Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Calcium / Beta: clow

Sói đen bự tỏ vẻ phấn khích

𖡼.𖤣𖥧𖡼.𖤣𖥧

Cảnh Diễm hưng phấn.

Cảnh Diễm tâm hoa nộ phóng*.

(*ý chỉ cực kì vui vẻ, sung sướng, kiểu như phấn khởi.)

Hắn đã gặp một tiểu thần tiên!

Sau khi nghiêng người đưa ra lời mời, hắn nhìn thấy Kiều Hi vẫn nằm ở chỗ đó, ngơ ngác nhìn hắn, dường như không có phản ứng gì, Cảnh Diễm thậm chí còn khom lưng, cúi người xuống, phát ra một tia ám chỉ mạnh mẽ.

Bươm bướm: "......"

Con hổ: "......"

Một người một thú liếc nhau, có thể thấy trong mắt từng người đều là vẻ ngơ ngác chả hiểu kiểu gì.

Còn Kiều Hi... sau khi Kiều Hi lấy lại tinh thần, cậu xoay người, bò bò bò, bò ra sau một bụi cây, thò ra nửa cái đầu, im lặng nhìn chằm chằm Cảnh Diễm.

Lúc này đổi thành Cảnh Diễm cứng đờ, nhớ tới vừa rồi hung hăng dọa nạt tiểu tử này, vội vàng đi qua giải thích: "Ta... Ta vừa rồi không phải đang mắng em!"

Hai người một thú ở đây đều tỏ ra không thể tin được. Mặc dù bọn họ không hiểu được tiếng "ngao ô" kia nhưng nhìn kiểu gì cũng là đều mắng Kiều Hi!

Kiều Hi lui về phía sau bãi cỏ một chút, ánh mắt trở nên cảnh giác hơn.

Cảnh Diễm: "..."

Chết tiệt, cái tính khí gắt ngủ quả không phải là thứ gì tốt mà!!

Bươm bướm thấy thế liền nói với Kiều Hi: "Đừng sợ, Cảnh Diễm sẽ không làm tổn thương cậu đâu, hắn chỉ là... lúc mới tỉnh ngủ có hơi nóng tính."

Cảnh Diễm!

Con sói đen này quả thực chính là con sói đen hung bạo nhất trong truyền thuyết!

Kiều Hi mím môi.

Ăn thịt gà sống hay thứ gì đó tương tự... thực sự có thể hình dung là "hơi nóng tính" không?

Có điều Kiều Hi sợ hãi thì sợ hãi, nhưng cậu phát hiện ra, con sói đen này hình như không giống lắm với những lời miêu tả của bọn Lang tộc trong vương cung. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Ít nhất theo miêu tả của họ, cái mà Kiều Hi tưởng tượng ra chính là con sói hung tàn dưới địa ngục, con sói đen đó sẽ vô cùng thô bạo chứ tuyệt đối không ngồi ngay ngắn đằng kia, ngại ngùng nhìn cậu, cái đuôi phía sau vẫy đến là vui sướng.

Vả lại, sói làm thế nào mà có thể vẫy đuôi thuần thục đến vậy hả??

Cảnh Diễm lúc này cảm thấy có chút chột dạ, chú ý tới những vết thương nhỏ vụn và vết bầm tím trên cơ thể Kiều Hi.

Hắn không tự tin hỏi: "Những dấu vết trên người em... là khi con hổ đó đuổi theo gây ra phải không?"

Kiều Hi giật mình, liếc nhìn chính mình.

Những vết thương mà cậu phải chịu trong hình thú đều đã được chuyển sang cơ thể con người sau khi biến thân.

Dù chỉ là những vết thương nhỏ xíu nhưng nhiều như vậy cộng lại nom cũng có chút thảm không nỡ nhìn.

Kiều Hi trầm mặc một lát, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Là... Là Tam vương tử làm."

Đuôi của sói đen khựng lại.

Bươm bướm liếc hắn một cái, xác nhận: "Cảnh Ngọc... biết cậu là Thú tộc mà còn ném xuống?"

Kiều Hi gật đầu.

Trong khoảnh khắc, cậu có thể cảm nhận được khí áp của sói đen lại giảm xuống, không khỏi co rúm người.

Có điều, lần này sói đen không gầm lên.

Hắn dừng một chút, mở miệng nói: "Khu rừng này là địa bàn của ta, em ở đây không cần lo lắng Cảnh Ngọc đến làm phiền, ta cũng sẽ không cắn em, đừng trốn tránh, mau theo ta về xử lý vết thương."

Kiều Hi do dự.

Bươm bướm cười nói: "Nếu Cảnh Diễm thực sự muốn ăn thịt cậu thì bây giờ cậu đã chết rồi phải không?"

Kiều Hi: "......"

Cảnh Diễm: "...... Ngao ngao ngao ô!" Đừng hủy hoại thanh danh của ta nữa!

Kiều Hi nhìn nhìn bọn họ rồi nhìn nhìn không trung.

Hốc mắt cậu vẫn còn hơi chua xót.

Sau một lúc im lặng, cậu chậm rãi đứng dậy từ phía sau bụi cỏ.

*

Cưỡi trên lưng sói sẽ có cảm giác như thế nào?

Hơn cả thế nữa, cưỡi trên lưng một con sói đen được cho là rất hung dữ sẽ có cảm giác ra sao?

Khi sói đen biết cậu tạm thời không thể biến lại về hình thú đã cắn hai phiến lá thật to bên đường, ưu nhã đưa cho cậu, ý bảo có thể dùng để che đi phần quan trọng của thân thể. Kiều Hi cầm lấy lá cây, xúc động đến suýt chút nữa xoa xoa đầu sói bự.

Đôi tai dựng đứng trên đầu sói run lên, hai chùm lông nhỏ tách rời màu trắng trên chóp tai cũng rung rinh theo. Đây là đặc thù của Lang tộc, những thú tộc khác cũng sở hữu những đặc điểm riêng dễ bề phân biệt với các loài động vật thông thường.

Kiều Hi vội vàng ngăn mình xúc động, sau đó đỏ mặt dùng lá cây che trước chắn sau.

Đây là lần thứ hai cậu biến thành hình người.

Thú tộc trong độ tuổi từ 16 đến 20 mới có thể bắt đầu biến thân. Kiều Hi phát dục tới muộn một chút, trước sinh nhật tuổi 18 mới biến thành người. Cậu cũng giống đại đa số các Thú tộc khác, mới đầu sẽ khó khống chế tốt thân thể, cho nên vừa rồi bị dọa mới tự động biến thân, lại còn không thể biến trở lại.

Sau khi biến thân không có quần áo để mặc, mắc cỡ quá đi... Hơn nữa lúc này cậu mới ý thức được, ngồi trên thân một con sói đang di chuyển không ngừng trong trạng thái này, không hiểu sao cứ thấy... quái quái sao á.

Kiều Hi cẩn thận nhích người, sói đen quay đầu lại: "Ngao?"

Kiều Hi nuốt nước miếng, vội vàng nói: "Không có gì."

Cảnh Diễm không để ý, vui vẻ cõng Kiều Hi băng qua một con đường.

Nghe Kiều Hi tự giới thiệu xong, hắn thuận miệng hỏi: "Em nói em là vương tử của Điểu tộc? Ta còn tưởng rằng Điểu tộc lớn lên đều giống hồng hạc."—— Tuy rằng Điểu tộc luôn tự xưng mình là phượng hoàng.

Cảnh Diễm quả thực bị mù mặt với Điểu tộc, hắn luôn cảm thấy họ rặt một đám giống nhau như đúc, lại không nghĩ rằng có một nhóc đáng yêu đến vậy. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Đáng yêu?

Ngoài trừ tứ ca, đây là lần đầu tiên Kiều Hi nghe thấy có người dùng từ như vậy để miêu tả mình, cậu ngây ngốc, có chút trì độn nói: "Không phải, chỉ có tôi... lớn lên trông như thế này."

"Thật sao?" Cảnh Diễm có chút kinh ngạc.

"Cậu đến Lang tộc bằng cách nào?" Bươm bướm một bên bay theo họ, một bên hỏi.

"Tôi bị... ba mẹ đem tới đây." Kiều Hi siết chặt tay.

Bươm bướm và Cảnh Diễm liếc nhau.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu thì họ đã đến nơi.

Băng qua mảnh rừng cây nhỏ cuối cùng, bọn họ đi tới một mảnh đất trống.

Trên khoảng đất rộng rãi có mấy ngôi nhà gỗ nhỏ, bên cạnh những ngôi nhà gỗ còn có vài động vật nhỏ. Không, hẳn phải gọi là Thú tộc.

Trước đó Kiều Hi đã nghe nói rằng ngoài Cảnh Diễm và dã thú hắn nuôi, khu rừng này còn là nơi sinh sống của một đám đồng bọn cũng "hung tàn" không kém.

Mà giờ khắc này, đám tiểu đồng bọn "hung tàn"——

Một con hươu có sừng màu bạc đứng dưới gốc cây, một con thỏ trắng như tuyết ngồi xổm trên lưng nó đang cố gắng hái hoa trên cây.

Một con báo nhỏ lăn lộn trong tuyết, bốn chân chổng vó lên trời đùa nghịch với quả bóng bông cùng một con sói đen nhỏ ở bên cạnh lăm le chộp lấy quả bóng.

Ách... Thật là phi thường "hung tàn".

Tin đồn của Lang tộc trong vương cung rốt cuộc có mấy phần là sự thật vậy? Kiều Hi không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Con thỏ chú ý đến họ đầu tiên, nói: "Bọn Cảnh Diễm đã trở lại rồi kìa."

Con hươu theo ánh mắt của thỏ nhìn qua.

Báo nhỏ lộn người một vòng đứng dậy, kêu lên: "Gà đâu? Anh lại cắn chết rồi hở? Ủa trên lưng anh là ai vậy?"

Sói đen nhỏ nhanh chóng đoạt lấy cuộn len, ngậm trong miệng chạy về phía sói đen, miệng hàm hồ kêu lên: "Anh ơi!"

Cảnh Diễm nghe được báo nhỏ nói, khóe miệng run rẩy, cười dữ tợn: "Ta không có sở thích ăn thịt gà, mắc gì Cảnh Ngọc ném xuống con nào ta phải cắn con nấy?"

Một tháng trước, Cảnh Ngọc trên xe bay ném một con gà xuống, chuẩn xác rơi trúng đỉnh đầu hắn, lúc hắn ngẩng đầu lên đã theo bản năng mà ngoạm lấy con gà... Bởi hàm răng quá bén nhọn, từ trước đến nay lực cắn luôn rất mạnh cho nên chỉ cần một cắn con gà kia liền ngỏm củ tỏi.

....Hắn cũng xịt keo mà?! Hắn đâu có thích cảm giác bị máu gà bắn lên mặt cơ chứ?!

Bươm bướm giải thích: "Lần này Cảnh Ngọc ném xuống không phải gà, mà là... vị vương tử Điểu tộc này đây."

Mọi người đều sửng sốt đồng thời nhìn về Kiều Hi đang xấu hổ giấu mình trong hai mảnh lá xanh trên lưng Cảnh Diễm.

Kiều Hi nhất thời có chút khẩn trương.

"Là tạm thời không thể biến thân trở lại sao?" Thỏ lúc này đương nhiên là đang ám chỉ... vấn đề quần áo của Kiều Hi.

"...Ừm." Kiều Hi xấu hổ đáp lại.

"Nhưng mà, tui vừa mới nghe thấy tiếng gà gáy mà." Báo nhỏ ngây ngốc nói, "Đó là tiếng 'ò ó o' và 'cục tác', rõ ràng là có hai con gà một trống và một mái!" (w@tpp@d: Calci_Premium)

Kiều Hi: "..."

Đó là bản năng của cậu chứ có phải cậu muốn vậy đâu! Xấu hổ quá đi thôi!

Cảnh Diễm phản đối: "Nhóc nghe lầm!"

"Vậy bữa tối của tui phải làm sao giờ?!" Báo nhỏ rên rỉ.

Cảnh Diễm lãnh khốc nói: "Ai quản nhóc!"

"Vương tử Điểu tộc?" Hươu mở miệng, tiếng nói ôn nhuận, chậm rãi nói, "Cảnh Ngọc lần này ném một vị vương tử Thú tộc xuống?"

"Ừ." Cảnh Diễm cũng không muốn nói thêm gì trước mặt Kiều Hi, chỉ bảo: "Em ấy tên là Kiều Hi, ta thu làm tiểu đệ của mình."

Vừa nói hắn vừa ưỡn ngực.

Mọi người nhất thời liếc hắn một cái: Ngươi để tiểu đệ cưỡi lên lưng mình ấy hả?

Kiều Hi sắc mặt đỏ bừng, cẩn thận xuống khỏi lưng sói, nghe thấy hươu hỏi: "Vương và Vương hậu của Điểu tộc đưa cậu ta tới?"

Động tác của Kiều Hi khựng lại một chút, Cảnh Diễm thấp giọng nói: "Ừ."

Mọi người đều như suy nghĩ gì.

Hươu im lặng một lát rồi rất nhanh nói: "Đã biết, Kiều Hi, cậu có trước tiên có thể ở lại đây."

Kiều Hi hoảng hốt, không ngờ họ lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy. Không chỉ không hung tàn như lời đồn, ngược lại còn... quá mức ôn hòa.

Cảnh Diễm lập tức vung đuôi, hô: "Ở cùng ta đi, phòng của ta lớn!"

Kiều Hi bị dọa giật mình, quay đầu, ánh mắt trông mong nhìn hươu.

Hươu dừng lại, hắng giọng: "Còn dư một căn nhà gỗ, cậu có thể ở trong đó."

Cảnh Diễm bất mãn mà ồn ào: "Tại sao tại sao!"

Kiều Hi... Mặc dù Kiều Hi không còn sợ hãi sói đen như trước, nhưng vẫn còn chút chút à!

Cậu có chút khó xử, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi sói đen: "... Ban nãy lúc anh tru lên rốt cuộc là nói cái gì?"

Sói đen đột nhiên cứng người, lỗ tai cụp xuống dán lên trán, nháy mắt chột dạ mà ngậm miệng.

Kiều Hi thở phào nhẹ nhõm.

Hươu có chút hứng thú liếc nhìn sói đen một cái rồi nói với Kiều Hi: "Để A Tuyết đưa cậu đi, căn nhà kia mỗi ngày đều có người quét dọn, rất sạch sẽ, có thể trực tiếp ở, cậu đến đó trước đi, lát nữa tôi mang nước thuốc đến."

Thỏ trắng lập tức nhảy tới trước mặt Kiều Hi, lắc chiếc đuôi xù đầy lông đặc trưng của Thỏ tộc, nhẹ nhàng nói: "Đi với tôi."

"Được." Trước khi rời đi, Kiều Hi nghiêm túc nói với đám Thú tộc: "Cảm ơn mọi người đã thu lưu tôi."

Sói đen ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy móng vuốt, như thể còn đang cười.

Chờ đến khi Kiều Hi đi rồi, liền nghe thấy tiếng nói đầy hưng phấn của sói đen truyền đến từ sau lưng: "Hạo Nguyệt, ngươi tìm cho em ấy một bộ quần áo đi. À, tốt nhất nên là màu trắng. Cái kiểu rất thuần khiết, rất rất thuần khiết ấy!"

Hươu đáp cho có lệ: "Vậy tôi tìm bộ đồng phục JK* cho cậu ấy chịu không?"

Sói đen: "Được, được!"

Kiều Hi: "..."

Cậu coi như mình không nghe thấy gì, nhanh chóng rảo bước đuổi kịp thỏ trắng.

Ngôi nhà họ sắp xếp cho cậu dựa gần một thân cây. Nhà tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, không chỉ có giường có sofa mà thậm chí còn được trang bị những thiết bị công nghệ cao như máy tính thực tế ảo.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, trông rất thoải mái cũng rất có cảm giác an toàn.

Kiều Hi không khỏi hoảng hốt, giờ này hôm qua cậu còn đang bị Tam vương tử quăng vào một xó nào đó trong đại sảnh của cung điện, co rúm một đêm. (w@tpp@d: Calci_Premium)

Sau khi thỏ trắng đưa cậu đến nơi, nó nhẹ nhàng nói: "Cậu trước tiên đi nghỉ chút đi, xíu nữa Hạo Nguyệt sẽ mang thuốc và quần áo tới. Cậu không cần phải sợ hãi, Cảnh Diễm và Cảnh Ngọc không phải cùng một loại người, hắn tuy bề ngoài rất hung dữ nhưng kì thực là người rất săn sóc, cậu cứ yên tâm ở lại nơi này nhé!"

Kiều Hi có chút kinh ngạc, gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, thực sự cảm ơn mọi người."

Hôm qua cậu ở vương cung ngây người một ngày, một số việc đã biết qua, ví như Cảnh Ngọc và Cảnh Diễm là anh em cùng cha khác mẹ.

Mẫu thân của Cảnh Diễm là Nguyên hậu, đã qua đời hai năm trước. Còn mẫu thân của Cảnh Ngọc chính là Vương hậu đương nhiệm. Quan hệ của hai anh em này dường như rất tệ, nhưng cũng không khó để suy đoán được nguyên nhân đằng sau.

"Không cần cảm ơn." Con thỏ vẫn ôn nhu nói, xong việc liền tung tăng nhảy nhót rời đi.

Kiều Hi đứng tại chỗ một lát rồi mới đóng cửa, chậm rì rì ngồi xuống sofa.

Cậu thấy thần một lát, lại nhìn xuống những miệng vết thương trên người.

Nghĩ đến cha mẹ không biết đang làm cái gì, cùng với đám huynh tỷ luôn lạnh nhạt mình, cậu mím mím môi.

Không nhà để về, cuối cùng vẫn là con sói đen hung bạo nhất trong truyền thuyết kia thu lưu cậu.

*

Hạo Nguyệt biến thành hình người, ăn mặc chỉnh tề rồi đi kiếm quần áo, Cảnh Diễm cũng đi theo.

Hình người của Hạo Nguyệt so ra có cao hơn Kiều Hi một chút nhưng vẫn là người có hình dáng cơ thể gần giống Kiều Hi nhất trong số họ.

Trong khi tìm quần áo, anh nhàn nhạt nói: "Cảnh Ngọc ngày càng quá đáng rồi."

Tuy không hỏi kĩ nhưng từ mấy lời của Kiều Hi, anh cũng không khó để suy đoán tình hình cụ thể.

Khoảng thời gian này bọn họ có hơi bận rộn, không để ý tới Cảnh Ngọc cùng đám vương thất Điểu tộc lại âm thầm làm ra chuyện như vậy.

"Còn chưa nói đến, vương và vương hậu của Điểu tộc mới thực sự dám làm." Không giống vừa rồi, giờ đây giọng nói của Cảnh Diễm mang theo một tia lãnh đạm.

Ai cũng biết, Điểu tộc vì muốn bấu víu nên mới lấy lòng Lang tộc.

Nhưng việc đem vương tử nhà mình đến cho một vương tử Lang tộc mới 12 tuổi đùa nghịch, cái này có thể nói là ném mặt xuống đất mà giẫm.

Cảnh Diễm từ trước tới nay chẳng bao giờ để ý tới đám Thú tộc nhỏ này, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới một vương tộc có thể làm được tới mức này.

Hạo Nguyệt sắp xếp gọn gàng lại quần áo rồi ôm vào trong ngực: "Người thật sự có ý định giữ lại vị vương tử Điểu tộc đó à?"

"Người trong nhà không cần, Cảnh Ngọc lại ức hiếp, ta không thu lưu thì em ấy có thể đi nơi nào?" Cảnh Diễm nói, "Dù sao căn nhà kia cũng bỏ không, ta cũng không sợ nuôi thêm một người."

Nói xong, hắn đứng dậy, một ngụm liền ngoạm đi quần áo trong tay Hạo Nguyệt, lưng cõng một giỏ nhỏ đựng đầy thuốc, lắc lư đi ra ngoài.

Hạo Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, hơi nhướng mày.

Kiều Hi một mình phát ngốc trong nhà được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu nhanh chóng đứng dậy mở cửa, không thấy Hươu tộc tên Hạo Nguyệt đâu mà thay vào đó là một con sói đen ngồi ngay ngắn trước cửa, miệng ngậm một bộ quần áo, sau lưng cõng một chiếc giỏ nhỏ, vẻ mặt sáng lấp lánh mà nhìn cậu. Cái đuôi phía sau vung vẩy, mười phần hứng khởi.

Kiều Hi: ...Vậy mới nói, rõ ràng là một con sói sao lại vẫy đuôi thuần thục như vậy?

─────⋆⋅☆⋅⋆─────

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ trắng: A Tuyết

Hươu: Hạo Nguyệt

Bộ truyện này tiểu đồng bọn sẽ nhiều nhiều chút _(:з"∠)_

*Đồng phục JK:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro