Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lục Tư Bạch, anh là đồ ngốc.”

Sau khi lão Lưu cho Cẩu Đản ăn, chú vẹt này mới ngậm cái miệng nhọn lại, không hỏi thăm giáo sư Lục nữa, nó nhìn người nằm trên giường, liếc mắt một cái, giương đôi cánh màu xanh lá cây, chậm rãi phun ra hai chữ "Ngu ngốc".

Về phần câu danh ngôn danh ngôn này làm sao có được, Dư Tự Ngôn cũng quên rồi. Lúc mới mua Cẩu Đản về, nó đã nói những câu đơn giản như "Xin chào", nhưng trải qua thời gian dài do Dư Tự Ngôn dạy dỗ, dù vui hay buồn, không có việc gì cũng mắng chửi Lục Tư Bạch để biểu đạt tình cảm, đột nhiên có một ngày, Cẩu Đản cũng nói theo, "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc”

Ba Dư vui vẻ, trực tiếp cho nó uống sữa dâu tây đắt tiền, từ đó về sau không thể quay đầu, Cẩu Đản chỉ cần đói bụng, khát, mệt mỏi, chỉ cần một câu "Lục Tư Bạch anh là đồ ngu ngốc" là có thể giải quyết.

Dẫn đến con vẹt Amazon nằm trong top 3 chỉ số thông minh này, chỉ có thể nói một câu này, hoặc là hai chữ tinh túy nhất trong những lời này. Tối hôm qua nó có thể chửi bới liên tục cả đêm, chắc là bởi vì bị khủng hoảng do đột nhiên thay đổi hoàn cảnh hơn nữa còn đói bụng.

Dư Tự Ngôn ở trên giường trở mình, giường lớn hai mét, đại minh tinh cứ như vậy cuộn mình ở một góc giường, Cẩu Đản chớp chớp tròng mắt màu quýt, lần thứ hai hô một tiếng "Ngu ngốc", thấy đối phương không có phản ứng, chính mình cũng liền khép hờ mắt, miệng nửa há, ngủ một giấc chết không nhắm mắt.

“ Thả tôi ra! "Dư Tự Ngôn khàn cả giọng hô:"Mấy người muốn gì? Thả tôi ra!”
“Đừng la nữa, lát nữa làm ồn đến hàng xóm. "Giọng của mợ từ ngoài cửa truyền vào.

Không phải người đòi nợ là tốt rồi, Dư Tự Ngôn thở phào nhẹ nhõm, khi cậu tỉnh lại phát hiện mình bị trói ở bên giường, phản ứng đầu tiên của cậu là người đòi nợ đuổi tới nhà cậu cách xa ngàn dặm.

Trong nhà Dư Tự Ngôn làm kinh doanh, từ khi cậu biết nhận thức, mỗi ngày làm bạn với cậu là tài xế cùng bảo mẫu, lúc đầu cậu cho rằng hai người này chính là ba mẹ mình. Đợi lớn hơn một chút, cậu biết ba mình là người đàn ông mà thường xuyên nửa đêm mang theo mùi rượu về nhà, mà mẹ còn bận rộn hơn ba, cả tuần chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng vội vàng thoáng qua.

Cho nên, dưới sự làm bạn của tài xế và bảo mẫu, cậu biết mẹ mình trước kia là tiểu tam của ba, bây giờ là vợ mới của ba, mẹ có thể ở trong câu lạc bộ chơi bài mấy ngày mấy đêm, sau đó ăn mặc trang điểm xinh đẹp xuất hiện trước mặt ba, ngay cả cậu học lớp mấy cũng không biết, khen cậu thông minh như thần đồng.

Ba Dư vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của vợ mới xinh như hoa, con trai thông minh, hài hòa ôn nhu, cho đến khi bọn cho vay nặng lãi đuổi theo cửa nhà, mới từ trong mộng bừng tỉnh.

Dư Tự Ngôn ấn tượng sâu sắc nhất một lần là, hiếm khi một nhà ba người gặp mặt, ở trước bàn ăn cãi vã, đó là lần cuối cùng  bọn họ cùng nhau ăn cơm, lên trung học đối với cậu rất nhiều thứ không còn là mơ hồ khái niệm, ví dụ như cậu biết tiểu tam là ý gì, cậu cũng biết đánh bạc là ý gì.

"Lúc trước tôi bị mù, gả cho loại nghèo nàn như anh, nếu anh cho tôi nhiều tiền hơn, tôi có cần phải đi vay nặng lãi không?"

Sau khi lên trung học nội trú, số lần Dư Tự Ngôn về nhà càng ngày càng ít, ít đến mức cậu thậm chí không biết dì bảo mẫu chăm cậu từ nhỏ đưa cậu đến lớn cũng không còn ở đây nữa. Chỉ phát hiện trên bàn ăn chỉ có hai món ăn, dĩ nhiên so với thức ăn ở căn tin trường còn khó ăn hơn, nhưng cậu cái gì cũng không nói, yên lặng đem cơm ăn xong, chỉ là không ngăn cản được cha mẹ bởi vì đồ ăn quá khó ăn làm bắt đầu cãi vã.

Dư ba ba ném chén cơm, mắng: "Ông đây thất bại, cô luôn miệng nói yêu ông đây, không phải là nhìn trúng tiền của ông đây sao?”

Dư Tự Ngôn nghe xong câu này liền đeo tai nghe lên, ở trong tiếng nhạc xen lẫn tiếng kim loại va chạm, cậu cảm thấy cho dù mẹ cậu không có ở đây cũng không sao cả, còn không bằng bảo mẫu ở đây, ít nhất nấu đồ ăn ngon một chút, cậu nghĩ như vậy, bỗng nhiên ngủ thiếp đi.

“Bất động sản Dư thị, trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho tôi!!!”

“Trả tiền! Trả tiền!!!”

“Mỏ than Dư thị, coi mạng người như cỏ rác!!!”

  ……

Tiếng động đó giống như những âm thanh ngắt quãng trong giấc ngủ, giống như những âm thanh chói tai từ tai nghe, Dư Tự Ngôn đột nhiên mở mắt, nhìn qua cửa sổ, cậu nhìn thấy trong sân đứng đầy người, cha bị vây ở chính giữa, cúi đầu khom lưng -- đó là bộ dáng cậu chưa từng thấy qua.

Thiếu niên nằm ở trên giường  tựa hồ ý thức được cái gì, bật ngồi dậy bước nhanh tiến lên mở cửa, cửa khóa trái từ bên ngoài .

Đây là lần đầu tiên cậu bị nhốt ở trong phòng, đây là muốn bảo vệ cậu, lần này cậu đã mất đi ba.

Cậu không nhớ những người đó tản đi lúc nào, chỉ nhớ rõ đêm đó ánh trăng đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cậu như một tượng đá, tựa vào cửa sổ, nhìn sân một mảnh hỗn độn, chờ ba tới mở cửa.

Nhưng mà, người mở cửa chính là tài xế, tài xế cùng cậu lớn lên, tài xế đỏ bừng mắt nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy thương hại.

"Trong nhà xảy ra chuyện lớn, chú trước đưa cháu đi nhà cậu của cháu, đừng nhắc đến tên ba cháu cho ai biết, nhớ kỹ chưa?"

Dư Tự Ngôn khiếp sợ hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì?

“Lớn lên cậu sẽ biết." Tài xế nhìn cậu một cái, cầm hành lý của cậu, giống như mỗi lần đón cậu từ trường học trở về, chỉ là lần này không tự mình lái xe, bọn họ đi ra ga tàu.

Trên chiếc tàu màu xanh lá cây đó, tài xế lại dặn dò: "Không được nói chuyện của cha mẹ cháu với bất cứ ai, đến nhà cậu, học cách nhìn mặt người khác, ba cháu... Mấy ngày hôm trước chú đã giúp cháu làm xong thủ tục chuyển trường, đến lúc đó cháu trực tiếp lên cấp ba, nếu thi đại học không tốt, thì học lại, tiền, cháu không cần lo lắng, ngay cả học phí đại học, cũng đã chuẩn bị xong. Hiểu chưa?"

Dư Tự Ngôn nghe hiểu lời chú lái xe, trực tiếp lên cấp ba, là sợ có người điều tra ra biết tuổi của cậu, tìm được cậu trong đám học sinh cấp hai sao?

Cậu đè nén tất cả cảm xúc của mình, ví dụ như muốn quay trở lại về nhà, ví dụ như truy hỏi chú tài xế rằng trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ví dụ như, hỏi lại lần nữa xem ba đã đi đâu rồi?

Nhưng mà, ngay tại trên chiếc tàu màu xanh lá cây này, tựa hồ trong nháy mắt cậu đã trưởng thành.

Cậu còn rất trẻ, ít nhất nhìn còn trẻ, dáng dấp có chút giống mẹ, thân hình cao lớn, đẹp trai như ánh mặt trời.

Mợ cũng có chút bình thường, nhìn thấy Dư Tự Ngôn câu nói đầu tiên chính là: "Ơ, đứa nhỏ này nhìn giống chị của anh ghê!"

Đây là câu nói mà Dư Tự Ngôn ghét nhất, nhưng nó gần như trở thành câu mở đầu khi người quen nhìn thấy cậu.

Khi đó, mợ còn chưa có con của mình, đối với Dư Tự Ngôn coi như bình thường không nóng không lạnh,  đến khi cậu bị bà khóa ở trong phòng.

Mợ như là tìm được niềm vui của cuộc sống, mỗi ngày cách cửa nói với Dư Tự Ngôn hai câu, có đôi khi là trấn an, có đôi khi khai thông, có đôi khi là chửi rủa, điều này quyết định bởi ngày hôm đó cậu đối xử với bà như thế nào.

Dư Tự Ngôn nhìn tay chân bị trói, lần nữa xác nhận mợ có phải hay không bị uy hiếp: "Mợ, có chuyện gì sao?”

Mợ thân hình không cao, nhưng âm lượng của cô rất cao: "Tiểu Ngôn, con đừng trách cậu con, cậu là vì tốt cho con, tật xấu này có thể trị được mà!"

Dư Tự Ngôn: "?? Con có vấn đề gì?”

Mợ tới gần cửa, đè giọng nói: "Con thích đàn ông.”

Dư Tự Ngôn: "......"

Cậu và Lục Tư Bạch ở chung một chỗ không quá một tháng lẻ ba ngày, bình thường biểu hiện cũng chỉ là tình huynh đệ, cho dù là bọn họ ngồi cùng nhau cũng nhìn không ra bọn họ có cái gì khác thường, nhưng mà cả nhà cậu của cậu cư nhiên con mẹ nó biết hết.

Dư Tự Ngôn nhìn chữ “W” có chút sưng đỏ trên cánh tay. Tầm mắt thoáng cái trở nên mơ hồ. Trong lúc hoảng hốt, ký ức thác loạn lại rõ ràng lần nữa tuôn ra.

"Anh đẹp trai, đủ mười tám rồi sao?" ông chú có cánh tay hoa trong tiệm hỏi một cách không thiện cảm khi nhìn thấy hai người họ mặc đồng phục học sinh.

“Đúng rồi."  Dư Tư Ngôn không cười, ngụy trang thành bộ dạng không dễ chọc: "Anh ấy mười tám, tôi mười chín.”

Lục Tư Bạch nhịn cười đến đau quai hàm, thấy được dáng vẻ không dễ chọc của bạn trai nhỏ, cũng không đành lòng vạch trần.

Hai người ở trong tiệm dạo qua vài vòng, cũng không có tìm được hình mình yêu thích, ông chú cánh tay hoa bận rộn với việc đang làm, ánh mắt nhìn hai người xoay vài vòng, hỏi: "Tình nhân?"

“Đúng vậy!" Lục Tư Bạch trả lời nhanh  như tốc độ trả lời câu hỏi của thầy giáo, thoải mái thừa nhận. Ngược lại Dư Tự Ngôn có vẻ có chút xấu hổ.

Ông chú Hoa Tí cũng không bất ngờ, mặt không chút thay đổi nói: "Vậy hai đứa tìm một cái hình, chữ cái gì đó, có ý nghĩa đặc biệt đối với mình  không được sao?"

“Đầu tiên nghĩ kỹ vị trí xăm, sau đó tìm hình, như vậy tôi mới có thể thiết kế kích cỡ.”

Nghe vậy Dư Tự Ngôn nghiêng người thì thầm với Lục Tư Bạch: " ‘W.’ là chữ cái đầu tiên trong tên tiếng Anh của anh, đây là dấu chấm hết, em hy vọng anh chính là điểm cuối của em.”

Lục Tư Bạch nghe cậu nói, mặt và hốc mắt đều ửng đỏ, không đợi hắn trả lời, cậu lại thần bí đến gần: "Anh có biết vì sao là tay phải không?"

Lục Tư Bạch lắc đầu, chỉ nghe đối phương nói nhỏ hơn một câu: "Sau này khi nào mà em làm đều sẽ nghĩ đến anh..."

Những lời này đối với Lục Tư Bạch không khác gì một quả bom nguyên tử phát nổ vào thời điểm đó, mặt của hắn lập tức đỏ như mông khỉ. Dư Tự Ngôn rất hưởng thụ phản ứng này của bạn trai.

Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cậu, chính là nhìn Lục Học Bá bị cậu chọc đến đỏ mặt tía tai, mỗi khi như vậy, cậu đều không nghĩ ra mạch não của Lục Học Bá, đối với ai hắn cũng thẳng thắn nói ra quan hệ của bọn họ, mỗi lần nói đùa hắn đều sẽ đỏ mặt nửa ngày, đến bây giờ nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở cái hôn miệng nhỏ nhắn.

Đương nhiên, chuyện khác người nhất Lục Học Bá vì cậu mà làm, là cởi quần trước mặt người ngoài, bởi vì Dư Tự Ngôn thối không biết xấu hổ nói: "Em muốn nhìn thấy anh xăm ở đùi.”

Cuối cùng Dư Tự Ngôn ở trên cánh tay phải xăm một chữ "W." màu đen, đùi trái Lục Tư Bạch xăm một cái chai, trông giống như ba ký tự nghệ thuật "YSY" bị đổ từ một chai Coca.

Từ phạm vi sưng đỏ này mà nói, khả năng bắp đùi của Lục Tư bị nhiễm trùng là rất lớn, hai tay Dư Tự Ngôn bị trói ngược ở đầu giường, hai chân cũng bị trói, cậu lại gọi: "Mợ?”

"Tiểu Ngôn, cậu con nói, tháng này điện thoại di động cũng không thể cho con chạm vào, con nghe lời, qua tháng này, nói không chừng bệnh này của con sẽ khỏi a!"

"Ai mẹ nó nói tôi bị bệnh, cái gì gọi là bị bệnh, tôi muốn gọi điện thoại, mấy người đây gọi là giam cầm có biết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro