Chương 13: Lộn xộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xã Tam Dương có gần một trăm hộ gia đình, Đinh Dĩ Nam không thể thăm hỏi từng nhà được, bèn liên hệ với bí thư Lưu nhờ ông hỏi ý kiến người trong thôn.

Anh đến ủy ban xã nói chuyện với các vị lãnh đạo khác trong thôn, sau khi hẹn đội thi công rồi mới quyết định xem có dùng nhân lực địa phương không, xong xuôi rồi anh đi ra rừng trúc sau núi, tìm thấy Hoắc Chấp Tiêu đã biến mất mấy tiếng đồng hồ.

"Có tìm tư liệu gì hay ho không?" Đinh Dĩ Nam hỏi.

Hoắc Chấp Tiêu đằng đó không biết đã đi dò dẫm ở đâu, mà áo sơmi và quần tây đầy vết bẩn, trên tay còn dính bùn chưa khô.

"Chất lượng đất ở đây không tệ, có thể dùng để làm đất đắp tường." Hoắc Chấp Tiêu chắc là không nhìn thấy mu bàn tay mình cũng bị bẩn, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, trên đó lập tức xuất hiện một vệt bùn.

Đinh Dĩ Nam lấy khăn tay trong túi quần ra, đưa cho Hoắc Chấp Tiêu: "Lau mặt đi."

Thói quen mang theo khăn tay bên người này là Đinh Dĩ Nam học được từ hai năm trước. Lúc đó, trong một buổi tiệc cocktail của ngành kiến trúc, có một kiến trúc sư người Nhật bị phục vụ bất cẩn để rượu đỏ vẩy lên người, anh ta lập tức lấy một cái khăn tay trong người ra, vừa không để rượu lan ra vừa giúp người phục vụ đỡ lúng túng.

Ngay khi đó Đinh Dĩ Nam mới phát hiện ra mang khăn tay có tác dụng không nhỏ, bởi anh đã từng gặp phải tình huống rất cần khăn giấy, nhưng ngày nào đi làm cũng phải mặc âu phục nên không tiện mang theo một túi khăn giấy.

Từ đó về sau, anh bắt đầu mang khăn tay bên mình, đây đã lần thứ n khăn tay được phát huy được tác dụng.

Nhưng mà Hoắc Chấp Tiêu chỉ nhìn khăn tay trong tay Đinh Dĩ Nam không động đậy, hắn ngửa hai tay mình lên giơ ra, nói: "Tay tôi không sạch."

Đinh Dĩ Nam không khỏi thắc mắc: "Anh làm gì mà tay bẩn thế?

Cho dù là nghiên cứu đất đai đi chăng nữa thì cổ tay cũng đâu bị dính bùn như vậy được.

"Khi nãy nhìn thấy một gốc măng." Hoắc Chấp Tiêu vẫn mặt không đổi sắc, đáp, "Tò mò nên đào thử."

"..."

"Mà gãy mất rồi."

Hoàng tử chốn đô thành lần đầu về quê, quả nhiên thấy cái gì cũng là lạ.

Đinh Dĩ Nam bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước mặt Hoắc Chấp Tiêu lau trán cho hắn. Nhưng vì chỗ hai người đang đứng là ngay sườn dốc, Đinh Dĩ Nam không để ý cục đá dưới chân mình không chắc, anh vừa đạp lên lập tức mất trọng tâm người lảo đảo, Hoắc Chấp Tiêu vội duỗi tay quàng lấy hông anh.

"Trợ lý Đinh," Hoắc Chấp Tiêu buông mắt, nhìn Đinh Dĩ Nam, nói: "Trước đây cậu cũng hay tìm cơ hội đầu hoài tống bão (1) như thế này sao?"

Đương nhiên là Đinh Dĩ Nam không có đầu hoài tống bão, nhưng anh cũng không thể hiểu nổi, tại sao từ cái đêm đó đến nay cứ gặp hết chuyện này đến chuyện khác. Anh đứng ngay người lại, gạt tay Hoắc Chấp Tiêu ra, lúc này anh mới phát hiện ra Hoắc Chấp Tiêu nãy giờ vẫn giữ cổ tay thẳng lên, tạo thành một góc vuông chín mươi độ.

Mục đích làm như vậy chỉ có một —— để tránh cho bùn đất khỏi dính lên người Đinh Dĩ Nam.

Trong một thoáng đó, Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhận ra, nếu như là trước kia, Hoắc Chấp Tiêu còn chẳng thèm dìu anh, chứ đừng nói chi là có quan tâm quần áo anh có bị bẩn hay không.

Người anh quá lắm là lảo đảo đôi chút rồi sẽ tự đứng vững, nên cơ bản là sẽ không xảy ra cái chuyện như là "đầu hoài tống bão" đó.

"Khi nãy tôi đi qua thì thấy có một con sông nhỏ." Đinh Dĩ Nam cất khăn tay, nhìn về hướng chân núi nói, "Qua đó rửa đi."

Mực nước sông ở xã Tam Dương rất nông, trong đến độ có thể nhìn thấy vài con tôm cá nhỏ đang bơi dưới nước.

Đã lâu rồi Đinh Dĩ Nam không ra bờ sông, nhìn thấy cảnh thiên nhiên thế này khó tránh khỏi cảm thấy hoài niệm. Anh tranh thủ lúc Hoắc Chấp Tiêu rửa tay, nhặt một viên đá cuội tương đối nhẵn dưới chân, sau đó cổ tay dùng lực, ném viên đá lên mặt sông.

Viên đá bật ba bốn lần trên mặt nước, rồi mới bịn rịn chìm xuống đáy nước.

Hoắc Chấp Tiêu nhìn chỗ viên đá biến mất, hỏi Đinh Dĩ Nam: "Làm gì thế?"

"Ném thia lia (2)." Đinh Dĩ Nam lại nhặt một viên đá khác bên chân, "Anh muốn thử không?"

Một tiếng sau đó, Đinh Dĩ Nam sâu sắc hối hận vì đã nói cho Hoắc Chấp Tiêu biết kỷ lục cao nhất của mình là mười ba lần.

Ban đầu thì anh còn kiên nhẫn chỉ dạy cách thức dùng lực cho Hoắc Chấp Tiêu, giúp hắn chọn đá thích hợp. Nhưng mà theo thời gian dần trôi, hứng thú của Hoắc Chấp Tiêu vẫn không suy không giảm, Đinh Dĩ Nam đã dần dần thấy chán.

Anh rất muốn nói cho Hoắc Chấp Tiêu biết, kỷ lục mười ba lần không dễ phá như thế đâu, cho dù hắn có ném đến tối cũng không được mười lần nữa.

Nhưng suy nghĩ đến tính sĩ diện của ông sếp mình, Đinh Dĩ Nam vẫn không nói ra, chỉ nhàm chán ngồi đó không nghĩ ngợi gì.

Bên kia bờ sông là một thôn khác, từ đây nhìn sang, có thể nhìn thấy một con đường nhỏ dọc từ trái qua sang, và cột điện thưa thớt bên đường.

Trên con đường nhỏ thi thoảng lại có xe máy và người trong dân gánh đòn gánh đi ngang qua, Đinh Dĩ Nam chợt hoảng hốt nhớ lại, con đường hồi xưa anh đi học cũng giống như vậy, nếu như gặp chú dì nào quen, còn được cho một ít rau dưa hay hoa quả.

"Thấy không?" Tiếng của Hoắc Chấp Tiêu phút chốc đánh thức Đinh Dĩ Nam, "Khi nãy tôi ném được mười lần đó."

Lúc này Đinh Dĩ Nam mới hồi phục tinh thần lại, có một cảm giác hoang mang như vừa bị tóm. Anh không hoàn toàn không nhìn thấy được khoảnh khắc tươi sáng đó của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng rất hiển nhiên, Hoắc Chấp Tiêu đang chờ lời nhận xét của anh.

"...không tệ." Đinh Dĩ Nam khô khan đáp lại một tiếng, giờ anh mới nhận ra là không biết Hoắc Chấp Tiêu đã cởi giày từ khi nào, hai chân đang giẫm trong nước. Có lẽ là vì khi nãy anh có nói cho Hoắc Chấp Tiêu, đứng gần mặt nước thì ném càng xa hơn.

"Cuối cùng là cậu có thấy hay không?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

Đinh Dĩ Nam mất tự nhiên ho khan một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Không đếm."

"Cậu vốn là không nhìn." Hoắc Chấp Tiêu bình tĩnh trần thuật lại sự thật, trong giọng nói không mang bất cứ tâm tình khó chịu gì, nhưng Đinh Dĩ Nam không khỏi nhạy cảm phát giác thấy nguy hiểm.

Một giây sau, đúng như dự đoán, Hoắc Chấp Tiêu cúi người xuống vốc nước sông lên tạt lên người Đinh Dĩ Nam, Đinh Dĩ Nam vô thức quay mặt đi, cau mày la lên: "Hoắc Chấp Tiêu!"

Hoắc Chấp Tiêu không hề có gì là hối lỗi, lại tạt nước lên người Đinh Dĩ Nam, cười nói: "Muốn xuống chơi không?"

"Không."

Đương nhiên là không rồi, Đinh Dĩ Nam sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, hai thằng đàn ông hơn hai mươi tuổi mà còn xuống sông chơi tát nước.

"Cậu chắc không?" Hoắc Chấp Tiêu vẫn không chịu thôi, vẫn tiếp tục giội nước về phía Đinh Dĩ Nam.

Có câu quá tam ba bận, Đinh Dĩ Nam cũng là con người hơi nóng tính, anh không nhịn được nữa tháo giày xắn ống quần lên, sau đó nhảy xuống sông bắt đầu phản kích lại Hoắc Chấp Tiêu.

Dòng sông yên tĩnh bị hai người xáo trộn, tôm cá dưới nước hoảng loạn chạy trốn khắp nơi. Nếu như có ai đi ngang qua con đường nhỏ đằng xa, lập tức có thể nhìn thấy hai tên ngốc đang nghịch nước trong sông.

Đinh Dĩ Nam rất nhanh đã nhận ra, anh ngừng tay, muốn bắt tay giảng hòa với Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng hiển nhiên là Hoắc Chấp Tiêu không bắt nhịp kịp với anh, lại vốc nước hất về phía anh.

Đinh Dĩ Nam bị hắn tấn công bất ngờ, anh theo bản năng ngả người ra sau, kết quả không cẩn thận, ào một tiếng ngã phịch xuống nước.

Cuối cùng Hoắc Chấp Tiêu cũng chịu dừng tay, hắn vẩy vẩy nước trên mặt, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Dưới lòng sông toàn là đá cuội, Đinh Dĩ Nam ngồi phịch xuống, mông bị cấn đến đau đớn. Anh hơi ngưng lại, đứng lên trả lời: "Không sao."

Nhưng mà lúc này Đinh Dĩ Nam mới phát hiện ra một vấn đề —— người anh gần như là ướt sũng hết cả, trông thảm hơn Hoắc Chấp Tiêu rất nhiều.

Ánh nắng đầu hè vẫn chưa đến mức quá nóng, một cơn gió nhẹ thổi qua thậm chí còn thấy hơi lạnh. Đinh Dĩ Nam vô thức rùng mình một cái, người nổi đầy da gà, hai điểm phấn hồng trước ngực bị ngăn cách bởi một lớp áo sơmi rất mỏng nổi cộm lên.

Yết hầu Hoắc Chấp Tiêu thoáng trượt lên trượt xuống, vẻ mặt đùa bỡn đã biến mất không còn, trong đáy mắt đậm hơn mấy phần tối tăm.

Đinh Dĩ Nam không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, anh dùng hai tay ôm ngực mình, ít nhiều gì cũng chắn được tầm mắt lộ liễu đó.

Hoắc Chấp Tiêu chậm rãi nghiêng mặt sang bên, nhưng ánh mắt trước sau vẫn dừng trên cơ thể Đinh Dĩ Nam. Mãi đến khi góc độ của gò má làm hắn không thể không thu tầm mắt lại, khi này hắn mới chầm chậm nhìn về phía bờ sông, dùng giọng điệu như khi làm việc, lạnh nhạt nói: "Lên thôi."

Đinh Dĩ Nam giẫm lên đá cuội dưới chân đi về phía bờ sông, trong lòng ảo não nghĩ, anh quả nhiên là không nên chỉ Hoắc Chấp Tiêu chơi ném thia lia gì đó.

__

(1) đầu hoài tống bão: nguyên văn 投怀送抱, chỉ hành động chủ động ôm ấp, nhào đầu vào lòng người khác.

(2) ném thia lia: gốc là 打水漂.

Ném thia lia là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước. Mục đích của trò chơi là để xem viên đá có thể nảy bao nhiêu lần trước khi chìm xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro