Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tông Vũ liền bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ.

Nhưng nước mắt của Tân Nguyên lại như từng giọt nước sôi nóng bỏng, rơi xuống đáy lòng hắn, khiến miếng thịt mềm ấy bỏng đến đau đớn.

Vì sao lại đau lòng với Tân Nguyên như vậy?

Sáng nay cũng như vậy, chỉ cần vừa nhìn thấy Tân Nguyên khóc, hắn sẽ cảm thấy trong lòng như là bị thứ gì đó chặn lại.

Hắn không nỡ để người này khóc.

Thứ tình cảm này đột nhiên xuất hiện, là thứ từ trước đến nay Tông Vũ chưa từng có.

Tông Vũ cũng loáng thoáng đoán được ra đây là thứ tình cảm gì, chỉ là hắn không dám tin, cho nên hắn vờ như không biết, không chỉ là do hai người quen biết qua tình một đêm, mà còn vì quen biết giữa hai người chẳng qua cũng chỉ là giao dịch tiền bạc.

Quen nhau như vậy, thì sao có thể phát triển trở thành tình yêu?

"Tiên sinh... Anh đừng không cần em... Được không... Xin anh..."

Lúc này, giọng nói mềm mại của Tân Nguyên lại lần nữa lọt vào trong tai.

Tông Vũ lập tức luống cuống, cũng không cách nào còn nghĩ được gì khác sâu xa, chỉ muốn nhanh chóng khiến người trong lồng ngực ngừng khóc.

Vì thế, hắn nhẹ giọng nói: "Không có, sao lại không cần em được?"

Trong giọng nói, là cưng chiều lẫn nghiêm túc chính hắn cũng không nhận ra, như là đang hứa với Tân Nguyên, dù cho chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ không cần cậu.

"Thật ạ?"

Nghe vậy, Tân Nguyên quả thực không còn khóc nữa, chỉ mở to đôi mắt lấp lánh nước, mang theo mong đợi nhìn về phía Tông Vũ, cứ như là còn muốn nghe hắn tiếp tục nói ra những lời tương tự như vậy.

Cậu thật sự là quá mức bất an, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, chỉ có Tông Vũ là có thể dựa vào, cũng có là do nguyên nhân pheromone và đánh dấu, khiến cho cậu vô cùng ỷ lại Tông Vũ, hơn nữa còn do Tông Vũ đối xử tử tế dịu dàng, khiến cậu không khỏi rung động, rồi sau đó liền một lần không thể vãn hồi, sinh ra một thứ tình cảm tên là mến mộ.

Phần tình cảm này, nguyên nhân gây ra là pheromone và đánh dấu.

Song phần tình cảm này, cũng không hoàn toàn chỉ là do những thứ ấy.

Tân Nguyên cũng không cảm thấy thời gian quen biết ngắn có vấn đề gì, bởi vì dưới góc nhìn của cậu, Tông Vũ chính là Alpha của cậu, một Omega sẽ yêu Alpha của mình, đây vốn là chuyện đương nhiên.

Tông Vũ nhìn đôi mắt cậu, lòng không khỏi rung động.

Có lẽ là do yêu thích không chút nào che giấu như vậy, ỷ lại lộ ra thản nhiên như vậy, ánh mắt nóng rực vô tư lộ ra như vậy. Mỗi khi đối diện, có thể khiến hắn không kiềm được ngưng thở. Mà trong ánh mắt ấy, lại mang theo một thứ trong vắt, một thứ sạch sẽ mà người đã bị thế tục ô uế vĩnh viễn không giả vờ ra, khiến người ta đắm chìm trong vô thức.

Tông Vũ hít sâu một hơi, sau khi vất vả ép các tâm tư trong lòng xuống, mới nghiêm túc trả lời: "Thật, sẽ không lừa em."

Lại một lần nữa nghe được lời hứa, bất an trên mặt Tân Nguyên lúc này mới tan đi.

Ngay sau đó, cậu lại sinh ra một chút ưu phiền, cảm thấy nếu mình cứ khóc sướt mướt mãi như vậy, thời gian dài chắc chắn sẽ khiến tiên sinh mất kiên nhẫn.

Nghĩ vậy, Tân Nguyên đột nhiên chui vào trong lòng Tông Vũ, lại ôm Tông Vũ thật chặt, cứ như chỉ cần mình buông tay ra sẽ vĩnh viễn mất đi Tông Vũ.

Hành động này lập tức khiến Tông Vũ dâng lên một luồng kích động khó nói thành lời, đó là dục vọng mãnh liệt mà bức thiết của hắn.

Phát hiện thay đổi của cơ thể mình, màu mắt Tông Vũ cũng theo đó tối đi, nhưng hắn cũng không làm gì Tân Nguyên, vì vô cùng không đúng lúc, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng động.

"Ục ~"

Bụng Tân Nguyên kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro