Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi hộp mới 2 giây, dòng chữ "Đối phương đang nhập ký tự..." bỗng biến mất, kỳ lạ là không có tin nhắn hiện lên.

Mạnh Phù Sinh nghi hoặc, ngón tay chọc chọc khung chat trống không.

Sao thế này, app nuốt mất tin nhắn?

Anh đang nghĩ vậy, chợt thông báo "Đối phương đang nhập ký tự..." lại xuất hiện trên khung chat, lần này ước chừng hiện 3 giây rồi mới biến mất.

Nhưng vẫn như cũ không có tin nhắn hiện lên.

Mạnh Phù Sinh nhìn đi nhìn lại khung chat trống không, đột nhiên nhận ra.

Tiểu học đệ đây là... đang vừa gõ vừa xóa?

Anh đột nhiên nhớ tới đối thoại của đám Điền Đại Tề. Bọn họ nói trong tiết học buổi chiều, học đệ liên tục thất thần, vẫn luôn cầm di động gõ gõ nhắn nhắn cái gì, còn suy đoán là học đệ đang chuẩn bị sẵn đề tài nói chuyện, tính toán nhắn tin cho "cô gái mình thích" như thế nào.

Vậy là học đệ gõ tới gõ lui cả buổi, vẫn còn chưa nghĩ được ra nên bắt chuyện với anh như thế nào?

Trái tim anh như bị cái gì đó lướt qua, có chút mềm lòng.

Dòng chữ "Đối phương đang nhập ký tự..." lại lần nữa xuất hiện, dừng lại ở khung chat vài giây rồi chạy mất.

Mạnh Phù Sinh bất giác cầm điện thoại hướng lên trên, tầm mắt nhìn chằm chằm khung chat.

Không biết qua bao lâu, thông báo đang nhập ký tự biến mất, một tin nhắn tựa như đóa hoa e ấp cuối cùng nỗ lực xòe ra cánh, run run rẩy rẩy hiện lên khung chat.

Phong Phong Nè đã chuyển khoản cho bạn XXXX Nhân Dân Tệ.

Mạnh Phù Sinh: "......?"

......

Trong phòng ngủ, Khương Hiểu Phong trốn trong chăn ôm di động, gõ gõ xóa xóa một hồi, rốt cuộc phát hiện cậu méo nghĩ ra được cái mẹ gì để viết.

Xét thấy hồi trưa suýt nữa là bại lộ chân tướng, cậu nghĩ không nên lại đối mặt tiếp xúc với tra nam trong vòng ít nhất 3 ngày. Nhưng như vậy liền tùy ý để cảm giác tồn tại thật vất vả mới xây dựng được cả ngày tiêu tán theo thời gian, cậu lại không cam lòng. Sau một phen suy tư thục lự, cậu quyết định ra tay ở phương diện khác —— nhắn tin riêng.

Nếu không thể gặp mặt, vậy inbox chat riêng, trò chuyện tâm tình cũng có thể tăng cảm giác tồn tại!

Ý tưởng là tốt, nhưng thực hiện lại quá khó.

Cậu cũng không phải người hay nói chuyện, thêm về tư tâm, cậu hoàn toàn không muốn nói chuyện với tra nam, thả thính nhiều, cậu sợ chính mình sẽ không chịu được mà chửi thẳng mặt hắn.

Nhưng không thả thính cũng không được.

Vậy nên sau khi tắm rửa xong bò lên giường, cậu bắt đầu cuộc chiến với khung chat.

Nhắn "Xin chào học trưởng", có vẻ hơi qua loa khách khí, không có lợi cho việc thu hẹp khoảng cách.

Nhắn "Chào buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, học trưởng ơi chúng ta cùng tâm sự lý tưởng cuộc đời đi", nghe ra lại quá mức thiểu năng.

Nhắn "Học trưởng, cảm ơn anh hôm nay mời em ăn cơm", lại dễ dàng khiến người nhớ đến vụ Tiêu Khôn, lần nữa nhắc nhở tra nam chuyện OOC* của cậu.

*OOC (out of character): hành vi ứng xử không giống hình tượng được đắp nặn.

Nói tóm lại là khó. Muốn tận lực bỏ qua chuyện về Tiêu Khôn buổi trưa, chỉ dùng chữ nghĩa khô khan để gây hứng thú cho tra nam, thật sự quá khó khăn.

Khương Hiểu Phong càng thêm hối hận đã không sử dụng toàn lực để đá tên Tiêu Khôn kia trưa nay.

Vì thế lại một phen vất vả suy tư.

Khi cậu suy tư đến lúc gật gà gật gù sắp ngủ mất, một chuyện vốn xem nhẹ đã lâu chợt vọt vào trong óc —— từ từ, tra nam trừ bỏ thích "newbie ngoan ngoãn dễ lừa dễ dụ" ra, còn rất thích "newbie nhiều tiền dễ lừa" a! Hơn nữa nếu đã nhiều tiền, những điều kiện như "ngoan ngoãn dễ dụ dễ lừa" đều có thể tạm bỏ qua.

Cậu lập tức cầm lấy di động, xóa sạch mấy lời nhắn nhảm nhít lúc mơ ngủ vừa gõ, quyết đoán click mục chuyển khoản, nhập vào một con số nhiều hơn hẳn tiền thuốc men tra nam lúc trước ứng ra, vô hình trung khoe giàu, sau đó ghi chú "Cảm ơn học trưởng đã ứng tiền thuốc men, học trưởng ngủ ngon", xác nhận chuyển khoản. Xong việc cậu nhắm tịt mắt, yên tâm say giấc nồng.

......

Mạnh Phù Sinh không ngủ nổi.

Anh dựa vào đầu giường, chờ đến tận hơn 12 giờ đêm, xác định học đệ thật sự không gửi thêm tin nhắn nào nữa, nhíu mày lại click mở cái tin chuyển khoản kia mà nhìn chằm chằm.

Tiền thuốc men lên đến 4 số 0, ước chừng cao gấp 5 lần số tiền ứng trước của anh lúc trước. Học đệ trượt tay ấn nhầm? Hay là có ý khác? Ví dụ như giả vờ gửi nhầm số, nhân cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với anh vân vân, trước kia cũng đã có người làm vậy.

Anh nhẹ nhàng chọc chọc màn hình, nhớ tới lời Điền Nhụy, thở dài, bỏ di động xuống tắt đèn bàn.

Mặc kệ học đệ trượt tay hay cố tình, anh đều không thể cứ bỏ mặc học đệ tiếp tục sa lầy, ngày mai liền đi tìm cậu nói rõ ràng đi.

......

Khương Hiểu Phong không ngờ được sức mạnh đồng tiền lại to lớn đến vậy, ngay buổi sáng hôm sau, tra nam cư nhiên cố tình dậy sớm đứng chờ dưới ký túc xá của cậu!

Cậu đứng ở cửa ký túc xá, nhìn tra nam cách đó không xa mặc một bộ thể dục màu trắng, lộ rõ vẻ cao ráo đẹp trai, khí chất thanh khiết cao quý giữa một đám người rừng ở ký túc xá số 5, trộm véo bản thân một cái.

Đau quá! Không phải ảo giác! Là hiện thực!

"Đó là Mạnh Phù Sinh hả, thế nào lại đến ký túc xá bên khoa Ngoại ngữ nhỉ?" Điền Đại Tề từng gặp qua Mạnh Phù Sinh, lúc này lên tiếng.

Khương Hiểu Phong hoàn hồn, báo Điền Đại Tề một câu rồi cất bước đi đến chỗ Mạnh Phù Sinh —— cậu chắc chắn, Mạnh Phù Sinh tuyệt đối là tới vì (tiền của) cậu!

Thật tình, suýt bại lộ thì thế nào, sức mạnh đồng tiền number one! Cậu tuy đã quyết định tạm thời không gặp mặt tra nam, nhưng hắn đã chủ động tìm tới cửa, cậu cũng sẽ không khách khí!

"Học trưởng!"

Cậu hăng hái đi đến trước mặt Mạnh Phù Sinh, hỏi: "Anh đến đây tìm em hả?"

Mạnh Phù Sinh đã chú ý tới Khương Hiểu Phong từ lúc cậu gần bước đến, lúc này nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, phảng phất như lấp lánh ánh sao của cậu, anh ngẩn ra một chút mới nói: "Học đệ, tôi nhận được chuyển khoản tiền thuốc của cậu rồi, nhưng cậu gửi nhầm số."

"Ủa? Vậy ạ?"

Khương Hiểu Phong giả vờ cúi đầu moi di động ra, trong lòng thì hết cười lạnh rồi hừ lạnh —— đây rồi, trước cứ làm bộ làm tịch coi tiền tài là vật ngoài thân, lừa lấy tin tưởng của mấy tên ngốc, thật ra tính toán đào mỏ số tiền lớn hơn, chiêu bài này quá cũ.

"Học trưởng, không phải chuyển nhầm đâu ạ." Cậu ngẩng đầu, mỉm cười với Mạnh Phù Sinh, mập mờ lộ ra khí chất "không thiếu tiền" của mình, "Ngày đó em bị thương, chảy rất nhiều máu, chắc hẳn đã làm bẩn quần áo của anh rồi. Phần dư ra là tiền bồi thường quần áo đấy ạ."

Bồi thường quần áo?

Mạnh Phù Sinh ngơ ngác.

Là do anh tự tưởng tượng, hiểu lầm học đệ?

Anh nhìn ánh mắt thoải mái tự nhiên của cậu, đột nhiên cảm thấy, tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của học đệ là lỗi của mình, liền lấy điện thoại di động ra: "Không cần bồi thường, hôm đó tôi mặc đồng phục thể dục của trường, bẩn tí cũng không sao."

Đại học A hàng năm đều phát đồng phục thể dục miễn phí, cũng không đáng là bao.

Anh chuyển lại số tiền dư ra cho Khương Hiểu Phong, cất di động nhìn về phía cậu, thở dài: "Xin lỗi."

Khương Hiểu Phong cũng không từ chối khoản tiền này, cậu cũng không thực sự chuẩn bị cho không tra nam, bên ngoài vừa giả vờ khó xử vừa nhanh tay nhận tiền, sau đó thuận thế tiếp tục: "Vậy để em mời học trường ăn bữa cơm đi, hôm qua là học trưởng mời em, có hơi ngượng." Cậu trực tiếp bỏ qua không nghe lời xin lỗi của Mạnh Phù Sinh.

Lại hẹn ăn cơm, học đệ thực sự đang nghiêm túc theo đuổi mình.

Mạnh Phù Sinh trong lòng nặng trĩu, đáp: "Thôi được, buổi trưa tôi bận rồi, cùng ăn bữa tối đi. Tôi cũng có việc cần nói với cậu."

Quả nhiên, cứ có tiền là chuyện gì cũng xong.

Khương Hiểu Phong gật đầu, hẹn anh buổi chiều lại liên hệ rồi lấy lý do sắp muộn học, tạm biệt Mạnh Phù Sinh xong túm lấy Điền Đại Tề ngập tràn tò mò mà chạy biến.

Mạnh Phù Sinh nhìn theo hai người đi xa, gật đầu một cái với Điền Đại Tề đang quay đầu lại, đến tận khi bóng dáng họ mất hút mới xoay người rời đi từ một con đường khác.

...

Hôm nay trong lớp, Khương Hiểu Phong lại bắt đầu như người trên mây, thỉnh thoảng lấy di động ra chọt chọt, biểu tình lúc biến lúc chuyển.

Đám Điền Đại Tề nhìn mà thấy kinh hồn táng đảm, lấy hết can đảm mà thăm hỏi vài câu, khi biết được Khương Hiểu Phong đang chuẩn bị cho bữa tối với Mạnh Phù Sinh, sợ hãi đến bay mất hồn vía.

Hách Khải: Mạnh Phù Sinh?

Điền Đại Tề: Là Mạnh Phù Sinh?

Lưu Viễn Châu: Sao có thể là Mạnh Phù Sinh!

Ba người nhìn nhau, đứng ngồi không yên, bắt đầu thầm thì bóng gió.

Khương Hiểu Phong vẫn luôn rất coi trọng mấy đồng bọn đáng yêu trong bang hội (phòng ngủ) này, thấy mọi người đang hỏi về Mạnh Phù Sinh, liền chọn một ít để trả lời, giấu đi ân oán giữa mình và tra nam với kế hoạch trả thù.

Đám người Điền Đại Tề nghe mà há hốc mồm, rất nhanh, bà tám phòng ngủ Vương Hách Khải từ đôi câu vài lời của Khương Hiểu Phong liền nhớ tới một chuyện —— cái topic trên mạng nói có một nam sinh đưa thư tình cho Mạnh Phù Sinh!

Hắn vội vàng tìm cái topic đó, nhanh chóng quét qua một lượt các reply của chủ thớt, run rẩy mà ngừng ở một dòng chữ, đem điện thoại đưa cho Điền Đại Tề và Lưu Viễn Châu xem.

【Chủ thớt Thần Thần trả lời du khách Tiểu Trát: Tôi không nói dối, cậu nam sinh gửi thư tình trông đặc biệt nổi bật, mặc một bộ xanh lá từ đầu đến chân, tóc xoăn xoăn, siêu cấp đáng yêu!】

Tóc xoăn tự nhiên, đồ xanh lá...

Điền Đại Tề và Lưu Viễn Châu cùng cảm thấy trời đất sụp đổ.

Khương Hiểu Phong hoàn toàn không biết mấy ông bạn cùng phòng tưởng bở cái gì, cậu đang cẩn thận trù bị kế hoạch tiếp cận tiếp theo. Buổi chiều sau khi tan học, cậu còn đặc biệt về phòng ngủ thay một bộ quần áo hợp gu tra nam, rồi mang theo đạo cụ cậu tỉ mỉ chế tác lúc nhàn rỗi đi ra cửa.

Ba người bạn cùng phòng yên lặng nhìn cậu rời khỏi, không khí trầm trọng.

"Rõ quá rồi."

Lưu Viễn Châu có phần hoang mang: "Mạnh Phù Sinh tuy cũng đẹp trai, nhưng đâu thể nào tốt bằng các em gái, con gái mềm mại, moe dễ thương..."

Điền Đại Tề thở dài: "Hiểu Phong thích là được, chỉ tiếc là Mạnh Phù Sinh nhìn qua đã biết là khó cưa, hơn nữa tám chín phần mười là thẳng. Hiểu Phong sợ là sẽ bị tổn thương."

Hách Khải và Lưu Viễn Châu lại lần nữa trầm mặc, sau đó đồng thời sầu não.

Haizz.

........

Khương Hiểu Phong chọn một nhà hàng gần trường có giá trung bình tương đối cao để mời khách, để xây dựng không gian riêng tư và cảm giác ái muội, còn đặt phòng riêng. Sau khi chuẩn bị tốt, cậu gửi địa chỉ nhà hàng và số phòng cho Mạnh Phù Sinh, rồi click mở khung chat với Mèo Béo.

Lịch sử trò chuyện của hai người còn dừng lại ở câu "Rơi xuống hố xí", Khương Hiểu Phong cảm thấy Mèo Béo càng ngày càng nói chuyện thô bỉ, gõ chữ trả lời: Không rơi xuống hố xí, tôi hiểu rõ tên tra nam đó mà, chính là hắn.

Mèo Béo rep lại ngay tắp lự: Cuối cùng chịu ngoi lên, tôi còn tưởng ông thật sự rơi xuống hố xí chết đuối cmnr.

Mèo Béo: Thật sự xác định rồi? Vậy có cần tôi giúp gì không?

Phong Phong Nè: Không cần đâu, tên kia đã rơi vào bẫy tiền tài của tôi, đã sắp tới giờ xử hắn.

Phong Phong Nè: Kế hoạch đã thành công một nửa!

Mèo Béo: Sao tự dưng lại nhắc đến tiền? Bất quá hiệu suất của ông thật sự cao [like] [like] [like]

Tám xong với bạn thân, Khương Hiểu Phong nhìn đồng hồ, phát hiện đã tới thời gian hẹn trước với Mạnh Phù Sinh. Nhưng anh mãi chưa tới, cậu nhíu mày, nhắn tin cho Mạnh Phù Sinh.

Không thấy tin nhắn rep lại, Khương Hiểu Phong thầm chửi một câu tra nam chó chết, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.

Mấy tên tra nam bắt cá nhiều tay đều sẽ tự động luyện thành kỹ năng cho người leo cây, Khương Hiểu Phong sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cậu vốn tưởng rằng tra nam còn đang đợi mình hoàn toàn mắc câu, đào mỏ mình triệt để rồi mới dám làm như vậy. Không ngờ rằng mấy năm trôi qua, tra nam cư nhiên càng thêm không đáng tin, mới chỉ ở giai đoạn làm quen liền đến trễ.

Chờ chờ đợi đợi, kim phút đều xoay hơn nửa vòng, Mạnh Phù Sinh vẫn chưa thấy tăm hơi.

Nhân viên phục vụ tiến vào thúc giục vài lần, hỏi Khương Hiểu Phong có muốn gọi món ăn trước không.

Khương Hiểu Phong sa sầm mặt, gọi đại vài món tráng miệng trước.

Kim đồng hồ đã đi qua hai con số, Mạnh Phù Sinh vẫn còn chưa tới. Khương Hiểu Phong gọi người phục vụ mang lên hai món chính, bắt đầu tự lấp đầy cái bụng đang réo inh ỏi.

Ăn xong lại chờ, nhưng đến tận khi nhà hàng đóng cửa, Mạnh Phù Sinh đều không thấy bóng dáng, WeChat cũng không có tin nhắn trả lời.

Khương Hiểu Phong cảm thấy mình thật ngu ngốc, phi tiêu miễn dịch thì dùng vũ khí khác là được, nghĩ ra cái gì mà lập clone tiếp cận, vừa lâu lắc vừa vô dụng. Cậu rõ ràng là tới trả thù tra nam, kết quả lại bị tra nam lừa đến xoay mòng mòng, tâm mệt.

Có lẽ ngay từ lúc cậu tự giới thiệu ngày hôm qua, tên kia đã nhìn thấu thân phận của mình. Tra nam đã từng điều tra thông tin của cậu, có lẽ còn nhớ rõ tên thật.

Phắc.

Cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại có cái cảm giác ngơ ngẩn, cả người lạnh lẽo hồi mới phát hiện tra nam lừa mình.

Còn hơi buồn nôn.

Đến giờ ký túc xá sắp đóng cửa, trên đường đã vắng tanh.

Đợt nắng nóng kỳ dị lúc trước đã qua, hiện tại đang là đầu xuân, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn. Khương Hiểu Phong khi ra ngoài ăn mặc phong phanh, lúc này gió thổi liền cảm thấy đầu óc bị đông lạnh đến tê rần.

Tra nam chó chết!

Cậu lại lầm rầm chửi một câu, mũi sụt sịt, hình như mình bị cảm mất rồi.

Bỗng có bước chân lúc nặng lúc nhẹ truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó bả vai cậu bị giữ lại, một làn hương thơm mát vị trái cây cùng tiếng thở hồng hộc sốt sắng ùa tới.

"Học đệ."

Khương Hiểu Phong bị mùi hương cùng khí nóng ập vào mặt, cảm giác hoảng hốt như từ trong hầm băng bị lôi trở về nhân gian, cậu nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Mạnh Phù Sinh vẫn mặc bộ quần áo màu trắng giản dị buổi sáng, khuôn mặt bị gió thốc đến đỏ lên, hô hấp dồn dập, hai mắt lại sáng lóng lánh. Anh vội nói: "Rốt cuộc cũng tìm được cậu, xin lỗi, di động của tôi bị trộm mất, tôi lại quên password tài khoản WeChat, muốn lấy lại tài khoản nhưng vẫn không được hỗ trợ, cũng không biết số điện thoại của cậu, không liên hệ với cậu được. Tôi đến phòng ngủ của cậu tìm, đáng tiếc trong phòng không có ai, mấy phòng bên cạnh cũng không ai có số điện thoại hay WeChat của cậu..."

Tóm lại là, sau khi phát hiện mất điện thoại, cộng thêm không thể đăng nhập WeChat, không cách nào nhắn tin cho Khương Hiểu Phong, Mạnh Phù Sinh tìm tất cả các cách để có thể liên lạc với cậu nhưng đều thất bại.

Cuối cùng anh chỉ có thể dùng biện pháp thô sơ nhất, đi đến từng nhà ăn ngoài trường thử vận may.

Nhưng hai người buổi sáng chưa từng xác định sẽ ăn ở đâu, chỉ nói là sẽ liên lạc sau, nhà ăn ngoài đại học A thật sự quá nhiều, Mạnh Phù Sinh đi tìm đến tận bây giờ, đến độ sắp sửa bỏ cuộc, mới chạm mặt Khương Hiểu Phong ở đây.

Lời tác giả: Không có drama và sự cố ngoài ý muốn, yêu đương như thế nào được! Nhầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ