C28: Phong Hoa Yên Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5da526c539bdfd818326ac84Lúc Thiên Phong tỉnh lại, chỉ thấy mình đang nằm trên một cái giường lớn, xung quanh đã không còn dấu tích gì của Âu Dương Tà.

Nâng tay lên dụi dụi mắt, lại vẫn chưa thể gạt đi hết những mê mang trong đó, thiếu niên thừ người ra nhìn chăm chăm lên trần nhà, bất giác nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua...

Sư phụ... chỉ là muốn giải độc cho mình thôi... chỉ là giải độc cho mình thôi... Tự an ủi mình bằng ý nghĩ như vậy, nhưng những hình ảnh liêu nhân cứ hiện lên trong óc, khiến Thiên Phong khuôn mặt nhỏ nhắn lại nháy mắt đỏ bừng. Vội vàng bật dậy, quơ quơ tay nhanh chóng xoá đi những đám mây 'không trong sáng' đang ở trên đầu lơ lửng, thiếu niên mới cảm thấy trái tim mình dần bình ổn đôi chút.

Vỗ vỗ hai má, lúc này Thiên Phong mới nhận ra nơi đây không phải Vọng Nguyệt các, tuy cùng là một kiểu bài trí giống nhau, nhưng khí chất lại tương đương khác biệt. Ngoài vẻ hoa lệ vốn có, căn phòng này còn bao phủ một tầng âm trầm. Đi vào, chính là đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.

Chạm đôi chân trần xuống đất, gót ngọc tinh xảo lập tức phản chiếu lên nền đá hoa cương quý giá, Thiên Phong khẽ đưa mắt nhìn, mới phát hiện bốn bức tường xung quanh cũng được làm bằng cẩm thạch, bên trên còn khảm dạ minh châu lấp lánh, ánh sáng mờ ảo khiến không gian trong căn phòng lớn càng như trải rộng, mỹ lệ không thua kém gì hoàng cung.

Thiên Phong còn đang mải ngắm nghía thì thấy cánh cửa lớn chợt mở, một nhóm thị tì đi vào, đầu cũng không nâng liền tiến đến trước mặt cậu kính cẩn quỳ gối.

"Tham kiến Thánh tử."

"Các ngươi là..."

"Dạ bẩm Thánh tử, chúng nô tì được Giáo chủ sai đến hầu hạ Người rửa mặt chải đầu." Một nữ tì có vẻ lớn nhất khom mình hồi đáp, sau đó liền nhanh nhẹn phân công mọi người bắt tay vào làm việc.

Thiên Phong dù sao cũng đã quen với chuyện này, cũng thuận theo bọn họ trợ giúp đi giày mặc quần áo. Đám thị nữ thấy chạm đứng trước mắt mình chính là một thân thiên tiên công tử, đương nhiên khó giấu được kinh diễm, bất quá cũng không dám nhìn nhiều, chỉ lặng lẽ cúi đầu làm xong công việc.

"Đúng rồi, ta hỏi ngươi, nơi đây là đâu vậy? Không phải Vọng Nguyệt các sao?" Thiên Phong ngồi xuống trước bàn trang điểm, để thị nữ tuỳ ý sơ phát. Cậu chỉ nhớ mình bị tên Bạch Hổ kia quăng xuống hồ, hình như là sư phụ đã cứu cậu, sau đó thì không rõ ràng lắm.

"Bẩm Thánh tử, nơi đây chính là phòng ngủ của Giáo chủ. Hôm qua Giáo chủ cũng đã có phân phó, từ nay Thánh tử sẽ sống ở đây, đồ đạc cũng được chuyển đến rồi."

"Hả? Ta cùng sư phụ...?" Thiên Phong nhìn cặp mắt đang trợn to của chính mình trong gương, sửng sốt hỏi. Bất quá, cũng không cần thị nữ kịp mở miệng đáp, như để minh chứng cho lời nàng vừa nói, từ ngoài cửa liền có một có một toán người xin phép tiến vào, trên tay chính mang theo chút đồ vật.

Kia, đều là những vật dụng cậu ưa thích gì đó a...

Nói vậy, từ nay cậu và sư phụ thật sự sẽ ngủ chung giường? Tuy hồi cậu còn bé hai người cũng không ít lần ôm nhau mà miên, nhưng bây giờ... Nụ hôn đêm qua lại trong óc chợt hiện, khiến mặt cậu lại một trận hồng một trận đỏ.

"Sư phụ đang ở đâu?"

Dường như chỉ đợi Thiên Phong hỏi câu này, thị nữ cung kính đáp:

"Bẩm Thánh tử, Giáo chủ hiện đang đợi Người ở Liên Hoa trì. Xin mời đi theo nô tì." Nói xong làm cái tư thế thỉnh.

Liên Hoa trì? Là hồ sen hôm qua mình rớt xuống sao? Sư phụ cũng muốn gặp mình? A... Không phải muốn trừng phạt cái tội lại chạy chơi lung tung rồi gây hoạ đó chứ? Nghĩ đến đây, Thiên Phong không khỏi rùng mình, bất quá phong thái của một Tiểu Vương Gia tôn quý vẫn giúp cậu giữ được vẻ ngoài bình thản, khẽ gật đầu đối thị nữ nở nụ cười ưu nhã, liền theo nàng bước đi.

***

Tới nơi, chỉ thấy phía xa xa bên hồ, một chiếc bóng màu đen đang lặng đứng. Dù chưa nhìn đến rõ mặt hắn nhưng hai người đã cảm nhận được bầu không khí thâm trầm đang phủ rộng, toàn bộ đám thuộc hạ phía sau đều không dám đứng cách hắn quá gần.

"Sư phụ..." Dường như đối với khí tức bức người này không hề sợ hãi, thiếu niên vừa bắt gặp bóng hình quen thuộc, liền bỏ lại thị nữ, mỉm cười chạy về phía nam nhân.

Sớm phát giác người đến là ai, Âu Dương Tà nhanh chóng thu lại sát ý đối hồ sen trước mặt, lập tức thay bằng một trời xuân hoa ấm áp, nhẹ xoay người, không hề ngoài dự liệu mà tiếp lấy một bóng trắng nhỏ bé vừa lúc nhào vào trong ngực.

"Phong nhi." Nụ cười dịu dàng khiến tất cả đám thuộc hạ của hắn nhìn thấy đều há hốc. "Cảm thấy trong người thế nào?"

"Rất tốt ạ." Với điều kiện là sư phụ không lôi cậu ra đánh đòn. "Sư phụ, Người có chuyện tìm con?" Phòng hờ câu trả lời của sư phụ chính là đáp án trên kia, Thiên Phong tính toán trước cứ làm nũng cái đã, sau có gì còn dễ ăn vạ.

"Ừm." Âu Dương Tà mỉm cười khẽ nhéo cái mũi hồng hồng, đến khi nhìn bé phải chu mỏ kêu đau mới cảm thấy thoả mãn, bàn tay chậm rãi chuyển rời, nắm lấy eo thiếu niên dẫn cậu đến trước hồ sen.

"Phong nhi, còn nhớ chiêu 'Yên Vũ' sư phụ từng dạy con không?" Âu Dương Tà hướng ánh mắt về nơi vạn hoa đang bung nở, híp lại nhãn đồng sâu kín.

"Đương nhiên nhớ rõ." Đó là một trong những chiêu mạnh nhất trong Ám Nguyệt kiếm pháp sư phụ từng dạy cậu. Một đường chém ra trong khoảnh khắc có thể biến ảo thành rất nhiều nhát kiếm, khiến mục tiêu không bị cắt thành mảnh nhỏ thì cũng phải chịu vô số vết thương.

"Nếu sử dụng chiêu đó đối với những bông sen trong hồ này thì thế nào?"

Thiên Phong nghe xong còn thực sự suy nghĩ, nếu căn cứ vào nội lực hiện tại của cậu mà vận dụng chiêu này... "Trong vòng một giây có thể đem tất cả những bông sen ở đây thân lìa khỏi gốc."

"Chỉ như vậy?"

"...Chỉ như vậy." Thiên Phong không nghĩ tới sư phụ thế nhưng còn chưa hài lòng. Đây là kết quả cậu đạt được khi đã luyện đến tầng cao nhất của kiếm pháp, còn có thể có bước đột phá hơn nữa sao?

Âu Dương Tà thấy soả đồ nhi một bộ ngốc ngốc không nhịn được cười nhẹ ra tiếng. "Vậy bây giờ Phong nhi liền thi triển cho vi sư xem đi." Ánh mắt nhìn thiếu niên đột nhiên loé lên một tia chờ mong, lại có một tia tự tin khiến cậu xem không hiểu.

"A? Nhưng làm vậy sẽ khiến hồ sen..." bị huỷ hết.

"Không sao. Dù gì cũng đã dùng xong, đợi đến mùa sau hoa rất nhanh sẽ nở lại." Kỳ thực nếu không phải vì muốn ủ trà cho thiếu niên, Âu Dương Tà từ lúc vớt được cậu lên khỏi mặt nước, đã sớm muốn đem nơi suýt hại bảo bối của hắn chết đuối này san thành tro bụi.

Nghe vậy, Thiên Phong cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đành có chút nuối tiếc mà nhìn những bông sen xinh đẹp kia lần cuối, chậm rãi hội tụ kiếm khí nơi đầu ngón tay.

Bóng trắng bay lên, một kiếm vung xuống, chiêu thức xinh đẹp không hề có động tác thừa, chỉ là kết quả hiện ra trước mắt, lại khiến chính người thi triển nó cũng phải kinh ngạc.

Rơi rụng, không phải bông hoa, mà là vô số cánh hoa đã bị cắt rời, theo kiếm phong kia đang không ngừng lả tả lạc hạ, thi nhau chạm đến trên nước, nháy mắt đã đem mặt hồ xanh biếc phủ lên sắc hồng vô biên.

"Sao có thể...?" Thiên Phong mang vẻ mặt ngơ ngác từ từ đáp trở về bên cạnh sư phụ, ánh mắt không thể tin vẫn nhìn chằm chằm vào những cánh sen kia, rõ ràng nhận ra những đường kiếm biến ảo từ trong chiêu thức của cậu đã được nhân lên gấp nhiều lần. Nếu nói trước kia cậu dùng một chiêu này có thể xắt tảng đá lớn ra thành mảnh nhỏ, như vậy hiện giờ chính là có thể đem tảng đá đó hoá thành bột phấn. Nhưng vấn đề là tại sao cậu lại đột nhiên trở nên mạnh đến vậy?

"Đó là nhờ dược hiệu của Bàn Long thảo." Âu Dương Tà bình thản híp lại nhãn quang thâm sâu, dường như đối với kết quả này không hề ngoài dự liệu. "Dục trì mà hôm qua Phong nhi ngâm mình, không chỉ giúp tiêu trừ độc tố của Địa Cửu hoàn đơn, mà còn đem công dụng của nó hoàn toàn giải phóng, thế mới khiến nội lực của con đột nhiên tăng cao như vậy." Đương nhiên, hiệu quả chiêu thức không cần so với trước kia.

"Chỉ có điều..." Âu Dương Tà vẻ mặt hài lòng đột nhiên bị thay thế bởi cái nhíu mày bất an. "Nó cũng đã đem huyết dịch trong người con hoàn toàn thanh lọc. Tuy không giúp thân thể con bách độc bất xâm, nhưng lại biến nó thành loại giải dược trị được vạn độc trên đời." Điều này là phúc hay là hoạ, Âu Dương Tà vẫn chưa thể biết.

Cố gắng quên đi loại dự cảm bất hảo này, Âu Dương Tà cũng không để Thiên Phong kịp đưa ra thêm câu hỏi, liền trước tiên mở miệng.

"Được rồi Phong nhi, sư phụ hôm nay sẽ dạy con thêm một chiêu mới." Âu Dương Tà quay sang đồ nhi, trở về với nụ cười tà mị ngày thường. "Nhìn kỹ, tên của nó là Phong Hoa." Nói rồi, liền lập tức đạp khinh công bay đến giữa hồ sen, bắt đầu hướng Thiên Phong làm mẫu.

Thiên Phong chỉ vừa phục hồi lại tinh thần, nghe vậy không còn cách nào khác đành tạm thời nén xuống một đầu thắc mắc, giương mắt chuyên chú nhìn Âu Dương Tà múa kiếm. Ừm, nói là 'múa', vì cậu để ý hình như chiêu thức này không có đường kiếm nào mang tính sát thương cả. Chỉ thấy những động tác của nam nhân lúc này hoàn toàn khác với vũ điệu thị huyết của hắn mọi khi, trái lại toát lên một cỗ mị hoặc khó nói nên lời.

Một chiêu hoàn thành, Âu Dương Tà bay trở về bên cạnh Thiên Phong, đứng trước mặt nhân nhi vẫn đang bị mị lực của mình khiến cho mê muội, không khỏi khẽ nhếch miệng cười, cúi xuống đem bóng đen của mình hoàn toàn phủ lên người bé.

"Phong nhi, đã nhớ rõ chưa?"

"A? A, dạ." Bắt gặp dung nhan tà tuấn kia chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến gần sát, Thiên Phong không khỏi cuống quít giật lui. A, thế nhưng cậu lại bị dáng vẻ khi múa kiếm của sư phụ hút mất hồn, thiếu niên xấu hổ, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu lia lịa.

Nhìn biểu tình đáng yêu của bé con, Âu Dương Tà cũng không ý xấu trêu chọc cậu nữa:

"Được rồi, vậy giờ làm lại cho vi sư xem đi. Có điều, lần này hãy vận dụng nội công như con đã dùng khi thi triển Yên Vũ." Ban nãy Âu Dương Tà cũng chưa dùng đến nội lực, chỉ đơn thuần là biểu diễn chiêu thức.

Thiên Phong gật đầu liền nghiêm túc nâng mắt, phi đến giữa hồ sen, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống mặt nước, tạo nên từng đợt sóng gợn lan toả, cánh sen trôi nổi cũng vì thế mà theo đó bập bềnh.

Nhắm mắt vận khởi nội lực, Thiên Phong chỉ biết trong thân thể cậu có một luồng khí mạnh mẽ đang từ từ dâng lên, lại không hề phát giác lúc này những cánh sen quanh cậu dường như cũng chịu tác động gì đó mà chậm rãi tách khỏi mặt nước, lơ lửng trong không khí.

Mở mắt, lập tức đem chiêu thức vừa nãy từng đường lại từng đường miêu tả lại, Thiên Phong như quên đi hết thảy vạn vật xung quanh, bay múa trong hoa vũ, đáy mắt chỉ còn có kiếm ý cùng hương sen đang hoà quyện vào nhau. Nếu nói cảm giác vừa nãy Âu Dương Tà đem đến là tràn đầy mị lực, vậy Thiên Phong bây giờ chính là câu động nhân tâm. Cánh sen nương theo kiếm phong nhẹ nhàng vây lấy tiên nhân phiêu phiêu trong gió. Hằng Nga bôn nguyệt, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Sư phụ, Phong nhi làm vậy đã đúng chưa?" Nhìn những cánh hoa tưởng đã chết lặng vì Yên Vũ, giờ như được thổi vào sức sống mà hân hoan bay lượn, thiếu niên cũng giấu không được ý cười, nhếch lên khoé miệng quay đầu hỏi nam nhân nãy giờ vẫn đang nhìn cậu không chớp.

"Còn hơi thiếu một chút..."

"Ưm?" Thiếu niên chưa kịp hiểu, đã thấy tay phải mang kiếm khí của mình đột nhiên bị một bàn tay khác bao lấy, hương sen quanh quẩn bỗng bị phong toả ra bên ngoài, thay vào đó là khí tức quen thuộc của nam nhân.

Âu Dương Tà chẳng biết từ lúc nào đã ở sau lưng cậu, một tay đặt lên eo nhỏ, một tay nắm lấy kiếm thủ của thiếu niên, cứ thế đưa cậu đi từng bước vũ.

Thiên Phong sau một thoáng ngơ ngẩn, cũng đoán sư phụ đây là muốn tận tay chỉ giáo cho cậu, lòng mang theo chút cảm động mà chăm chú hoà theo nhịp điệu của nam nhân.

Trong biển hoa bay múa, chính là thân thể như đã quyện vào làm một của hai người. Một đen một trắng, hai sắc thái tương phản giờ phút này lại là như thế hoà hợp, khiến đám thủ hạ của Âu Dương Tà chứng kiến cảnh này chỉ biết đắm chìm trong kinh diễm.

"Sư phụ, đẹp quá." Nhìn thấy kiếm vũ là như thế mỹ lệ, Thiên Phong vui thích mà thốt lên, quay đầu muốn hướng nam nhân chia sẻ, lại bắt gặp ánh mắt hắn chính đang chăm chú nhìn mình. Nhãn đồng si mê kia dường như muốn nói với cậu, vạn vật trên đời dù có bao nhiêu mỹ, cũng không thể sánh bằng bóng hình của thiếu niên đang in sâu trong đó.

Thiên Phong bị ánh mắt ấy làm cho sững sờ, cảm giác như bị hút vào không thể nào thoát ra. Kiếm khí trên tay bỗng chốc tan biến. Chậm rãi, Âu Dương Tà đem những ngón tay tinh xảo ấy hoàn toàn bao lại, nâng đến bên môi, rồi trước cặp mắt ngơ ngẩn của thiếu niên, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng.

"Giáo chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo."

Tiếng người bên cạnh đột ngột vang lên khiến Thiên Phong lập tức sực tỉnh. Nhìn đầu ngón tay mình chính còn lưu luyến trên khoé môi nam nhân, mặt cậu 'xoát' một cái thiêu cháy, luống cuống nói một câu 'Sư phụ, con trở về trước, Người ở đây từ từ bàn bạc' rồi như một cơn gió, khởi động khinh công chạy trối chết, nháy mắt đã chẳng thấy đâu.

Âu Dương Tà cúi xuống nhìn nhìn bàn tay trống rỗng, lại chuyển dời đến tên thủ hạ đang quỳ một gối đằng kia, ánh mắt thoáng chốc biến âm hàn.

Huyền Vũ chỉ cảm thấy có một luồng áp lực đột ngột giáng xuống, đè lên lục phủ ngũ tạng khiến hắn nhịn không được hộc ra một búng máu tươi.

"Nói." Hy vọng tin tức ngươi mang đến thực sự có dùng, nếu không...

Gắng nuốt xuống mùi vị tinh ngọt, Huyền Vũ vội chắp tay: "Bẩm Giáo chủ, có tin tức từ các phân đà truyền tới, nói lục đại môn phái cùng người trong võ lâm đang không ngừng tập hợp, định kéo đến tấn công tổng đà của chúng ta."

"Muốn tìm đến đây sao?" Âu Dương Tà nghe vậy, không giận phản cười. "Bọn chúng đã quên chín năm trước huynh đệ sư môn là chết như thế nào?"

"Dạ. Nghe nói bọn chúng dựa hơi một kẻ tên là Lôi Kình, cũng là Tân Minh chủ mới nhậm, nghe nói còn mạnh hơn Tư lão đời trước, lại kết hợp với thế lực của Bích Long cung nên lần này có vẻ rất tự tin."

"Lôi Kình... Lôi Kình..." Nhắc đến cái tên này, Âu Dương Tà vẻ mặt chuyển sang nghiền ngẫm. Chính là cái tên ở Đại hội hôm trước, tự xưng là nghĩa huynh của Phong nhi sao?

Khá khen cho tên nhóc đó vẫn chưa từ bỏ ý định. Nhưng... Muốn cướp lại Phong nhi từ tay hắn? Nằm mơ!

"Có biết khi nào bọn chúng sẽ đến?" Trở lại với nụ cười tà ác đầy nguy hiểm, Âu Dương Tà như nghĩ tới thứ gì đó thú vị, cả người toả ra hưng phấn sát khí.

"Mật thám nói, thời gian dự định là mười lăm tháng này."

"Mười lăm? A, thật khéo, chẳng phải đó cũng là ngày tổ chức thịnh yến cung nghênh Thánh tử sao?" Trong ánh mắt âm tàn thị huyết dường như đã có tính kế, Âu Dương Tà chắp tay sau lưng, đột nhiên cất cao giọng: "Truyền lệnh xuống. Hôm đó nếu bắt gặp tiến công, toàn giáo trên dưới không cần quá mức phản kháng, cứ để bọn chúng tiến vào." Xem ra bữa tiệc của Phong nhi sẽ không thiếu tiết mục để góp vui, bé con hẳn cũng bớt cảm thấy buồn ngủ.

"Tuân mệnh!"

Lôi Kình, ngươi muốn chết, ta sẽ để cho ngươi chết, hơn nữa... không chỉ thân mà cả tâm!

...........................................................................

Tiểu Bạch: Chương này có vẻ hơi lan man, tại lúc ý trí tưởng tượng bay xa nên tay ta cứ thế mà gõ gõ, cuối cùng thành ra một chương sến súa hoa lá đầy trời như thế này, mọi người thông cảm. Bất quá mọi chi tiết trong truyện đều không phải không có chủ đích, chỉ mong mọi người có thể không cần bỏ qua những câu chữ mà ta đã suy nghĩ nát óc để tìm cách liên kết và dùng tất cả tâm ý để cố gắng viết ra.
...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro