Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Calcium / Beta: clow

Gà con rớt vào ổ sói

𖡼.𖤣𖥧𖡼.𖤣𖥧

"Này, tại sao cậu ta không nói chuyện?"

Trời cao, gió mạnh.

Hai chú chim bay lượn trên một mảnh rừng rậm, mỗi con cõng một con sói trên lưng. Chú chim bay ở phía trước trên móng vuốt bên phải còn quắp lấy một bé gà nhỏ.

Câu hỏi này là của gã quý tộc sói đã chọc ghẹo Kiều Hi suốt nửa ngày.

"Có thể là bị dọa ngu đi, haha." Những lời đầy vẻ nịnh nọt này là do người cùng tộc của Kiều Hi nói ra.

Kiều Hi nhìn chằm chằm khu rừng phía dưới, ngậm chặt miệng, kiên quyết không để người khác có cơ hội giễu cợt mình.

Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, cách đây một ngày rưỡi, khi cậu một mình bước ra khỏi cổng trường như thường lệ, lại bị mấy người đàn ông mặc đồ đen túm lên xe. Kẻ bắt cóc là do phụ vương mẫu hậu của cậu phái đến. Đôi phu thê này thậm chí còn không cho Kiều Hi một cơ hội lựa chọn nào mà trực tiếp sai người đóng gói cậu đưa đến vương cung của Lang tộc.

Trên đường đi, người mặc đồ đen chỉ đơn giản truyền đạt cho Kiều Hi ý tứ của Điểu tộc thú vương và vương hậu: Tam vương tử nhỏ tuổi nhất của Lang tộc muốn tìm một Điểu tộc để kết bạn chơi cùng. Trong vương cung chúng ta cũng có ngươi tuổi nhỏ nhất, vậy ngươi đi đi.

Chỉ có điều Tam vương tử điện hạ rõ ràng chẳng phải muốn tìm "bạn chơi cùng" gì hết mà là muốn tìm "đồ chơi" thì có, Kiều Hi tin rằng phụ vương mẫu hậu của cậu biết rất rõ điều này. Vậy nên tóm lại là, Kiều Hi chỉ đơn giản là bị phụ mẫu của chính mình coi như vật hy sinh mà vứt bỏ thôi.

Mà giờ khắc này, Tam vương tử Lang tộc cuối cùng cũng quậy chán rồi, dự định nháo một trận lớn. Vì vậy, sai khiến thị vệ Điểu tộc chở mình cùng một quý tộc Lang tộc, ngoài ra còn bắt theo Kiều Hi bay đến cánh rừng này.(w@tpp@d: Calci_Premium)

Người ta nói rằng khu rừng này thuộc về một trong những hoàng tử tàn bạo nhất của Lang tộc, trong rừng thậm chí còn có sủng vật của hắn - một con hổ, một con gấu đen và cả một con mãng xà.

Người ngoài chưa được cho phép mà dám vào khu rừng này sẽ bị ba con thú đó hoặc chính vương tử cắn chết. Vì vậy, ngay cả vị Tam vương tử Lang tộc kia cũng chỉ dám cưỡi chim bay trên không chứ nào dám thực sự bước vào khu rừng này.

Lúc này, bọn họ tính toán đem Kiều Hi nhảy từ trên không xuống khu rừng, rồi xem một màn "chân thân cắn sát"*.

(*chân thân cắn sát: người thật bị cắn chết?)

Thấy Kiều Hi chẳng nói chẳng rằng, vị quý tộc kia cũng không có hứng thú trêu chọc nữa, gã lẩm bẩm "Quên đi.", ngược lại giọng phấn khích nói với người ở phía sau: "Điện hạ, gần đến rồi, chúng ta ném nó xuống được không?"

Phía sau vang lên một thanh âm nhỏ, chậm rì rì mà nói: "Được, ném đi."

Tim Kiều Hi thắt lại, cậu nín thở.

Phía trên cậu, thị vệ bên Điểu tộc nói với giọng điệu có vẻ thương xót nhưng không đáng kể: "Điện hạ, tự cầu phúc cho mình đi."

Sau đó, móng vuốt dần buông lỏng, Kiều Hi cứ vậy mà từ trên cao rơi xuống theo phương thẳng đứng.

Gió "phần phật" từ dưới lên trên, quất vào người Kiều Hi, thổi tung lông vũ của cậu lên.

Tim Kiều Hi đập nhanh. Cậu ngậm chặt miệng, thở gấp, hoảng loạn mà đập hai cánh, nhưng hoàn toàn không có cách nào ổn định cơ thể trong không trung như một loài chim bình thường. Đừng nói là rớt xuống xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng bằng nói là bị gió thổi đến lung tung rối loạn.

Cậu lọt vào giữa các cành cây, cuốn theo một đống lá rơi xuống, trải qua quá trình giảm xóc, cuối cùng cũng rớt được xuống nền đất đầy lá rụng... May mà chưa bị quăng nát thành đống bùn.

Kiều Hi liều mạng thở phì phò, tim đập muốn văng cả ra ngoài, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ở trong cung lang tộc ngây người nửa ngày, cậu đã sớm nhớ rõ cái tên đó - Cảnh Diễm.

Đây là tên của đại vương tử Lang tộc, chính là con sói đen hung bạo nhất.

Theo truyền thuyết, Cảnh Diễm thấy người là cắn. Hắn ta thích gặm thịt gà sống nhất, gặm đến máu me tung tóe gì đó mới có thể làm hắn hưng phấn.

Kiều Hi... Kiều Hi mới không sợ. Cậu, cậu, cậu chỉ là lớn lên trông giống một con gà chứ không phải gà thật. Cậu không tin Cảnh Diễm sẽ ăn thịt thú nhân!

Không sợ, không sợ...

Kiều Hi liều mạng tự thôi miên bản thân.

Khu rừng yên tĩnh, những tán cây xanh um rậm rạp chặn đi phần lớn ánh sáng mặt trời khiến cho cả cánh rừng nhuốm chút tối tăm.

Kiều Hi căng thẳng nhìn quanh, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một cỗ hơi thở, cả người cứng đờ.

Không, không, không sợ, không sợ——

Cậu quay đầu lại từng chút, từng chút cho đến khi hoàn toàn nhìn được...

Đằng sau tảng đá, một con hổ khổng lồ đang lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt ánh màu xanh lục.

Kiều Hi: "...Ó."

Không phải Hổ tộc, mà là một con hổ thật. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Kiều Hi vươn cổ, lông tơ nổ tung, hét lớn: "Ó——— ò ó o o!"

Con hổ lắc lắc chấn động, trợn tròn đôi mắt, nghiêng đầu, hơi hé miệng làm lộ ra tí xíu hàm răng sắc nhọn, thậm chí ở giữa hình như còn giắt chút thịt vụn: "Ngao?"

Kiều Hi quay đầu lại, vừa lăn vừa bò mà bỏ chạy, lông chim rơi rụng đầy đất, một đường thét chói tai: "Cục tác cục cục cục cục tácccc."

*

Từ trên không trung nhìn thấy Kiều Hi và con hổ lướt qua giữa những tán lá, sói quý tộc dùng móng vuốt mà cấu vào thân con chim đang bay, nó tuy ăn đau nhưng lại không dám hó hé một tiếng.

Sói quý tộc oán giận nói: "Xui xẻo, con gà kia bị gió vặn, phỏng chừng đã rơi vào tầm ngắm của con hổ do Cảnh Diễm nuôi dưỡng rồi. Ấy thế mà con hổ đó lại vừa vặn bị một cái cây che khuất, chúng ta không thể nhìn được!"

Phía sau nó là Cảnh Ngọc - Tam vương tử của Lang tộc, không nói một lời, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía dưới. Đột nhiên, hai chú chim bay đầu đã nhận khác thường, kêu lên: "Điện hạ, có, có ong mật!"

"Các ngươi, các ngươi vậy mà đều sợ ong mật——" Sói quý tộc không kiên nhẫn định mắng chửi người, lúc này mới phát hiện một mảnh màu xám đang tụ tập trong không trung ngay đối diện bọn họ, xung quanh tai bọn họ vang lên những tiếng "ù ù". Đó là một đàn ong mật, hơn nữa mục tiêu chuẩn xác là bọn họ mà vọt tới!

Gã bị dọa đến lỡ miệng mắng câu thô tục.

Cảnh Ngọc lấy lại tinh thần cũng bị dọa nhảy.
Cậu ta núp trên lưng con chim, nếu không phải có Điểu tộc bao bọc, cậu ta gần như sẽ lăn ra khỏi lưng chim. Cậu ta thét to: "Đi! Nhanh lên! Mau chạy!"

Dưới sự tấn công của đàn ong, hai chú chim đã bay đến nghiêng ngả. Nếu thật sự bị ong mật bao vây, điểu tộc đến chính mình còn lo không xong, và hai con sói nhất định sẽ ngã xuống!

Tức khắc, hai người mất đi tâm trạng xem kịch, vội vàng thúc giục hai chú chim bên dưới nhanh chóng trốn thoát!

Trong rừng, một con sói đen ngước mắt nhìn hai con chim đang bay đi trong không trung. Khí áp rất thấp mà nói: "Bọn họ đã trốn thoát."

Bên cạnh hắn, điệp tộc vẫy vẫy bốn phiến cánh của mình, nói: "Xin lỗi, thời gian quá ngắn, ta còn chưa huấn luyện tốt những con ong này."

Nếu huấn luyện xong, anh ấy tự tin có thể làm đúng theo lời Cảnh Diễm, đem hai con chim và hai người trên đó "quẳng xuống dưới".

Sói đen "chậc" một tiếng, bởi vì đang ngủ trưa được một nửa thì bị tiếng gà gáy đánh thức nên hiện tại hắn vô cùng cáu kỉnh.

Mà hiện tại, hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng "cục tác" như xa như gần.

Sắc mặt của con sói đen hoàn toàn u ám, hắn duỗi móng vuốt, mang theo một thân tức giận hướng về phía phát ra âm thanh mà đi tới.

Điệp tộc không dám nói một lời, suy nghĩ một chút vẫn là nên đi theo.

*

Kiều Hi sống đến bây giờ, chưa từng phải trốn thoát một cách tuyệt vọng đến như vậy.

Cậu không thể bay nên chỉ có thể chạy bằng đôi chân ngắn ngủn, đập đập cánh, thét chói tai xuyên qua rừng cây, trong khi con hổ phía sau cứ vậy mà một đường đuổi theo không dừng lại.

Kiều Hi sợ đến phát khóc, thở hồng hộc, đầu óc choáng váng, hôm nay cậu thực sự không muốn tiêu đời ở đây—— tiêu đời trong miệng một con hổ!

Không, không chỉ có hổ, mà còn có con sói đen hung bạo nhất trong truyền thuyết——

Kiều Hi vừa nghĩ đến đây, cậu vấp phải thân cây dưới chân, lao người về phía trước rồi ngã bịch xuống đất, đầu váng mắt hoa. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Chỉ là... Cậu không muốn chết...

Mắt và mũi Kiều Hi đều cảm thấy chua chát.

... Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vẫn là cố hết sức mà bò dậy.

Cậu thở hổn hển, không dám xem tình huống phía sau. Đôi chân nhỏ nhắn gầy gò run rẩy hướng về phía trước mà chạy trốn. Nhưng đột nhiên, một bóng đen từ trong bụi cây trước mặt lao vụt ra, chặn đứng trước mặt cậu.

Kiều Hi sốc nặng, là, là một con sói đen khổng lồ!!

Con sói đen nhe răng, bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Kiều Hi. Mắt thường cũng có thể thấy được cái nanh của sói rất bén nhọn, đôi mắt bạc lóe lên hung quang.

Một con sói và một con gà trừng mắt nhìn nhau một lúc... Con sói đen há miệng, gầm lên với Kiều Hi.

Sói đen: "Ngao ngao ngao ngao ô?! Ngao ngao ngao ngao ngao! Ngao ngao ngao ô ô ô ngao! Ngao ngao ngao!"

Ngươi có phải là con gà mà Cảnh Ngọc đã ném xuống?! Là con mẹ nó gà trống hay gà mái, sao hết "ò ó o" lại "cục ta cục tác" nữa! Ồn muốn chết!

Tiếng gầm phun ra một luồng không khí mạnh mẽ khiến Kiều Hi phải lùi lại một bước.

Sói đen: "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao, ngao, ngao ô!!!"

Lớn lên cũng khá dễ dương nhưng mà quá ồn ào, quá, ồn ào.

Kiều Hi thậm chí còn hoài nghi trên mặt mình có bị nước miếng văng trúng không.

Con bướm từ sau bụi cây bay ra theo, nhìn Cảnh Diễm mang theo tâm trạng bực bội khi bị quấy nhiễu giấc ngủ mà gào rống cùng với... con gà đang ngây ra như phỗng. Muốn nói lại thôi.

Sói đen tiếp tục điên cuồng hét lên: "Ngao ngao ngao ô ô, ô ô ô ngao ngao ngao ô ngao?!"

Cảnh Ngọc có bệnh hả, bộ tưởng ta thích ăn thịt gà lắm hay sao mà suốt ngày cứ quăng gà xuống dưới?!

Chỉ thấy con gà ngơ ngác nhìn chằm chằm Cảnh Diễm, thân thể nó dần dần mềm nhũn ra, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, xụi lơ ở đó, con bướm vẫn là thử ngắt lời sói đen một chút: "Cảnh Diễm, đây hình như không phải là một gà thật... Là Điểu tộc."

Điểu tộc được đặc trưng bởi bộ lông màu đỏ rực và một chùm lông vàng trên đầu.

Con gà trước mặt, không, con chim. Mặc dù toàn thân đều có lông màu vàng và đen, hình thể có chút éc, thoạt nhìn không khác gà mấy, nhưng nó có một chỏm lông màu vàng trên đầu và quả thực phần đuôi có một cọng lông vũ màu đỏ rực rỡ. Cho nên, đây hẳn là một Điểu tộc, mặc dù hình thú thực sự không giống một điểu tộc bình thường.

Cảnh Diễm đang "ngao ngao" hăng say, nghe vậy thiếu chút nữa giạng thẳng chân, hắn quay đầu mở to mắt nhìn con bướm: "Ngao?"

Hả?!

Cùng lúc đó, Kiều Hi bỗng kêu lên một tiếng.

Cậu cảm giác được trong cơ thể mình có gì đó không ổn——— bởi vì cậu đang cực kỳ sợ hãi, thân thể không thể khống chế mà phát sinh biến hóa, lông vũ dung hợp vào trong cơ thể, thân thể lại bắt đầu biến ảo.

Cậu duỗi ra tứ chi thon dài, thân hình gà nhỏ mũm mĩm biến thành thân người trắng nõn mảnh khảnh, với mái tóc dài màu nâu nhạt xõa tung trên lưng.

Động tĩnh bên này đã thu hút sói đen và bươm bướm, hai người nhìn qua, sói đen lắp bắp kinh hãi: "Ngao ô ngao ô ngao?! Ngao ngao ngao ngao, ô ô ngao ngao ô—— "

Gia hỏa này thật sự là điểu tộc chứ không phải gà?! Làm sao có thể, ta cũng đâu phải chưa thấy qua điểu tộc——

Nói được một nửa, tiếng rít gào của sói đen đột nhiên im bặt.

Con gà nhỏ nằm rạp trên mặt đất đã biến ảo thành hình dạng con người thành công. Cậu ta ngẩng đầu lên có chút run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như tranh vẽ là vẻ tái nhợt, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng cùng thất thố*, đuôi mắt hơi phiếm hồng, có vẻ đặc biệt đáng thương......

(* thất thố: bối rối lúng túng, về hành động thì là phạm sai lầm thiếu giữ gìn ý tứ.)

Là đặc biệt xinh đẹp.

"Thình thịch" một tiếng, là âm thanh phát ra từ khoang ngực.

Sói đen yên lặng.

Gió nhẹ ngừng thổi.

Con hổ khi thấy chủ nhân đã đến thì ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ chớp chớp mắt, còn con bướm nghi ngờ liếc nhìn con sói đen đã ngậm miệng lại.

Mà sói đen nhìn thẳng vào người trước mặt, thẳng lưng mà...

Kiều Hi rơi một hàng nước mắt nóng hổi, không biết con sói đen sẽ cắn cổ trước hay cắn đầu trước, liệu nó có "ngao ô ngao ô" mà nhai giòn rồm rộp.

Con sói đen dưới cái nhìn chăm chú của ba cặp mắt, bắt đầu di chuyển.

Hắn nhấc một chân lên... ấn lên khuôn mặt nhỏ xinh của Kiều Hi.

Kiều Hi sửng sốt, con hổ và bươm bướm cũng sửng sốt. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy sói đen dùng một giọng nói trầm từ tính, rất bình tĩnh lại cũng rất quân tử nói: "Đừng sợ, từ hôm nay ngươi sẽ là tiểu đệ của ta, ca che chở cho đệ."

Bươm bướm:"?"

Con hổ:"?"

Kiều Hi: "......?"

Nói xong, con sói đen thu móng vuốt lại, ưu nhã nghiêng người, rụt rè nói: "Nào, cưỡi lên lưng ca."

Bươm bướm: "......"

Con hổ: "......"

Kiều Hi: "......"

Kiều Hi nước mắt lưng tròng mê man nhìn sói đen, nghĩ thầm, thì ra hắn có thể nói được tiếng người?

✩✩✩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro