Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Dư Tự Ngôn 1m83 mà nói, cũng được coi là dáng người cao ở giới giải trí, còn chưa bao giờ chịu qua sự nhục nhã như này, cậu thầm nghĩ phải phản kích lại như thế nào.

“Đây chính là Dư Tự Ngôn sao, con trai quốc dân, đàn anh sao anh không giới thiệu với em." Nam Yên vươn tay phải ôn nhu hờn dỗi, "Xin chào, xin chào.”

Dư Tự Ngôn nhìn cô một cái, tay đặt ở trong túi quần không có ý định muốn cùng cô bắt tay, Nam Yên nhìn tay phải giữa không trung, tự nhiên vuốt tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng.

Cô gái này không phải mỹ nữ có tính công kích, nhìn có chút thuần khiết, đặc biệt là mái tóc dài thẳng đen dày kia, hoàn mỹ như là có một bộ lọc, cô gái như vậy, người bình thường sẽ không nhẫn tâm từ chối.

Nhưng Dư Tự Ngôn biết cậu không phải người bình thường, cậu đối với phụ nữ trời sinh không có hảo cảm, không phản ứng chính là thái độ bình thường của cậu.

Cậu nhìn Lục Tư Bạch dùng cằm chỉ Nam Yên, hỏi: "Bạn gái?!"

Lục Tư Bạch nhanh chóng  trả lời: "Phải!"

Sau đó như muốn chứng minh điều gì, cầm cổ tay Nam Yên, "Tình cảm của chúng tôi rất tốt!"

Dư Tự Ngôn: "Ồ, vậy chúc mừng anh, có thể cùng anh có tình cảm tốt cũng không dễ dàng gì, kết hôn có thể mời tôi đi làm phù rể, tôi có việc đi trước."

"Cũng được." Lục Tư Bạch chờ  sau khi cậu xoay người đi mới phun ra ba chữ.

Lâm Cẩm Chi nhìn sắc mặt Dư Tự Ngôn, cũng không đòi đi tìm bạn gái cũ tặng hoa nữa, đi theo bước chân vội vàng của cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Bạn trai cũ?"

Dư Tự Ngôn ngẩn ra, "Đm, rõ ràng như vậy sao?"

"Nói nhảm, không biết tôi bắt đầu lăn lộn tình trường năm mấy tuổi à?" Lâm Cẩm Chi kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Lâu như vậy rồi, nhưng tiêu chuẩn vẫn còn thấp như vậy?" Dư Tự Ngôn trào phúng nói.

Lâm Cẩm Chi cũng không tức giận, cười ha hả khoác vai cậu, "Cái rắm, tín ngưỡng nhân sinh của ông đây chính là tìm kiếm tình yêu đích thực."

"Vậy tôi thấy vẫn hơi quá sức, anh chuyển tiền cho tôi trước, lý tưởng của anh đã thực hiện được một nửa, một nửa còn lại tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."

"Được rồi, đừng nói nữa, đi uống chút gì không?!"

"Anh cảm thấy tôi còn có thể đi uống một chút sao?" Dư Tự Ngôn chỉ vào mặt mình hỏi: "Đại Hoàng mở cửa đi trước đây ngày mai còn có lịch trình.”

Lâm Cẩm Chi chưa kịp nghĩ ra lý do chính đáng nào, Dư Tự Ngôn đã ngồi vào xe, cũng không quay đầu lại phất phất tay.

“Tiểu Yên, anh giúp em gọi xe về." Lúc Dư Tự Ngôn rời đi , Lục Tư Bạch tựa như bị điện giật đẩy tay cô ra," Vừa rồi, thật ngại quá."

Nam Yên giờ mới hiểu được cảm xúc dao động khác thường của Lục Tư Bạch đến từ đâu, người nọ vừa rời đi, hắn lại biến trở về vị giáo sư Lục xa cách lễ phép kia.

Cô cắn răng hiểu chuyện "Ừ" một tiếng, "Không cần, tự mình em có thể về."

Lục Tư Bạch không nói nhiều, khẽ gật đầu với Nam Yên, hiện tại không cần ai nói, hắn cũng có thể cảm nhận được khí huyết dâng trào và tiếng tim đập của mình.

Nam Yên nhìn bóng lưng hắn rời đi, một trận chua xót dâng lên, cô vì hắn có thể trả giá tất cả, nhưng hắn thì sao! Ngay cả cảm xúc của người bình thường nên có cũng đều keo kiệt không muốn cho cô, thì ra không phải là hắn không có, mà chỉ là người kia chưa xuất hiện.

Nửa giờ sau, Dư Tự Ngôn dừng xe Lamborghini, liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, chiếc xe màu đen kia còn chưa trở lại, cậu nhẹ nhàng vuốt ve tay lái tơ tằm, sau dán đó mặt lên, "Không ai ở cùng mày, tự mình ngoan ngoãn ha."

Chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng này là tài sản duy nhất của cậu, từng chịu rất nhiều hỉ nộ ái ố của cậu, bình thường Tuyết Lê không cho phép cậu lái ra ngoài, cho nên khi cậu lần đầu tiên ở ga ra này nhìn thấy nó dừng cùng một chỗ với chiếc  Mercedes - Benz bên cạnh, Dư Tự Ngôn sinh ra ảo giác hai xe này nương tựa lẫn nhau.

Dư đại minh tinh ba bước thành một đi vào thang máy, đang chuẩn bị ấn tầng trệt thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, khuôn mặt góc cạnh cho dù đeo khẩu trang cũng không che được nét  anh tuấn cường tráng của hắn, đối phương lại không gợn sóng nhìn về phía trước, trực tiếp coi cậu như trong suốt.

"???" Dư Tự Ngôn đẩy kính râm lên chất vấn:"Anh theo dõi tôi?"

Lục Tư Bạch mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào màn hình bên cạnh cửa thang máy - - lầu hai.

Dư Tự Ngôn: "Anh có mục đích gì?Được rồi, tôi thừa nhận mị lực của tôi rất lớn, nhưng chuyện này là không đúng."

Lục Tư Bạch sắc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào màn hình bên cạnh cửa thang máy - tầng 12.

"..." Dư Tự Ngôn:" Đi theo tôi làm gì? Còn đeo khẩu trang giống như biến thái!"

Mẹ nó, là cố ý cố ý, hít sâu hít sâu!

Tầng26

Dư Tự Ngôn: "Tôi nói anh bị câm điếc à, đi theo ông đây làm gì?"

Tầng 35

Dư Tự Ngôn: "Mẹ kiếp, tôi nói cho anh biết, chuyện tình của hai ta đã qua rồi, đừng nghĩ lấy nó ra cọ nhiệt độ của tôi."

Tầng 46

Đinh!!!

"Anh anh anh, tôi cảnh cáo, bước thêm một bước..."

4601 lạch cạch một tiếng cửa tự động mở ra, "Hoan nghênh về nhà!"

Âm thanh điện tử cắt đứt lời cảnh cáo của Dư Tự Ngôn, Lục Tư Bạch mặt không chút thay đổi bước đôi chân dài đi vào.

Dư Tự Ngôn: "......"

Dư Đại Minh Tinh trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ không nhúc nhích, hiện trường tự hủy trước mặt bạn trai cũ khiến cậu muốn chết quách đi cho rồi.

Khi cửa đóng lại, Lục Tư Bạch cuối cùng cũng lên tiếng: "Hình xăm đẹp lắm."

Dư Tự Ngôn đang bị sét đánh còn chưa kịp tỉnh, cửa phòng 4601 đã đóng lại, cậu liếc nhìn chữ "W." màu đen trên cánh tay nhỏ, rít gào: "Mẹ nó tôi đã hẹn đi xóa rồi, chẳng qua sợ đau nên mới không đi có được không!!"

Người bên trong  tựa vào cửa, gỡ khẩu trang xuống, nhịn cười đến đau bụng, xem ra mấy năm nay, người này cũng chỉ lớn lên có một chút.

"Giáo sư Lục, đây là kiểm tra đo lường của ngài hiện tại nhịp tim của ngài khá nhanh, theo như tôi lý giải, đây là vui vẻ, còn có xin được phép nhắc nhở, ngài đã tắt kết nối Bluetooth của tôi ba lần, mỗi lần đều là bởi vì chàng trai tên Dư Tự Ngôn, nếu tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến số liệu không chính xác."

Lục Tư Bạch: "Cảm ơn, mày có thể câm miệng không? "

Tiểu Tâm: "Được, chỉ cần ngài nói với tôi xin hãy câm miệng, tôi sẽ giữ im lặng từ mười đến hai mươi phút, khi ngài cần tôi chỉ cần gọi tiểu tâm là được."

Tiểu Tâm: "Hoặc là tôi có thể giúp ngài xâm nhập hệ thống nội bộ của Dư Tự Ngôn tiên sinh, còn có thể lưu trữ số điện thoại di động của cậu, trang web hay dùng cùng với thói quen sinh hoạt, dựa trên chỉ số nhịp tim của loài người, trái tim của ngài 95% là vừa gặp đã yêu."

Lục Tư Bạch: "... Xin câm miệng!"

Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Chỉ là vừa gặp đã yêu sao?

Gió chiều đầu thu đang dần lắng xuống, trong hơi nóng trộn lẫn chút mát mẻ, học sinh lớp 12 vừa tan học tiết tự học, vốn hắn không cần ở lại muộn như vậy, nhưng vì để cho mình giống bình thường hơn một chút, hắn cũng muốn giống như những bạn học khác muốn tham gia thi đại học, cho dù đã sớm nắm giữ hết kiến thức nhưng cũng sẽ ôn tập lại theo ý giáo viên.

Bằng cách này, hắn không cần phải về nhà quá sớm để tận hưởng sự cô đơn, cha mẹ bay khắp nơi trên toàn thế giới, bởi vì chênh lệch múi giờ mà bỏ lỡ sinh nhật của hắn, bạn học trong lớp bởi vì hắn quá mức ưu tú mà xa cách hắn.

Thời niên thiếu Lục Tư Bạch luôn muốn mình không cô đơn như vậy, nhưng hắn biết việc này so với thi Olympic toán học còn khó hơn, vì thế hắn cố gắng làm được ít nhất không để cho mình có vẻ cô độc như vậy.

Tuổi dậy thì bùng nổ hormone khiến thiếu niên trở nên nôn nóng, trong con hẻm tối tăm, Lục Tư Bạch lần nữa bị đẩy ngã, "Nhóc con, sau này  cách Từ Mẫn xa một chút!"

Gã to con cầm đầu một cước đạp ngã chiếc xe đạp ngã xuống đất, hung tợn chỉ chỉ Lục Tư Bạch, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn, nhìn là biết gã xem Young and Dangerous nhiều đến mức, bất kể ngoại hình ra sao, cả hành động lẫn lời thoại đều được bắt chước một cách hoàn hảo. Lục Tư Bạch tìm kiếm trong đầu, nhưng không có ấn tượng của Từ Mẫn, hỏi: "Từ Mẫn là ai?"

"Bớt con mẹ nó giả bộ, anh em của tao đã nhìn lén nhật ký của em ấy, lá gan rất lớn a! ngay cả người con gái của anh em tao mày cũng dám cướp?"

Do không kiểm soát được sức lực, Lục Tư Bạch bị bóp đến ho lên sặc sụa, "Ừm,... buông ra trước...tôi, người viết tên tôi vào nhật ký rất nhiều, tôi không biết anh đang nói ai... khụ khụ."

"Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, là loại hình mà bọn con gái thích, không biết phá hủy khuôn mặt này để xem còn có ai thích hắn, ha ha ha." năm sáu tên côn đồ cười vang.

Lục Tư Bạch cẩn thận quan sát, ngoại trừ người cầm đầu to hơn một chút, mấy người còn lại cơ bản không có sức lực gì, nhưng phần cạp quần phình ra của ba người trông giống như mang the thứ gì giống  gậy sắt.

Lấy một địch sáu đối với người đã tập Muay Thái từ tiểu học không có vấn đề, nhưng nếu đối phương có vũ khí, tỉ lệ thắng chính là 50 - 50, Lục Tư Bạch nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt sắc bén biểu đạt lựa chọn của hắn.

Đúng lúc này, một tiếng còi lớn làm gián đoạn động tác của mọi người, họ nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên bức tường thiếu sáng.

Thiếu niên đeo ba lô bằng một vai, ánh đèn nhu hòa từ sau lưng chiếu xuống, như là vượt qua một tầng kính lọc, cả người như phát ra ánh sáng.

Lục Tư Bạch bị người nọ hấp dẫn đến không dời mắt đi được, trong nháy mắt này, hắn thậm chí quên mất mình còn đang nằm trên mặt đất bị người ta đánh.

"Mấy người cùng nhau bắt nạt một học sinh trung học, có phải quá thất đức hay không?" người nọ uể oải nói với vẻ mặt ủ rũ miễn cưỡng lên tiếng.

Gã to con tức giận mắng: "Tiểu súc sinh ở đâu ra, mau cút đi, nếu không, mấy anh em của tao đánh cả mày đấy!"

Thiếu niên từ trên tường nhảy xuống, vừa đi về phía Lục Tư Bạch vừa cười đùa nói: "Ha ha, quên tự giới thiệu, nhớ kỹ nha, ông của mày tên là Dư Tự Ngôn."

"Đánh nó cho tao!" Tên to con hét to một tiếng.

Dư Tự Ngôn ném balo, túm lấy Lục Tư Bạch điên cuồng chạy về phía trước.

"Chạy nhanh lên, nếu bị đuổi kịp sẽ rất thảm." Dư Tự Ngôn đẹp trai không quá ba giây, trong lúc thở hồng hộc để lộ ra vẻ ngây ngô của thiếu niên.

"..." Lục Tư Bạch:"Ý là mình đánh không lại, thì lần sau không đừng tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân nữa, được không?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau không nhịn được bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên Lục Tư Bạch cười to phát ra từ nội tâm, thì ra hắn cũng sẽ cười được như thế này.

Đây cũng là lần đầu tiên Dư Tự Ngôn thoải mái cười to sau khi đi tới Giang Thành, cậu còn có thể cười ra tiếng.

  ……

Dư Tự Ngôn hướng Cẩu Đản huýt sáo một tiếng, Cẩu Đản thành thật liếc sen hốt phân của mình, mặt không chút thay đổi nói một câu: "Lục Tư Bạch là đồ ngốc."

“Mày nói rất đúng, chính là một tên ngu ngốc." Dư Tự Ngôn cười khổ nói:" Hiện tại tên ngốc đang ở bên cạnh chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro