5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Từ sau nụ hôn kia, Hạ Tri Noãn trốn Khúc Hướng Hàn đã hai ngày.

Vẫn cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tan tầm.

Chẳng qua Hạ Tri Noãn chỉ cần chạm mắt với Khúc Hướng Hàn liền đỏ mặt nhanh chóng tách ra, nói chuyện trao đổi với nhau càng ít đến đáng thương.

Về đến nhà cũng không giống thường ngày cả hai cùng làm ổ trên ghế sa lon đọc sách, ăn cơm xong liền quay trở về phòng của mình.

Khúc Hướng Hàn có chút nóng nảy, tuy rằng đây là phản ứng trong dự liệu, nhưng Hạ Tri Noãn trốn tránh hắn như thế, hắn làm sao theo đuổi đây.

Thỏa thuận chỉ được ký kết trong một tháng, lúc đó nên cho thời gian dài hơn một chút, hiện tại đã sắp qua ba tuần rồi.

Đối diện tiếp theo không có đầu mối, mẹ Hàn đột nhiên gọi điện thoại tới.

Nghe được Khúc Hướng Hàn kêu "Mẹ", Hạ Tri Noãn đương nhiên biết đối phương là ai, phản xạ có điều kiện mà thẳng người lên, mắt dõi theo Khúc Hướng Hàn, nét mặt lộ ra nghi vấn.

Thật là đáng yêu, Khúc Hướng Hàn lén lút liếc mắt nhìn dáng vẻ Hạ Tri Noãn ngồi nghiêm chỉnh một cái, cho đến khi bên đầu kia điện thoại kêu vài tiếng hắn mới lấy lại tinh thần.

Cúp điện thoại biểu tình Hạ Tri Noãn càng thêm nghiêm túc, dường như đang chờ hắn truyền đạt nhiệm vụ gì đó.

Lúc này lại không né tránh. Khúc Hướng Hàn bất đắc dĩ mỉm cười.

"Mẹ nói muốn chúng ta đi đón em trai Omega hàng xóm nhà tôi một chút, tên là Hà Nhược, đi du học ở nước ngoài, vừa trở về gần đây. Nhân tiện cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm."

Mẹ Hàn đầu bên kia điện thoại đương nhiên chỉ giao phó một mình Khúc Hướng Hàn đi đón, ăn cơm chung thì lại là thật.

Nhưng Khúc Hướng Hàn rất sợ Hạ Tri Noãn sẽ hiểu lầm, dù sao chuyện Hàn Nhược thích hắn có không ít người biết.

Hạ Tri Noãn nhanh chóng thay xong quần áo, vẫn là đồ tình nhân như cũ —— nói đến cũng kỳ lạ,thời điểm bình thường không cần đóng giả bạn trai, Khúc Hướng Hàn cũng thích mặc những quần áo tình nhân này.

Chắc là cảm thấy chất lượng tốt mặc thoải mái.

Lần này Khúc Hướng Hàn dường như có chút khẩn trương, không những yêu cầu cậu cùng mặc quần áo tình nhân với hắn, ngay cả tất cũng muốn mang thành màu cặp —— Ban đầu Khúc Hướng Hàn muốn mang tất đôi, nhưng tất của cậu quá nhỏ so với Khúc Hướng Hàn.

Đồng hồ đôi mới mua trên tay không lâu đương nhiên cũng phải đeo. Khúc Hướng Hàn cúi đầu cẩn thận đeo đồng hồ cho cậu, điều chỉnh độ rộng, tóc vừa vặn dừng lại trước mặt cậu, có thể ngửi thấy mùi dầu gội rất thoải mái.

Là hương cây cỏ rất nhạt.

Hạ Tri Noãn ngửi mùi hương này, thân thể dần dần thả lỏng. Khúc Hướng Hàn cảm nhận được cổ tay nắm không còn cứng ngắc như trước, ngẩng đầu, mũi dường như hơi chạm vào, Hạ Tri Noãn nhanh chóng lui lại, lúng túng dùng ngón tay chạm chóp mũi một cái.

Khúc Hướng Hàn nhanh chóng phản ứng ra Hạ Tri Noãn đang ngửi mùi dầu gội còn sót lại của hắn, khóe miệng nhếch lên, "Mùi dầu gội có dễ ngửi không?"

Một khắc kia Hạ Tri Noãn hận không thể đào một cái hố tự mình chui vào, nhưng vẫn theo trái tim đỏ tai gật gật đầu.

Đôi mắt Khúc Hướng Hàn cũng vui vẻ cong lên, học cậu gật đầu, "Mùi hương này giống với pheromone của tôi."

Nhìn thấy người trước mắt cúi đầu thấp hơn, Khúc Hướng Hàn vội vàng thu hồi tâm tư, sợ người này lại trốn mình giống như hai ngày trước, nắm lấy cổ tay cậu, "Vừa kịp thời gian, đi thôi."

Hạ Tri Noãn lên xe chậm một lúc lâu, màu đỏ trên má và tai gần như biến mất. Nhưng một hồi nhớ đến Khúc Hướng Hàn nói đó là hương vị pheromone của hắn, lại bắt đầu nóng lên.

Đường đến phi trường hơi xa, Khúc Hướng Hàn cứ như vậy quan sát Hạ Tri Noãn một hồi lâu, mới mở miệng nói những chuyện khác, dời lực chú ý của Hạ Tri Noãn đi.

Khúc Hướng Hàn giới thiệu đại khái về nhà họ Hàn cho Hạ Tri Noãn. Quan hệ nhà họ Hàn và nhà họ Khúc vẫn rất tốt, mỗi năm Hàn Nhược trở về, đều là Khúc Hướng Hàn tới đón cậu ta, sau đó hai người quay về nhà ăn chung một bữa cơm.

"Nhưng mà Hàn Nhược thật sự chỉ là một em trai Omega hàng xóm của tôi thôi." Khúc Hướng Hàn nhấn mạnh những lời này ba lần, mới nói tiếp, "Hàn Nhược thích tôi, cũng từng bày tỏ với tôi, nhưng tôi không thích cậu ta."

Hạ Tri Noãn bỗng dưng mở to hai mắt, quay đầu đúng lúc là gò má ưu việt của Khúc Hướng Hàn.

Ồ, sếp lớn đẹp trai như vậy, rất bình thường, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, sao lại muốn mình giả làm bạn trai anh ấy chứ? Chắc hẳn là vẫn không tìm được người mình thích đi.

Thấy Hạ Tri Noãn cúi đầu trầm tư, Khúc Hướng Hàn lặp lại lần hai "Tôi không thích cậu ấy, tôi từ chối cậu ta rất nhiều lần", lại thấy Hạ Tri Noãn ngẩng đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi biết, tôi sẽ giả làm bạn trai của anh."

Vẫn cảm giác Hạ Tri Noãn còn hiểu lầm cái gì đó, nhưng... ít nhất... sẽ không hiểu lầm hắn và Hàn Nhược có gì với nhau, Khúc Hướng Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Lại đột nhiên nghĩ đến, Hạ Tri Noãn sẽ ghen sao?

Quan sát vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ của cậu, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị tiếng kèn phía sau tiếng thúc giục.

"Đèn xanh rồi." Hạ Tri Noãn chớp chớp mắt chỉ về đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.

Khúc Hướng Hàn vội buông phanh ra nhấn ga, vẫn đem lời nói nuốt xuống.

Lúc Hàn Nhược mở cốp sau xe để hành lý, thấy ghế lái phụ có người ngồi thì hơi kinh ngạc, đành phải ngồi vào hàng ghế phía sau.

Bữa ăn thật ra rất thuận lợi, Khúc Hướng Hàn trước tiên giới thiệu Hạ Tri Noãn, tâm tư nhà họ Hàn muốn tác hợp Khúc Hướng Hàn và Hàn Nhược hiển nhiên cũng biến mất, ngược lại rất khách khí trò chuyện cùng Hạ Tri Noãn.

Khác với lần đầu tiên, lần này nhìn thấy nhiều trưởng bối như vậy Hạ Tri Noãn ngược lại rất thành thạo, nói cười như thường, ấn tượng của mẹ Khúc đối với Hạ Tri Noãn cũng tốt hơn một chút —— đứa nhỏ này tuy rằng dường như không có điểm nổi bật, nhưng trò chuyện rất là thoải mái, không có gì quá nịnh hót, thật sự, có chút đáng yêu.

Chỉ là ở sau khi ăn xong thừa dịp các trưởng bối đi ra ngoài tiêu cơm một chút, Khúc Hướng Hàn lại đi tính tiền, trong phòng chỉ còn Hạ Tri Noãn và Hàn Nhược, Hàn Nhược tiến lại gần thẳng thắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hạ Tri Noãn.

"Các anh thật sự là người yêu sao?"

Suốt đường đi và lúc ăn cơm Hàn Nhược quan sát hai người bọn họ, tuy nói là người yêu, nhưng luôn có cảm giác khách khí, thiếu chút gì đó.

Nhưng trên người Hạ Tri Noãn lại bao phủ pheromone của Khúc Hướng Hàn, như là... tín hiệu tìm bạn đời.

Hạ Tri Noãn cả kinh trong lòng, không tự chủ mở to hai mắt, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại xem vừa rồi bản thân làm không tốt ở chỗ nào, có phải xuất hiện lỗ hổng ở đâu hay không.

Ánh mắt trốn tránh nhanh chóng bị Hàn Nhược thu vào trong mắt, đang muốn tiếp tục truy hỏi, lại bị Khúc Hướng Hàn quay trở lại cắt đứt, "Đang nói cái gì thế?"

Khúc Hướng Hàn rất quen thuộc mà khoát người lên trên vai Hạ Tri Noãn, nhẹ nhàng một cái thuận lợi kéo người qua, ôm vào lòng.

Hàn Nhược biết từ nhỏ Khúc Hướng Hàn không thích cùng người khác tiếp xúc thạn mật, thấy là Khúc Hướng Hàn chủ động, tuy rằng vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng không tiện tiếp tục nói nữa.

"Đang cùng anh dâu nói chuyện đồng nghiệp trong công ty. Anh dâu đến đây, ăn mận đi."

Hàn Nhược cắm một miếng mận vỏ vàng được cắt thành miếng trong đĩa hoa quả, đưa cho Hạ Tri Noãn, Hạ Tri Noãn nhận lấy nói cảm ơn, nhai vài miếng nhíu nhíu mày nuốt xuống, chua quá.

"Làm sao vậy?" Khúc Hướng Hàn đưa tay giãn đôi mày nhíu lại của Hạ Tri Noãn, "Chua?"

Hạ Tri Noãn chua xót đến mức mặt sắp nhăn thành một đoàn, khúc Hướng Hàn vội vàng cắm một miếng dưa lưới, cắn thử một miếng nhỏ rồi đưa cho Hạ Tri Noãn, "Ngọt."

Hương vị ngọt ngào cuốn trôi vị chua của mận. Hạ Tri Noãn nhận lấy cái nĩa lại tự mình ăn một miếng, suy nghĩ một chút vẫn tự mình ăn dường như không tốt lắm, mặt khác cầm một cái nĩa cắm một miếng dưa hấu cho Hàn Nhược, "Ngọt, cậu thử xem."

Thế nhưng Hàn Nhược lại cảm thấy, sao dưa lưới còn chua hơn mận chứ.

6.

Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa Hạ Tri Noãn và Khúc Hướng Hàn lại được hòa hoãn.

Hạ Tri Noãn không trốn, nhưng Hạ Tri Noãn mơ hồ cảm thấy tâm tình của mình có chút thay đổi nào đó.

Lúc ăn cơm nhìn bàn tay Khúc Hướng Hàn cầm đũa lên, sẽ nhớ tới bàn tay ấm áp của Khúc Hướng Hàn khi nắm lấy hắn; ngẩng đầu nhìn đôi môi Khúc Hướng Hàn mím lại, sẽ nhớ tới xúc cảm dán lên hai đôi môi kia;

Và, khi Khúc Hướng Hàn tắm rửa xong trần trụi đi ra, tám khối cơ bụng săn chắc làm cho cậu nhớ tới cảm giác sờ lên đêm đó... Cũng không tệ lắm.

"Tri Noãn, sao lại chảy máu mũi rồi ?!"

Khúc Hướng Hàn đang muốn phô bày thân thể nhiều hơn lại càng hoảng sợ, bước lên phía trước để Hạ Tri Noãn cúi đầu, thân thể nghiêng về trước, há miệng hít thở, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy hai bên cánh mũi của cậu, ấn chặt ở phía trên.

Cũng may không nghiêm trọng, rất nhanh đã dừng lại.

"Có lẽ gần đây có chút nóng." Hạ Tri Noãn lúng túng che mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn không muốn nhìn thấy Khúc Hướng Hàn, "Anh, anh mặc quần áo vào đi, thời tiết lạnh, không nên bị nhiễm lạnh."

Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, cũng may Khúc Hướng Hàn dường như không nhìn thấu, mặc quần áo xuống lầu mua lê về —— hạ hỏa.

Chẳng qua là khi Hạ Tri Noãn mới cắn lên quả lê một miếng, lại thấy Khúc Hướng Hàn vén quần áo lên. "Này, Tri Noãn em nhìn xem, gần đây tôi có bụng nhỏ có phải hay không?"

Hạ Tri Noãn quay đầu đi rất nhanh, nhanh chóng nhai lê, nuốt xuống. "Anh, anh mặc quần áo đi!"

Khúc Hướng Hàn thấy phản ứng của Hạ Tri Noãn càng thêm xác nhận suy đoán của mình, vì thế kéo bàn tay trống không của Hạ Tri Noãn qua.

Cách một lớp vải mỏng mang theo bàn tay Hạ Tri Noãn, đặt trên cơ bụng mình, "Thật đấy, em sờ xem, tôi cảm thấy có bụng nhỏ rồi."

Hạ Tri Noãn giật mình xoay đầu lại, mặt đỏ đến lợi hại.

Sợ Hạ Tri Noãn lại chảy máu mũi, Khúc Hướng Hàn cố ý thả áo xuống.

Nhưng hắn kéo tay Hạ Tri Noãn cũng không dùng sức quá mạnh, chỉ là dẫn dắt, dần dần bản thân Hạ Tri Noãn ngược lại sờ sắp nghiện rồi, tay của Khúc Hướng Hàn buông ra từ khi nào chính cậu còn không biết.

Lúc ý thức được màu đỏ vừa nhạt bớt lại bắt đầu tăng lên, "Tôi, tôi..."

Hạ Tri Noãn không biết nên nói gì, dứt khoát chạy trốn khỏi hiện trường, giả vờ quên mất cái gì đó, nhưng khi muốn đứng lên chạy về phòng thì bị Khúc Hướng Hàn ôm lấy thắt lưng, hơi dùng sức một chút, Hạ Tri Noãn không đề phòng liền bị vòng lấy đặt trên dùi Khúc Hướng Hàn.

"Đừng chạy."

Giọng nói mang theo một chút oán trách thổi vào bên tai cậu, Hạ Tri Noãn cảm thấy hệ thống sưởi ấm trong phòng thật sự có chút nóng.

Nhưng cậu không dám giãy dụa quá nhiều, bởi vì cậu cảm nhận được rõ ràng, cái gì đang đỉnh lên mông cậu.

Rất không đúng lúc, ký ức buổi tối hôm đó lại kéo tới.

Hết lần này tới lần khác chủ nhân của vật đó dường như không biết, vùi đầu vào cổ anh, "Hạ Tri Noãn, tại sao em không có pheromone."

Dòng máu vừa sôi trào dường như bỗng nhiên bình tĩnh lại, chính mình là Beta, Khúc Hướng Hàn là Alpha.

Alpha, sẽ không muốn ở chung với Beta, hơn nữa Beta cũng không có pheromone có khả năng trấn an Alpha.

Hạ Tri Noãn không biết đáp lại câu nói này của Khúc Hướng Hàn như thế nào, chỉ cúi đầu không nói lời nào, lại nghe thấy giọng Khúc Hướng Hàn đang ghé vào tai cậu vang lên, "Nhưng mà cũng không sao, như vậy toàn thân em, cũng chỉ có mùi vị pheromone của tôi."

"Em biết không, là tôi cố ý đổi dầu gội đầu, nước giặt quần áo cũng thế, nước rửa tay cũng thế, sữa tắm cũng thế, đều là mùi hương pheromone của tôi."

"Chính là vì để em ngửi thấy được pheromone của tôi."

Trái tim Hạ Tri Noãn vừa dịu xuống lại đập rất nhanh.

Hơi thở nóng rực phả ở phía sau cổ của cậu, ở vị trí không có tuyến thể, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn.

"Hạ Tri Noãn, tôi không chịu được nữa, tôi thích em."

"Đề nnghi5dong91 giả bạn trai với em... Thật ra là bởi vì người nhà tôi hiểu lầm. Nhưng bản thân tôi có thể giải thích, tôi chỉ muốn tìm cơ hội tiếp cận em."

"Ngày hôm sau khi chúng ta thuê phòng, tôi muốn nói chúng ta có thể thử yêu đương xem, thế nhưng em bỏ chạy. Nếu như không phải thật sự có chút rung động với em, buổi tối đó tôi cũng sẽ không thật sự ăn em."

"Nếu như em muốn hỏi tôi thích em cái gì, có lẽ là có yếu tố vừa gặp đã yêu. Sau đó, tôi càng ngày càng phát hiện ra em rất đáng yêu, lại rất dễ đỏ mặt, làm việc rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm."

"Em không thích ăn rau thơm, không thích ăn đầu cá, thích ăn ngọt, rất thích chân gà mật ong."

"Lúm đồng điếu bên má phải của em trông rất đẹp, tôi rất thích dáng vẻ em cười lên. Tất nhiên, dáng vẻ nào của em tôi cũng thích."

Thấy người trong ngực dường như có hơi ngây ngốc đỏ mặt, Khúc Hướng Hàn dừng một chút, nuốt một ngụm nước bọt, "Hạ Tri Noãn, làm bạn trai thật sự của tôi được không?"

Khúc Hướng Hàn chẳng bao giờ cảm thấy thời gian dài như thế, người trong lòng dường như dịch chuyển rất nhỏ, Khúc Hướng Hàn hô hấp chậm lại, ôm người càng chặt hơn.

"Khúc Hướng Hàn, anh... đừng ôm chặt như thế." Hạ Tri Noãn do dự một lúc, "Em... Em cũng sẽ có phản ứng."

Âm thanh phía sau càng ngày càng nhỏ, nhưng Khúc Hướng Hàn dán vào cậu vẫn nghe được, bàn tay lặng lẽ dời từ bên hông lên phía trước, lại hướng xuống, bị Hạ Tri Noãn mạnh mẽ bắt lấy, "Anh, anh muốn làm gì!"

Khúc Hướng Hàn không nói gì, chỉ đụng bộ phận ngẩng đầu kia của Hạ Tri Noãn một cái, giống như là đang oán trách, "Em không thích tôi, sao lại có phản ứng chứ."

Hạ Tri Noãn mím môi cúi đầu không mở miệng, Khúc Hướng Hàn cũng đúng lúc thu tay về, thả Hạ Tri Noãn ra, tự mình ngửa ra sau nằm trên ghế salon.

Hạ Tri Noãn vẫn duy trì tư thế kia ngồi ở trên đùi Khúc Hướng Hàn không nhúc nhích, Khúc Hướng Hàn vẫn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm hai tai đỏ bừng của cậu, chờ đợi tuyên án.

Vì vậy khi giọng nói như tiếng muỗi kêu truyền đến, lần đầu tiên Khúc Hướng Hàn còn tưởng rằng đó là ảo thanh của chính mình.

Cho đến khi người đang ngồi trên đùi hắn, xoay người lại, dạng chân ở trên người hắn, chủ động hôn hắn.

"...Thích."

"Em cũng thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro