Phiên Ngoại Kha Tử Liễu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các vị ái khanh nếu không còn việc gì thượng tấu liền tan triều đi!" Thiếu niên thanh lãnh ngồi cao trên vương tọa nhje giọng mở miệng, trong đôi mắt xanh biếc như ngọc bích hiện rõ uy ngiêm.

"Quân thượng, nhưng chuyện lập hậu này có liên quan đến quốc thể...." Một đại thần có tuổi cố chấp mở miệng.

"Bản vương nói tan ngươi không nghe thấy sao?" Thiếu niên thanh lãnh nháy mắt trầm mặt. "Thiên tai trong nước vẫn chưa hết, đạo phỉ còn hoành hành. Chư vị nếu không có suy nghĩ đền đáp, cũng đừng lãng phí thời gian của bản vương! Từ nay về sau, đừng nhắc đến việc lập hậu! Đồng Y, bãi triều!"

"Dạ!" Nam tử ẩn ở phía sau khom người dẫn đường, hai người cứ vậy phất tya áo rời đi.

"Đồng Y, Linh, người kia đâu?" Trở lại tẩm điện, thiếu niên không nhìn thấy người đang mong đợi, trong lòng nhịn không được có chút lo lắng.

"Quân thượng đừng vội, Lão Đại hơn phân nữa là đến sân giáo luyện." Nam tử gọi là Đồng Hi kia cười ôn hoà nói.

Thiếu niên bích đồng cũng nhận ra thái độ vội vàng của bản thân, không khỏi có chút xấu hổ cười cười, nói: "Ta đã nói ngươi gọi ta Kha Tử Liễu là được rồi. Các ngươi cũng không xem như thần tử của Thanh Long, không cần phải đa lễ."

Đồng Y lắc đầu, cười nói: "Gọi là gì không quan trọng, nhưng ta đã nói phải bảo vệ quân vương, để trốn tránh huấn luyện căn bản của Tử Thần vài lần. Ta sợ Lão Đại sẽ lấy cớ đánh ta."

"Ha ha...." Thần sắc sợ hãi mà Đồng Y bày ra làm cho Kha Tử Liễu buồn cười.

"Nhưng nói đi nói lại, Linh đến sân huấn luyện làm gì?"

"Ta nghĩ đại khái là huấn luyện cận thị của quân thượng đi?" Đồng Y nhún vai nói. "Lão Đại nói, cận vệ của quân thượng tốt nhất nên do người quân thượng tự mình có thể khống chế đảm nhiệm. Nói, chung quy ta và Lôi Miêu đều là thành viên của Tử Thần, căn bản không thể tính là người của Thanh Long quốc. Cũng chỉ có Lão Đại mới có thể có được sự trung thành của bọn ta. Để cho đội viên Tử Thần ở bên cạnh bảo hộ quân thượng chỉ là biện pháp tạm thời, đến khi Lão Đại dạy dỗ cận thị nội cung xong, vài người bọn ta chắc hẳn cũng nên rời đi."

"Vì sao? Các ngươi làm rất tốt a. Huống hồ dù có huấn luyện thế nào, trong thời gian ngắn cũng không có ai có thể so được với các ngươi đi?" Kha Tử Liễu nhíu mày.

Đồng Y cười ha ha thi lễ nói: "Cảm ơn quân thượng đã khen ngợi. Bất quá, ta đoán Lão Đại lo rằng quân thượng cảm thấy bản thân bị khống chế. Suy cho cùng, dưới tình hình trước mắt, bọn ta gần như nắm tính mệnh của quân thượng trong tay."

"Linh đang làm cái quỷ gì? Y nên biết ta không ngại chuyện này. Tất cả những thứ này vốn là do y đưa cho, nếu y muốn lấy đi cũng cần một câu...."

"Quân thượng có thể không ngại, những Lão Đại lại để tâm!" Đồng Y lắc đầu, thàn khân nói: "Lão đại từng nói với bọn ta, có vài lời có thể nói một lần, mười lần, cũng không thể nói mười năm, nói cả đời. Vì vậy ta thấy với tính cách của Lão Đại, tuyệt sẽ không để quân thượng có cơ hội mang khúc mắc trong lòng. Bởi vì Lão Đại không thể tha thứ cho quân thượng vì một chuyện y không để tâm mà trở thành người phản bội."

"....Hừ! Phản bội cái gì, Linh cũng thật là!" Lời của Đồng Y làm cho Kha Tử Liễu giật mình sửng sốt một lúc lâu, trong lòng sinh ra cảm thụ chua sót không thể diễn tả. "Đi, chúng t đi tìm y. Ta trái lại muốn hỏi rõ y có ý gì!" Mang theo oán giận, Kha Tử Liễu xoay người liền bước đi ra ngoài.

Đồng Y nghe vậy ngây người, lập tức nhanh chóng đuổi theo, bước đến bên cạnh Kha Tử Liễu, kêu lên: Quân thuọng, những lời vừa rồi đều do ta nói lung tung. Nười ngàn vạn lần đừng nói cho Lão Đại, bằng không ta nhất định sẽ bị từng người đánh.... Quân thượng, người chờ đã...."

Kha Tử Liễu không chút để ý đến Đồng đang diễn trò, thầm nghĩ nhanh chóng được nhìn thấy cái người khiến cho hắn lo lắng kia. Nhưng khi người kia xuất hiện trước tầm mắt hắn, nút thắt trong lòng lại bất tri bất giác tháo ra.

"Hạ triều rồi sao? Sao lại không nghỉ ngơi ở tẩm điện?" Đôi mắt đen nghiêm khắc của Lưu Nguyệt hiện ra ấm áp khi nhìn đến Kha Tử Liễu.

"Ân, ta muốn nhìn thấy ngươi sớm hơn một chút." Kha Tử Liễu đi đến bên người Lưu Nguyệt, thấp giọng nói. Lời nói thật mật hiếm thấy làm cho tâm Lưu Nguyệt hơi loạn, mị nhãn ta mị chợt hiện ra nụ cười đẹp mắt. Nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, Lưu Nguyệt thật muốn ôm thiếu niên bích đồng trên mặt đã hiện lên rặng mây đỏ này một cái.

"Lão Đại, những cận vệ này có thể sử dụng chưa?" Trong lúc hai người đối diện nhìn nhau cười, Đồng Y sát phong cảnh mà mở miệng hỏi.

Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nở ra nụ cười có chút tà khí. "Ta đang muốn tìm ngươi đây. Đi, trước tiên chạy hai mươi vòng quanh sân huấn luyện làm ấm người. Sau đó lệnh cho những cận vệ này chia thành ba người một tổ đánh nhau cùng ngươi. Những người dưới bao mươi chiêu có thể đánh trúng ngươi và những người ngươi cho rằng có khả năng đào tạo thì ghi tên lại cho ta. Nhưng Đồng Y, ngươi nhớ kỹ! Không được dụng dược, không được dùng binh khí, không được đánh trả...."

"Lão Đại, không phải chứ? Bọn họ đến hơn trăm người! Người dứt khoát đánh ta một chút là được. Còn phí công làm gì!" Đồng Y một mặt đau khổ nói.

"Ít lôi thôi dài dòng cho lão tử!" Lưu Nguyệt cười mắng: "Nếu ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong, ngươi cũng đừng thản nhiên nghiêm mặt ở lại Thanh Long. Cút về tìm Nham Thạch huấn luyện lai cho ta!"

"Dạ! Thuộc hạ lập tức đi chịu đánh.... À không, chọn người. Hì hì...." Đồng Y cười gượng hai tiếng, tại chỗ hoạt động khí thế, cất bước rời đi. Nhìn từ phía sau, rất có vài phần cảm giác gió rền vang và nước lạnh.

Kha Tử Liễu có chút không đành lòng nói: "Linh, thực lực của Đồng Y cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh với hơn trăm cận vệ. Linh, nếu người nổi giận với hắn thì phạt hắn chuyện khác cũng được?"

Lưu Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Kha Tử Liễu nói: "Ngươi cho là ta cố ý chỉnh hắn sao? Yên tâm, trình độ của trăm người này ta đã thử qua. Với năng lực tránh đi thương tổn của hắn, nhiều nhất.... Hì hì, chịu chút gian khổ thôi. Ai bảo hắn thường xuyên tìm cớ trốn tránh huấn luyện căn bản."

Vậy còn nói không phải cố ý chỉnh hắn? Kha Tử Liễu nhịn không được đảo mắt xem thường. "Ta thấy hai ngày tới ta tốt nhất nên báo cho Lôi Miêu đến hầu bên cạnh." Đã chọc đến Linh, kết cục của Đồng Y có thể đoán trước được.

"Thông minh!" Lưu Nguyệt búng ngón tay, cười đến yêu diễm mà tà khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro