Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguyên Mão nâng Hồ Bách Thành từ trên mặt đất lên, trầm ổn nói: "Nói."

"Giặc Kim..." Quai hàm Hồ Bách Thành run run, "Hoàng thủy đóng băng, giặc Kim thừa dịp sương mù tập kích rồi!"

Trước mắt Nguyên Tư Không tối sầm lại, da đầu nhất thời nổ tung.

Nguyên Mão còn đang nắm cánh tay Hồ Bách Thành, lực đạo to lớn, hãm sâu trong thịt, Hồ Bách Thành cũng không dám nói tiếp. Hầu kết ông trượt trượt, ánh mắt trở nên vừa sâu vừa trầm, "Thiếu Tư, truyền lệnh tướng sĩ Quảng Ninh trắng đêm đợi mệnh, Bách Thành, theo ta đi gặp Lý đại nhân."

"Dạ!"

Nguyên Mão kéo Hồ Bách Thành liền đi ra ngoài.

"Lão gia..." Nhạc Khinh Sương nhỏ giọng kêu lên.

Nguyên Mão không nghe thấy, cho đến khi xe ngựa của thông gia dừng ở trước cửa Nguyên phủ, Nguyên Mão mới nhớ tới, ông quay đầu nhìn về phía Nguyên Tư Không: "Không Nhi, tiếp đãi cho tốt."

"Vâng."

Nguyên Mão đưa Hồ Bách Thành vội vã mà đi, Nhị lão Lâm gia vừa vặn xuống xe, thấy thông gia cũng không quay đầu lại mà đi xa, đầy mặt khó hiểu.

Nguyên Tư Không ở sau lưng nhẹ nhàng đẩy đẩy Nhạc Khinh Sương: "Nương, đừng sợ."

Nhạc Khinh Sương kéo tay Nguyên Tư Không, dựng thẳng thân hình mỏng manh của mình, bước lên phía trước đón khách.

Nguyên Tư Không thay Nguyên Mão giải thích nguyên nhân đột nhiên rời đi, người nhà họ Lâm nhất thời cũng sầu lo thập phần, bọn họ cách Quảng Ninh có một ngày đi xe, nhưng hiện tại Quảng Ninh chính là cửa ngõ Liêu Đông, môi hở răng lạnh.

Một bữa cơm tất cả mọi người đều cảm giác khó chịu, nhưng chính sự vẫn phải làm, Nguyên Mão không ở đây, Nhạc Khinh Sương phải làm chủ, hai nhà định thân.

Phụ thân và huynh trưởng đều không có ở đây, chỉ còn có Nguyên Tư Không chủ trì nghênh đón, y dàn xếp nơi ở cho người nhà họ Lâm xong xuôi, liền chưa về nhà mà đã vội vội vàng vàng chạy đến nha phủ Nguyên Mão.

Cả buổi tối y tâm thần bất an, chỉ là cố gắng lên tinh thần mà chiêu đãi khách nhân. Chuyện y sợ hãi nhất vẫn quanh quẩn trong lòng như ác mộng suốt bốn năm qua, rốt cuộc đã đến. Vào thời điểm này năm ngoái, giặc Kim đã từng thăm dò qua, dùng hai ngàn kị binh tập kích doanh trại Hàn Triệu Hưng, nhưng bất thành.

Lần này tất nhiên quân tình trọng đại, Hồ Bách Thành mới hoang mang như vậy.

Đến nha phủ, quả nhiên thấy Nguyên Mão đang cùng tướng lĩnh trong thành nghị sự, Tiền An Nhũng cũng ở đó. Y không dám đi vào, chỉ có thể trốn ở ngoài cửa, lại nghe không rõ bên trong đang nói gì, chỉ thấy người người thần sắc nghiêm trọng.

Từ sau khi Thịnh quân từ bỏ bảy châu Liêu Bắc, Hàn Triệu Hưng mang binh ba vạn, đóng trại bên bờ Hoàng thủy, đóng quân một lần đã là bốn năm. Nghe nói triều đình từng bàn bạc cân nhắc qua việc có nên xây một trường thành trước bờ Hoàng thủy hay không, nhưng rồi cũng không hạ lệnh. Giặc Kim không có thuỷ quân, muốn qua sông chỉ có thể chờ đến mùa đông, ước chừng là cân nhắc đến bờ sông Hoàng thủy trải dài mấy trăm dặm, xây thành trì không bằng lập trạm gác, gác lấy trạm làm trung tâm, càng có thể kịp thời thăm dò động tĩnh của địch.

Như vậy, Hàn quân cùng vệ binh Quảng Ninh xa gần phối hợp, thành thế hai gọng kiềm, giặc Kim không dám tùy tiện xâm phạm.

Nhưng Nguyên Tư Không vẫn luôn không tín nhiệm Hàn Triệu Hưng. Y biết không thể dùng thành bại của một trận chiến mà luận anh hùng, nhưng Hàn Triệu Hưng thực sự bị bại đến rối tinh rối mù, thành Kình Châu vững chắc lại đủ lương thực, nếu như cố thủ, ít nhất cũng kéo theo giặc Kim suy sụp, hắn lại mạo muội ra khỏi thành mà đánh. Hắn bại một lần, thua mất Liêu Bắc mà Trung Nguyên nắm giữ hơn ba trăm năm, thua mất giang sơn mà Thái tổ hoàng đế dốc lòng lo lắng, hắn bại đến xú danh lưu vào sử sách.

Điều làm cho Nguyên Tư Không phỉ nhổ nhất chính là, Hàn Triệu Hưng lại không bị trừng phạt thích đáng, gì mà tước chức phạt bổng, căn bản không có gì quan trọng, Hàn Triệu Hưng vẫn là tổng binh Liêu Đông, vẫn là người chấp chưởng quyền thực của quân Liêu Đông.

Lần này Hàn Triệu Hưng cùng người Kim giao chiến, trực giác Nguyên Tư Không cảm thấy Hàn Triệu Hưng sẽ bại, hoặc là, đã bại rồi.

Nguyên Mão vẫn thương nghị đến khuya, Nguyên Tư Không ngồi ở cửa, không cẩn thận ngủ gục, cho đến khi Nguyên Mão phát hiện y.

"Không Nhi, Không Nhi."

Nguyên Tư Không chậm rãi mở mắt ra: "Cha..."

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ban đêm rét lạnh như thế, ngươi sẽ bị cảm lạnh." Nguyên Mão đỡ y từ trên mặt đất lên.

"Ta đang chờ người." Nguyên Tư Không nhìn thấy Nguyên Thiếu Tư, kêu một tiếng "Đại ca".

Nguyên Thiếu Tư gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Nơi này là chỗ thương nghị quân tình quan trọng, ngươi chạy tới làm cái gì, mau trở về ngủ."

"Thiếu Tư, hôm nay ngươi đi trực đêm, có bất kỳ tình huống gì, lập tức trở về báo."

"Vâng." Nguyên Thiếu Tư cung kính đưa tay.

"Không Nhi, Nhị lão Lâm gia đã an bài thỏa đáng chưa?"

"Cha yên tâm, ta cũng đã giải thích giúp cha."

Nguyên Mão kéo Nguyên Tư Không lên: "Vậy thì tốt, theo ta về nhà đi."

Nguyên Tư Không hỏi vội: "Cha, quân tình Hoàng thuỷ ra sao?"

Nguyên Mão lại không vội mà trả lời, dẫn y lên ngựa, ngựa chầm chậm chạy đi, ông nhẹ giọng nói: "Ngươi có nhớ bốn năm trước, ta cũng ôm ngươi như vậy, cùng cưỡi một con ngựa, khi đó ngươi nhỏ hơn nhiều so với bây giờ, gầy gò đến mức chỉ còn lại bộ xương."

"Không Nhi vĩnh viễn không bao giờ dám quên." Nguyên Tư Không thậm chí có thể nhớ rõ cơn mưa trong đêm hôm đó giá lạnh cỡ nào, cho nên nhiệt độ trong người Nguyên Mão mới hiện ra đặc biệt nóng rực.

"Thoáng một cái đã bốn năm." Nguyên Mão cảm khái nói, "Bốn năm qua, ta không một ngày không lo lắng đề phòng, không biết người Kim khi nào sẽ vượt qua Hoàng thủy, sẽ hợp quân bên dưới thành Quảng Ninh."

Trái tim Nguyên Tư Không run rẩy: "Cha, là Hàn Triệu Hưng thất bại sao?"

Nguyên Mão trầm giọng nói: "Giặc Kim thừa dịp sương mù tập kích, cắt đứt liên lạc giữa Tả quân và chủ doanh, Tả tướng quân Lý Mật cùng ba ngàn tướng sĩ chết trận, sau khi Hàn Triệu Hưng chỉnh đốn đội quân, giặc Kim tạm lui."

Nguyên Tư Không nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Hàn Triệu Hưng vô năng!"

Nguyên Mão thường ngày không cho phép Nguyên Tư Không nói năng lỗ mãng như vậy, sợ y cậy tài khinh người, lần này lại không trách cứ, chỉ là than thở: "Người Kim ngựa nhanh, sở trường nhất là tập kích bất ngờ, giết ngươi đến trở tay không kịp, lần này cũng giống năm ngoái, kỵ binh nhẹ tiên phong, thăm dò hư thực quân doanh, ta là e sợ đại quân ở phía sau."

"Cha, sách lược của Hàn Triệu Hưng bây giờ là gì?"

"Ngươi cảm thấy được hẳn là sách lược gì?"

"Đương nhiên là lui giữ Quảng Ninh, trời đông giá rét sắp tới, người Kim xâm nhập đất của ta, công thành cũng không được, tất nhiên binh lão tâm mệt, dĩ nhiên sẽ lui lại."

"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Hàn tổng binh cũng không có ý lui, vẫn trấn thủ đại doanh Hoàng thủy như trước, dường như muốn giao chiến cùng người Kim, đang giục Quảng Ninh vận chuyển đến lương thảo và quân nhu."

"Quả thực hồ đồ!" Nguyên Tư Không tức giận đến tim phổi thẳng run.

Mày kiếm Nguyên Mão nhíu chặt, hiển nhiên sầu lo sâu đậm: "Nếu như hắn có thể thật sự ngăn được người Kim thì tốt, nếu như hắn ngăn không được... Không Nhi, ngươi cảm thấy Quảng Ninh có thể ngăn được sao?"

Nguyên Tư Không mím môi, không biết nên trả lời như thế nào.

Thành Quảng Ninh nhỏ, tường thành đã có trăm năm lịch sử, vốn dĩ trước đây có bảy châu Liêu Bắc, nên chỉ là thành nhỏ không quan trọng. Bốn năm trước sau khi trở thành yếu địa chiến lược, đã không ngừng gia cố, nhưng cũng hoàn toàn không thể xem là thành vững chắc.

Đương nhiên, thành nhỏ xác thực cũng có chỗ tốt của thành nhỏ, chia binh phòng thủ, dễ dàng điều động, chỉ là có thể thủ nổi hay không, sao có thể là câu hỏi dễ trả lời. Y đáp: "Dù thế nào, có thành thì có thể thủ, nói chung cũng chiếm thượng phong."

"Không sai, chỉ hy vọng Hàn tổng binh có thể giết lui giặc Kim."

"Cha, thường ngày người không nói nhiều với ta những chuyện này, hôm nay làm sao vậy?" Giọng điệu của Nguyên Mão khiến Nguyên Tư Không khá bất an.

"Ngươi chờ ta đến canh giờ này, không phải là quan tâm quân tình à." Nguyên Mão sờ sờ đầu Nguyên Tư Không, "Ta biết ngươi vẫn luôn không có cách nào buông xuống chuyện Liêu Bắc, vẫn luôn thống hận giặc Kim, Kình Châu đã không còn, Thái Ninh cũng mất, cha nhất định sẽ bảo vệ Quảng Ninh."

Nguyên Tư Không ôm lấy cánh tay Nguyên Mão, run giọng nói: "Ta tin tưởng cha!"

——

Đêm đó, Nguyên Tư Không cả đêm không ngủ, đợi đến khi nắng sớm nhập nhoè, y thực sự nằm không nổi nữa, liền đứng dậy xuống giường, ngồi trước văn án, trải rộng bản giấy, viết thư cho Phong Dã:

Phong Dã bằng hữu ta,

Ngày đó bái biệt tại Quảng Ninh, đã hơn một tháng.

Liêu Đông cực hàn, gió Bắc lạnh thấu xương, lúc Hoàng thuỷ đóng băng, giặc Kim...

Viết hai hàng chữ, tay Nguyên Tư Không dừng lại.

Viết phong thư này cho Phong Dã, ý muốn thế nào? Nếu như chỉ là gửi nỗi nhớ cho nhau, thì không nên đề cập quân tình với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi, nếu không chẳng phải sẽ khiến Phong Dã lo lắng bận tâm sao.

Nguyên Tư Không gác bút, dùng sức ôm đầu.

Y đã hoảng rồi, loạn rồi, chỉ là muốn tìm một người nói hết sợ hãi trong lòng, bởi không dám nói với những người xung quanh.

Người Kim hung tàn bạo ngược, người Liêu Đông không ai không biết, người lớn đều lấy để hù doạ trẻ nhỏ, y cũng là lớn lên cùng với nỗi sợ người Kim.

Nghe nói người Kim đốt nhà giết người cướp của, không có nhân tính, nếu như nói nỗi xa xứ nhà tan người mất năm đó chỉ là gián tiếp cảm nhận được sự đáng sợ của người Kim, thì nay người Kim đã vượt qua Hoàng thuỷ, áp thẳng tới Quảng Ninh, đã làm cho y thật sự cảm thấy sợ hãi, hàn ý tận xương.

Y không dám tưởng tượng, nếu như thành Quảng Ninh bị phá, bốn mươi ngàn bách tính trong thành, sẽ gặp phải tai ương ngập đầu thế nào?

Nguyên Tư Không nằm trên án, nhìn họ tên Phong Dã dưới bút mình viết ra, tưởng tượng nếu như trấn thủ Liêu Đông chính là Phong gia quân, con dân Liêu Đông sẽ không trong đêm khuya mà run rẩy như y.

Nguyên Tư Không nhắm mắt lại, vò phong giấy kia thành một khối...

——

Những ngày sau đó, Nguyên Mão và Nguyên Thiếu Tư gần như ngày đêm không thấy bóng dáng, phòng thủ thành gia tăng, binh sĩ trong thành vận chuyển vật dụng, thành Quảng Ninh nhân tâm bàng hoàng.

Nguyên Mão sắp xếp bách tính ngoài thành toàn bộ rút về trong thành, rõ ràng là muốn vườn không nhà trống, chuẩn bị kháng địch, xem ra ông cùng Nguyên Tư Không giống nhau, lo lắng Hàn Triệu Hưng chiến bại, tuy rằng tiền tuyến vẫn chưa biến hoá, nhưng chiến sự nguy cấp, lại như mỗi dây mỗi tuyến, lại như một con mãnh hổ không hề chợp mắt, không ai biết khi nào nó sẽ lao ra cắn người.

Nguyên Tư Không rất muốn biết quân tình, còn muốn đưa ra ý kiến đối với việc thủ thành và sắp xếp dân chúng, y thấy các đại nhân qua lại bận rộn, lại thấy khắp nơi toàn chỗ sơ suất, luôn cảm thấy mình có thể làm được tốt hơn so với bọn họ, nhưng cũng biết mình thế này là nhiều chuyện, sẽ bị Nguyên Mão hoặc Nguyên Thiếu Tư quở trách, suốt ngày lo sợ bất an.

Một tháng sau khi đại doanh Hàn Triệu Hưng bị tập kích, tình hình quân địch rốt cuộc không còn yên ắng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro