Chương 1: Vùng đất không có ánh sáng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ann

Trước mắt cậu là một vùng tối tăm đến nỗi thậm chí không thể nhìn thấy bàn tay của mình.

Bạch Linh có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người đàn ông trong bóng tối.

Giọng nói đau khổ của hắn ta vang vọng trong bóng tối, cho nên Bạch Linh không thể biết giọng nói của hắn phát ra từ hướng nào. Cậu chỉ có thể nghe thấy sự sợ hãi tột độ trong giọng nói của hắn, và biết rằng hắn ta đang rơi xuống phía dưới, hoặc bị thứ gì đó kéo xuống.

"Cứu tôi với!"

"Ở đây có quái vật!!"

"Ahhh"

Người đàn ông điên cuồng giãy giụa, đáng tiếc là hắn ta không thể nói thêm lời nào nữa sau khi hét lên những lời vừa nãy. Trong bóng tối vô tận, chỉ có tiếng kêu của hắn ngày càng chói tay, về sau gần như không còn giống tiếng người nữa.

Bên dưới tiếng kêu còn có tiếng nhai xương răng rắc khiến răng hàm đau nhức.

Âm thanh kéo dài được một lúc rồi đột nhiên im bặt.

Âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng thở gấp gáp của Bạch Linh.

Lúc này, thiếu niên xinh đẹp lo lắng cắn môi bởi vì sợ hãi, đôi mắt mở to, lông mi bởi vì sợ hãi mà run rẩy, toàn thân khẽ run lên.

Lưng cậu lúc này đang tựa vào một bức tường cứng và hơi cong. Cậu phải cố co chân hết mức có thể và dùng chân dẫm lên đường cong của bức tường, mới đủ miễn cưỡng giữ mình dính lên tường.

Bất kỳ chuyển động nào của cơ thể, dù chỉ là một cái liếc nhìn xuống, cũng có thể khiến Bạch Linh mất hết khống chế mà rơi xuống dưới, giống như người đàn ông đó, rơi vào bóng tối vô định bên dưới.

Nghĩ đến hậu quả của người đàn ông khi trượt chân rơi xuống, Bạch Linh sợ hãi nhắm chặt mắt lại, viền mắt đỏ ửng càng ngày càng nóng.

Cậu không muốn bị ăn sống đâu.

Bạch Linh khi còn nhỏ sức khỏe đã kém, ít khi tập thể dục. Chỉ duy trì tư thế này thôi đã khiến cho cậu cảm thấy kiệt sức.

Bắp chân thon dài của cậu căng cứng, đôi chân dài trắng muốt ép sát vào tường, ngón chân căng ra, bắp chân đã bắt đầu run rẩy.

Bạch Linh chỉ có thể cảm nhận được bức tường phía sau và mối nguy hiểm không rõ là gì ở bên dưới, bây giờ cậu không biết có thể kiên trì bám vào tường bao lâu nữa.

Vài giờ trước, Bạch Linh còn đang ngủ ở nhà.

Khi cậu tỉnh dậy, cậu nghe thấy trong đầu mình có một giọng nói nghe như lời dẫn truyện, giọng địu đầy ác ý hả hê khi người gặp nạn, nói rằng chào mừng các người chơi đã đến với thế giới phụ bản của khách sạn ác mộng.

Chỉ cần tìm được lối vào khách sạn là có thể rời khỏi phụ bản này và thành công đặt chân vào khách sạn.

Nhưng ngoài điều đó ra, không có thêm bất kỳ manh mối nào khác.

Giọng nói ấy không nói họ phải tìm kiếm lối vào như thế nào, không nói nó nằm ở đâu, càng không chỉ dẫn cách nào để tìm.

Ngày khi hệ thống đó vừa nói xong, người đàn ông vừa chết thảm kia liền kêu kên một tiếng hoảng sợ, sau đó cố gắng leo lên.

Nhưng rất nhanh, hắn ta liền trượt chân rơi xuống dưới, sau đó chết.

Bây giờ, dù việc xuyên không trong giấc mơ có phi lý đến đâu, Bạch Linh cũng phải cố gắng kìm nén nước mắt, nhanh chóng chấp nhận sự nghiêm trọng của tình huống.

Cậu muốn tìm lối vào và rời đi một cách an toàn.

Cậu muốn về nhà.

Nhưng làm sao tìm được lối vào đây?  Bạch Linh tạm thời chưa có manh mối nào.

Điều duy nhất an ủi Bạch Linh có lẽ là cậu không phải là người duy nhất ở đây.

Cậu biết rằng có lẽ còn có một người nữa ở bên cạnh mình.

Bởi vì cậu luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Bạch Linh đã quen với cảm giác bị người khác nhìn, lúc này cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, ngược lại bản năng muốn tìm kiếm đồng đội.

Tiếc là trước mắt cậu chỉ toàn một màu đen dày đặc, khác với đêm tối thông thường, cho dù cố nỗ lực thích ứng mắt như thế nào, cậu vẫn không thể nhìn thấy gì.

Bạch Linh hoàn toàn không thể xác định khoảng cách giữa mình và người kia, nhưng kỳ lạ là cậu cảm thấy người đó rất gần mình, thậm chí là là cách cậu chưa đầy một centimet, mặt đối mặt nhìn chăm chú vào cậu.

Nhưng Bạch Linh không thể nhìn thấy người đó.

Chẳng lẽ phía trước còn có một bức tường nữa sao?

Nhưng người đàn ông vừa nãy sao lại rơi xuống được?

"Cậu có sao không?" Giọng nói của chàng trai xinh đẹp khẽ run rẩy, cố gắng bắt chuyện.

Người trong bóng tối vẫn chăm chú nhìn Bạch Linh, dường như có chút vui vẻ bởi vì Bạch Linh bắt chuyện với mình, lại đến gần hơn, nhưng không trả lời lại cậu.

Bạch Linh càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, tại sao người đối diện lại không trả lời mình?

Cậu trợn tròn mắt nhìn về phía trước, giọng nói hạ thấp lại: "Cậu không thể nói chuyện sao..?."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Xung quanh im lặng như chết.

Dù có nín thở Bạch Linh vẫn không thể nghe được gì.

Dù có cố gắng như thế nào, trước mắt cậu vẫn chỉ là một mảng đen lạnh lẽo.

Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm đó vẫn luôn tồn tại, thậm chú càng ngày càng rõ ràng, ngày càng áp đảo, khiến người ta không sao thở nổi.

Trong sự im lặng kì dị này, Bạch Linh cuối cùng cũng ý thức được, từng sợi lông tơ dựng đứng lên.

Cái người vẫn luôn nhìn cậu, có thật là con người không?

Suy nghĩ này khiến cơ thể Bạch Linh không ngừng run lên.

Cậu không biết đó là gì, nhưng cậu cảm nhận được có một thứ đáng sợ cách rất gần cậu.

Nỗi sợ hãi làm Bạch Linh nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh khủng khiếp.

Nó có thể là một con quái vật.

Có thể nó vừa leo lên từ phía dưới, bốn chân bám vào tường, bây giờ đang nghiêng đầu nhìn cậu từ trên cao.

Hoặc có lẽ nó đã luôn treo ngược ở phía trên, chỉ đưa đầu nhìn xuống cùng cậu mặt đối mặt.

Có lẽ bản thân nó chỉ toàn là màu đen, hoặc có lẽ nó không có hình dạng, vì vậy nó mới có thể hoàn nhập với bóng tối một cách hoàn hảo, ẩn nấp ở bên người cậu, không chút e dè dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào cậu.

Bạch Linh không thể nghe tiếng thở của nó, không cảm nhận được sự hiện diện của nó, cũng không nhìn thấy hình dáng của nó.

Cậu chỉ biết nó đang nhìn cậu.

Bạch Linh gắt gao bám chặt vào vách tường, cả người căng thẳng, giống như một con chim sợ cành cong, các giác quan của cậu đều cảnh giác cao độ,  thậm chí quên cả thở.

Sau đó, cậu cảm giác có thức gì vừa cọ qua tóc cậu!

Không, cảm giác như là trực tiếp xuyên qua tóc của cậu!

Cảm xúc kì dị ấy xuyên qua tóc cậu,  chạm vào tai, sau đó sờ gương mặt cậu từ trên xuống dưới, khiến bên cổ cậu lập tức nổi da gà.

Nó đang chạm vào cậu!

Đôi tay vô hình đó không hề có ý định dừng lại, thậm chí xuyên qua áo, chạm vào ngực cậu.

Sao có thể?

Sao có thể xuyên qua quần áo?

Đầu óc Bạch Linh trở nên hỗn loạn.

Nhưng cảm giác này lại tồn tại rõ ràng.

Cảm giác bị nó chạm vào khác hoàn toàn với bất kỳ cảm giác nào mà Bạch Linh từng trải qua, là một cảm giác xa lạ và quái dị không thể diễn tả bằng lời.

Sự tồn tại của nó giống như một đám sương mù, một cái bóng, hoặc là tồn tại ở một chiều không gian khác, giác quan của Bạch Linh thực tế không nhận được bất kỳ thông tin nào, bao gồm cả xúc giác.

Nhưng Bạch Linh cảm thấy kì lạ bởi vì cậu có thể cảm nhận được cậu đang bị nó chạm vào.

Cảm giác này đến từ trực giác? Giác quan thứ sáu? Ý thức?

Bạch Linh không biết, cậu chỉ biết cảm giác kỳ lạ đó đang dừng lại ở chỗ trái tim đang đập của cậu.

Sự chạm vào đó mang theo sự tò mò rõ rệt.

Trong trí tưởng tượng của Bạch Linh, con quái vật vô hình đó cúi đầu, ngón tay chạm vào trái tim của Bạch Linh, rồi lại đến gần hơn để ngửi, dường như đang do dự, suy nghĩ, quan sát một cách thích thú, có thể chỉ trong tích tắc sẽ vì tò mò mà rút trái tim của Bạch Linh ra, xem thứ đang đập này là gì.

Bạch Linh không dám cử động, sợ đến mức răng va vào nhau lách cách, vì không dám thở, thậm chí cảm nhận được cơn choáng váng do thiếu oxy, toàn thân chỉ có trái tim đang đập nhanh.

Cảm giác áp lực ở ngực tạm dừng một chút, rồi ấn xuống một cái.

Bạch Linh cảm giác như nó đã dễ dàng xuyên qua xương sườn của cậu, cậu giật mình hoảng sợ: "Đừng mà!"

Cậu theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng chỉ vừa cử động cậu liền có cảm giác trơn trượt ở dưới chân.

Tiếng ma sát của vách đá lúc này trở thành âm thanh đáng sợ nhất, cái chết như một bàn tay khổng lồ, đột ngột nắm lấy mắt cá chân của Bạch Linh,  khiến cậu đột nhiên trượt xuống theo độ cong của vách đá.

"Á!" Trái tim Bạch Linh thắt lại, không kiểm soát được mà thét lên một tiếng.

Cậu ngẩng đầu ra sau, hai chân dùng sức, cố gắng ổn định bản thân, nhưng vẫn trượt xuống.

Tiêu rồi!

Ngay khi Bạch Linh cảm thấy mình sắc tiêu rồi, cậu đột nhiên được đẩy lên một chút. Không hiểu vì sao, xu hướng trượt xuống của cậu dừng lại.

Trái tim Bạch Linh hoảng loạn, cậu lập tức kề sát vào bức tường đá không dám cử động, cậu không thể kiểm soát hơi thở dồn dập của mình.

Cậu quá sợ hãi, thậm chí không chắc chuyện gì vừa xảy ra.

Cậu chỉ biết rằng thứ vô hình trước mặt cuối cùng cũng rút tay khỏi ngực mình.

Nhưng nó vẫn đang nhìn cậu.

Bạch Linh bị cú trượt vừa rồi làm cho hóc mắt đỏ hoe, hai chân run rẩy, dù thế nào cũng không dám cử động.

Cậu chỉ có thể dán chặt vào vách tường, trong bóng tối lo lắng mà chớp mắt, run rẩy chờ đợi hành động tiếp theo của nó.

Nó dường như tiến lại gần cậu hơn.

Sự sợ hãi khiến Bạch Linh theo bản năng mà thở dốc, sau đó cậu rõ ràng cảm nhận được hơi thở của mình bị một thứ vô hình nào cản lại một chút...

Rồi, nuốt lấy...

Là, là cái gì?

Bạch Linh nghi hoặc nhíu mày, chăm chú nhìn vào màn đêm trước mặt.

Đột nhiên, không hề báo trước, một cảm giác kỳ lạ, quỷ dị, mang theo sự tò mò lạnh lẽo chạm vào môi cậu.

"!"

Bạch Linh bị dọa sợ hãi đến mức muốn hét lên. Cậu mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn chẳng có gì, chẳng thể thấy được gì.

Nhưng thực thể đáng sợ đó có thể nhìn thấy cậu, thậm chí vươn tay ra, tò mò mà chạm vào cánh môi cậu.

Lần này, nó không xuyên qua da thịt Bạch Linh mà nhẹ nhàng cọ xát lên đôi môi mềm mại của cậu, sau đó như phát hiện ra vùng đất mới, tiến vào trong khoang miệng ấm áp của cậu.

Hành động quỷ dị của nó làm đại não Bạch Linh trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng mà nghiến chặt răng.

Phải làm sao đây?

Chẳng lẽ nó muốn chui vào cổ họng cậu, đưa tay vào thực quản, rồi từ từ xuống bụng, sau đó móc hết ruột gan cậu ra?

Không! Không được đâu!

Làm như vậy chắc chắn sẽ rất đau...

Nước mắt của hóc mắt Bạch Linh dâng lên, chỉ cần nghĩ mình sẽ chết như thế này, cậu cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Nhưng con quái vật này lại không làm như vậy, thay vào đó, nó tỏ ra rất hứng thú khi cẩn thận sờ soạng hàm răng của Bạch Linh.

Nó bắt đầu sờ từng chiếc răng phía trước, sau đó lại đẩy gương mặt Bạch Linh sang một bên, tiếp tục tìm kiếm dọc theo hàm răng bên cạnh, rất nhanh chóng chạm đến phần thịt mềm ẩm ướt bên trong khoang miệng cậu.

Ngón tay của nó dừng lại một chút, rồi như bị mê hoặc, càng tiến sâu vào bên trong, thậm chí còn tò mò khuấy động chất dịch trong miệng cậu, có vẻ như không muốn rời đi.

Bạch Linh bị kéo giật khóe miệng, bối rối mở to hai mắt, nhưng không dám nhúc nhích.

Nó đang làm gì vậy?

Cảm giác kỳ quái này dường như chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với miệng của Bạch Linh.

Thực thể vô hình này dần dần áp sát vào cơ thể Bạch Linh, ghé sát vào miệng cậu, thân mật ngửi ngửi hương vị giữa môi và răng cậu, lấp đầy mọi khoảng trống trong khoang miệng và giữa các răng, rõ ràng không còn chỗ nữa, nhưng vẫn cứ tiếp tục tiến sâu vào.

Biểu cảm của Bạch Linh càng thêm bối rối, gương mặt mềm mại của cậu bắt đầu phồng lên, khóe miệng dần dần hơi đau.

Nhưng dù Bạch Linh có cầu nguyện trong lòng như thế nào, nó đều không có ý định mà rời đi.

Thậm chí còn muốn chạm vào đầu lưỡi Bạch Linh.

Không được. Không được! Bạch Linh lập tức hoảng sợ. Cậu không muốn bị móc ruột. Cậu không muốn chết như thế này.

Nếu phải chết, cậu nhất định phải, phải cắn nó một cái thật mạnh!

Đúng, Bạch Linh nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy, ở trong lòng cố gắng lấy dũng khí, căng thẳng đến mức mặt đều đã đỏ bừng cả lên.

Ngày khoảnh khắc cậu chuẩn bị hé miệng, một giọng nữ rõ ràng đột nhiên vang lên.

"Có ai ở đó không? Cậu có ổn không?"

Như thể một không gian độc lập bị đánh vỡ.

Bạch Linh đột nhiên cảm nhận được không khí xung quanh lại bắt đầu lưu thông, cảm giác áp bức vừa rồi khiến cậu khó thở cũng biến mất, cảm giác kỳ lạ trong miệng cũng không còn.

Mặc dù xung quanh vẫn là một màu đen kịt, nhưng Bạch Linh lập tức bị giọng nói này kéo khỏi tình trạng hoản loạn cận kề cái chết, liền lớn tiếng đáp: "Có người, tôi ở đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro