C26: Bạch Hổ hộ pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4ac4d4d4x97ab1a2c81bd&6900Theo chân A Tuấn thăm thú một vòng, Thiên Phong cuối cùng cũng có thể tận mắt nhận thức được sơ đồ kiến trúc hùng vĩ ở nơi đây. Vẫn biết Ám Nguyệt cung xây dựng trên quy mô không nhỏ, lại chẳng ngờ lãnh địa của thần giáo lại rộng lớn đến như vậy. Nếu đúng như lời A Tuấn đã khoe khoang, Thiên Phong đi bộ hết nửa ngày, cũng mới chỉ nhìn đến một góc nhỏ của nó.

"Thôi chết! Đã giờ này rồi sao?!" A Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn trời, sực nhớ ra còn một đống công việc đang đợi hắn. Ở bên Tiểu Phong thật dễ chịu, khiến hắn đem mọi thứ đều quên luôn. "Ta phải trở về Trà phòng rồi... Tiểu Phong, xin lỗi... không thể cùng ngươi..." – A Tuấn quay sang Thiên Phong áy náy nói. Thực ra, bản thân hắn cũng có chút nuối tiếc...

"Trà phòng?" Phải rồi, ban nãy A Tuấn cũng có kể hắn là ở nơi đó làm việc. "À không sao không sao, đằng nào ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Tiện thể theo ngươi cùng về đi."

Rảnh rỗi không có việc gì làm? Vậy chủ tử ngươi vứt cho ai hả? Bất quá... lại nhìn lên thiếu niên vẫn đang đối mình nở nụ cười, được ở bên người này thêm một chút, hắn cũng không chán ghét a...

***

"A! A Tuấn! Ngươi đây rồi!" Vừa bước vào Trà phòng, Thiên Phong đã nghe có người gọi tên A Tuấn. Nhìn qua, mới thấy đó là một thiếu niên cũng trạc tuổi hai người, tay cầm cái rổ hướng bên này hối hả chạy.

"Ngươi biến đâu cả ngày nay vậy hả? Có nhớ hôm nay phải đi thu Liên Hoa trà không?" – Thiếu niên vuốt ngực thở hồng hộc, vừa nói vừa nhét một cái rổ vào trong tay A Tuấn – "Nè! Cầm lấy! May ngươi về kịp, để một mình ta làm chắc chết!" Vẻ mặt tuy biểu lộ trách móc, Thiên Phong lại chỉ thấy trong mắt thiếu niên tràn ngập tiếu ý cười đùa. Không khó đoán được A Tuấn với người này hẳn là bằng hữu tốt của nhau.

"Còn phải hỏi sao? Tiểu tử A Tuấn ngươi chắc là lại đi nhìn trộm Thánh tử chứ gì." Không để A Tuấn kịp bối rối, một bác gái đương bưng trà đi qua khẽ mỉm cười trêu chọc, bộ dáng hiền từ có vẻ đối 'tên tiểu tử này' rất hiểu rõ. Kể từ khi nghe tin Thánh tử đã trở về, không ít người đều tò mò muốn được một lần diện kiến vị chủ tử tương truyền vô cùng xinh đẹp, cho dù chỉ là trộm ngắm từ phía xa xa. Mấy hôm nay cũng nghe A Tuấn không ngừng lải nhải, bà còn lạ gì.

"A, bác nói Thánh tử?" Nghe tới hai từ này, thiếu niên kia mắt sáng lên, liền nhảy tới quàng lấy vai A Tuấn: "Thật không? Huynh đệ, ngươi đã nhìn thấy được Thánh tử?" Mấy người đang bận rộn xung quanh cũng bất giác ngừng động tác trên tay, vểnh tai lên hóng.

"Chưa có..."

Quả nhiên... Thánh tử luôn được Giáo chủ 'kiệt sỉ' của bọn họ 'giấu diếm' rất kỹ, sao có thể để lũ hạ nhân tôi tớ dễ dàng gặp mặt? Cả đám mang vẻ mặt ỉu xìu xìu định quay trở về làm việc, lại bị câu sau của A Tuấn kéo lại gót chân.

"Bất quá...Ta đã gặp được tuỳ tùng của Thánh tử." A Tuấn vội kéo Thiên Phong tới trước mặt mọi người, hưng phấn giới thiệu: "Xem, chính là cậu ấy, Tiểu Phong."

Đám người một mảnh ồ lên, lập tức xúm xít quanh 'vị khách quý'. Lúc nãy bọn họ không để ý, giờ mới nhìn kỹ thiếu niên cùng A Tuấn trở về, tuy gương mặt chỉ nói là thanh tú nhưng lại mang trên người khí chất cao nhã khác hẳn hạ nhân bọn họ, quả nhiên là người hầu của Thánh tử sao?

"Thật sự? Tiểu huynh đệ ngươi là hầu cận bênh cạnh Thánh tử? Mau nói nói một chút, Thánh tử có phải rất xinh đẹp hay không?"

"Chuyện đó còn phải hỏi. Nghe nói Thánh tử không chỉ xinh đẹp, còn rất thiện lương. Vì nhiệm vụ đi đón Thánh tử thất bại, ba vị hộ pháp đáng lẽ phải chịu phạt cực hình, may có Thánh tử đứng ra nói đỡ, Giáo chủ mới tạm thời tha thứ..."

Thiên Phong còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi, cứ như vậy bị đám 'fan hâm mộ' của chính mình vây quanh. Mỗi người một câu, khiến cả phòng trà bỗng trở nên xôm tụ. Được bao nhiêu người quan tâm như vậy, trong lòng cậu đúng là có chút vui vẻ, nhưng càng nhiều chính là ngượng ngùng, cậu nào có vĩ đại đến thế, chỉ có thể dở khóc dở cười, luôn miệng phủ định những lời khen tới tấp.

A Tuấn đứng một bên nhìn, không khỏi đáng thương thay cho chủ nhân của ai đó. Tiểu Phong a... cậu là như thế nào hầu hạ Thánh tử a... Thấy chủ tử mình được người ta ca ngợi, không những không cảm thấy cao hứng, lại còn đi dìm hàng...

Lần đầu gặp phải sự tình này, Thiên Phong không biết phải ứng phó ra sao, may mắn tiếng quát hô của quản đốc đã vô tình giải cứu cho cậu, mọi người liền tất bật quay trở về làm. Thiên Phong sau một tiếng thở phào, cũng vội 'chạy trốn' theo chân A Tuấn, lấy cớ muốn giúp bọn họ thu trà, liền cùng hai thiếu niên rảo bước về phía hồ sen.

Tại sao lại là hồ sen ư? Bởi vì công việc của bọn họ bây giờ chính là đi thu Liên Hoa trà mà.

"A, A Tuấn, ở đây các ngươi cũng có Liên Hoa trà sao?" Vừa nãy nghe đến cái tên ấy, Thiên Phong cũng hơi chút bất ngờ. Phải biết Liên Hoa trà là loại trà rất quý hiếm, cách pha chế cũng vô cùng kỳ công. Từ khi gieo mầm cho đến lúc có thể đưa lên miệng, đều đòi hỏi không ít thời gian cùng sự tinh tế tỉ mỉ. Một trong những bước quan trọng để cho ra một chén Liên Hoa thơm ngát, chính là phải đem lá trà ủ trong cánh sen suốt mười ngày mười đêm.

Theo như lời của thiếu niên kia, hôm nay hẳn là đến kì hạn có thể thu hoạch. Nhưng Thiên Phong nhớ, sư phụ cậu đâu có hứng thú với trà hoa gì đó...

Hả? Muốn hỏi tại sao cậu lại biết rõ về Liên Hoa trà như vậy? Bởi vì nó vốn là...

"Ừ, nghe Giáo chủ nói, Liên Hoa vốn là loại trà mà Thánh tử thích uống nhất, nên từ lâu đã cho xây dựng hồ sen này chuyên để ủ trà cho Người." Đó cũng chính là lý do tại sao trong Ám Nguyệt cung u ám này lại tồn tại một nơi thơ mộng đến thế. "Thánh tử vừa trở lại, Giáo chủ muốn mọi công tác chăm sóc hết thảy phải thật chu toàn, cho dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất."

Nghe đến đây, Thiên Phong cả người khẽ lặng đi, bước chân cũng gần như khựng lại...

"A, tới rồi!"

Phản xạ trong vô thức, Thiên Phong ngơ ngác ngoảnh đầu, chỉ thấy tràn vào mi mắt là một vùng biển hồ mênh mông, sắc hoa ấm áp như kéo dài đến vô tận.

Chậm rãi liếc nhìn từng làn sóng gợn đong đầy thứ tình yêu của ai đó, Thiên Phong như muốn đem tất cả đều nâng niu cất chứa vào đáy mắt, nhưng cũng bởi vì quá mức dạt dào, khiến nhãn đồng trong suốt kia không thể nào dung nhập được hết thảy, mà có một chút muốn trào ra...

***

Trời đã về chiều, Thiên Phong sau khi cẩn thận gạt lấy từng phiến lá trong búp sen cuối cùng cho vào trong rổ, đương đứng lên định cùng A Tuấn quay trở về báo cáo, lại nghe thấy có tiếng người láo nháo phía đằng xa.

"Cẩn thận!"

"Tránh ra! Mau tránh ra!"

"Ối!"

Nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy có mấy người mang bộ dáng hốt hoảng đang chạy trốn về hướng này. Thiên Phong nhanh tay bắt lấy một người trong số đó, tò mò hỏi:

"Có chuyện gì mà các ngươi hoảng hốt thế?"

"Trời ạ! Con chiến mã của Bạch Hổ đại nhân lại dở chứng rồi, nó vừa xổng chuồng chạy qua đây, không ai ngăn được hết. Ngươi còn không mau chạy? Cẩn thận bị nó đạp chết đó!" Nói xong cũng không quản Thiên Phong còn định hỏi thêm cái gì, liền vùng tay cậu ra tiếp tục trối chết chạy đi.

"Hả? Bạch Hổ đại nhân đã trở về? Nói vậy... con ngựa hắn nói chính là Hắc Phong?" A Tuấn dường như đã hiểu tại sao mọi người lại sợ hãi đến thế, sắc mặt bỗng trở nên xanh mét, vội vàng kéo lấy tay Thiên Phong: "Nguy rồi! Tiểu Phong, chúng ta cũng mau..."

Từ 'chạy' còn chưa thốt ra được khỏi miệng, bên tai đã nghe thấy tiếng ngựa hí thét dài. Nhìn tuấn mã cao lớn đang giương hai vó chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tầm mắt, cả A Tuấn lẫn Thiên Phong đều không hẹn mà cùng ngẩn ngơ.

A Tuấn là bởi vì quá mức sợ hãi. Còn Thiên Phong, là bởi vì sững sờ trước vẻ đẹp kiêu hùng của nó.

Đúng vậy, tuy được mệnh danh là thần câu trăm năm hiếm gặp, nhưng tính tình của con ngựa tên Hắc Phong này cũng giống y như chủ nhân: bất kham, cuồng bạo, ngoài Bạch Hổ ra không ai có thể chế trụ được. Tuy rằng dùng cường miễn cưỡng có thể bắt giữ, nhưng ai dám động vào vật cưng của Bạch Hổ hộ pháp? Thà rằng chết dưới vó ngựa, xem ra còn sung sướng hơn phải nhận sự trừng phạt của kẻ được mệnh danh là ác quỷ địa ngục kia.

"Á!" A Tuấn hai chân run run không thể di chuyển, liền bị đám người chạy qua xô ngã, rổ trà quý giá rơi xuống, lăn đến ngay trước đường phi của ngựa điên.

"Trà..."

"Cẩn thận!"

Mắt thấy A Tuấn nhoài người về phía nguy hiểm, Thiên Phong không kịp suy nghĩ gì liền lao tới che chở cho hắn, tiềm thức vẫn nhắc nhở không được sử dụng võ công khiến cậu có một thoáng do dự, mà một thoáng do dự này, bây giờ cũng đủ để đem cậu giết chết.

Khoảnh khắc khi cuồng mã chuẩn bị cho cả hai vật cản trước mặt đều giẫm nát dưới chân, trên trán Thiên Phong chợt loé lên một ấn ký màu xanh biếc, đau đớn xuyên thủng vào đồng tử của dã thú. Con ngựa đang dở chứng dường như gặp phải điều gì kinh sợ, giật mình thụt lui lại phía sau, cứ như vậy tràn ngập khiếp ý mà nhìn Thiên Phong, dần dần an tĩnh lại. (Bạch: Ấn ký này chính là minh chứng khế ước giữa Phong nhi và Tuyết ca, tình iu nào quên rùi thì coi lại chương 21 nhé :">)

Mọi người há hốc mồm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lại nghe trên trời có tiếng khinh công rạch gió mà đến. Đương định ngẩng lên, một luồng áp lực mạnh mẽ ập xuống lại khiến tất cả phải khom mình, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh phi hạ, uy vũ chuẩn xác đáp lên lưng thần câu.

Hắc Phong vui mừng dường như đã nhận ra là ai, theo động tác kéo cương của nam tử trên lưng mình, giơ lên hai chân hí dài một tiếng, cùng chủ nhân toàn thân toả ra khí chất ngông cuồng mà thị huyết, chấn nhiếp lòng người.

Đúng vậy, duy độc có thể cưỡi trên lưng Hắc Phong, còn là hoà hợp, còn là đương nhiên đến như vậy, chỉ có thể là kẻ mạnh nhất trong Tứ đại hộ pháp trấn giữ Ma giáo của bọn họ: Bạch Hổ hộ pháp.

Không hề bị khí phách của nam nhân doạ đến, Thiên Phong ngước mắt nhìn lên cái bóng đang hoàn toàn bao phủ chính mình của người trước mặt.

Dáng hình kia quả thực cao lớn, cao lớn đến nỗi có thể che khuất toàn bộ mặt trời ở phía sau lưng, khiến Thiên Phong không thể thấy rõ người kia dung mạo thế nào, chỉ nổi bật một đầu tóc ngắn đỏ rực như lửa, lúc này phản chiếu dưới nắng chiều càng trở nên chói mắt. Nhãn đồng màu hổ phách chỉ thuộc về loài dã thú, ẩn giấu tầng tầng nhiệt huyết, mà thứ nhiệt huyết này, dường như chỉ khi xé xác con mồi mới bộc phát đi ra.

Trong thoáng chốc, Thiên Phong có loại lỗi giác, rằng 'thứ' mình đang đối diện vốn không phải người, mà là một đầu mãnh hổ khát máu.

Dường như chê con mồi phía trước quá mức bé nhỏ, thú đồng sắc bén kia rốt cục cũng buông tha cho Thiên Phong, bất quá nhãn quang vừa thu hồi thì chính là một đường roi đột ngột vung tới.

"Còn dám ngồi đây cản đường? Mau cút ra cho ta!"

Giật mình chỉ kịp nâng tay lên thay A Tuấn lãnh trọn cú quất, Thiên Phong nhìn nhìn vết roi đỏ hằn trên tay mình, không hề cảm thấy đau đớn, chỉ tràn ngập tức giận.

"Này! Ngươi có biết đạo lý không hả?" Thiếu niên nhỏ nhắn vùng đứng lên, vươn ngọc thủ mảnh khảnh không kiêng nể gì chỉ vào một người một ngựa trước mắt. "Chính ngươi quản ngựa không nghiêm, để nó ra ngoài chạy loạn, phá hoại tài sản người ta, làm bị thương người ta. Ta chưa tính toán với ngươi thì thôi, ngươi lại còn thái độ gì đó?" Không cần phải nghe ai kể, cứ nhìn vào phản ứng nãy giờ của mọi người xung quanh, Thiên Phong chỉ biết nam nhân này là như thế nào ác bá.

"Ngươi nói sao?" Bạch Hổ nguy hiểm nheo nheo mắt, trong sự kinh hoảng của A Tuấn, liền xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi đến trước mặt Thiên Phong.

"Ta nói ngươi phải bồi thường, hoặc chí ít cũng phải đối tất cả mọi người ở đây nói câu xin lỗi!" Đừng nói tới số lá trà trân quý vốn mang tâm ý của sư phụ đã bị tàn nhẫn giẫm nát, vừa nãy ngay cả mạng của cậu lẫn A Tuấn đều suýt nữa không còn. Một câu xin lỗi đối với người này quả thực đã quá mức khoan dung!

A Tuấn run run khẽ giật ống quần Thiên Phong, lắp bắp muốn xin cậu đừng nói nữa, bất quá tất cả đã quá muộn. Chỉ thấy nam nhân giận dữ chộp lấy cổ tay đang mang thương của thiếu niên, thô lỗ nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.

"Ngươi muốn chết sao?"

Khẽ nhíu mày vì đau đớn, Thiên Phong lúc này mới nhận rõ thân cao của hai người là cỡ nào khác biệt, đứng trước người này, cậu thật giống một con mồi nhỏ bé không đáng nhét kẽ răng. Nhãn đồng cuồng ngạo kia giờ đã dấy lên ngọn lửa giận dữ. Cậu, có lẽ đã đánh thức bản năng dã thú đáng sợ của người này.

"Người muốn chết... là ngươi!"

"Ngươi...!"

Vốn chỉ cần một cái siết nhẹ, cánh tay mảnh khảnh kia sẽ lập tức gãy nát, chỉ là trong khoảnh khắc, xúc cảm non mịn hoàn toàn không thuộc về thô ráp nam tử bỗng chốc lan toả trong lòng bàn tay, khiến hắn có một thoáng sững sờ, chợt nhớ tới xúc cảm kỳ lạ ngày ấy... khi hắn vô tình nắm lấy cổ tay của người nọ... (Bạch: Chính là lần đầu hai người đụng độ nhau tại chiến trường, tềnh iu nào quên rùi có thể coi lại chương 13 nhé :">)

Giật mình bừng tỉnh, Bạch Hổ gần như sợ hãi mà vội quăng thiếu niên ra xa, muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn trầm mê đáng ghét. Khéo làm sao, phương hướng kia chính là hồ sen đang nằm ngay cạnh.

Lại nói Thiên Phong vốn đã định vận lực phản kháng, sớm muốn thoát khỏi sự khống chế của nam nhân, nhưng đúng lúc này, một cơn quặn đau liền từ đan điền truyền đến, theo từng dây thần kinh lan toả khắp cơ thể, dường như chỉ cần cậu khẽ chạm vào nguồn nội lực trong người, sẽ khiến thứ gì đó đồng thời xao động.

Đối với cơn đau bất ngờ ập tới này, Thiên Phong hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể nhíu mày thở hắt ra một tiếng thống khổ, thế nên trước hành động của Bạch Hổ, cậu càng không thể làm ra bất cứ phản kháng gì, mặc nam nhân đem mình ném, cứ thế vẽ một đường cong xinh đẹp mà rơi xuống lòng nước lạnh.

Nói Tiểu vương gia hoàn mỹ của chúng ta văn võ toàn tài, cầm kỳ thi hoạ thứ gì cũng biết, chỉ có một thứ không biết, chính là không biết bơi a...

.........................................

Tiểu Bạch: Cảm thấy văn phong không còn được lưu loát như hồi trước, có lẽ vì dòng cảm xúc bị ngắt quãng quá lâu, bất quá ta sẽ cố gắng vừa viết vừa tìm lại cảm giác.

Chương sau có 'nguỵ' H, đương nhiên vì ta không thể để Phong nhi bị thịt nhanh thế được, các anh cứ phải từ từ ăn rau cái đã, ừm, ăn rau bổ sức khoẻ.

P/s: Cầu com để lấy động lực, nói thật là đọc comt của các nàng chính là nguồn động lực + linh cảm lớn nhất dành cho ta đó ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro