Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay vịn ghế dựa mềm rộng mà cũng lớn, giống như cái gối. Theo lý thuyết người đập vào đó sẽ không cảm thấy đau mới đúng, nhưng Khương Hiểu Phong lại mềm oặt đi, kêu một tiếng đau rồi ôm lấy đầu, thân thể cũng vô thức cuộn tròn lại.

Mạnh Phù Sinh không ngờ rằng cậu sẽ bị ngã, chỉ kịp phản xạ đỡ lấy eo lưng của đối phương. Thấy cậu tỏ ra đau đớn, anh vội duỗi tay sờ lên đầu cậu, hoảng hốt la lên, "Em làm sao thế? Có phải miệng vết thương bị rách ra không? Hiểu Phong, em thả tay ra một chút, để anh xem miệng vết thương có chảy máu không."

Khương Hiểu Phong quay đầu né tránh tay anh, chỉ riêng động tác nhỏ như vậy đã khiến cậu chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Rõ ràng nhìn thấy Mạnh Phù Sinh đang cử động miệng, bên tai lại chỉ toàn âm thanh ù ù, cậu rên rỉ: "Tôi chóng mặt quá..."

Tình huống này rõ ràng không đúng. Mạnh Phù Sinh biến sắc, cũng không dám tùy ý di chuyển cậu, đành cẩn thận để đối phương nằm thẳng trên ghế sô pha. Anh lấy ra di động gọi cấp cứu, nhưng vì ngón tay cứng đơ ra, ấn vài lần mới mở khóa được điện thoại.

Khương Hiểu Phong nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có thật nhiều hình ảnh vụn vặt không ngừng bay qua bay lại trong đầu, sô pha bên dưới như biến thành một cái lốc xoáy đang lôi kéo ý thức của cậu quấy trộn điên cuồng.

Sau gáy bắt đầu đau nhức, âm thanh ù ù tra tấn thần kinh, năm giác quan chỉ có khứu giác vẫn còn hoạt động bình thường.

Trong cơn hỗn độn choáng váng, mùi hương trái cây nhẹ nhàng đột nhiên trở nên rõ mồn một, cậu theo bản năng dán sát vào chủ nhân của hương thơm kia, vùi đầu đắm chìm vào đó, ra sức hít hà hương vị khiến người an tâm.

"Gần chút nữa..." Cậu nắm chặt cánh tay, vô thức mà dúi đầu xông vào ngực Mạnh Phù Sinh, "Ồn quá..."

Mạnh Phù Sinh vừa mới nâng tay mở khóa màn điện thoại, thân thể đã bị Khương Hiểu Phong dính sát.

Đây là lần đầu tiên Khương Hiểu Phong chủ động gần gũi với anh, nhưng Mạnh Phù Sinh không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Anh trở tay ôm chặt người trong lòng, sắc mặt cậu trắng bệch, không ngừng lẩm bẩm. Mạnh Phù Sinh run rẩy đến mức tay đầy mồ hôi, nhanh chóng gọi điện thoại rồi nhờ nhân viên phục vụ đón tiếp xe cứu thương, sau đó kéo Khương Hiểu Phong nằm gọn trong lồng ngực, không ngừng xem xét hô hấp và nhịp tim của cậu, trấn an nói: "Không sao đâu, bác sĩ lập tức sắp tới rồi, sẽ không sao cả."

Được bao quanh bởi hương thơm khiến người an tâm, Khương Hiểu Phong dần dần bình tĩnh trở lại.

Mạnh Phù Sinh xoa lưng cậu, sờ thấy một mảng ướt lạnh, đột nhiên rõ ràng nhận ra thân thể của Khương Hiểu Phong xác thực nhỏ gầy hơn nam sinh cùng tuổi rất nhiều, chẳng có mấy lạng thịt, ôm vào cơ hồ có chút cộm người. Trong lòng xót xa, anh thở sâu, cúi đầu trân trọng áy náy mà hôn lên trán Khương Hiểu Phong, dùng cằm cọ cọ tóc cậu.

"Xin lỗi, đều là do anh không cẩn thận... Xin lỗi em."

.........

Khương Hiểu Phong còn chưa lên xe cứu thương liền đã hôn mê, mãi đến khi nhập viện vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ bước đầu kiểm tra tình huống một chút, phát hiện miệng vết thương sau đầu của cậu cũng không bị vỡ ra, cảm thấy không bình thường, liền gọi Mạnh Phù Sinh tới hỏi bệnh lịch của Khương Hiểu Phong.

Mạnh Phù Sinh kể lại chuyện Khương Hiểu Phong từng bị biển quảng cáo đập vào đầu, một thời gian trước còn bị người khác gây xung đột đụng vào đầu, còn đem tư liệu được chụp lại trên điện thoại cho bác sĩ xem.

"Ây dà, sao lại bất cẩn thế này." Bác sĩ nhíu mày, "Hai lần này miệng vết thương đều xử lý qua loa, lần đầu tiên sau khi bị thương cũng không cẩn thận đi kiểm tra lại, không chừng chính là do lần đầu bị thương gây nên chấn thương chìm trong đầu vẫn chưa khỏi, bằng không cũng sẽ không nhẹ nhàng chạm phải liền thành ra thế này."

Mạnh Phù Sinh ngơ ngẩn.

Vẫn luôn chưa khỏi?

Ngón tay anh lạnh buốt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Hai ngày trước cậu ấy còn ngồi máy bay..."

"Này sao lại vớ vẩn như vậy, đầu bị chấn thương mà đi máy bay cái gì!" Bác sĩ mắng xong một trận, phát hiện mặt Mạnh Phù Sinh càng cứng ngắc khó coi, môi mân chặt đến trắng bệch, ngữ khí ông hòa hoãn lại, "Kỳ thật đầu bị chấn thương vẫn có thể đi máy bay, băng bó chặt là được. Vết thương của bệnh nhân trông cũng không nghiêm trọng, các cậu nhất thời không chú ý là bình thường. Đừng nóng vội, triệu chứng của bệnh nhân rất ổn định, phỏng chừng không có vấn đề lớn, để tôi trước cho cậu ấy làm kiểm tra. Cậu là bạn của bệnh nhân đúng không, có điện thoại của người thân không, thông báo cho người nhà bệnh nhân đến làm thủ tục nhập viện."

Mạnh Phù Sinh: "Cháu là bạn trai của cậu ấy..."

Bác sĩ quay đầu lại: "Hả?"

Mạnh Phù Sinh miễn cưỡng bình tĩnh lại, đáp: "Cảm ơn bác sĩ, giờ để cháu làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy trước."

........

Một giờ sau, Vưu Mộng Như và giáo viên chủ nhiệm của Khương Hiểu Phong đều nhận được tin tức, trước sau chạy tới bệnh viện.

Kết quả kiểm tra của Khương Hiểu Phong đã có, giống như chẩn đoán của bác sĩ, cậu có vết thương ẩn để lại sau lần va đập đầu tiên —— não có phần xuất huyết rất nhỏ, mãi đến hiện tại vẫn chưa khỏi.

Kỳ thật phần xuất huyết này lúc kiểm tra đã biết được rồi, nhưng vì Khương Hiểu Phong chính mình tỉnh lại sau đó hoàn toàn không có phản ứng xấu, vậy nên bác sĩ không tiếp tục yêu cầu theo dõi kiểm tra.

Bình thường mà nói, chút xuất huyết này dù không uống thuốc, vết thương cũng sẽ tự lành dần dần theo thời gian, nhưng xui xẻo ở chỗ Khương Hiểu Phong sau đó không ngừng mắc bệnh, hết bị sốt rồi bị đập đầu lại còn ngồi máy bay, bệnh tình chồng chất mới ngẫu nhiên lập tức bạo phát hết ra một lần.

May mắn là tình huống cũng không quá tệ, Khương Hiểu Phong còn trẻ, cơ thể vốn khỏe mạnh sẵn, xuất huyết cũng không nhiều, chỉ cần chú ý chăm sóc thân thể một hồi liền không sao cả.

Được đến chẩn đoán chính xác, Mạnh Phù Sinh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Anh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn Khương Hiểu Phong đang nằm nghiêng trên giường, cúi người qua, đầu dựa vào lòng bàn tay đối phương.

Không sao là tốt rồi.

Giáo viên chủ nhiệm của Khương Hiểu Phong nhìn thấy động tác của anh, bối rối mà nghiêng đầu sang một bên, trong lòng thầm kinh ngạc.

Không ngờ tới chuyện tám nhảm trên diễn đàn là thật, nam thần của khoa Quản trị cư nhiên thật sự bị sinh viên của ông cưa đổ.

Vưu Mộng Như nghe thấy Khương Hiểu Phong không sao, bà cũng nhẹ nhàng thở ra. Thấy con trai vô tích sự, bà vội sửa sang lại biểu tình, trước lấy thân phận người nhà của Khương Hiểu Phong cảm ơn bác sĩ, rồi bắt chuyện với giáo viên chủ nhiệm, sắp xếp việc xin nghỉ dưỡng bệnh kế tiếp của Khương Hiểu Phong.

Giáo viên lại kinh ngạc lần nữa, nhìn Vưu Mộng Như, lại nhìn sang Mạnh Phù Sinh, nội tâm có chút run sợ.

Đù má đến phụ huynh cũng gặp mặt luôn rồi, không đúng, mẹ của Mạnh Phù Sinh sao trông quen thế nhỉ, hình như nhìn thấy ở đâu đó rồi...

..........

Khương Hiểu Phong ngủ một giấc này ước chừng tầm 16 tiếng đồng hồ, cậu tỉnh lại đúng lúc bình minh sáng sớm còn chưa ló ra, ánh sáng trong phòng tối tù mù.

Phòng bệnh yên tĩnh cực kỳ, mùi nước sát trùng hòa chung với hương thanh lọc không khí, tạo nên cảm giác hư ảo không chân thật.

Cậu có chút choáng váng đầu óc, mắt không tiêu cự mà đờ ra một lúc lâu, mới nhớ lại chuyện tình trước khi hôn mê.

Lúc ấy hình như cậu đang ăn cơm trưa ở nhà ăn của trường, noti WeChat đột nhiên vang lên, có đơn đặt hàng mới. Đối tượng trong đơn rất giống tra nam lừa cậu năm xưa, khiến cậu rất hưng phấn, vừa cầm điện thoại mở game vừa đi về phòng ngủ, khi đi ngang qua sân tennis bị tiếng hoan hô hấp dẫn, đứng nhìn trong chốc lát, sau đó...

Ánh mắt cậu trở nên rõ ràng.

Biển quảng cáo chết tiệt!

Đôi mắt rốt cuộc có tiêu cự, cậu ngồi dậy sờ sờ gáy, không cảm thấy quá đau, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Chắc là không bị va đập thẳng vào, chỉ trầy da tí thôi, tốt quá.

Cậu lại quay sang nhìn về phía giường bên cạnh, ở trên có người nằm. Đoán là bạn cùng phòng đến đây chăm sóc mình, Khương Hiểu Phong động tác rón rén, tìm ra di động đặt trên tủ đầu giường, mon men bước vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, cậu không đi ra ngoài ngay, mà ngồi ở mặt trên bồn cầu, bật di động, click mở game.

Xem chừng mình đã hôn mê nguyên đêm, không biết tra nam kia đã bị mọi người xử lý đến đâu rồi.

Game vừa mở, xuất hiện đầu tiên lại là lời nhắc cập nhật game, patch update coi mòi dung lượng rất lớn. Cậu bỗng nhiên sửng sốt, sau đó là nghi hoặc.

Lạ thật, "Giang hồ du" chỉ cố định bảo trì mỗi thứ ba hàng tuần, bình thường rất ít khi update. Trong game gần đây cũng không có sự kiện mới nào, không phải ngày lễ tết gì, vậy update cái gì vậy?

Cậu nhìn qua giới thiệu về update mới, một đống lớn linh tinh vụn vặt, càng khó hiểu. Sờ sờ băng gạc phía sau đầu, cậu cảm thấy lúc này vẫn nên đối tốt với bản thân một chút, đơn giản không suy nghĩ thêm, tắt điện thoại đứng dậy ra cửa toilet, mở cửa.

Có một người đang đứng ngoài cửa.

Cậu giật mình lùi về phía sau một bước, động tác quá lớn, đầu đột nhiên choáng váng. Khương Hiểu Phong giơ tay xoa xoa, vừa định hỏi bạn cùng phòng đứng ngoài toilet làm gì, bỗng phát hiện thân hình người kia rất xa lạ.

Chân siêu dài, chiều cao cũng đủ ngạo thị quần hùng, tuyệt đối không phải là Điền Đại mập mạp, cũng chắc chắn không phải Hách Khải gầy còm, càng chẳng phải là Lưu Viễn Châu dáng người trung bình.

"Sao lại xoa đầu thế, em khó chịu ở đâu à?" Mạnh Phù Sinh nhíu mày tiến lên một bước, lộ rõ thân hình dưới ánh đèn toilet ấm áp.

Khương Hiểu Phong giương mắt, sau đó khẽ nhếch miệng.

Mái tóc đen có chút rối do mới ngủ dậy, lông mày cân đối, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài, mũi vừa cao vừa đẹp, môi mỏng gợi cảm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da không tì vết... Một anh đẹp trai cực đỉnh. Không chỉ đẹp trai, còn có khí chất, không chỉ có khí chất, giọng nói còn rất êm tai.

Đây là ai?

Cậu chớp chớp mắt, trong đầu bỗng hiện lên một thân ảnh cầm vợt bóng không ngừng kêu gọi nhắc nhở mình. Khương Hiểu Phong bừng tỉnh đại ngộ, thử gọi: "Học trưởng?" Với hình thể và khí chất như vậy, chắc chắn không phải là sinh viên năm nhất, vậy đằng nào cũng là học trưởng.

Cho nên vị học trưởng này đã đưa mình tới bệnh viện sao? Còn ở lại chăm sóc cho mình?

Thật tốt bụng.

Cậu thả lỏng, lễ phép trả lời anh: "Tôi không khó chịu ở đâu cả, cảm ơn học trưởng đã chăm sóc cho tôi. Tôi vừa đánh thức anh dậy ạ?"

Mạnh Phù Sinh thấy cậu ngoan ngoãn trả lời, nuốt nuốt nước miếng. Anh bỗng tiến lên một bước, khắc chế mà duỗi cánh tay nhẹ ôm vòng qua cậu, khẽ khàng cọ cọ mái tóc quăn mềm mại: "Xin lỗi em, đều là lỗi của anh."

"?!"

Khương Hiểu Phong cứng đờ, biểu tình ngơ ngác hoảng sợ. Cậu hoài nghi chính mình đang nằm mơ, hoặc mình gặp ma.

Học trưởng tốt bụng này tại sao lại đột nhiên ôm mình? Còn chả hiểu ra sao mà xin lỗi, xin lỗi cái gì? Lỗi nào nhỉ, chẳng lẽ biển quảng cáo là do anh ta treo?

Trong đầu hiện ra rất nhiều suy đoán, nhưng ngoài mặt cậu không biểu cảm gì, chỉ thử thăm dò mà giơ tay chạm vào ngực Mạnh Phù Sinh.

Nóng, mềm.

Cậu hòa hoãn vẻ mặt, lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, xác định thật là người sống, cậu quyết tâm, giương tay lịch sự mà kiên định đẩy người ra.

Là người sống, vậy dễ làm.

"Học trưởng, biển quảng cáo là do anh treo à?" Cậu lễ phép đặt câu hỏi.

Mạnh Phù Sinh sửng sốt trước câu hỏi, đơ một chút mới phản ứng lại, lắc đầu: "Không phải anh."

"Vậy sao học trưởng lại xin lỗi?" Khương Hiểu Phong không hiểu logic của anh, nghiêm túc giải thích, "Biển quảng cáo mới là thứ đập vào đầu tôi, không phải do học trưởng, anh không cần xin lỗi tôi. Ngược lại là tôi phải chân thành cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn học trưởng đã đưa tôi tới bệnh viện, còn bồi giường chăm sóc tôi."

Trong lòng Mạnh Phù Sinh vốn tràn ngập bối rối, nôn nóng, lo lắng, tự trách, áy náy... Tất cả đều tan đi trước lời giải thích và cảm ơn nghiêm túc của cậu.

Biểu tình của anh giãn ra, Mạnh Phù Sinh nở nụ cười, nhịn không được duỗi tay xoa đầu Khương Hiểu Phong, trong mắt đầy vẻ dịu dàng: "Sao cách em an ủi người cũng thật là... Hiểu Phong, em đáng yêu quá."

Khương Hiểu Phong bị sờ giật nảy mình, trên người nổi lên một tầng da gà, kinh dị lùi về phía sau.

"???"

Đáng yêu? Học trưởng làm sao vậy? Cảm giác cứ gay gay... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ