Chương 2: Vùng đất không có ánh sáng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ann

Bên kia, có người dường như thở nhẹ một hơi, rồi tự giới thiệu: "Tôi là Thẩm Thanh Nguyệt."

"Tôi là Bạch Linh."

Giọng nói của Bạch Linh rất mềm mại trong trẻo và cực kì dễ nghe. Nó còn mang theo vẻ ngây ngô như học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên, khiến ai nghe cũng sinh ra thiện cảm.

Thẩm Thanh Nguyệt gần như có thể xác định đối phương là một nam sinh trẻ tuổi, có vẻ là một đứa trẻ ngoan.

"Em có ổn không? Vừa rồi chị nói chuyện với em, nhưng em không trả lời."

Giọng Thẩm Thanh Nguyệt rất trầm ổn, khiến Bạch Linh cảm thấy cô giống như một chị bác sĩ dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Dù không thể nhìn thấy cô, nhưng cậu lại cảm nhận được một sự tin tưởng đối với cô, vội vàng thành thật đáp: "Vừa rồi em không nghe thấy gì cả. Bên cạnh em hình như có... Quỷ."

Bạn Linh ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục: "Nó.. Nó chạm vào em."

Thẩm Thanh Nguyệt khựng lại một chút. "Nó chạm vào em?"

"Dạ". Giọng Bạch Linh mang theo một sự ấm ức."Em cảm thấy nó muốn ăn em."

Thẩm Thanh Nguyệt nghi hoặc nhíu mày.

Cô đã là một người chơi lâu năm, theo kinh nghiệm của mình. Trò chơi này chưa bao giờ là chuyện đùa, tỷ lệ tử vong cực cao.

Quái vật chỉ cần có cơ hội, khẳng định sẽ lập tức giết chết người chơi bằng những phương pháp tàn nhẫn nhất, hoặc kéo dài thời gian chết để người chơi càng thêm đau đớn, không có khả năng dùng cách dịu dàng chạm vào đối phương để trêu đùa.

Phó bản này từ lúc bắt đầu đã khiến cô vô cùng khó giải quyết.

Nếu Bạch Linh còn sống, Thẩm Thanh Nguyệt cảm thấy Bạch Linh chưa thật sự gặp quỷ, hoặc là chưa vi phạm quy tắc tử vong.

Rốt cuộc, quỷ quái sẽ không nương tay với bất kỳ ai.

"Bạch Linh, hãy giữ bình tĩnh." Thẩm Thanh Nguyệt nói. "Quỷ rất có thể không tới được. Chắc đó chỉ là ảo giác của em."

"Bóng tối dễ khiến bản thân sinh ra những liên tưởng không tốt. Tin tưởng rằng em hiện tại đang an toàn. Nếu thật sự có quỷ ở bên cạnh em, có lẽ bây giờ em đã chết rồi."

Vậy mọi cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác sao...

Bạch Linh liếm môi, cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế. Thậm chí cho đến bây giờ, cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn bám lấy cậu, không hề biến mất.

Tuy nhiên, Bạch Linh lại do dự một chút, rồi cố gắng bỏ qua sự tồn tại kỳ lạ bên cạnh mình, không phản bác lại.

Rốt cuộc, Thẩm Thanh Nguyệt nói rất có lý.

Cậu thật sự còn sống, cũng không bị thương.

Lúc này, ngoài Thẩm Thanh Nguyệt, còn có một cô gái khác không kiềm chế được mà bật khóc.

"Chúng ta có phải đã chết rồi không."

Cô ta không ngừng thở dốc, giọng nói run rẩy, như thể một cô gái trẻ đang hoảng loạn mất đi lý trí,  không thể kiểm soát cảm xúc của mình: "Nhưng tôi không muốn chết, cứu tôi, đây rốt cuộc là nơi nào."

Bạch Linh lúc này mới nhận ra còn có những người khác ở đây.

Cậu còn chưa kịp phục hồi, thì trong bóng tối, một giọng nam khàn khàn khó nghe đã thô bạo mắng: "Câm miệng đi! Ai biết chừng nào sẽ chết?  Không ai có thể cứu cô."

Nhưng cô gái vẫn chìm trong nỗi sợ hãi của mình, không thể dừng lại: "Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện nào đáng sợ như thế này. Tại sao tôi phải chết, ai đó cứu tôi đi. Tôi có thể trả tiền! Tôi sẽ cho người đó tiền..."

Người đàn ông cười lạnh: "Tiền? Đến lúc này mà tiền còn có ít sao? Trong khách sạn này, thứ không đáng giá nhất chính là tiền, rơi xuống đất cũng không ai thèm nhặt.

"Cầu xin cậu, bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần cho tôi về nhà."

"Cô đừng như vậy," Thẩm Thanh Nguyệt dường như không nghe nổi nữa, lên tiếng tiếp lời, "Chỉ cần mọi người đồng lòng tìm được chữ "Ác mộng" là có thể rời khỏi đây."

"Làm sao tìm? Vừa rồi có người đàn ông muốn trèo lên, nhưng vừa rơi xuống là chết rồi, chết rồi." Cô gái trẻ vừa sợ hãi vừa khóc nấc lên.

Bạch Linh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới hiểu ra tình hình.

Thì ra mọi người đã giới thiệu tên lúc nãy, cô gái khóc nức nở là Lưu Tiểu Nhược, còn người đàn ông mắng chửi Lưu Tiểu Nhược là Tề Mãn.

Chỉ có Bạch Linh gặp quỷ, vừa rồi không nghe được gì.

Cậu không khỏi một lần nữa lạnh sống lưng. Tại sao chỉ có cậu gặp phải tình huống khác biệt với mọi người.

Hơn nữa...

Tại sao phải tìm chữ "Ác mộng"?

Thẩm Thanh Nguyệt giải thích: "Lối ra của phó bản sẽ trông như một chữ "Ác mộng" được cách điệu. Nó có thể ở bất kỳ đâu, xuất hiện trên bất kỳ bề mặt nào, nhưng thường sẽ được giấu ở những địa điểm quan trọng trong phó bản, và có thể xuất hiện đột ngột."

Bạch Linh không khỏi một lần nữa cảm nhận được sự ác ý từ trò chơi này.

Chuyện lối vào là chữ "Ác mộng"', lần đầu tiên vào phó bản thì không ai có thể ngờ được, và giọng nói lúc nãy cũng không hề nhắc đến, rõ ràng không muốn cho bọn họ sống sót ra ngoài.

"Làm sao chúng ta có thể tìm thấy chữ "Ác mộng" đây?

"Chị cũng không biết. Nhưng chúng ta bắt buộc phải tìm". Thẩm Thanh Nguyệt trầm ngâm nói: "Hiện tại, đi xuống quá nguy hiểm, việc duy nhất có thể làm là di chuyển song song, cố gắng đừng lạc nhau, kiểm tra xem trên tường có chữ "Ác mộng" không, và xem có cách nào để trèo lên không."

"Bạch Linh, bây giờ chị sẽ đi về phía em."

"Chị cẩn thận..."

Nghĩ đến hậu quả nếu rơi xuống,  Bạch Linh không khỏi nín thở, luôn căng thẳng nhìn về phía cô.

Cậu nỗ lực tập trung toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Thanh Nguyệt, cố gắng bỏ qua bóng tối mịt mù xung quanh mình.

Bỏ qua cảm giác nhẹ nhàng bị vuốt ve làn da, và cảm giác bị ai đó theo dõi.

Thẩm Thanh Nguyệt leo về phía Bạch Linh một lúc, sau đó dừng lại, "Bây giờ em có thể nhìn thấy chị chứ?"

Lần này, bóng tối vô tận bị phá vỡ.

Bạch Linh thật sự thấy một bóng dáng nữ giới ở phía bên phải mình.

Cô có khuôn mặt đoan trang, ngũ quan thanh tú, khí chất trưởng thành, thân hình thon thả, trong khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trong tay cầm một chiếc bật lửa, cung cấp chút ánh sáng duy nhất trong bóng tối rộng lớn.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một người khác, Bạch Linh có chút kích động. "Em thấy chị rồi!"

Bạch Linh vốn có sự thân thiện và tin cậy đối với người lạ, làm Thẩm Thanh Nguyệt không khỏi mỉm cười. Đã lâu cô chưa gặp một đứa trẻ đáng yêu như thế này.

Thẩm Thanh Nguyệt không tiếp tục di chuyển, mà nhìn về phía trước, vừa duy trì thăng bằng, vừa cố gắng giơ cao tay.

"Nhìn lên phía trên xem. Trên đó có gì không?"

Bạch Linh hiểu ý cô. Cô cần phải dựa vào đá, tự mình ngẩng đầu lên thì quá nguy hiểm, trong khi Bạch Linh ở bên trái cạnh cô nên có thể đứng thẳng,  nhờ ánh sáng nhỏ từ bật lửa mà quan sát vách đá phía trên.

Đáng tiếc tình hình không khả quan lắm, ánh sáng từ chiếc bật lửa trong rất yếu ớt.

Dù Bạch Linh cố gắng nhìn lại, nhưng vẫn không thể thấy gì rõ ràng.

"Em thấy gì không?"

"Em không nhìn rõ.."

"Em không thấy gì sao?" Thẩm Thanh Nguyệt tiếp tục nói: "Suốt dọc đường đi, độ cong của bức tường chị chạm vào dường như không thay đổi, cảm giác không giống như vách đá tự nhiên, mà giống như được con người tạo ra. Chị có cảm giác, có lẽ bức tường sau lưng chúng ta thực ra là một trụ cột khổng lồ."

"Loại cột trắng trong kiến trúc Hy Lạp cổ ạ?" Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Linh.

"Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là một giả thiết, còn rất nhiều khả năng khác."

Thẩm Thanh Nguyệt mặc dù chỉ đưa ra giả thiết, nhưng Bạch Linh đã phần nào tin vào phán đoán của cô.

"Vậy em thử nhìn xem độ cong phía trên có hình dạng như thế nào? Có phải là thẳng không?" Thẩm Thanh Nguyệt vừa nói vừa cố gắng giơ cao bật lửa thêm một chút.

Bạch Linh không muốn làm cô thất vọng. Liền nheo mắt nhìn kỹ hơn một chút.

Lần này, cậu cuối cùng đã thấy một chút đường cong. Đáng tiếc là tình huống không khả quan lắm.

"Là.. Là vách đá thẳng đứng. Không thể trèo lên được."

Thẩm Thanh Nguyệt cảm thấy nặng nề, nhưng không nản lòng. "Chị sẽ tiếp tục đi về phía em."

Bạch Linh nhìn cô từ từ nhích lại gần, cảm xúc của cô vẫn luôn ổn định. Sự bình tĩnh của Thẩm Thanh Nguyệt khiến Bạch Linh cũng cảm thấy bớt sợ hãi hơn một chút.

Cuối cùng Thẩm Thanh Nguyệt cũng đã đi đến trước mặt Bạch Linh, đưa bật lửa hướng về phía cậu.

"Em có ở đó không?"

Ngọn lửa nhỏ nhảy múa giữa hai người, đây là lần đầu tiên họ có thể đồng thời nhìn rõ mặt nhau.

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn thấy gương mặt của Bạch Linh, bỗng nhiên dừng lại, biểu cảm rõ ràng ngây người, cô không nói thêm gì, chỉ như một bức tượng, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.

Trong không gian tối mù mịt, ngọn lửa từ bật lửa trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Ánh sáng nhấp nháy trên gương mặt Thẩm Thanh Nguyệt tạo ra những bóng đen lớn, làm cho khuôn mặt thanh tú của cô trở nên hơi đáng sợ.

Bạch Linh thậm chí không thể chắc chắn rằng cô đang nhìn cậu hay... nhìn cái gì khác.

Lập tức, Bạch Linh cảm thấy phía sau lưng mình toát đầy mồ hôi lạnh, đôi môi cậu run rẩy, khó khăn lắm mới bật ra được một tiếng, "Chị làm sao vậy ạ?"

Thẩm Thanh Nguyệt vẻ mặt cảnh giác,  không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, rồi đột ngột tắt bật lửa.

Xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Bạch Linh ngay lặp tức cảm thấy máu trong người lạnh toát. "Tại sao..."

"Em... Em có thấy nó không?"

"Cái gì?"

Giọng Bạch Linh đầy nước mắt. "Cái thứ đang bám vào người em."

Cảm giác mà Bạch Linh đã cố tình bỏ qua bỗng chóc trở nên rõ ràng.

Có thứ gì đó rõ ràng đang bám lên người cậu.

Nó luôn ở đó, chỉ lặng lẽ trong bóng tối nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu.

Nó không hề là ảo giác của cậu.

Bạch Linh cắn chặt môi, một lần nữa cảm thấy chóng mặt, trái tim như chìm xuống, cậu không dám cử động dù chỉ một chút.

Cậu có thể cảm nhận được rằng nó đang nhìn chăm chú vào cậu, dường như chỉ chờ cậu quay đầu lại, nhận ra sự tồn tại của nó, rồi sau đó...

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Thanh Nguyệt lại bật bật lửa lên ngay trước mặt Bạch Linh.

Bạn Linh ngẩn ra.

Thẩm Thanh Nguyệt có vẻ mặt rất nghiêm túc, vẫn nhíu mày nhìn cậu, nhưng trong ánh mắt đã mang nhiều sự ấm áp hơn, không còn lạnh lùng nữa.

"Không, trên người em không có gì cả."

"Không.. Không có?" Bạch Linh không phản ứng kịp. "Nhưng... Nhưng em cảm thấy mà?"

Thẩm Thanh Nguyệt vẫn luôn cẩn thận quan Linh kỹ khuôn mặt Bạch Linh. Bạch Linh trông rất đáng thương, trong mắt cậu đầy nỗi sợ hãi, không giống như giả vờ.

Lý do cô ngây người lúc nãy không phải vì thấy quỷ trên người Bạch Linh, mà là...

Cậu trai trước mắt này thật sự quá đẹp.

Thẩm Thanh Nguyệt chú ý rằng số lượng "người xem" trong phòng phát trực tiếp của cô tăng vọt ngay khi cô nhìn thấy Bạch Linh.

Các phó bản của khách sạn Ác Mộng đều có tỷ lệ tử vong rất cao. Những "người xem" này có lẽ cũng không phải là con người.

Trong những phó bản đẫm máu như thế này, số lượng người xem thường chỉ tăng đột ngột khi một người chơi gặp nguy hiểm lớn, sắp chết trong vài giây tiếp theo. Họ sẽ say mê nhìn người chơi chết thảm, rồi hài lòng rời đi, chuyển sang kênh của người chơi tiếp theo sắp chết.

Cái tăng vừa rồi là chưa từng có.

Khi thấy tín hiệu nguy hiểm cùng lúc nhìn thấy gương mặt Bạch Linh, trong đầu Thẩm Thanh Nguyệt lại bật lên suy nghĩ đầu tiên...

Gương mặt này đẹp đến mức không giống người thật.

Thật sự là quá đẹp.

Ngay cả trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn lửa, cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp gây ấn tượng mạnh của gương mặt Bạch Linh.

Chẳng lẽ em ấy chính là quỷ?

Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, cô lại phủ nhận ý nghĩ trước đó, đứa trẻ này xinh đẹp nhưng không hề mang tính công kích.

Da của Bạch Linh trắng trẻo, tóc mềm mại, ngũ quan tinh tế đến mức có chút nữ tính, khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con. Trên người mặc một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt mềm mại.

Thay vì giống một yêu quái hại người, Bạch Linh lại giống như một...

Lễ vật đẹp đẽ dâng cho tà thần...

Thật vậy. Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên thấy suy nghĩ của mình lúc nãy thật buồn cười.

Lúc này Bạch Linh chắc đã bị tình cảnh hiện tại dọa sợ. Mắt hắn đỏ hoe, đôi mắt đen láy, hàng mi dài hơi ướt, trông vô tội và đáng thương, đặc biệt là ánh mắt cậu nhìn người khác, mang theo sự tin tưởng và ngoan ngoãn tự nhiên, thực sự giống như một chú cừu non mới sinh.

Một chú cừu non yếu đuối và trắng trẻo, bước đi còn lảo đảo, hoàn toàn không biết gì về thế giới này. Dù cho trước mặt có là một con sói đội lốt cừu, cậu có lẽ cũng ngốc nghếch, hí hửng mà tiến lại gần chào hỏi.

Thẩm Thanh Nguyệt bắt đầu nghi ngờ, số lượng người xem tăng lên không phải vì cô gặp nguy hiểm, mà là vì... Bạch Linh.

Lần đầu tiên vào phó bản, Bạch Linh vẫn chưa có hệ thống, đương nhiên cũng không có kênh phát trực tiếp.

Những người xem muốn thấy Bạch Linh, chỉ có thể chọn xem qua kênh của cô.

Hiện tại tốc độ tăng đã không còn đáng sợ như lúc đầu, nhưng ngay cả khi Thẩm Thanh Nguyệt tắt bật lửa, số người xem vẫn tiếp tục tăng, chỉ là chậm lại, nếu bật lửa lên, số lượng người xem sẽ tăng nhanh hơn.

Cô nghi ngờ rằng những người xem này có thể nhìn thấy nhiều hơn so với người chơi trong bóng tối.

Cô chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Bạch Linh nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ bật lửa, cùng với một chút xương quai xanh. Nhưng người xem có thể thấy toàn bộ cơ thể của Bạch Linh.

Một cậu trai xinh đẹp trong bộ đồ ngủ ngắn tay và quần đùi, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, chân nhỏ trắng trẻo run lên nhè nhẹ, đôi chân trần và các ngón chân gắt gao bám vào, dán chặt vào vách đá phía sau, không dám nhúc nhích.

Cảnh tượng đó thực sự rất hấp dẫn.

Đến lần tiếp theo khi vào phó bản ở nơi sáng sủa, đứa trẻ này không biết sẽ nhận được bao nhiêu sự chú ý.

Thẩm Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên. Nếu Bạch Linh có thể nhận được điểm chỉ vì số lượng người xem, điều này gần như có thể phá vỡ cơ chế hoạt động của khách sạn Ác Mộng.

"Em đừng sợ, hãy bình tĩnh lại." Khi Thẩm Thanh Nguyệt nói tiếp, giọng cô đã trở lại dịu dàng như thường ngày, "Tự em nhìn xem, bên cạnh em không có gì cả."

"Em không dám nhìn." Bạch Linh không ngừng hít thở, giọng cũng trở nên run rẩy. "Nếu nó ở đó, em sẽ thấy mặt nó... Hoặc là, nếu nó... Không có mặt."

"Bạch Linh, em tin chị đi. Em sẽ không sao đâu."

Khi Thẩm Thanh Nguyệt nói điều này, cô cũng không mong đợi quá nhiều, vì trong một phó bản nguy hiểm như thế này, việc khiến một người xa lạ mới chỉ biết tên tin tưởng cô thực sự là một điều hơi buồn cười.

Nhưng đôi mắt đen láy của Bạch Linh thật sạch sẽ và đẹp đẽ, khi nhìn cô lại mang theo sự tin tưởng và ỷ lại tự nhiên.

Nghe cô nói vậy, cậu thực sự giống như đã quyết tâm, cắn môi, rồi lấy hết can đảm quay đầu nhìn vào bóng tối phía bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro