Chương 12: Thuộc tính riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm Đinh Dĩ Nam cứ trằn trọc, anh vẫn luôn có cảm giác như mình đang nằm trên một cái võng lắc qua lắc lại, không chỉ lo lắng đề phòng, mà sau lưng còn thấy rất khó chịu.

Anh dùng hết sức thoát khỏi cái võng này, cuối cùng dưới võng lại vực sâu vô tận. Trong lúc anh đang vật lộn thì một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, kéo anh lên tầng mây mềm mại.

Ngủ trong tầng mây đó thật sự rất êm ái, chỉ là Đinh Dĩ Nam còn chưa được hưởng thụ bao lâu, một tia nắng mặt trời chói mắt đã đánh thức anh tỉnh lại trong giấc mộng.

Đinh Dĩ Nam ngủ không sâu, chỉ cần vài tiếng động ồn ào hay chút ánh sáng soi vào là đã có thể làm phiền đến giấc ngủ của anh rồi. Tối qua anh có mang bịt mắt ngủ, nhưng lúc tỉnh lại không biết bịt mắt đã rơi đâu mất rồi, đập vào mi mắt ngoại trừ ánh nắng chói lòa len vào từ ngoài cửa sổ là phiên bản phóng đại của một khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ.

Đinh Dĩ Nam chợt nhớ lại triết lý thẩm mỹ mà Hoắc Chấp Tiêu từng nói cho anh nghe, tỷ lệ vàng là tiêu chuẩn cơ bản nhất, ví dụ như một khuôn mặt hoàn hảo thì phải có tỷ lệ giữa chiều ngang và chiều rộng là 0.618.

Khuôn mặt đang say ngủ trước mắt anh rất đúng với tiêu chuẩn đó, lấy một phần trong ngũ quan ra ngắm thôi cũng đủ mãn nhãn rồi.

Khoan đã.

Đinh Dĩ Nam giật mình tỉnh giấc, cuối cùng vì anh cũng biết được tại sao cả đêm qua mình cứ trằn trọc mãi không ngủ được, bởi vì sau lưng anh vừa khéo nằm trên khe hở giữa hai chiếc giường, càng phiền lòng hơn nữa là, không phải là anh vô tình lăn qua, mà hơn nửa người anh đã nằm qua bên giường Hoắc Chấp Tiêu, cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu không có chỗ để, đành phải khoác lên bên hông anh.

Cho dù nhìn kiểu nào đi nữa, thì cũng là anh xâm chiếm địa bàn của Hoắc Chấp Tiêu.

Đinh Dĩ Nam không phải kiểu người ngủ không yên, chỉ có một vài lần quá mệt, anh mới muốn cuộn người ngủ trong lòng bạn trai.

Nhưng anh thề là anh tuyệt đối không xem Hoắc Chấp Tiêu thành bạn trai mình, chắc là do anh vô thức muốn tìm một vòng tay ấm áp, mà Hoắc Chấp Tiêu lại vừa kéo nằm cạnh bên mình.

May là phát hiện đúng lúc, có thể lập tức chữa lại liền.

Đinh Dĩ Nam lặng lẽ nhấc cánh tay Hoắc Chấp Tiêu ra, xoay người sang bên, định âm thầm lặng lẽ nhích người trở về giường của mình.

Nhưng anh chỉ vừa mới dịch ra được 5 centimet, Hoắc Chấp Tiêu bất thình lình nắm eo anh, kéo anh trở lại.

"Chào buổi sáng."

Giọng nói khàn khàn vang lên sau tai, thần kinh trên khắp toàn thân Đinh Dĩ Nam lập tức căng thẳng. Anh giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh thức sớm thế?"

Hoắc Chấp Tiêu không trả lời ngay, như là chẳng muốn mở miệng vậy, sau một hồi khá lâu mới mệt mỏi nói: "Cậu cứ chui vào lòng tôi mãi, tôi ngủ thế nào được?"

Nghe thấy hắn nói như thế, Đinh Dĩ Nam thật sự rất muốn tìm một cái lỗ chôn mình xuống. Trong lúc anh làm việc chưa từng để mắc sai lầm, tình huống mất mặt như bây giờ đây là lần đầu tiên gặp phải.

"Xin lỗi." Anh đẩy cánh tay Hoắc Chấp Tiêu ra, muốn đi xuống giường luôn, nhưng Hoắc Chấp Tiêu lại cố ý không cho anh thực hiện được.

"Cậu dùng sữa tắm của tôi?" Hoắc Chấp Tiêu ôm chặt eo Đinh Dĩ Nam, ghé mũi ra sau cổ anh ngửi một cái, "Người cậu thơm quá."

Ở những khách sạn nhỏ như thế này đồ đạc thường đơn sơ, không chuẩn bị sữa tắm, dầu gội hay đồ rửa mặt. Sau khi Hoắc Chấp Tiêu tắm xong, thì để luôn chai sữa tắm trong phòng tắm, nên đương nhiên là Đinh Dĩ Nam là không cần phải lấy thêm một chai khác.

"Anh có thể tự ngửi người mình." Đinh Dĩ Nam giãy giụa nhích người về phía trước, gáy anh đã tránh khỏi Hoắc Chấp Tiêu được một chút, nhưng điều mà anh không ngờ đến là, thì mông anh lại theo quán tính dịch ra phía sau một chút, trùng hợp ngồi lên một vật thể cứng cứng cồm cộm.

"Trợ lý Đinh," Giọng của Hoắc Chấp Tiêu càng lúc càng khàn hơn, "Tôi thấy cậu hơi khó hiểu."

"Sao cơ?"

"Cuối cùng là cậu muốn hay là không muốn?"

"..."

Anh muốn hồi nào?!

Đinh Dĩ Nam đột nhiên vùng đứng dậy, chăn trên người rơi hết lên trên người Hoắc Chấp Tiêu. Nếu như có thể, thậm chí anh muốn cầm chăn trùm hết lên đầu Hoắc Chấp Tiêu, làm cho hắn phải câm miệng.

"Tôi đi rửa mặt." Đinh Dĩ Nam nói.

Hoắc Chấp Tiêu đá văng cái chăn dày nặng, lười biếng đáp: "Được."

Thị trấn nhỏ sau khi được cơn mưa đêm qua gột rửa trở nên đặc biệt tươi mát, như là một vùng trời tự nhiên, mỗi một hơi hít vào đều như là thanh lọc phổi.

Lúc Hoắc Chấp Tiêu rửa mặt, Đinh Dĩ Nam ra ngoài mua bữa sáng cho hai người. Khi anh trở lại khách sạn thì tình cờ gặp bí thư Lưu đang vội vàng chạy đến.

Thì ra tối qua mưa to quá làm chỗ sườn núi ngoài cửa thôn bị sạt lở, trùng khớp vùi lấp mảnh đất trống dùng để xây dựng thư viện.

Bí thư Lưu gấp như con kiến trên chảo nóng, miệng không ngừng lẩm bẩm không biết phải thế nào bây giờ. Đinh Dĩ Nam an ủi ông, để ông không hoảng nữa, rồi lên phòng gọi Hoắc Chấp Tiêu, ba người lại một lần nữa đi ra cửa thôn.

Mảnh đất trống ban đầu giờ chất đất đầy bùn đất từ trên sườn núi đổ xuống, nếu như muốn khôi phục lại như ban đầu, thì phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực. Đồng thời địa chất ở đây đã xuất hiện biến động, còn xây được nữa không cũng là cả một vấn đề.

"Trước đây ở Tam Dương có từng bị sạt núi như thế này không." Hoắc Chấp Tiêu nhìn sườn dốc phía trước nói.

"Chưa từng." Bí thư Lưu than thở, "Chuyện gì thế không biết."

"Chúng ta có thể xem xét một vị trí khác." Hoắc Chấp Tiêu thu tầm mắt lại, nhìn sang bí thư Lưu, "Ở cửa thôn hơi ồn ào, thư viện thì nên xây ở những nơi yên tĩnh thì sẽ tốt hơn một chút."

"Nhưng mà..." Bí thư Lưu gãi đầu một cái, "Khó khăn lắm mới xây được một cái thư viện, nếu như không xây ở cửa thôn, những người đi ngang qua thôn không nhìn thấy được thì sao?"

"Chưa chắc." Tầm mắt của Hoắc Chấp Tiêu chuyển qua ngọn đồi hôm qua, "Xây trên sườn núi đó cũng được, chỉ cần đủ nổi thì không chỉ người đi qua đường mà đứng nhìn từ xa cũng có thể thấy được."

"Sợ là trên núi không có chỗ nào lớn được như thế này." Bí thư Lưu do dự nói.

"Lớn không có nghĩa là tốt," Hoắc Chấp Tiêu nói, "Tin là người dân trong xã cũng sẽ thích một thư viện yên tĩnh hơn."

"Có lý, thư viện vẫn phải nên thực dụng mới được." Bí thư Lưu nghĩ ngợi sờ sờ cằm, "Vậy để tôi bàn lại với trưởng thôn và lãnh đạo trong thành phố."

"Bên bọn tôi cũng sẽ đi tìm chuyên gia địa chất đến xem thử." Hoắc Chấp Tiêu lại nói, "Nếu như không có vấn đề gì, thì đến lúc đó rồi quyết định sau cũng không muộn."

"Được." Bí thư Lưu gật đầu, vẻ mặt như vừa được tiêm một liều thuốc an thần, "Vậy tôi để tìm trưởng thôn nói lại trước."

Bí thư Lưu cưỡi chiếc xe máy của mình biến mất ở cuối đường, nhưng mà lần này tâm trạng của Đinh Dĩ Nam lại dễ chịu hơn lần trước rất nhiều.

Hoắc Chấp Tiêu vẫn là Hoắc Chấp Tiêu, hắn sẽ hoàn thành tất cả các dự án mà hắn đã nhận một cách cẩn thận. Nên Đinh Dĩ Nam sẽ không cần phải lo lắng thư viện mà thiết kế sẽ làm đám trẻ trong thôn thất vọng.

"Cần tôi tham khảo nhu cầu của người trong thôn không?" Đinh Dĩ Nam hỏi.

"Cũng được." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Tốt nhất là hỏi ý mấy đứa con nít ấy."

Hoắc Chấp Tiêu vừa dứt lời, một cậu nhóc mang cặp từ trong thôn đi ra, xem giờ thì hẳn là đang chuẩn bị đến trường trong huyện.

Đinh Dĩ Nam nghĩ dù sao thì sớm muộn gì cũng phải làm quen với mấy bạn nhỏ này, anh bèn cúi người xuống, chống hai tay trên đầu gối, hỏi cậu bé đang đi học: "Cậu bé, em có biết là trong thôn sắp xây thư viện không?"

Cậu bé dừng bước, chớp đôi mắt to nhìn về phía Đinh Dĩ Nam: "Biết, anh đến xây thư viện cho tụi em hả?"

"Đúng vậy." Đinh Dĩ Nam cười cười, "Bình thường em có thích đọc sách không?"

"Thích lắm!" Cậu bé đáp, "Em thích đọc truyện tranh."

"Truyện tranh à." Đinh Dĩ Nam nói, "Em thích truyện tranh nào?"

"Truyện tranh kể chuyện á." Cậu bé trả lời, "Em thích truyện tiểu hòa thượng Nhất Thiền."

Đinh Dĩ Nam chưa từng nghe đến truyện đó, anh còn đang nghĩ xem nên nói gì, lại nghe cậu bé nói: "Nhưng mà bà nội em không cho em sau này lớn lên làm hòa thượng."

Đinh Dĩ Nam không nhịn được cười, nói chuyện với con nít lúc nào cũng thú vị. Anh lại hỏi: "Vậy trừ làm hòa thượng ra, em còn muốn làm gì nữa không?"

"Có!" Hai mắt cậu bé sáng lên lấp lánh, đáp. "Em muốn nhà khoa học!"

Hoắc Chấp Tiêu đứng cạnh phì một tiếng bật cười, hỏi ngược lại: "Nhóc á?"

Đinh Dĩ Nam hơi nhướng mày, cùi chỏ đột ngột thụi vào người Hoắc Chấp Tiêu, làm Hoắc Chấp Tiêu đau đến hự ra tiếng.

"Làm nhà khoa học cũng hay lắm." Đinh Dĩ Nam ngồi xổm xuống, thắt cái khăn quàng đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trước ngực cậu nhóc, "Vậy em cố gắng học thật giỏi, sau này thi vào một trường đại học thật tốt."

"Vâng ạ!"

Đinh Dĩ Nam xoa xoa đầu cậu bé, dặn cậu nhọc đi học cẩn thận. Cậu bé vẫy vẫy tay với Đinh Dĩ Nam, bóng lưng dần dần đi xa. Đinh Dĩ Nam vừa mới chuyển tầm mắt, lập tức phát hiện ra Hoắc Chấp Tiêu đang sầm mặt đứng bên cạnh mình, áp suất thấp tỏa ra từ khắp người.

"Cuối cùng ai mới là chủ của cậu?" Hoắc Chấp Tiêu cau mày hỏi.

Đinh Dĩ Nam nhanh chóng đọc hiểu được ý nghĩa trong nói đó của hắn: Cậu dám vì một thằng nhóc con mà đối xử với ông chủ mình như thế sao?

Anh bắt đầu suy nghĩ xem nên làm sao mới làm Hoắc Chấp Tiêu nguôi giận được đây, lại nghe Hoắc Chấp Tiêu hỏi: "Đối tượng cậu đối xử dịu dàng không phải nên là tôi hay sao?"

Khi nãy Đinh Dĩ Nam đối xử với cậu bé đó thật sự rất dịu dàng, là dịu dàng mà trước giờ Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ được thấy.

Nhưng vấn đề là, dịu dàng là thuộc tính riêng của Đinh Dĩ Nam, anh muốn dịu dàng với ai thì sẽ dịu dàng với người đó, công việc của anh cũng chẳng có yêu cầu nào là bắt buộc phải dịu dàng với sếp của mình cả.

"Bây giờ là phải liên lạc với chuyên gia địa chất đúng không." Đinh Dĩ Nam dứt khoát chuyển chủ đề một cách nhanh gọn, lấy điện thoại ra, nói, "Tôi sẽ liên hệ ngay bây giờ luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro