nhìn lại một chút, vi phạm quy định ở hạng mục công việc này lại trống không tiếp, có lẽ định nghĩa của hệ thống có vấn đề rồi. Rốt cuộc thì...... phương thức tư duy của nó vẫn còn có hơi lệch lạc một chút."

Cậu ta nói, quay đầu liếc nhìn 922 với 021 một cái, lại nói với Tần Cứu: "Bọn tôi đều cảm thấy đây chỉ là hiểu lầm."

Tần Cứu "Ờ" một tiếng.

154 lại muốn mở miệng, Tần Cứu đột nhiên nói: "Cũng không thể xem là hiểu lầm."

154: "?"

Mất hai giây cậu ta mới suy ngẫm được ý của cậu này, ngậm chặt miệng lại luôn.

Cả bãi cỏ chìm trong sự tĩnh mịch.

922 sắp hoa mắt choáng váng đến nơi, còn đôi mắt xinh đẹp của 021 trợn to đến nỗi muốn rớt ra ngoài.

"Vậy nên vừa rồi cậu định nói cái gì?" Tần Cứu một chút cũng không thèm quan tâm đến trái tim của ba con người đây, nói với 154: "Nói tiếp đi."

Nói cái chó gì nữa mà nói.

154 nghĩ thầm.

Miệng cậu ta cứ đóng đóng mở mở đến mấy lần, rốt cuộc mới nghẹn ra được một câu: "Vốn dĩ tôi muốn nói...... tạm thời boss anh không được đến chỗ nghỉ ngơi, phải theo chúng tôi về khu giám thị một chuyến, theo thủ tục giải quyết vấn đề vi phạm, xóa ghi chép báo cáo vi phạm quy định sai lệch của hệ thống đi, nhưng mà......"

"Nếu không phải là hiểu lầm, vậy thì khỏi cần làm thủ tục xóa nữa." 021 thay cậu ta nói cho xong hết, "Theo quy định đi nhận xử phạt."

Thời điểm hệ thống đưa ra quy định này, vẫn luôn tuân thủ các nguyên tắc bảo mật. Chỉ xử phạt giám thị, hơn nữa là tương đối bí mật mà xử phạt —— ngoại trừ 154, 922, 021, những giám thị khác đều không biết.

Về phần thí sinh, hệ thống cam chịu không đưa ra ánh sáng, không truy cứu, trừ phi thí sinh đó vội vàng tìm hình phạt.

Cho nên 021 cũng không hỏi nhiều, nhưng lòng hiếu kỳ đã bùng cháy mãnh liệt hết mức rồi.

Nàng trộm liếc Tần Cứu một cái, phát hiện anh chẳng có ý gì là muốn đề cập đến thí sinh kia, chỉ gật gật đầu nói: "Được rồi, về khu giám thị lại nói."

Là một cô gái tâm tư vẫn còn tính mẫn cảm, từ thái độ tránh né không nói này nàng cảm nhận được sự bảo vệ cùng trân trọng.

Điều này khiến cô quá đỗi ngạc nhiên.

Nàng vẫn luôn cho rằng Tần Cứu là kẻ sắc sảo luôn thích bộc lộ tài năng. Loại người này một khi đã điên lên thì chẳng hề kiêng nể một ai, thường cũng chẳng biết chừng mực là gì.

Không nghĩ tới nó lại chẳng phải như thế.

021 thế mà lại phá lệ lý giải được vị thí sinh kia.

Bỏ thành kiến qua một bên, cùng sống với một người vừa kiêu ngạo lại vừa lý tính như thế thì quả thật...... vô cùng có sức hấp dẫn.

021 vỗ vỗ lên trán mình, yên lặng móc chiếc kính râm ra đeo lên.

922 vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi, như một con khỉ vậy.

Anh ta nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được.

"Thật không công bằng!" 922 nói.

"Cái gì không công bằng?" Tần Cứu liếc mắt nhìn anh ta.

"Boss anh cũng không phải không biết, mấy chuyện xui xẻo này toàn là giám thị gánh hết thôi." 922 sợ Tần Cứu chịu thiệt, lẩm bẩm nói: "Khu giám thị cũng đâu có ít người đâu, anh bị luẩn quẩn gì mà lại đành lòng coi trọng một thí sinh chứ."

"Huống hồ lúc này mới có mấy ngày thôi mà, thí sinh kia là thần tiên hạ phàm hay sao mà có sức hấp dẫn lớn như vậy......"

922 không dám nói như vậy với Tần Cứu, đành phải thừa dịp đối phương đi trước hai bước, nhỏ giọng oán giận với 154, 021 đang tụt lại phía sau

Bọn họ ba người đang định đuổi kịp Tần Cứu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân sàn sạt.

Bả vai 021 bị người ta vỗ vỗ mấy cái.

Nàng quay đầu thì thấy, thế mà lại là Du Hoặc.

"Anh không phải lên xe ngựa rồi sao???"

Tần Cứu ở phía trước nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn qua.

Du Hoặc hất cằm về phía anh: "Lên xe phát hiện thiếu mất một người, nên đi xuống."

922 có chút lo lắng cho danh dự của boss nhà bọn họ: "Cậu tới hồi nào thế? Có nghe thấy bọn tôi nói chuyện không?"

Du Hoặc thu hồi ánh mắt liếc nhìn sang anh ta: "Cũng một nửa."

"Mặc kệ nghe thấy nhiều hay ít, đừng nói những người khác ——" 922 dặn dò được nửa đường, thì nhớ tới Du Hoặc bình thường lời cũng chả muốn nói, chắc không đến nỗi bà tám đâu ha. Lại yên tâm, "Bỏ đi...... Tóm lại giờ boss sẽ theo chúng tôi về khu giám thị trước, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ đến chỗ nghỉ ngơi nhanh thôi, cậu cứ lên xe ngựa đi trước đi."

Trên áo sơmi của y còn đậm nét một mảng máu lớn, 021 nhìn đến chói mắt, cũng đỡ đỡ kính râm nhắc nhở: "Xe ngựa của thí sinh sắp đi rồi, chạy nhanh đi."

Ai ngờ Du Hoặc lại không hề có ý định rời đi.

Nơi xa, cả đoàn xe ngựa thí sinh đã lên dây sẵn sàng, từng chiếc lại từng chiếc nối đuôi nhau rời khỏi địa điểm thi.

Du Hoặc nhìn thoáng qua bên kia, lại thu hồi ánh mắt.

"Tôi đi bên này." Y nói xong liền rảo bước.

Người này dáng cao chân dài, đảo mắt cái đã đi cả quãng xa.

Ba vị giám thị nhìn theo bóng dáng y, sửng sốt hai giây mới vội vàng đuổi theo.

021 nói: "Không phải, sao anh lại đi cùng bọn tôi được, bọn tôi định tới khu giám thị mà."

Du Hoặc dừng bước chân, xoay nửa người lại, giọng lạnh lùng: "Quan hệ không đứng đắn các cô chỉ phạt đúng một người thôi à?"

"Đúng vậy! Có phải không công bằng chút nào không?"

922 theo bản năng trả đáp lời.

Giây tiếp theo, thằng ngốc này mới khẩn cấp phanh xe lại: "*ụ má."

Ba vị giám thị đột nhiên hiểu rõ ý của lời này đến lạ.

922 với 154 cứ như bị sấm sét bổ mười tám lần, kính râm của tiểu thư 021 rơi thẳng xuống đất, bất kể lúc nào cũng có thể thăng thiên tại chỗ luôn.

Xưa kia kể một câu chuyện ma:

Có vị thần tiên hạ phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro