Chương 2: Anh phải gọi tôi là Britney

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho nên nói , tiểu bạch thỏ nói dối nhiều nhất đích thị là tên cầm thú!

Diệp Định từ trong hôn mê tỉnh lại đã thấy bản thân bị trói thành hình chữ đại, hai tay hai chân bị buộc vào bốn góc giường trong lòng âm thầm ra kết luận.

Mà tên tiểu bạch thỏ gây nên chuyện này đó đang ngồi ở ghế chính diện thảnh thơi nghịch móng tay ngọn, đèn đèn hoa hồng nhuộm cả căn phòng khiến nó trở nên lung linh như tiên nữ từ trong tranh bước ra.

"Tỉnh rồi sao bác sĩ Diệp?"

Nghe thấy tiếng động trên giường tiểu bạch thỏ ngẩng đầu nhìn hưng phấn mà nháy mắt.

Diệp Định không nói chuyện đưa ánh mắt nhìn đến chiếc kẹp tóc hình mặt trăng trên đầu hắn .

Kẹp tóc hình mặt trăng này là phụ kiện yêu thích của các tiểu hộ sĩ nữ trong bệnh viện hoặc nói là đồ mà các nữ nhân thích dùng nhất.

Kiều Bạch theo ánh mắt của y dời lên chiếc kẹp tóc trên đầu, chậm rãi mở miệng nói: " Kẹp tóc rất đẹp đúng hay không?"

"Hả ?" Diệp Định á hốc miệng một ngạc nhiên.

"Tôi thích nhất là kẹp tóc, tôi còn có rất nhiều cơ, kẹp tóc hình con bướm, hello kitty, Hoa Tiên tử và tiểu linh tinh bác sĩ Diệp mỗi ngày tôi đều đổi một loại cho anh xem được không?"

Cút!

Tôi mới là không thích xem !

Diệp Định chưa bao giờ hận chính bản thân mình như bây giờ.

Vì cái gì trước kia không nhận ra người này là một thiếu nữ a, không chỉ đeo kẹp tóc, miệng còn thoa một tầng son môi rực rỡ, xác định là rất đẹp nhưng hắn không phải là phụ nữ hắn là đàn ông có cơ bụng có dương vật a.

Bất quá hiện tại căn bản không phải là thời điểm để nghĩ điều này. Rốt cuộc là vì sao cái người này lại đột nhiên đánh thuốc mình còn đem mình buộc lại trên giường. Hình như mình chưa từng đắc tội với hắn hơn nữa khi còn ở trong bệnh viện khám hắn cũng rất tôn trọng mình

Chẳng lẽ hắn luôn ngụy trang ???

Kỳ thật hắn là biến thái!!!

Diệp Đinh bị ý nghĩ của chính mình làm cho toát một tầng mồ hôi lạnh, trên gương mặt cương nghị tự trấn định, mở miệng hỏi:

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Bác sĩ Diệp giọng của anh sao lại run như vậy ?"

Cút!

Cái lỗ tai nào của hắn nghe được giọng của y run.

"Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? " Diệp Định hít một hơi thật sâu hạ lửa giận rồi một lần nữa hỏi.

Kiều Bạch cuộn người trên ghế sofa, yêu mị nói:

"Bác sĩ Diệp anh kêu tên tôi, tôi mới nói cho anh biết ."

"Kiều Bạch!" Diệp Định lại hít một hơi nữa kêu tên hắn.

"Không được! Người ta muốn thân mật một chút. Tôi muốn anh gọi tôi là Britney, ngữ khí phải rên rỉ lên một chút."

Britney?

Y cũng không phải diễn viên CV chuyên nghiệp, hắn đúng là tên biến thái, hắn thích nghe tiếng rên rỉ thì đi đến phố đèn đỏ tìm gái sẽ có người kêu cho người nghe.

Diệp Định tuy là nhận giáo dục của phương tây nhưng lại thuộc loại tư tưởng truyền thống bảo thủ của phương đông, hơn nữa không thích cùng người khác quá mức thân mật nên mặc kệ cùng ai tiếp xúc y đều duy trì cách nhất định. Đối với xưng hô cũng chỉ giới hạn vu vơ là" X tiên sinh"," X tiểu thư " rất ít dùng những từ thân mật đừng nói đến tiểu bạch thỏ này nên tặng hắn một chữ :

"Cút!"

Tiểu bạch thỏ hoàn toàn không chịu được đả kích tựa trên ghế.

"Nếu tôi cút thì sẽ không còn ai làm cho anh thư thái cả, Tiểu Định của tôi."

Tiểu Định???

Một trận buồn nôn ở trong họng, Diệp Định cố chịu đựng không phun ra, vẻ mặt xúc động thấp giọng nói:

"Nếu không muốn chết thì nhanh thả tôi ra."

"Không được a." Kiều Bạch nói " Tôi đã mất hai tháng mới có thể khiến anh rơi vào tay tôi sao có thể buông ra được chứ." Kiều Bạch gương mặt tươi cười "Hơn nữa tôi còn muốn làm tình cùng anh."

Diệp Định gương mặt nhất thời cứng lại.

Làm tình là như thế nào?

Diệp Định tuyệt đối không phải là người mà các tiểu hộ sĩ nói là "phương diện kia không được", cũng không cần lo lắng chính mình bị chịch. Y thế nào cũng thấy người kia là nằm dưới đi. Người thích kẹp tóc còn son môi sao có thể cắm vào y được chứ.

Nếu muốn y cùng một tên thích giả làm thiếu nữ lên giường thì y tình nguyện cắt chim đi luôn. Hơn nữa thân thể y có chút khó mở miệng không thể nói ra, Diệp Định quyết định cùng hắn nói chuyện để xoay chuyển tình thế .

"Kiều Bạch cậu xem chúng ta kém nhau nhiều tuổi hơn nữa tôi đối với nam nhân ở phương diện kia cũng không hứng thú, cho nên cậu thích nam nhân thì có thể đi tìm người khác ."

Tìm ai thì tìm cũng đừng tìm tôi đây !!!

Kiều Bạch mỉm cười một chút vô cùng ôn nhu nói:" Không có liên quan chỉ cần tôi có hứng thú là được rồi."

Diệp Định cứng nhắc hoài nghi mình nghe lầm.

Kiều Bạch từ trên ghế đứng lên bắt đầu bình tĩnh cởi quần áo, động tác còn đẹp hơn so với gái ở trong quán bar .

Kiểu bạch nói:" Tôi chính là muốn chịch anh. Anh chỉ cần nằm yên mở chân ra cho tôi chơi là được."

Sỉ nhục lớn lao khoét vào trong lòng y một miếng, lòng tự trọng của nam nhân bị hủy hoại nghiêm trọng, Diệp Định rống lên chất vấn:

"Cậu dám ?"

" Tôi đương nhiên là dám, không chỉ dám mà còn muốn đem anh chơi hỏng!"

" Vì cái gì đối với tôi như vậy? Tên hỗn đản này, tôi có bạc đãi gì cậu sao? "

Lúc Kiểu Bạch ở trong bệnh viện chính mình cũng không bạc đãi hắn hơn nữa vì tín nhiệm hắn nên mới tới đây, không nghĩ tới đối phương lại nhân cơ hội như lừa gạt mình.

"Ha ha, bạc đãi? Bác sĩ Diệp thật sự hay quên tự nhiên không nhớ rõ."

Kiều Bạch châm chọc tươi cười, đột nhiên có chút âm lãnh .

"Cậu có ý tứ gì?" Diệp Định không hiểu lời hắn.

"Anh cứ chậm rãi mà nghĩ đi, nghĩ ra được thì sẽ có phần thưởng là được ăn gậy thịt heo đó nha !"

Lời của Kiều Bạch đã khiến Diệp Định tức đến run run. Nếu không phải thân thể không cử động y sẽ lập tức đánh cho tên biến thái này vài đấm.

"Vô sỉ!"

Kiều Bạch không sợ chết tiếp tục cởi đồ lộ ra cơ ngực cường tráng thắt lưng tinh tế .

" Có liêm sỉ sao có thể đem anh chơi đến bay lên trời được chứ." Khi nói chuyện y phục của hắn đã cởi tới quần bò, ngón tay thon dài kéo khóa xuống.

Đợi hắn nói xong chỉ còn lại một cái quần lót. Diệp Định lúc này thực sự kích động, không thể nào người này thật sự muốn làm loại chuyện này ư?

Sự thật chứng minh rằng lần này y nghĩ không sai. Kiểu Bạch đích thị là muốn làm chuyện này hơn nữa còn phi thường hạ lưu.

Đem quần bò vứt lung tung trên mặt đất kiều Bạch đi lên giường một cái liền hưng phấn mà đặt Diệp Định ở dưới thân sau đó bắt đầu dâm đãng cười, còn thổi gió ở bên tai ôn nhu nói với Diệp Định:

"Tiểu Định tôi đến đây."

Diệp  Định thân thể cứng ngắc thành một khối gỗ, cho dù cách biệt quần áo cũng có thể cảm nhận được cơ thể đối phương đã hoàn toàn nóng rực, hơi thở nam tính mãnh liệt . Cổ họng của y bắt đầu khô khốc, thân thể nơi nào cũng bắt đầu nóng lên .

Kiều Bạch ở vành tai y nhẹ nhàng cắn một chút âm thanh trở nên nhẹ nhàng

"Tôi đều cứng rắn rồi... bảo bối."

Một câu khiến cho Diệp Định mặt từ  xanh sang hồng, xương sống mềm yếu, thiếu chút nữa kêu lên. Trong đầu cũng không tự kìm hãm được ý nghĩa hiện ra dương vật của nam nhân kia chắc sẽ thật lớn. Nhưng mà vẫn cứ phản kháng như cũ.

" Cậu buông tôi ra vô sỉ ."

Kiều Bạch không có buông ra còn đem áo sơ mi của y xé ra, động tác vô cùng   đẹp trai, cúc áo rơi xuống mặt đất, ngực Diệp Định loã hồ dưới ánh đèn.

Quả nhiên là nam nhân thường xuyên trải nghiệm, tuy không thể so với Kiều Bạch rắn chắc nhưng thân thể thế này cũng thuộc dạng cực phẩm trong cực phẩm. Làn da trắng loáng, nhẵn nhụi, bộ ngực rắn chắc mà co giãn, mê người nhất chính là hai núm vú kia, màu hồng giống như hai quả anh đào được khảm vào khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn đem chúng vào trong miệng hung hăng bú mút đùa bỡn.

Kiểu Bạch hô hấp bắt đầu dồn dập nhưng hắn không tính toán ăn liền, thứ tốt nhất cần chậm rãi hưởng thụ.

Hắn quyết định đem quần áo Diệp Định cởi hết ra rồi mới bắt đầu thưởng thức .

Vì thế mà Diệp Định bắt đầu bị lột hết đồ.

Kiều Bạch cởi quần áo trong lòng thầm đánh giá : thắt lưng nhỏ nhìn rất dẻo dai có thể chơi được rất nhiều tư thế. Bụng bằng phẳng rất gợi cảm . Hai chân dài quấn quanh thắt lưng của mình cầu thao có thể khiến mình phun máu mũi!

Cuối cùng là chiếc quần lót góc bẹt màu trắng.

"Quần lót góc bẹt? thật dâm đãng!" Kiều Bạch nháy mắt trêu chọc.

"Cút! " Diệp Định đỏ mặt liều mạng muốn rút hai chân nhưng không được chỉ có thể tuyệt vọng gào: "Không được chạm vào tôi ! Đừng đụng vào tôi! Cút"

"Khẩn trương như vậy, bác sĩ Diệp chẳng lẽ dưới quần lót của anh che dấu điều gì sao?" Kiều Bạch âm thanh khàn khàn mang theo chút đắc ý đem ma trảo hướng về phía quần lót.

"Như vậy càng khiến tôi muốn xem rốt cuộc anh dấu gì dưới quần lót."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro