Phiên Ngoại Kha Tử Liễu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc vừa về đến trong cung, Kha Tử Liễu liền kiên quyết kéo Lưu Nguyệt, rất không cam lòng, cùng hắn xử lý chính sự. Lưu Nguyệt một mặt đau khổ bị hắn đặt trên ghế trong thư phòng. Chưa kịp phục hồi tinh thần, đã có bốn, năm quyển sổ con vô cùng dày bày ra trước mắt y.

"Liễu, ngươi đã biết ta không nhúng tay vào chính vụ của bốn nước." Lưu Nguyệt bất đắc dĩ giương mắt.

"Nhưng mà trước kia Linh từng giúp đỡ Huyền Vũ vương!" Kha Tử Liễu có chút ủy khuất mở miệng. Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. "....Là Hạo Thiên nói...." Đôi mắt xanh biếc thật to do dự không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Nguyệt, nhưng thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt một cái.

"Nhưng lúc đó là vì.... Quên đi." Lưu Nguyệt muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu, do dự một lát, cuối cùng khẽ cười thành tiếng."Có thể nhìn thấy biểu tình như tiểu miêu này của Kha Tử Liễu ngươi, cho dù thay ngươi làm chút việc cũng đáng giá. Bất quá, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra chút kiến nghị, những việc khác tự ngươi làm!'

Trêu đùa của Lưu Nguyệt cũng không khiến cho Kha Tử Liễu kháng nghị như thường ngày, ngược lại còn trên khuôn mặt của hắn còn hiện ra một chút vui sướng. "Ta rất sợ Linh sẽ nói ta căn bản không thể so được với Huyền Vũ vương a." Kha Tử Liễu nhẹ giọng cảm thán.

"Làm sao có thể?" Lưu Nguyệt khẽ lắc đầu cười. "Từ khi biết đến ta, ngươi nên biết con người của ta không có tâm, có vài thứ ta không hiểu, cũng lười đi tìm hiểu. Ở trong mắt ta, ngươi là người ta để tâm và thề sẽ bảo hộ. Trừ phi ngươi không muốn tiếp tục làm Liễu của ta, thì cho đến này sinh mệnh của ta kết thúc, mọi thứ giữa ngươi và ta vẫn sẽ không thay đổi. Thế này, chưa đủ sao?"

"Ta có thể ôm Linh một cái được không?" Kha Tử Liễu không trả lời, nhưng sóng nước dồn dập trong đôi bích đồng, tựa như viên ngọc lưu ly trong sáng.

Đôi mày thanh tú của Lưu Nguyệt hơi nhướng lên, nghiêng người giang hai cánh tay ra, ý cười hoặc nhân chậm rãi nở ra từ khóe môi.

"Đương nhiên, tỉnh tận tình hưởng dụng!"

Trước hành động này, Kha Tử Liễu nhất thời cứng lại, nhiệt độ như rượu cay nồng nhanh chóng thiêu đốt hai bên má. Trừng mắt nam nhân tuấn mỹ đang nheo lại đôi mắt, cười đến có chút tà ác trước mặt, Kha Tử Liễu không dám đến gần thêm nửa bước.

"Ta nghĩ hay là quên đi. Ha ha...."

"Khách khí làm gì?" Lưu Nguyệt thấy hắn có ý lùi lại, ý cười không khỏi càng tăng lên. Cánh tay vòng một cái, đã ôm hắn vào lòng.

Cơ thể tươi trẻ của thiếu niên đang lớn hiển nhiên dần dần trở nên vững chắc và cao thẳng. Nhịp đập mạnh mẽ của sinh mệnh vui sướng nhảy nhót ở dưới lòng bàn tay của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đã quen với giết chóc luôn luôn cho rằng sinh mệnh là một món ngoạn ý tuy rằng xinh đẹp nhưng lại vô cùng yếu ớt. Hơn nữa bảo vệ duy trì nó còn khó hơn nhiều so với hủy diệt nó. Nhưng ở một khắc này, Lưu Nguyệt lại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì mình đã giữ lại tính mạng của thiếu niên tựa như miêu (mèo) này.

Lưu Nguyệt im lặng mà đơn thuần ôm lấy Kha Tử Liễu đã bất giác đắm chìm vào trong. Vì sao nam nhân đôi khi giống như được đúc từ băng này lại có một lòng ngực ấm áp như diễm dương? Kha Tử Liễu đưa hai má vào hõm cổ của Lưu Nguyệt, có chút hoảng hốt suy nghĩ.

Ký ức lúc ban đầu của Kha Tử Liễu về Lưu Nguyệt là đến từ Long Hồn, từng mảnh ký ức hỗn loạn nhưng lại làm chó hắn không nhịn được quyến luyến này được hắn từng chút từng chút khâu lại thành một kỳ vọng vô căn cứ. Kha Tử Liễu đương nhiên biết nam nhân ôm hắn mỉm cười trong ký ức kia có lẽ chỉ tồn tại trong ảo tưởng, nhưng thân ảnh dũng mãnh và xinh đẹp như giấc mộng kia lại theo mỗi một lần hồi tưởng dần dần khắc sâu ở trong lòng hắn.

Thân là vật chứa Long hồn, Kha Tử Liễu vẫn luôn không sợ thiếu thốn về vật chất, chỉ là hắn khi đó cũng gần như tuyệt vọng sống sót. Đúng vậy, chỉ là sống sót. Linh hồn bị Long hồn thôn tính luôn mang theo oán hận sâu nặng nhất. những oán hận này không cam lòng mà giãy dụa, nguyền rủa, tựa như cái bóng tà ác và tàn nhẫn nhất, quấy rầy trong tiềm thức của hắn.

Vì thế từ khi còn nhỏ, Kha Tử Liễu đã định trước phải từng ngày từng ngày đi vào giấc ngủ trong thống khổ, lại phải tuyệt vọng mà thức dậy. Cho đến khi hắn có tử tự có thể kế nhiệm, cảm giác u ám khiến cho người phải nổi điên này mới có thể truyền đến trên người của con nối dõi. Đây là vì sao nhiều thế hệ của Thanh Long vương lại nổi danh hoang dâm bạo ngược. Phải tiếp nhận quá nhiều cảm xúc tiêu cực, cho dù là thánh nhân cũng không có cách nào tiếp tục mỉm cười đi? Cho nên trong lúc Long Hồn bất ngờ biến mất, Kha Tử Liễu vô cùng sợ hãi nhưng lại mơ hồ cảm thấy một chút vui sướng. Đương nhiên, đây cũng không phải là cảm xúc mà một vị Thanh Long vương nên có. Nhất là một Thanh Long vương chỉ còn là vật chứa Long hồn như hắn.

Kha Tử Liễu có lẽ là tuổi nhỏ vô năng nhưng cũng không ngu ngốc, hắn biết rõ loại tra tấn theo hắn hơn mười năm này không chỉ có ý nghĩa là sự sống còn của hắn, mà còn là lợi thế duy nhất của hắn. Cho nên ban đầu khi cho rằng tất cả mọi cách triệu hoán đều ngoài ý muốn thất bại, Kha Tử Liễu bắt đầu cảm thấy nghi hoặc và sợ hãi. Một Thanh Long vương chưa trưởng thành đánh mất Long hồn! Sẽ bị xử phạt thế nào? Hắn sẽ có kết cục gì? Kha Tử Liễu căn bản ngay cả nghĩa cũng không dám nghĩ. Nhưng chuyện này đến cùng cũng giấu không được. Khi ngày sinh thần mười sáu tuổi của Kha Tử Liễu đến gần, ánh mắt của hai vị đại thần phụ trợ triều chính một văn một võ, Tần Diệc và Bàng Tiềm, cũng càng ngày càng âm lãnh.

"Bạch Hổ quốc và Huyền Vũ quốc đều phái sứ thần đến chúc mừng sinh thần quân thượng. Quân thượng cũng biết mục đích mục đích của bọn họ đi?" Tần Diệc kính cẩn hành lễ, khẩu khí lại nghiêm khắc.

"Bản vương biết, bản vương sẽ cố hết sức tiến hành thêm một lần triệu hoán." Kha Tử Liễu thanh lãnh và lãnh đạm đáp. Trong đôi mắt rủ xuống lại tràn đầy trào phúng.Tin tức Long hồn biến mất hiển nhiên đã bị lộ đi? Nói trắng ra hai quốc gia này kỳ thật chỉ đến chiếm lợi. Cho dù Long Hồn chưa biến mất, Tần Diệc và Bàng Tiềm cũng sẽ không để cho bọn họ tay không trở về.

Mặc dù lời trong miệng rất nhẹ nhàng, nhưng Kha Tử Liễu vẫn không nhịn được mượn danh điều phối dược vật triệu hoán mà âm thầm chuẩn bị đan dược kịch độc dùng để tự sát. Nếu bây giờ Long Hồn vẫn không thể triệu hồi, hắn không dám đảm bảo chính mình có thể chịu được tình cảnh kế tiếp.

May mắn! Long Hồn đã trở lại, còn mang đến cho hắn ký ức ấm áp chưa bao giờ có, ký ức về một nam nhân thân thủ bất phàm mà tuấn mỹ tài hoa tựa như yêu tinh.

Sức mạnh của Long Hồn thật sự là sự bảo hộ của Thanh Long, nhưng với bản thân Long Hồn, mọi người trái lại vẫn luôn thấy khiếp sợ. Sau khi bị xác nhận trở thành ký thể của Long Hồn, từ năm tròn năm tuổi, Kha Tử Liễu liền không nhận được thân cận và ôm ấp từ người nào nữa.Vì vậy cánh tay hữu lực và lồng ngực ấm áp trong những mảnh nhỏ ký ức đều làm cho Kha Tử Liễu mơ hồ sinh ra vài phần luyến mộ khó tả. Hắn thậm chí cho rằng những ký ức ngọt ngào này có thể cứu vớt linh hồn đang lạc dần trong oán hận và nguyền rủa. Bất quá, việc làm cho Kha Tử Liễu không ngờ đến chính là nam nhân trong những mảnh ký ức vậy mà thật sự tồn tại, hơn nữa trong lúc hắn bất lực nhất đã xuất hiện trước mắt Kha Tử Liễu.

Là bị cướp đoạt hay là cứu vớt? Đến hôm nay, đáp án đã quá rõ ràng. Cánh tay ôm lấy Lưu Nguyệt lại siết chặt thêm, tựa như muốn cọ sát thân thể mình vào trong huyết nhục của Lưu Nguyệt. Nếu đã giao linh hồn cho y, thân thể cũng khát vọng được gần y hơn không phải là chuyện đương nhiên sao?

"Linh...." Âm cuối hơi cao mang theo ý vị liêu nhân.

"Ta nghĩ ta có chút hối hận. Có lẽ không nên kéo ngươi đến thư phòng trước." Kha Tử Liễu nghiêng đầu, đôi môi mềm mại kề lên bên cổ Lưu Nguyệt.

"Ân~? Liễu hối hận để cho ta xử lý chính vụ sao?" Lưu Nguyệt bị hơi thở của Kha Tử Liễu trêu chọc đến thân mình khẽ run, tiếng cười tà mị khẽ vang lên.

"Linh, ngươi.... Ngươi biết rõ ý của ta." Hai tay kéo lấy vạt áo của Lưu Nguyệt, nhiệt độ trên mặt Kha Tử Liễu vẫn chưa giảm, khớp hàm cũng đã cắn chặt.

"Ta nên biết sao?" Lưu Nguyệt vô tội buông tay. Có thể nói đến mức này hẳn đã là cực hạn của Kha Tử Liễu, nhưng hắn càng không thẳng thắng, Lưu Nguyệt lại càng thích trên đùa hắn. Sở thích như vậy không thể phủ nhận là có chút xấu xa, nhưng mà sau khi vẻ mặt như e thẹn như tức giận thay thế thanh lãnh xa cách thường ngày, đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Kha Tử Liễu sẽ tỏa ra một ánh sáng xoay chuyển như xoáy nước.

"Ngươi.... Lại giả ngốc!" Kha Tử Liễu tức giận, bất bình dùng sứt trừng mắt, tơ lụa mềm mại giữa những ngón tay tiếng đau thương trước khi bị xé rách.

Ý cười của Lưu Nguyệt lại càng đậm. Nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi rõ ràng khô khốc, y ra vẻ thành khẩn nói: "Đã quên nói cho ngươi, ta kỳ thật rất ngốc."

"Linh!" Kha Tử Liễu tức giận khẽ gọi. Hắn bất ngờ siết chặt cánh tay, cắn một ngụm lên đầu vai Lưu Nguyệt. Cho đến khi đầu lưỡi có chút vị tinh điềm, Kha Tử Liễu mới đẩy ra cơ thể cơ thể khỏe mạnh mềm dẻo.

"Ngươi không muốn cũng được!" Cao ngạo ngẩng đầu, Kha Tử Liễu xoay người đi về hướng cửa. Nào biết giây kế tiếp hắn đã bị đặt lên chiếc bàn rộng lớn.

"Ta không có nói không muốn, chỉ là muốn nói kỳ thật ở thư phòng cũng không tồi thôi." Tiếng thì thầm bên tai của Lưu Nguyệt nháy mắt châm lên ngọn lửa trong lòng Kha Tử Liễu.

"Ngô, buông tay! A...." Phản ứng quá rõ ràng và nhanh chóng của bản thân làm cho Kha Tử Liễu vô cùng xấu hổ quẫn bách đến không khỏi càng tức giận.

"A, tiểu miêu của ta lại xòe ra móng vuốt." Lưu Nguyệt trầm thấp cười nói. Bắt lấy cánh tay giãy dụa của Kha Tử Liễu, cúi người nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay hắn. "Nhưng mà đừng quên nơi này là thư phòng, thanh âm của tiểu miêu sợ rằng nên nhỏ một chút nha."

"A?!" Kha Tử Liễu lúc này mới nhớ đến cho dù hắn đã kêu thị tòng lui xuống, nhưng bên ngoài vẫn còn thị vệ phụ trách canh gác. Hoảng sợ dùng sứt che lại tiếng rên nhỏ vụn truyền ra giữa môi, dù muốn cự tuyệt cũng đã không còn khí lực để đẩy ra.

"....Ngô, sổ.... Sổ con vẫn...." Kha Tử Liễu cố gắn giảm nhỏ tiếng thở gấp, gian nan mở miệng nói.

"Đừng quuan tâm! Lát nữa ta sẽ thay ngươi xử lý." Lưu Nguyệt nghiến răng nói, tứ chi thon dài đã thấm chút mồ hôi.

"Được!....Ân...." Tiếng đáp lại của Kha Tử Liễu cực kỳ rõ ràng. Nhưng ở nơi mà Lưu Nguyệt không nhìn thấy, lại chậm rãi nở ra một nụ cười có chút giảo hoạt.

Toàn Văn Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro