Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó là một đêm khuya.

Nguyên Tư Không đang trong tẩm thất, đột nhiên bị một loạt tiếng ồn ào đánh thức. Y lập tức từ trên giường bật dậy.

Yên tĩnh trong chốc lát, y phân biệt rõ ràng, phát hiện mình cũng không phải là gặp ác mộng mà bên ngoài thật sự có âm thanh.

Từ khi khai chiến tới nay, vì phòng ngừa gian tế vào thành, từ lâu Quảng Ninh đã thực hiện cấm đi lại ban đêm, lúc này không nên có người ở bên ngoài ồn ào, trừ phi là xảy ra chuyện gì rồi!

Nguyên Tư Không vươn mình xuống giường, nhanh chóng mặc y phục, chạy vội ra ngoài.

Mở cửa phủ ra, cảnh tượng trước mắt khiến y cả đời khó quên.

Đuốc lửa như rừng, đầu người phun trào, tàn binh bị thương đếm không xuể, mang theo một thân tàn tạ và mặt đầy suy sụp, như xác sống dẫm lên khắp các ngõ phố trong thành Quảng Ninh, lưu lại dấu chân thấm đẫm máu tươi. Một luồng hàn khí nồng nặc mùi máu tanh xen lẫn âm u len lỏi vào mỗi lỗ chân lông của Nguyên Tư Không, y run run rẩy rẩy, hai chân suy yếu, phải dùng tay vịn cửa mới không ngã khụy xuống.

Y nhìn thấy người thì máu me toàn thân, người thì cụt tay thiếu chân, người thì con ngươi treo ở hàm dưới, còn có nhóm người nằm trên ván gỗ không rõ sống chết.

Lần đầu tiên y nhìn thấy bại quân, lần đầu tiên đối diện trực tiếp với thương tích và tử vong, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi tuyệt vọng có thể ép đến người nghẹt thở.

"Tư Không!"

Một giọng nói quen thuộc xen lẫn trong ồn ào lọt vào màng nhĩ y, y quay đầu nhìn lại, là Từ Hổ.

Từ Hổ chạy tới, đẩy mạnh y vào bên trong phủ: "Ngươi ra đây làm cái gì, mau trở về!"

Nguyên Tư Không tóm chặt mảnh giáp che ngực Từ Hổ: "Từ bá, làm sao vậy! Đến cùng là làm sao vậy!"

"Hàn tổng binh cùng giặc Kim tặc giao binh ở Mạo Nhi cốc, đại bại, trừ trung phong Trần Vũ Long mang theo hai ngàn tướng sĩ trốn về ngoại thành Quảng Ninh..." Từ Hổ tầng tầng thở dài, "Toàn quân bị diệt."

Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng một khắc khi sự thật được thốt ra từ miệng Từ Hổ kia, vẫn khiến Nguyên Tư Không bị hàn ý thấu xương, y run giọng nói: "Cha ta đâu?"

"Thiên hộ đại nhân đang thu xếp thương binh, cũng sai binh lực gia cố phòng thủ thành."

"Người đang ở đâu? Ta đi tìm người."

"Ai nha Tư Không, bây giờ ngươi đi chẳng phải thêm phiền, không bằng ngươi tới giúp ta chăm sóc thương binh đi."

"Cũng được."

Nguyên Tư Không đang định ra ngoài, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu to: "Nhị ca."

Nguyên Nam Duật chẳng biết lúc nào chống nạng đi ra, thậm chí Nguyên Vi Linh cũng vội vã chạy tới.

Nguyên Tư Không giọng điệu cứng rắn: "Duật Nhi, lập tức trở lại nghỉ ngơi, vết thương chân ngươi chưa lành, đừng..."

"Có phải chúng ta đã bại rồi không?" Nguyên Nam Duật bắt lấy cánh tay Nguyên Tư Không, trên mặt hiện vẻ sợ hãi, "Người Kim sắp đánh vào thành Quảng Ninh sao?"

Nguyên Vi Linh mắng: "Đừng nói bừa, Quảng Ninh có cha trấn thủ, giặc Kim không đánh vào được!" Trong giọng nói trong trẻo rõ ràng cũng lộ ra chút run rẩy.

Nguyên Tư Không hít sâu một hơi: "Đại tỷ nói đúng, Quảng Ninh có cha ở đây, ngươi không cần phải sợ." Y liền chuyển hướng Nguyên Vi Linh, "Tỷ, ngươi phải ở bên cạnh nương, đầu đông là lúc bệnh suyễn của nương tái phát, đừng để nương nghĩ lung tung."

"Yên tâm đi." Nguyên Vi Linh kéo Nguyên Nam Duật qua, "Duật Nhi, ta đưa ngươi trở về phòng."

"Nhị ca ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đi chữa trị thương binh." Nguyên Tư Không cũng không quay đầu lại chạy ra phủ, theo Từ Hổ đi.

Nguyên Mão tạm thời thu xếp thương binh nằm trong nhà bách tính trong thành, gọi hết đại phu trong thành đến chữa trị. Nguyên Tư Không không được tính là thầy lang, y thuật cũng chỉ tạm tạm hiểu biết chút đỉnh, nhưng vì vết thương của binh sĩ đa số là ngoài da, nên trái lại y có thể tận dụng sở học.

Ngoài ra, y còn ghi lại tên tuổi, nơi trú, thương thế, thuốc dùng của hơn bốn trăm thương binh, toàn bộ được lưu lại thành danh sách, dựa theo vết thương nặng nhẹ mà phân loại, sao chép cung cấp cho đại phu trị thương.

Đến khi Nguyên Mão tìm tới y, y đã chịu đựng một ngày một đêm không ngủ.

Nguyên Mão kéo y đến một bên cạnh, nghiêm túc nói, "Ai bảo ngươi đến đây?"

"Không Nhi muốn đến giúp đỡ, thương binh nhiều như vậy, Không Nhi..."

"Nơi này không phải chỗ của trẻ con nên đến!" Nguyên Mão lạnh lùng nói, "Ngươi lập tức đi về nhà."

Lần này Nguyên Tư Không cũng không sợ Nguyên Mão, lý lẽ hùng hổ mà nói: "Cha, Quảng Ninh báo nguy, người người đều cảm thấy bất an, ta đã có thể dốc sức một hai, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

"Ngươi còn nhỏ, phải biết đánh trận không phải là trò đùa!"

Nguyên Tư Không trừng lên đôi mắt đã kéo đầy tơ máu, phản bác: "Nhạc Vân mười hai tuổi tòng quân, Cam La mười hai tuổi đi sứ Triệu, La Sĩ Tín mười bốn tuổi bình định, có chí không quản niên thiếu, Không Nhi chỗ nào đang đùa? !"

"Ngươi..." Nguyên Mão nhìn ánh sáng kiên định trong đôi mắt Nguyên Tư Không, nhất thời không nói nên lời.

"Cha." Nguyên Tư Không kéo tay Nguyên Mão, thành khẩn nói: "Không Nhi muốn vì cha phân ưu, Không Nhi hiểu biết không kém người khác, cha không tín nhiệm Không Nhi sao?"

Nguyên Mão rũ mi, thấp giọng nói: "Cha không muốn ngươi nhìn thấy nhân gian tàn khốc quá sớm."

"Nếu như thành Quảng Ninh bị phá, Không Nhi đâu chỉ là 'nhìn thấy' thôi, bách tính toàn thành đều không tránh khỏi lưỡi giáo của giặc Kim." Nguyên Tư Không khẽ run, "Dù sao đi nữa chúng ta phải bảo vệ Quảng Ninh, Không Nhi có thể làm cái gì, nhất định toàn lực mà làm."

Nguyên Mão than nhẹ một tiếng, sờ sờ đầu Nguyên Tư Không: "Ngươi là đứa trẻ tốt, cũng được, ngươi liền ở đây cứu trị thương binh đi, thế nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, không được để thân thể suy kiệt."

"Không Nhi đã rõ." Nguyên Tư Không hỏi ngược lại, "Cha, bây giờ quân tình thế nào?"

"Hàn Triệu Hưng đang ẩn nấp trong Mạo Nhi cốc, chưa biết sống chết, tướng sĩ theo cùng hoặc chết hoặc bị bắt, trở về Quảng Ninh lần này chỉ còn hơn hai ngàn binh sĩ, đa số đều bị thương hoặc tàn phế." Ánh mắt Nguyên Mão bất giác hướng về phương Bắc, "Người Kim đang dẫn quân hướng về Quảng Ninh, quân tình đáng lo."

Nguyên Tư Không cắn vào đôi môi đang phát run: "Người Kim... có bao nhiêu binh mã?"

"Nghe nói là mười vạn binh mã, trinh sát báo lại, ít nhất bảy vạn trở lên."

Nguyên Tư Không nắm thật chặt nắm đấm: "Binh lực chúng ta có thể điều động có bao nhiêu?"

Nguyên Mão cúi đầu, không hề trả lời.

"Cha, người giấu ta thì có ích lợi gì."

"Thêm hai ngàn binh sĩ Trần Vũ Long đưa về, cũng chỉ có bốn ngàn."

Bảy mươi ngàn đấu bốn ngàn, Nguyên Tư Không chỉ cảm thấy hàn ý xuyên thân.

"Lý đại nhân đã phái người điều động viện binh, Tả Truân Vệ có lẽ còn có thể điều thêm hai ngàn, nếu như có được sáu ngàn binh, ta lại còn thành, còn có thể thủ, có thể không sợ giặc Kim."

"Cha, chỉ cần lương thảo trong thành đầy đủ, nhất định thủ được!"

Nguyên Mão gật gật đầu: "Lương thảo trong thành đủ để cung cấp nhu cầu một năm."

Trong lòng Nguyên Tư Không an tâm một chút, những trận chiến điển hình về binh ít thành đơn đẩy lùi đại quân không phải không có, tuy rằng tình thế nguy cấp, nhưng cũng không phải là đường cùng.

——

Tuy rằng trong thành có đầy thương binh, nhưng Nguyên Mão có cách quản lý tốt, vẫn có trật tự mà không loạn, chỉ là trong thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ý sợ hãi tràn ngập, bách tính hoảng loạn.

Mấy ngày sau, họ lại nhận thêm một tin gay go hơn, hai ngàn viện binh Tả Truân Vệ phái tới bị người Kim giữa đường mai phục, diệt sạch.

Ngày hai mươi tám tháng mười năm Chiêu Vũ thứ mười sáu, Đại hoàng tử Nữ Chân Trác Lặc Thái lĩnh binh bảy mươi ngàn, mang theo trái tim lang sói muốn nhất thống Liêu Đông, vượt qua Hoàng thủy, tiến quân đánh thành Quảng Ninh.

Ai cũng không ngờ tới, trận chiến mạnh mẽ này sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong lịch sử đế quốc Đại Thịnh.

Ngày đại quân áp sát, trời giáng bão tuyết, gió lạnh tàn phá, một màu trắng bao trùm mỗi một tấc đất của vùng Liêu Đông lạnh lẽo, nhưng tuyến trắng không che phủ được đám người hoang dã đang chen chúc đầy núi kia, đó đâu chỉ là bảy mươi ngàn người, mà là bảy mươi ngàn lưỡi mác sắc nhọn, bảy mươi ngàn con sói khát máu, bảy mươi ngàn ma quỷ, một khi bọn chúng công phá cửa thành, thì Quảng Ninh ắt sẽ máu nhuộm khắp nơi, không còn manh giáp.

Nguyên Mão đứng ở tường thành, nhìn chăm chú soái kỳ đỏ như máu của Trác Lặc Thái đang tung bay chói mắt giữa gió tuyết mênh mông, thật lâu không nhúc nhích.

"Thiên hộ đại nhân." Một tướng sĩ leo lên tường thành, cung kính chắp tay, "Trinh sát báo lại, Trác Lặc Thái đã đóng trại ở ngoài thành mười dặm."

"Tiếp tục quan sát."

"Vâng."

Nguyên Thiếu Tư nói: "Cha, trận tuyết lớn này không biết rơi mấy ngày, sợ rằng khi tuyết đổi, Trác Lặc Thái sẽ lập tức công thành."

"Với binh lực của hắn, công thành tất nhiên sẽ tổn thương vô số, ta nghe nói người này hữu dũng hữu mưu, sợ sẽ không giống kẻ lỗ mãng, cứ yên đợi xem đã."

"Ngoại trừ Tả Truân Vệ, chúng ta còn có thể đi nơi nào cầu viện đây..."

Nguyên Mão nhăn mày lại, đối với việc xin viện quân, ông không ôm hy vọng xa vời, từ khi từ bỏ bảy châu Liêu Bắc, kỳ thực cũng có thể thấy được thái độ của triều đình, Liêu Đông thủ nổi thì tốt, không thủ được thì... sợ là sẽ bị vứt bỏ như đứa con rơi.

Quốc chi sở dục, duy thổ cương nhĩ*, nếu một vương triều đã có thể từng bước từng bước mà thoái nhượng đất đai triều đình, thì sợ là số mệnh cũng không thể lâu dài. Đương nhiên, Nguyên Mão chỉ dám nghĩ trong lòng, ông chỉ là một quan phòng vệ ngũ phẩm, không dám suy đoán tâm tư đế vương, ông chỉ nguyện bảo vệ Quảng Ninh, bảo vệ nhà ở thôn làng của mình.

(*国之所欲,惟土疆耳: ý chỉ toàn bộ hy vọng/ham muốn của một quốc gia, duy chỉ có đất đai biên cương mà thôi.)

——

Một trận tuyết lớn này có lẽ là ông trời mở mắt, rất hùng hổ mà đổ tận ba ngày, tuyết dày đến đầu gối, bước đi khó khăn.

Nguyên Mão cùng Nguyên Thiếu Tư đã vài ngày rồi chưa về nhà, trong lòng Nhạc Khinh Sương lo lắng trượng phu và nhi tử, chuẩn bị cơm nước nóng hổi, bảo Nguyên Tư Không đưa đi.

Nguyên Tư Không đạp lên tuyết dày, đi ngang qua ngõ phố náo nhiệt nhất thành Quảng Ninh. Trước đây nơi này cửa hàng đông đúc, dòng người tới lui, nối liền không dứt, đầu đường có quán bánh bao của lão Trương mù, mở đã hơn hai mươi năm, làm ăn phát đạt, người nhà họ ai cũng thích ăn. Bây giờ hầu như các cửa hàng đều đóng cửa, có những người đã sớm ra khỏi thành đến vùng khác trú nhờ người thân, cảnh phố tiêu điều, khiến lòng người khó chịu.

Lúc Nguyên Tư Không tìm tới Nguyên Mão, ông đang thương nghị quân tình, trên chiếc bàn cực lớn bày ra bản đồ Liêu Đông.

Nguyên Tư Không lặng lẽ đi vào, Nguyên Mão chỉ là liếc mắt nhìn y, vẫn tiếp tục nói gì đó cùng Trần Vũ Long.

Trần Vũ Long tuy rằng cấp bậc cao hơn Nguyên Mão, nhưng hắn là tướng của Hàn quân, không thể hỏi đến việc phòng thủ của thành Quảng Ninh, Lý Bá Doãn không có ở đây, Tiền An Nhũng chỉ là một quan văn, không hiểu việc dẫn binh đánh giặc, trên thực tế người chỉ huy cao nhất của thành Quảng Ninh, chính là Nguyên Mão.

Nguyên Tư Không đặt cơm nước xuống, nhìn một cái đến gần, muốn nhìn bản đồ một chút, vóc dáng y còn nhỏ, trái lại không khiến người phát hiện.

Lúc này, nghe được một quân sĩ hô to "Báo", rồi vội vã mà phóng vào phòng.

"Thiên hộ đại nhân, Hàn... Hàn tổng binh đã quay về!"

Người trong phòng đều kinh ngạc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro