Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua hai trận mưa lớn, nhiệt độ không khí trong thành phố A không những chẳng giảm chút nào lại còn tăng thêm. Mặt đất ngấm mưa bị ánh mặt trời cực nóng thiêu đốt, hơi nước bốc hơi lên cùng mùi tanh của đất, khiến không khí trở nên vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt.

Khương Hiểu Phong gãi gãi mái đầu xoăn tự nhiên đang bay bay trong gió, ngáp ngắn ngáp dài mà lết đến quán cơm, lục tục từ chối lời mời add WeChat của hai đàn anh và bỏ qua chiêu trò lôi kéo vào câu lạc bộ của một đàn chị, rốt cuộc thành công mua được cơm, tránh khỏi đám người lúc nhúc, tìm một góc ngồi xuống.

Thức ăn ở quán cơm đại học A nổi tiếng ngon, hôm nay còn có món gà xào khoai tây Khương Hiểu Phong thích nhất. Cậu cầm đũa gắp một miếng khoai nhét vào miệng, vừa mới nhai chưa được hai lần, di động liền vang lên, là âm báo noti của nhóm WeChat.

Bạn trong list WeChat của cậu không nhiều lắm, add vào nhóm cũng ít, nhóm chat mà không bị tắt noti càng chỉ có một. Nhóm chat duy nhất còn sót lại này không dễ dàng nhảy noti, vừa vang lên tiếng báo chỉ có thể đại biểu cho một sự kiện -- có đơn đặt hàng!

Cái gọi là đơn đặt hàng, chính là đơn hàng yêu cầu giết người trong game.

Cậu dạo này đang chơi một game mobile tên là "Giang hồ du", vì một nguyên nhân khó nói nào đó, trong game cậu trở thành một tên sát thủ chuyên giết những tên tra nam*, cho tới bây giờ, cậu đã chém giết thành công 99 tên tra nam bị truy nã treo giải thưởng; trong đó có hai tên cộm cán đến mức nhờ xử đẹp chúng mà cậu nổi danh toàn server, được người giang hồ xưng -- Tiểu đấu sĩ diệt tra!

*tra nam: kiểu đàn ông sở khanh, chuyên lừa gạt tình cảm của người khác.

Có việc tới cửa, cậu cơm cũng không ăn, buồn ngủ trong mắt chốc hoá thành hư không. Khương Hiểu Phong đặt đũa xuống, nhanh chóng mở điện thoại di động, nhấn vào tin tức trong nhóm chat.

Trong nhóm chat chỉ có 12 người, trừ chủ group ra, 11 người còn lại tất cả đều như Khương Hiểu Phong, là sát thủ đặc biệt "có nguyên tắc", "chọn mục tiêu", "đằng sau có quá khứ không thể nói ra", chủ nhóm tuy rằng không có "quá khứ" gì, nhưng vợ hắn từng bị người lừa đảo, cho nên mọi người vẫn chấp nhận hắn, thêm nữa là hắn rất giỏi trong việc kiểm tra đối chiếu sự thật, nên nhiệm vụ sàng lọc và nhận đơn cũng giao cho hắn.

Chủ nhóm chat vẫn ít nói như bình thường, trực tiếp ném một cái link trong nhóm, sau đó ghi bên dưới: Thông tin đã xác minh, giết!

Một loạt "1" liên tiếp xuất hiện để xác nhận đã đọc, Khương Hiểu Phong cũng ấn "1" theo, sau đó nhấn mở link mà chủ nhóm gửi.

Chuyển tiếp trang web, một topic trên diễn đàn game hiện ra. Topic tên là "818 tên tra nam chân đạp ba thuyền còn lừa tiền Nhất Mộng Phù Sinh!", đơn giản rõ ràng, nhắm thẳng trọng điểm, cực kỳ dễ hiểu.

Hừ, lại một tên yêu râu xanh lừa tình lừa tiền con gái nhà lành.

Khương Hiểu Phong ghét bỏ, đọc lướt qua topic một lần. Đọc một lúc, biểu tình vốn khinh thường đột nhiên thay đổi.

Ngoại tình tay ba tay bốn, lừa tiền, những điều này đều là hành động thông thường của tra nam khắp thế giới, mười thằng sở khanh thì có đến tám tên sẽ làm như vậy, không có gì ngạc nhiên. Tuy nhiên cái tên Nhất Mộng Phù Sinh mà chủ thớt bóc phốt có chút đặc biệt, hắn không chỉ lừa tiền, còn scam acc! Không chỉ scam acc*, còn...

*scam account là một thuật ngữ chỉ hình thức lừa đảo trên mạng nhằm mục đích đánh cắp thông tin cá nhân của người dùng, thường là để lừa tiền

Voice call đột nhiên nhảy vào, người gọi đến là Mèo Béo.

Bàn tay đang nắm chặt của Khương Hiểu Phong bỗng buông lỏng. Lúc này cậu mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ra một tầng mồ hôi -- do hưng phấn.

Cậu nhận voice call của Mèo Béo, không nói gì.

"Tiểu Phong a." Một giọng nam dễ nghe truyền tới, ngữ khí trầm lắng.

ID trong game của Khương Hiểu Phong là Phong Khiếu, bạn bè quen biết đều thích gọi cậu là Tiểu Phong. Mèo Béo là bạn trên mạng quen từ rất lâu của Khương Hiểu Phong, hai người đã cùng chơi rất nhiều game với nhau, chuyện trước kia của cậu Mèo Béo cũng biết. Gã cũng có trong nhóm chat, lần này đột nhiên gọi voice call cho cậu, Khương Hiểu Phong ít nhiều có thể đoán được ý đối phương.

Cậu "Ừ" một tiếng.

Mèo Béo giống như đang liên kết mật mã: "Ngoại tình, lừa tiền, scam acc, vứt trang bị, moi móc thông tin cá nhân, nam giả nữ, nam nữ đều tán, chơi kiếm khách, thích dùng avatar nghệ thuật đen trắng... Thao tác và sở thích đều quen thuộc như vậy, chính là hắn sao?"

Khương Hiểu Phong lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, ngọn lửa báo thù nhảy nhót trong lòng, nhưng giọng điệu của cậu vẫn rất bình tĩnh: "Chưa chắc, cần phải xác định lại mới được."

"Xác định thế nào?"

"Vừa giết vừa xác định." Khương Hiểu Phong đã không thể chờ được nữa, không tự giác tăng nhanh tốc độ nói, "Nếu không phải, kẻ xấu xa như vậy cũng nên giết! Nếu như phải..."

Mèo Béo nín thở: "Thì thế nào?"

Khương Hiểu Phong mím môi, trong mắt chiến ý hừng hực, rõ ràng là khuôn mặt của chó con, lại đột nhiên toả ra khí thế của chó Ngao Tây Tạng: "Đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù! Giết hắn, tra tấn hắn, thiến hắn, bắt hắn quỳ xuống gọi cha mẹ!"

Dưới tác động của ý chí báo thù hừng hực, Khương Hiểu Phong rất nhanh giải quyết cơm trưa, cầm lấy di động vừa đi ra ngoài quán cơm vừa mở game, muốn nhân dịp trên đường trở về phòng ngủ, online nhận lấy đơn truy nã của chủ topic, tiện sau đó về phòng ngủ ngồi canh giết người.

Cậu đi thẳng một đường, ánh sáng mặt trời chói loá ngoài quán rọi xuống khiến màn hình điện thoại trở nên tối hù, hình ảnh game mờ mờ không rõ, ngược lại khuôn mặt của cậu lại rõ ràng phản chiếu trên điện thoại.

Là một gương mặt rất ưa nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, mũi cao, môi hơi mỉm cười, làn da trắng sáng, cơ hồ tụ hội đủ tất cả các yếu tố được gọi là "xinh đẹp." Nhưng quá mức thanh tú, nếu những điều này ở trên người con gái sẽ là đại mỹ nữ, nhưng ở trên người con trai, liền biến thành "ẻo lả."

Chiến ý ngùn ngụt trong mắt cậu xèo xèo xèo bốc hơi trong nháy mắt, rồi lại ùn ùn bùng phát càng hung mãnh hơn.

Chính vì khuôn mặt này, năm đó tra nam chính là do thích khuôn mặt này của cậu, nên mới mua acc clone* giả vờ xin làm đệ tử! Trách mình hồi ấy quá non nớt, không biết bảo vệ thông tin cá nhân, lại là lần đầu tiên chơi game online, bị đám người trong bang hội dụ khị một tí, liền ngây ngốc mà up ảnh thật, kết quả là dẫn sói tới.

*acc clone: tài khoản phụ, nick phụ, nick ảo

Thời trung học, vì khuôn mặt và chiều cao khiêm tốn mà cậu vẫn luôn bị bạn học xa lánh, vậy nên Khương Hiểu Phong càng thêm sa đà vào ấm áp trên mạng, bị lớp vỏ nguỵ trang tiểu đồ đệ "em gái moe" tri kỷ của tra nam dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, rất nhanh chóng liền lọt bẫy.

"Em gái moe" té ra lại là đàn ông, còn khốn nạn đến mức phát livestream toàn bộ quá trình tán tỉnh cậu lên một diễn đàn game lớn khác, đã lừa tiền, lừa trang bị của cậu thì thôi đi, hắn lại cùng lũ hồ bằng cẩu hữu cười nhạo cậu.

Chưa hết! Nếu không vì tra nam quá mức tự tin, tâm thần phân liệt ra quá nhiều thân phận, còn có ý đồ bẻ cong mình, cậu còn sẽ không phát hiện mình bị lừa!

Thật ra lừa tình lừa tiền đều là việc nhỏ, cậu điên lên giết tên tra nam kia vài lần sẽ nguôi giận, nhưng hắn sau khi bại lộ còn dám vào acc cậu vứt trang bị, scam acc của cậu, bóc phốt cậu, post bài bịa đặt bôi xấu trong diễn đàn trường trung học của cậu, làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống ngoài hiện thực của Khương Hiểu Phong, khiến cậu không thể không tạm thời bỏ game.

Thù này, không báo không là người!

Nhưng ấm ức nhất chính là, chờ đến lúc cậu tốt nghiệp trung học cuối cùng có thể quay trở lại, tựa game online năm đó đã dead, Khương Hiểu Phong muốn báo thù cũng không còn biết đi đâu tìm người.

May mà ông trời có mắt, cuối năm ngoái công ty phát triển game online kia vừa phát hành game mobile "Giang hồ du" có phần lớn bối cảnh và thiết lập hệ phái tương tự game online cũ, cũng cung cấp rất nhiều phúc lợi lôi kéo người chơi cũ trở về.

Khương Hiểu Phong cứ thế mà quay lại game, cậu nhớ rõ tra nam kia từng nói rất thích tựa game này, đoán hắn hơn phân nửa cũng quay lại, liền chuẩn bị ôm cây đợi thỏ trong này.

"Mạnh Phù Sinh! Mạnh Phù Sinh!"

Một tiếng hét lên hưng phấn, dường như phát ra từ phía sân tennis.

Nghe được mấy chữ quen tai, Khương Hiểu Phong dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại.

Ngay lúc này, một cú đập bóng ngoạn mục chấm dứt trận đấu trên sân, tuyển thủ mặc áo thể thao màu xanh da trời vừa chiến thắng, nghiêng đầu cọ mồ hôi trên mặt vào ống tay áo, ánh mắt lơ đễnh vô tình chạm đến tầm mắt của Khương Hiểu Phong đang nhìn từ ngoài vào sân.

Hai người đều sửng sốt.

Khương Hiểu Phong bất ngờ là vì người này trông thật đẹp trai, ngũ quan tuấn tú, khí chất ôn nhã, lưng cao chân dài, chẳng sợ đầu toàn mồ hôi, mặc bộ đồng phục thể thao đại học A xấu đui xấu mù mà vẫn đẹp đến như hạc trong bầy gà. Giữa một đám sinh viên ăn mặc loè loẹt đang kích động, anh ta giống như một người mẫu nam bị photoshop ghép vào một cách thô thiển.

Rắc.

Dường như là âm thanh của cái gì bị gãy, nhưng đã bị áp chế bởi tiếng láo nháo càng ngày càng lớn trong sân bóng.

Người mẫu nam photoshop đột nhiên nhíu mày, vừa hướng về phía Khương Hiểu Phong hô gì đó, vừa đẩy ra đám người đang bu đến chúc mừng anh, bước nhanh về phía bên này chạy tới, giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho cậu.

Khương Hiểu Phong khó hiểu, đang nghiêng nghiêng đầu cố gắng phân biệt ra giọng nói của anh ta từ một đống tạp âm ồn ào, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng gãy răng rắc, sau đó gáy nhói một cái, gì cũng không biết nữa.

...

Thân thể đang lắc lư, trước mắt tràn ngập màu đỏ, còn có bóng trắng lúc ẩn lúc hiện.

Khương Hiểu Phong hôn mê, mí mắt khó khăn lắm mới hí ra được một chút.

Sau gáy đau nhói, cậu lại nhắm hai mắt lại.

Bên tai có một giọng nam trầm thấp mát lạnh đang nhẹ nhàng nói gì đó, thân thể được đặt ngồi trên một mặt phẳng mềm mại. Ngay sau đó đầu của cậu được đỡ tựa vào một bờ ngực rắn chắc, thân thể bị ôm lấy, đầu cũng được cố định.

"Đừng chuyển động, nhịn một chút."

Khương Hiểu Phong bị bắt cúi đầu úp vào ngực đối phương. Mí mắt cậu lần nữa nhấc lên, trong tầm mắt bị máu làm mơ hồ là một mảnh vải màu xanh dính máu, và ống quần mầu trắng nhem nhuốc của mình.

Ai? Là ai làm bẩn quần của mình!

Cậu giãy dụa, thân thể lại bị ôm càng chặt hơn, bên tai vang lên một tiếng "Suỵt" mang theo ý trấn an.

Khương Hiểu Phong cười nhạo một tiếng, nhe răng như chó con: "Đồ ngốc, tự tôi đi tiểu được! Không cần ai xi tè!"

Bốn phía yên tĩnh trong chốc lát. Có lẽ do ảo giác, Khương Hiểu Phong cảm thấy bờ ngực mình đang dựa vào rung rung, như là đang cười.

Cười cái gì mà cười, tui —— ui da.

Cảm giác đau nhức truyền đến từ sau đầu, bác sĩ bắt đầu rửa sạch miệng vết thương. Thân thể Khương Hiểu Phong cứng đờ, đầu óc vốn đang choáng váng càng thêm không tỉnh táo, tay theo bản năng nắm chặt quần áo của người trước mắt.

Lưng bị bấu chặt, Mạnh Phù Sinh đau đến nhăn mày. Nhìn nhóc đàn em "nhỏ bé yếu ớt" đang cứng ngắc như một tảng đá trong ngực, anh chịu đựng không kêu ca gì.

...

Bốn ngày sau, Khương Hiểu Phong xuất viện.

Cậu trở lại phòng ngủ, hết thảy như thường mà đón tiếp thầy cô bạn bè đến thăm, cùng bạn cùng phòng ăn cơm lên lớp, ăn bữa chiều xong lên mạng tra cứu một chút, rồi tắt đèn bò lên giường, xoay người nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền.

Ánh đèn biến mất, cậu từ từ chui đầu vào trong chăn, mở mắt ra, ấn sáng màn hình điện thoại.

Mười phút trước, Mèo Béo xuất hiện: Phắc, tên rùa rụt cổ Nhất Mộng Phù Sinh kia đổi server rồi! Đúng rồi, mấy ngày nay sao chẳng thấy cậu online thế?

Ai nói tui không online, lúc nào tui chả on.

Cậu híp mắt, nhớ tới tin tức vài ngày nay mình bóng gió hỏi thăm được, chậm rãi gõ chữ: Không có việc gì, tôi tìm được rồi.

Mèo Béo: Tìm được gì cơ?

Phong Khiếu: Nhất Mộng Phù Sinh thật.

Mèo Béo giật mình: Ông nói thế là ý gì? Truy tra danh tính ngoài đời là phạm pháp đấy A Phong! Đừng xúc động!

Phong Khiếu: Không phạm pháp.

Phong Khiếu: Không truy tra.

Phong Khiếu: Tôi chắc chắn chính là hắn.

Phong Khiếu: Tôi sẽ đòi bằng đủ những gì hắn nợ!

Phong Khiếu: Cứ chờ tin tốt lành đi!

Trấn an xong bạn tốt, Khương Hiểu Phong rời khỏi WeChat, mở ra app Ghi chú, tạo văn bản mới, đặt tên "Kế hoạch ám sát", bắt đầu ghi chép nội dung: Ngày X tháng X năm 201X, trời quang. Phi tiêu ta đã đánh bóng xong, ngày mai, chính là ngày tra nam máu tươi văng bảy thước!

...

Bốn giờ rưỡi chiều, bên vỉa hè đường lớn đi xuyên qua sân thể dục bên trái khu hành chính, dưới gốc cây ngô đồng lớn nhất, Phó chủ tịch CLB Báo chí Tưởng Lệ dẫn theo trợ thủ đứng chờ, thỉnh thoảng lật lật bản thảo phỏng vấn trong tay, chờ chốc nữa sẽ được phỏng vấn Mạnh Phù Sinh.

"Chị Tưởng, em, em hồi hộp quá." Nhóc trợ thủ là người mới, hiện tại tay cầm máy chụp hình run run rẩy rẩy.

Tưởng Lệ kỳ thật cũng hơi hồi hộp, nhưng không để hiện trên mặt, cô nhẹ nhàng trấn an: "Đừng lo, chốc nữa cậu chỉ cần chụp vài tấm ảnh là được, phỏng vấn có 10 phút thôi, nhanh lắm."

"Nhưng người kia là Mạnh Phù Sinh a." Nhóc trợ thủ không rõ là do nóng hay khẩn trương, trên trán cư nhiên chảy mồ hôi, "Em nghe nói anh trai anh ấy là Mạnh Hoa Niên, là cái người mà hay lên TV..."

Tưởng Lệ ngắt lời cậu: "Đừng nói vớ vẩn, cậu là sinh viên khoa báo chí đấy, sao lại giống mấy tên lắm miệng trên diễn đàn, suốt ngày tung tin vịt không căn cứ thế hả?"

Nhóc trợ thủ vội vàng câm miệng.

"Nhớ rõ cho chị, Mạnh Phù Sinh chỉ là Mạnh Phù Sinh, nội dung phỏng vấn lần này là về học bổng cao nhất và giải quán quân hùng biện quốc tế mà anh ấy đạt được, chỉ được phép quay xung quanh hai đề tài này, không được nhắc đến bất cứ việc nào khác!"

Nhóc trợ thủ gật đầu lia lịa, hít sâu một hơi ổn định lại tay cầm máy chụp hình.

Trong lúc nói chuyện, đồng hồ đã chuyển đến 4h40, cách thời gian hẹn với Mạnh Phù Sinh chỉ còn 5 phút. Hai người nhấp nhổm chờ đợi, đến 4h43, hình dáng Mạnh Phù Sinh xuất hiện sau cửa lớn khu hành chính.

Vì đang nói chuyện với quản lý cấp cao của học viện, anh hôm nay ăn mặc tương đối nghiêm túc, một chiếc áo sơ-mi màu trắng vừa người và quần tây cắt may theo đúng chiều cao, càng tôn lên bộ dáng eo thon chân dài, khí chất xuất chúng.

Anh đi ra sau cửa, nghiêng đầu tìm kiếm vị trí của Tưởng Lệ, đôi mắt hẹp dài cong lên một độ cung ôn hoà đầy ý cười, giơ chân dài bước từng bước lại gần.

Tưởng Lệ ẩn ẩn thở ra một hơi, tự nhủ với mình không thể để nam sắc mê hoặc, phải bình tĩnh, phải chuyên nghiệp, trên khuôn mặt phối hợp mà hiện lên một nụ cười mỉm lễ phép pha thêm chút nhiệt tình, nhìn Mạnh Phù Sinh tới gần.

Nhóc trợ thủ thấy chị đại bình tĩnh như vậy, cũng vội vàng bắt chước.

Mạnh Phù Sinh đi xuống bậc thềm khu hành chính, chuẩn bị vòng qua bồn hoa trước cửa khu rồi rẽ trái, hội họp với đám Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ cảm thấy hình ảnh anh bước qua bụi hoa thật sự rất chói mắt, cô ra hiệu cho nhóc trợ thủ trước chụp một tấm.

Nhóc trợ thủ giơ lên máy chụp hình.

Lúc này ánh nắng ấm áp, gió nhẹ hiu hiu, sắc xuân say lòng người, hết thảy đều cực kỳ hoàn mỹ.

Đột nhiên, một vật thể màu đen từ trong đám cây cối và bồn hoa bắn ra với một góc độ khó nhìn rõ, vững vàng chính xác mà phi vào ngực Mạnh Phù Sinh, phát ra một tiếng "Bộp" thật to, rơi xuống đất.

Mạnh Phù Sinh dừng bước, đứng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ