C32: Điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A6A7AC609249D5334E4FBBF06918F74B_500_745
"Không ngờ Bạch Hổ đại nhân vẫn còn nhận ra kẻ thấp hèn này. Thật vinh hạnh, vinh hạnh." Thiên Phong ưu nhã tiến lên, chắp tay ôm quyền mỉm cười nói.

"Tên nam sủng khốn kiếp!" Trái ngược với thái độ hữu lễ của thiếu niên, Bạch Hổ như muốn nổi điên khi vừa nhận ra kẻ đứng trước mặt mình, nếu không phải có trọng xích kìm hãm, có lẽ hắn đã sớm lao đến đem đối phương bóp chết.

Hửm? nam sủng? Thiên Phong xoa cằm nghĩ nghĩ, tuy cậu không thích bị người ta đặt lên vị trí quá mức tôn sùng gì đó, nhưng đổi thành nam sủng thì đúng là có hơi...

"Chủ nhân bình tĩnh, ta cùng Thánh tử tới đây là để cứu ngài." Trương Lâm thấy bầu không khí này quả thực không xong, vội đứng ra hoà giải.

"Thánh tử? Bất quá chỉ là một tên nam sủng mà thôi!" Nhớ đến mình đột nhiên bị Âu Dương Tà triệu về đây cũng là để tham gia lễ tế điển của Thánh tử gì đó, Bạch Hổ càng thêm phẫn uất. Bắt hắn từ nay phải quỳ gối trước tên tiểu bạch kiểm yếu nhược kia? Nam nhân đỉnh thiên lập địa như hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.

"Cứu?" Không phải đến chế nhạo hắn sao? "Ha, ta thà chịu phạt ở đây, cũng tuyệt đối không thèm nhận ân huệ từ loại người này!" Hại hắn bị giam cũng là y, giờ còn nói muốn cứu hắn? Thật nực cười!

Trương Lâm không muốn chủ tử lại xuất khẩu cuồng ngôn (Trương Lâm ngươi rốt cuộc coi ai mới là chủ tử hả?), vội vàng chạy đến thì thầm vào tai hắn. Nam nhân nghe xong, sắc mặt chuyển xanh lại chuyển đen, sau nửa ngày, mới vẻ như cố gắng nhẫn nhịn cái gì mà gằn ra từng tiếng một:

"Nói! Điều kiện của ngươi là gì!"

Thiên Phong nãy giờ vẫn ung dung ngắm nghía, kiên nhẫn đợi hai chủ tớ bàn bạc ổn thoả, nghe Bạch Hổ cuối cùng cũng thốt lên câu mình đang mong, liền nheo mắt mỉm cười nói:

"A~ Đại tướng quân đây quả đúng là thông minh, ưm, muốn ta thả ngươi về tiếp tục nghiệp lớn cũng không có gì khó, chỉ cần ngươi cho ta theo cùng đến Khương quốc là được." Nghe nói Khương quốc đang xảy ra chiến loạn, canh phòng đương nhiên trở nên nghiêm ngặt hơn thường ngày, người từ nước khác đến như cậu hẳn sẽ khó mà lọt qua cổng lớn, thế nên danh phận tướng quân của nam nhân trước mặt này không cần phải nói chính là tờ giấy thông hành tuyệt hảo.

Hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc sư phụ sẽ không nghĩ tới Bạch Hổ và cậu vốn mang hiềm khích lại có thể đang ở cùng nhau a.

"Đi theo ta? Ha ha ha." Bạch Hổ như nghe được chuyện gì buồn cười, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, lần nữa nhìn về phía thiếu niên, chính là ánh mắt tràn ngập sát khí âm hiểm.

"Không sợ nửa đường ta sẽ giết ngươi?"

"Ha ha ha." Thiếu niên cũng như nghe được điều gì càng nực cười hơn. "Đại tướng quân đối với việc nhỏ ấy không cần lo lắng, tiểu nhân đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước." Nói rồi từ trong vạt áo móc ra một viên thuốc nhỏ.

Bạch Hổ vừa nhìn đến viên thuốc kia, đồng tử liền co rút lại.

"Ngươi...!"

"A, ngài đã nhận ra thứ này? Không hổ danh là đại tướng quân, quả thật tinh mắt." Thiên Phong mỉm cười tỏ vẻ tán thán, liền trước con mắt khẩn trương của Bạch Hổ, dùng hai ngón tay đưa viên thuốc kia lên nghiền ngẫm:

"Nghe nói bất cứ ai khi gia nhập Ám Nguyệt giáo đều phải uống một loại kỳ độc, chứng minh đối với bản giáo sẽ vĩnh viễn trung thành. Chất độc này đến mười lăm hàng tháng đều sẽ phát tác, nếu không được uống thuốc khắc chế tạm thời thì lục phủ ngũ tạng sẽ lập tức thối rữa, kế đó chính là tử vong."

Trộm liếc thấy mặt nam nhân càng ngày càng đen, Thiên Phong còn cố tình đi đến gần, đem viên thuốc kia quơ quơ trước mắt hắn. "Hơn nữa thuốc giải này sản xuất số lượng có hạn, mỗi người mỗi tháng chỉ được một viên duy nhất. Nếu ai lỡ tay đánh mất..., kết cục của kẻ nọ ra sao chắc Tướng quân cũng hiểu."

"Ngươi...!"

Đã minh bạch ý đồ của đối phương, Bạch Hổ lại muốn mở miệng văng tục, chỉ là không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đúng lúc này trong người hắn đột nhiên truyền đến từng trận độn đau, khiến hắn chỉ có thể hộc ra một tiếng duy nhất.

"À, nói mới nhớ, hình như hôm nay chính là ngày mười lăm thì phải? Đại tướng quân... chắc cũng cảm nhận được độc dược phát tác rồi đúng không?" Thiếu niên nhìn nam nhân chịu khổ tỏ vẻ đau lòng, nhưng rất nhanh đã thay thế bằng một nụ cười tươi. "Bất quá ngài không cần lo lắng, tiểu nhân hôm nay chính là đến giúp ngài. Còn lại một viên – phần giải dược tháng sau của tướng quân, ta cũng đã thuận tiện lấy giúp." Thiên Phong vỗ vỗ vạt áo trước ngực, vẻ như đã đem viên thuốc kia cất kỹ. "Chỉ sợ đường đi xóc nảy dễ rơi, nên tốt nhất vẫn là để tiểu nhân giữ hộ ngài đi. Sau khi đến Khương quốc cam đoan sẽ lập tức giao lại."

"Ngươi... Đúng là tên tiểu nhân bỉ ổi!" Nam nhân cố nén xuống đau đớn, không thể không chửi người.

"Đúng đúng, ta chính là tiểu nhân." Thiên Phong bị mắng cũng không tức giận, nhún nhún vai vẻ mặt không có cách nào. "Chỉ là tướng quân ngài thực sự muốn chết dưới tay của một tiểu nhân như ta sao?"

"Ngươi...!" Bạch Hổ nghe được lời này quả nhiên cứng họng. Đúng vậy, thù sâu chưa báo, nghiệp lớn chưa thành, hắn không thể cứ như vậy mà chết ở đây, lại còn là dưới tay tên tiểu nhân khốn kiếp. Hắn không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!

"Được! Ta chấp nhận điều kiện của ngươi!" Gần như nghiến răng mà rặn ra những từ này, Bạch Hổ suy tính chỉ cần sau khi lấy được giải dược, hắn sẽ lập tức khiến tên nhóc kia phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới.

Trương Lâm đứng một bên không khỏi bội phục tài năng diễn xuất của Thánh tử, còn đâu nữa hình ảnh thiên tiên thánh thiện, đứng trước mặt hắn chính là một phúc hắc tiểu ác ma a.

"Tốt lắm, Đại tướng quân quả nhiên sáng suốt cơ trí hơn người. Tiểu nhân lập tức chuẩn bị ngựa, hộ tống Tướng quân rời khỏi đây." Thiên Phong chỉ đợi những lời này, lập tức ra vẻ cung kính nói, trong lòng lại không nén nổi cười trộm.

Cũng không thể trách cậu phải dùng đến hạ sách làm một kẻ tiểu nhân đi uy hiếp người ta, chỉ là thông qua lời Trương Lâm tư vấn (Trương Lâm ngươi thực sự phản rồi), cậu biết rõ đối phó với loại người như tên Hổ điên này tuyệt đối không thể ở trước mặt hắn yếu đuối cầu xin, mà chỉ có thể mạnh mẽ uy hiếp.

Hơn nữa, sinh ra đã được tất cả mọi người yêu thương cưng sủng, Thiên Phong chính là lần đầu tiên hiếm lạ gặp phải một kẻ căm ghét mình đến thế. Cậu trái ngược không hề khó chịu, chỉ cảm thấy hảo kỳ, thật sự tò mò muốn nhìn xem càng nhiều biểu lộ trên khuôn mặt nam nhân mỗi khi đối diện với cậu, muốn trêu chọc trêu chọc hắn. Nhìn hắn rõ ràng chỉ muốn xông lên đem cậu bóp chết, lại phải đen mặt nhẫn nhịn, Thiên Phong không cần hắn bóp cũng cảm thấy thú vị chết, chỉ muốn ôm bụng cười lăn lăn lăn lăn.

Bất quá giờ cũng không phải lúc để cười, giao dịch xong Thiên Phong đương nhiên giữ lời tiến đến cho hắn uống thuốc (thực ra dù Bạch Hổ không chịu đồng ý thì Thiên Phong vẫn là cho hắn uống thuốc), có điều thuốc lăn vào cổ họng không chỉ có một viên.

"Ngươi lại cho ta uống cái gì?!" Tên khốn chết tiệt này! Lại tranh thủ lúc hắn không để ý.

"Không có gì, chỉ là kèm thêm một chút thuốc bổ, đêm nay chúng ta sẽ lập tức khởi hành, ta lo vết thương trên người Tướng quân sẽ không chịu được." Thiên Phong nâng tay vỗ vỗ lên cái đầu hổ đang đối cậu nhe nanh gầm ghè, nở một nụ cười vô tội.

"Hừ!" Quả nhiên cảm giác thân thể mình khoan khoái không ít, nhưng Bạch Hổ tính đề phòng vẫn không chút nào giảm đi, cũng không thấy có gì đáng cảm kích. Với thể lực của hắn, dù trên người mang thương suốt đêm bôn chạy cũng không có vấn đề gì, tên tiểu tử kia bất quá chỉ làm việc thừa mà thôi.

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ta đi chuẩn bị ngựa, đợi các ngươi ở cổng phía Tây." Thiên Phong để lại Trương Lâm giúp Xa Viêm cởi bỏ xiềng xích (Trương Lâm ngươi quả thực là nghe lệnh Phong nhi mà đến sao?), bản thân thoắt cái đã chạy ra ngoài. (Không hổ là người đã có kinh nghiệm bỏ nhà ra đi, lo liệu mọi việc thật lưu loát...)

***

Nửa đêm, cửa Tây của Ám Nguyệt cung may mắn vẫn chưa thấy ai về canh gác, Thiên Phong dắt theo ba con ngựa, len lén đi ra khỏi cổng, nhìn quanh xác định nơi đây quả thực không có bóng người mới vỗ ngực thở phào, cũng chợt nhớ tới cái gì mà rút từ trong ngực ra một bức thư.

Nhìn dòng chữ bên ngoài viết rõ 'gửi Lôi đại ca', Thiên Phong trong đầu lại hiện lên ánh mắt lo lắng của nam nhân khi ấy. Lần trước cậu đúng là sơ sót, đột nhiên biến mất hại vị nghĩa huynh trọng tình trọng nghĩa kia khổ sở đến vậy, lần này tuyệt đối không thể quên để lại cho hắn vài lời.

Gọi xuống Tuyết, nhờ nó mang bức thư này đưa đến chỗ hắn, trong thư nói rõ mọi việc cho Lôi Kình nghe, rằng cậu vẫn khoẻ mạnh, rằng cậu với Âu Dương Tà vốn là quan hệ sư đồ, hiện tại cậu đã rời khỏi Ám Nguyệt giáo, tiếp tục ngao du, đi đến đâu còn chưa biết được, bất quá vẫn khuyên nam nhân không cần lo lắng, võ công của cậu đã tăng cao, căn bản không sợ ai có thể bắt nạt được nghĩa đệ của Tân võ lâm Minh chủ.

Khi cánh chim điêu vừa vụt bay đi thì cũng là lúc thân ảnh của Bạch Hổ cùng Trương Lâm xuất hiện. Nam nhân một đầu tóc đỏ đã hoá thành màu đen (Bạch: vik đến chỗ này tự dưng cảm thấy anh Hổ thật giống mí thèng du côn cắc ké nhuộm tóc đỏ choé xong rùi vì mún có 'ghẹ' nên cải tà quy chính nhuộm lại về màu đen zị; Hổ: Con mẹ nó ngươi nói ai là du côn?; Bạch: ...Quả nhiên là du côn), đôi mắt cũng biến thành đen. Cùng lúc Bạch Hổ nhìn Thiên Phong cũng có chút giật mình, trong đầu nghĩ không ngờ tên tiểu tử kia lại có thể bình yên dắt Hắc Phong ra khỏi chuồng ngựa, bất quá cũng không chút nào có thể cải biến ấn tượng xấu đã in sâu từ lúc ban đầu.

Không để thiếu niên có cơ hội hỏi chuyện, Bạch Hồ liền hầm hầm dậm bước đi tới, trực tiếp bỏ qua cậu mà xoay người thượng mã, động tác nhanh gọn dứt khoát không có vẻ gì là của người đang mang thương.

Nam nhân mắt lạnh liếc Thiên Phong một cái, cũng mặc cậu có theo kịp hay không liền giục ngựa phóng đi, để lại cho thiếu niên chỉ là một màn khói bụi mù.

Trương Lâm xấu hổ hướng Thánh tử cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, rồi cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo chủ tử.

Chứng kiến cảnh ấy, Thiên Phong chỉ cảm thấy buồn cười mà lắc lắc đầu, ánh mắt lại vô thức liếc về phía ngôi thành lớn phía sau, không hiểu sao lại có một chút lưu luyến. Đột nhiên nghĩ tới chín năm trước, khi bất đắc dĩ phải rời xa cậu, nam nhân phải chăng cũng đã từng mang tâm trạng này?

Dẫu biết rằng đột ngột bỏ đi sẽ là không phải đối với sư phụ, thế nhưng, cậu thật sự không muốn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà cưới một ai đó, điều ấy không tốt với chính mình, cũng là không công bằng đối với cả người kia.

Hôn nhân là kết quả tình yêu đến từ hai phía, đó là triết lý cậu vẫn luôn tin tưởng. (Bạch: Kỳ thực ngươi chỉ là vẫn còn ham chơi, không muốn bị hôn nhân xiềng xích đúng không a Phong nhi?)

Sư phụ, thực xin lỗi, đợi Phong nhi có thể rõ ràng hiểu được, sẽ lập tức quay trở về cho Người một đáp án rõ ràng.

Nghĩ rồi, nhãn đồng mê mang kia liền trở nên kiên định, khiển mã quay đầu, giục ngựa đuổi theo hai thân ảnh vừa mới đi trước, nháy mắt cũng biến mất trong đêm tối.

.

...~•◘oOo◘•~...

Đệ Nhị Quyển Hoàn

...

.....................................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro