Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sân bê tông bằng phẳng, một vật thể không rõ hình dáng được làm bằng giấy nhỏ như lòng bàn tay nằm im lìm.

Chỗ ngực bị vật thể lạ đập vào vẫn hơi run rẩy, Mạnh Phù Sinh cực kì chắc chắn, thứ trước mắt mình lúc này không đơn giản chỉ là một mẩu giấy.

Anh quay đầu nhìn về hướng mà thứ đồ này bay đến.

Khương Hiểu Phong thấy mình nhắm một phát ăn ngay liền lập tức cúi đầu trốn, ôm chặt ba lô của mình, kích hoạt kỹ năng bán ẩn thân (kỳ thật không tồn tại) chỉ có thể duy trì liên tục nửa phút, núp sau luống hoa, chậm rề rề bò ra bên ngoài, ý đồ thoát khỏi hiện trường vụ án.

*đầu bị đập phát nên em tưởng mình vẫn trong game...

Với sức mạnh và độ chính xác của mình, cậu cực kỳ chắc chắn đòn tấn công vừa nãy tuyệt đối đã gây sát thương chí mạng, lại thêm hiệu ứng choáng và liên tục chảy máu, nhất định sẽ tiêu diệt được mạng chó của tra nam. Tuy rằng việc tận mắt nhìn thấy cái chết của tra nam rất hấp dẫn, nhưng với thân mình mỏng manh vì chú trọng lực tấn công và tốc độ mà hoàn toàn bỏ qua điểm phòng ngự, sợ tra nam hồi sinh tại chỗ rồi giết ngược lại, tốt nhất là tẩu vi thượng sách.

Sột sột soạt soạt, cỏ cây trong bồn hoa không ngừng lắc lư, một tiểu học đệ màu xanh lá đang lồm cồm bò ngang.

Mạnh Phù Sinh: "..."

Trong mắt anh hiện lên sự khó hiểu.

Tuy rằng Khương Hiểu Phong ăn mặc như một cái cây di động, còn chẳng biết tại sao lại núp trong bồn hoa, nhưng bằng vào thị lực và trí nhớ xuất sắc của mình, anh vẫn ngay lập tức nhận ra cái tên đang lút cút đằng xa kia là ai, đầu vẫn còn quấn băng gạc chưa tháo, cả mái tóc xoăn tự nhiên kia nữa, không lẫn vào đâu được.

Chính là đàn em ngày đó bị biển quảng cáo đập vào đầu.

Cậu ta tại sao lại ở đây? Đang làm gì thế?

Mắt thấy cậu đã gần bò ra ngoài bồn hoa, anh vội vàng xoay người nhặt lấy vật lạ đang trên mặt đất, cất bước đi qua, cúi người đưa nó cho Khương Hiểu Phong: "Này, cậu đang tìm thứ này hả?"

Khương Hiểu Phong: "!!!"

Cậu không dám tin mà nhìn về phía cánh tay đang duỗi ra trước mắt, lại ngửa đầu nhìn phía chủ nhân cánh tay, miệng khẽ nhếch, cảm xúc gần như tan vỡ.

Không chết?

Tra nam cư nhiên không chết?? Sau khi nhân vật tử vong muốn sống lại tại chỗ cần 30 giây, hiện tại chắc chắn chưa đủ thời gian!

Tại sao có thể như vậy? Chiêu vừa nãy của mình tuyệt đối chí mạng! Hơn nữa, cậu bây giờ rõ ràng đang mở chế độ bán ẩn thân, còn nguỵ trang, có vật thể che, tra nam lẽ ra không thể nhìn được mình mới đúng! Chẳng lẽ cái game kẹc này có bug?

Nhưng mà có bug cũng không thể... Không ổn!

Biểu tình cậu biến đổi.

Suýt thì quên, mấy ngày nay cậu vẫn luôn dính debuff suy yếu và liên tục chảy máu; trong trạng thái bị suy yếu, bán ẩn thân có khả năng mất hiệu lực! Hơn nữa tra nam đã bị đuổi tận giết tuyệt đến mức phải chuyển server, hẳn đã đề phòng việc bị ám sát, sẽ không dễ dàng bị một chiêu giết chết như vậy.

Tính sai rồi.

Cậu ôm chặt ba lô, suy nghĩ trong đầu thay đổi cực nhanh.

Chẳng lẽ cứ như vậy chịu bại lộ trước mặt tra nam? Nhưng cậu thân mỏng thể yếu, trong tình huống không thể một chiêu lấy mạng đối thủ, đánh chính diện với tra nam đã có chuẩn bị, không phải là tự nộp mạng luôn sao còn muốn báo thù gì được nữa?

Không, không được. Cậu vất vả lắm mới bắt được tên tra nam này, tuyệt đối không thể lại để đối phương bắt nạt. Dù thế nào cũng không thể bại lộ được, cậu từng bị lừa mất trắng, từng chịu bao nhiêu khổ nhục, cậu nhất định sẽ để hắn phải nếm trải từng thứ một!

Bình tĩnh nào, không được hoảng.

Vừa nãy là cậu đánh lén, lại dùng đạo cụ làm mờ thông tin tấn công (cũng không tồn tại), tra nam chưa chắc đã biết là cậu ra tay, vẫn còn cơ hội.

Cậu nhớ đến việc tra nam quen thói giả vờ làm người tốt trước mặt người lạ, nháy mắt có sáng kiến —— khiến tra nam cho rằng lúc nãy là người khác đánh lén, còn cậu chỉ là một nhân vật quần chúng vô tội đi ngang qua.

Cậu điều chỉnh tốt biểu tình, coi như không có việc gì mà đứng lên, đẩy cánh tay Mạnh Phù Sinh duỗi lại đây, nói: "Học trưởng, chắc anh tìm nhầm người rồi, cái này không phải của tôi."

Mạnh Phù Sinh nhìn vẻ mặt của cậu từ "chó con sợ hãi" nhoáng đổi thành "cẩu già bình tĩnh", cảm thấy có chút bất ngờ, hỏi lại lần nữa: "Không phải của cậu?" Nhưng sau bồn hoa này chỉ có một mình cậu ta.

"Không phải." Khương Hiểu Phong khẳng định, không dấu vết mà bước vòng qua anh, "Học trưởng, tôi còn có tiết học, tạm biệt!" Nói xong liền thoắt cái chạy mất.

Khương Hiểu Phong có khung xương nhỏ hơn con trai bình thường một chút, lúc hoạt động quả thực trơn như cá chạch, không tài nào túm được. Mạnh Phù Sinh chỉ kịp nói "Chờ đã", Khương Hiểu Phong đã lẩn vào phía sau một bồn hoa khác, nháy mắt mất tăm mất tích.

Chạy trốn thật nhanh.

Mạnh Phù Sinh cúi đầu nhìn vật trong tay, bóp bóp, phát hiện bên trong hình như gói cái gì đó, lại nhìn thoáng qua hướng Khương Hiểu Phong chạy đi, cuối cùng mới mở ra phần giấy gấp.

Một viên chocolate rõ ràng đã được cắt gọt thủ công hiện ra trước mắt; chocolate hình dạng rất kỳ quái, giống như một hình trái tim bị ép cân quá độ, các góc nhọn hoắt. Hẳn là vì bao giấy bên ngoài khá dầy, bị quăng đập không thương tiếc như vậy mà viên chocolate vẫn chưa bị vỡ.

Ngón tay Mạnh Phù Sinh cứng đờ, trong đầu hiện ra một suy đoán không tưởng.

Anh lấy viên chocolate ra, phát hiện mặt trong tờ giấy gói có một hàng chữ đỏ như máu.

[Nếu có --- -gày, ng--- có thể nhì-- --- ----ng tôi, ----- nh-- định sẽ rơi lệ]

Mạnh Phù Sinh: "???"

Đây là cái gì?

"Nếu có một ngày, người có thể nhìn vào trong lòng tôi, người nhất định sẽ rơi lệ..."

Mạnh Phù Sinh nghe tiếng, vội vàng gấp giấy vào, quay đầu nhìn về phía sau.

Tưởng Lệ và nhóc trợ thủ không biết từ lúc nào chạy lại, đang đứng sau lưng anh, từ vị trí của bọn họ, vừa vặn có thể đọc được nội dung trên giấy.

Nhóc trợ thủ đọc xong ý thức được mình đã nhìn lén lại còn đọc bô bô ra miệng, mặt đỏ bừng lên, lí nhí xin lỗi Mạnh Phù Sinh rồi trốn ra sau lưng Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ: "..." Đồng đội như heo!

Cô xấu hổ nhìn về phía Mạnh Phù Sinh: "Xin lỗi đã đọc thư riêng tư của anh."

Mạnh Phù Sinh không nói gì, gói lại miếng chocolate vào giấy rồi cất vào túi quần, tự nhiên lái qua đề tài khác: "Thời gian cũng không còn sớm, hai người định phỏng vấn ở đâu? Hiện tại tôi sẵn sàng rồi."

......

【Ngày X tháng X năm 201X, trời quang. Ám sát thất bại, phi tiêu hình như không có tác dụng với tra nam, có lẽ game bị bug, hoặc tra nam có được đạo cụ hoặc trang bị đặc biệt nào đó. Tóm lại, sự tình trở nên hơi khó giải quyết.】

Khương Hiểu Phong gõ chữ đến đây liền dừng một chút, hồi tưởng lại hình ảnh tra nam dường như không việc gì mà cầm lấy phi tiêu, biểu tình càng thêm nghiêm trọng, trong mắt ánh lên chút không cam lòng.

【Mình sẽ không bỏ cuộc, nhất định phải thử lần nữa, nếu tra nam thật sự miễn dịch với phi tiêu, vậy phải tìm phương pháp khác để báo thù.】

Tắt app Ghi chú, cậu nhanh chóng xử lý bữa tối nhờ bạn cùng phòng mua về hộ, cầm lên ghi chép ở lớp và bản copy slide tiết học, bắt đầu học bù lại chương trình đã bỏ lỡ mấy ngày nay.

Tiếng báo noti WeChat đột nhiên vang lên, tin nhắn của Mèo Béo nhảy ra.

Mèo Béo: Đang làm gì thế?

Khương Hiểu Phong dừng bút, liếc bản ghi chép một cái rồi cầm lấy di động nhắn tin trả lời.

Phong Khiếu: Làm daily*.

*viết tắt của daily missions/challenges: các nhiệm vụ hàng ngày trong game, làm để nhận được phần thưởng.

Mèo Béo: ??? Lừa ai thế, ông rõ ràng không online.

Mèo Béo: À phải rồi, quên béng mất ông đuổi theo tra nam sang server mới. Bên đó ông mua acc hay là tạo acc clone thế? Cần tôi tìm acc cho ông mượn không?

Tạo acc clone?

Khương Hiểu Phong mắt sáng rực lên.

Đúng rồi, cậu sao lại quên được nhỉ, mình có thể lập acc clone, giả vờ làm newbie* tiếp cận tra nam, lừa hắn giống như hồi trước tra nam lừa cậu vậy! Sau khi được tra nam tín nhiệm liền đâm hắn một nhát! Đùa bỡn hắn, cười nhạo hắn, nhục nhã hắn!

*newbie: tân thủ, người mới tập chơi game

Cách trả thù cao cấp nhất chính là gậy ông đập lưng ông, giết người có ý nghĩa gì chứ, lừa tính mới là đau đớn nhất!

Mèo Béo: Người đâu người đâu? À đúng rồi, tôi mới nói chuyện với admin group chat, việc sang server mới giết Nhất Mộng Phù Sinh giao cho ông nhé, cứ yên tâm làm đi, có khó khăn gì thì tìm tôi.

Khương Hiểu Phong hoàn hồn, kích động gõ chữ: Người anh em tốt!

Mèo Béo: Hai chúng ta là quan hệ gì chứ, đừng khách khí!

Phong Khiếu: Chờ tôi chiến thắng trở về!

Mèo Béo: Còn phải hỏi!

Khương Hiểu Phong hào khí ngất trời bỏ di động xuống, mơ tưởng về tương lai tốt đẹp lừa được tra nam, ngược chết tra nam, rồi cầm lấy bút, bắt đầu điên cuồng làm nhiệm vụ hàng ngày!

.............

Ban đêm, một topic tên "Tin hot! Nam thần khoa Quản trị – Mạnh Phù Sinh bị một nam sinh nhét thư tình ngay trước mặt mọi người! Và anh ấy nhận! Trời ơi anh ấy thế mà lại nhận thư!" xuất hiện trên trang diễn đàn trường đại học A, rất nhanh liền nhảy lên top.

Ngụy Uy đang lướt diễn đàn bỗng ngừng tay trượt màn hình, quay đầu nhìn Mạnh Phù Sinh đang đi ra từ phòng vệ sinh, hỏi: "Trên diễn đàn bảo có nam sinh đưa cậu thư tình, cậu còn nhận thư, thật hay giả vậy?"

"Diễn đàn gì?"

Mạnh Phù Sinh xoay người lại đây, hỏi: "Topic gì thế?"

Ngụy Uy trực tiếp bật màn hình sáng lên cho anh đọc. Hắn không click mở topic, nên trên màn hình chỉ đọc được tiêu đề.

Mạnh Phù Sinh nhìn lướt qua, thuận tay click mở topic. Đọc sơ bài viết và phần rep của chủ thớt, cũng không có gì cụ thể, có lẽ chỉ là có sinh viên tình cờ đi ngang qua khu hành chính nhìn thấy anh và Khương Hiểu Phong, sau đó tự cho trí tưởng tượng bay xa.

Tuy rằng chiều hướng tưởng tượng khá chính xác.

Nhớ tới tiểu học đệ tóc xoăn tự nhiên mặc áo màu xanh lá kia, Mạnh Phù Sinh cảm thấy hơi buồn cười, đứng dậy nói: "Đừng nghe mấy người trên diễn đàn nói bậy bạ."

Anh cũng không giải thích "thư tình" mà topic nhắc tới là chuyện như thế nào.

Có cái gì sai sai ở đây.

Ngụy Uy liếc anh một cái, lại lên tiếng hỏi: "Đêm nay cậu có ngủ trong phòng không?"

"Không." Mạnh Phù Sinh nhét sách vào ba lô, phất phất tay, "Tớ đi đây, mai gặp."

"Mai gặp."

Nhìn thân ảnh Mạnh Phù Sinh biến mất sau cửa phòng ngủ, Ngụy Uy bấm bấm màn hình di động, đọc topic, nhẹ thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy mình có chút thần hồn nát thần tính, trực tiếp ném điện thoại qua một bên.

.........

Khương Hiểu Phong hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, tắm rửa xong, đột nhiên cảm thấy hơi đói. Thấy trời còn sớm, cậu liền cầm lấy di động, đi bộ ra siêu thị của trường đại học.

Đại học A rất rộng, riêng khu ký túc xá sinh viên đã có hai mươi mấy tòa, đan xen phân bố ở sườn phía nam và phía tây khuôn viên trường. Gần khu ký túc xá số 5 của Khương Hiểu Phong chỉ có một cửa hàng tạp hóa bán đồ dùng sinh hoạt tương đối nhỏ, không có món gì ăn ngon, vì vậy cậu đi đường vòng tới một siêu thị lớn hơn ở gần trung tâm khuôn viên.

Mua xong đồ ăn đi ra, cậu lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện thân ảnh phía trước có chút quen thuộc, vội tiến sát đến nhờ ánh sáng lờ mờ của đèn đường nhìn kỹ từ trên xuống dưới vài lần, nhận ra người đang đi tới chính tra nam liền giật mình. Trong đầu rất nhanh đã có kế hoạch, Khương Hiểu Phong đi vòng qua gốc cây ven đường, ngón tay linh hoạt rút ra "Phi tiêu" khẩn cấp giấu trong ốp điện thoại, nhắm chuẩn chân tra nam mà ném tới.

"Phi tiêu" thành công trúng đích, Mạnh Phù Sinh khó hiểu dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Khương Hiểu Phong lập tức chạy vòng ra xa thật xa, nhân dịp Mạnh Phù Sinh còn chưa kịp phản ứng, ở phạm vi chắc chắn quá tầm công kích mà rẽ sang ngang, bám theo một đôi tình nhân từ siêu thị đi ra, giả vờ làm người qua đường đi về phía Mạnh Phù Sinh.

Mạnh Phù Sinh từ dưới đất nhặt lên một vật màu trắng, nhìn thấy hình dáng cùng nếp gấp quen thuộc, anh ngẩng đầu tìm quanh bốn phía, quả nhiên thấy được bóng dáng Khương Hiểu Phong.

Cho nên đây là...

Khương Hiểu Phong vừa bước đi, vừa lén lút quan sát tình trạng của Mạnh Phù Sinh. Thấy đối phương khí sắc hồng nhuận, vẻ mặt bình tĩnh, hành động tự nhiên, không hề có vẻ như bị phi tiêu thương tổn, cậu trong lòng trầm xuống, kiềm chế thu hồi tầm mắt, tự nhiên như ruồi đi qua Mạnh Phù Sinh.

Tình huống quả nhiên rất phức tạp, phi tiêu của mình thực sự không có lực sát thương đối với tra nam, xem ra nhất định cần lập clone.

Mạnh Phù Sinh cầm bức "thư tình" thứ hai hôm nay nhận được, nhìn tiểu học đệ giấu đầu hở đuôi làm bộ đi ngang qua mà nhịn không được cứ lén liếc mình, anh cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, thở dài gọi: "Niên đệ."

Khương Hiểu Phong cứng đơ người, chẳng lẽ lộ rồi? Trong lòng loạn cào cào, trên mặt lại tỏ ra không có việc gì, như một người qua đường bị người lạ gọi lại, cậu nghi hoặc hỏi: "Học trưởng, anh gọi tôi à?"

Mạnh Phù Sinh cố tỏ ra mềm mỏng một chút, cẩn thận lựa từ: "Đúng vậy, mới nãy tôi vừa nhặt được một cái ——"

Khương Hiểu Phong quyết đoán ngắt lời anh: "Dạo này lắm người lạ thật, chẳng biết lịch sự là gì, suốt ngày ném rác ra đường!" Nói xong không dấu vết mà lùi về sau một bước, hai bước, đến khoảng cách an toàn liền nhanh chóng cáo từ, "Ký túc sắp đến giờ giới nghiêm, tôi đi trước đây nha học trưởng, tạm biệt!"

Mạnh Phù Sinh vội vàng ngăn lại: "Chờ..."

Lịch sử tái diễn, Mạnh Phù Sinh lần nữa mắt mở trừng trừng nhìn Khương Hiểu Phong lẩn như cá chạch vào dòng người đông đúc, miệng hơi há ra, rồi ngậm lại. Anh nhìn xuống bức thư tình trong tay, tránh tầm mắt của sinh viên đi ngang qua, giữ lại cất đi.

...

Đêm khuya, Mạnh Phù Sinh tắm rửa xong liền vào phòng làm việc, sắp xếp lại mấy quyển sách lúc nãy vừa đọc, vô tình chạm mắt hai "trái tim" xấu xí đặt dưới đèn bàn. Anh vươn tay cầm lấy trái tim nhỏ hơn, mở ra.

Lần này bên trong giấy gói không có chocolate, mặt trên cũng không ghi chữ gì, chỉ ở trong góc giấy có vẽ một hình chibi xinh xắn, nhóc bé xíu mặc quần yếm đi giày da, đang ôm một trái tim to thật là to, nâng niu từng tí mà bưng ra ngoài.

Mạnh Phù Sinh bật cười.

Việc gửi thư tình vốn cần rất nhiều dũng khí, thế mà nội dung bên trong lại hàm súc ngắn gọn như vậy, thật sự khiến người ta không biết nói gì cho phải.

Anh mân mê nhóc chibi, nhớ tới ánh mắt lấp lánh ướt nước hệt như chó con của Khương Hiểu Phong, ma xui quỷ khiến mà mở ra gói giấy trái tim lớn kia, cầm lấy chocolate bên trong, bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng.

Chocolate rất đắng, còn có mùi lạ, cũng không ngon, có thể là do bị ám mùi giấy.

Anh nhíu mày, cầm chocolate định vứt vào thùng rác, nhưng giữa chừng lại không nỡ buông tay.

Thôi, dù sao cũng là tâm huyết của niên đệ, không ăn cũng không nên chà đạp như vậy, vẫn phải tìm một cơ hội nói rõ ràng cho cậu ta biết, trả lại chocolate cho cậu.

Đáng yêu thì đáng yêu thật đấy, nhưng anh là trai thẳng, không thể đáp lại như mong muốn của cậu ấy được

Lời tác giả:

Mạnh Phù Sinh: Tôi là trai thẳng.

Khương Hiểu Phong: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

Tác giả: Nầu nầu, hai người không được thẳng đâu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ