Chương 3: Vùng đất không có ánh sáng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ann

Trong bóng tối thật sự chẳng có gì cả.

Ít nhất, Bạch Linh không nhìn thấy gì cả.

Không có con quỷ nào bám lên người cậu, cảm giác ở eo cũng đã biến mất.

Nhưng ngọn lửa này chỉ chiếu sáng một khu vực rất nhỏ.

Ánh sáng yếu ớt vẫn bị bao trùm bởi bóng tối kinh hoàng.

Mọi thứ trong không gian kỳ lạ này vẫn còn là ẩn số đối với Bạch Linh.

Và cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, như làn không khí mát lạnh vào đêm khuya, nhẹ nhàng lướt qua làn da hở của Bạch Linh, khiến cậu nổi cả da gà.

"Em cần phải tiếp tục đi tới phía trước." Thẩm Thanh Nguyệt đột ngột nói.

Bạch Linh nuốt nước bọt, không nói gì cả.

"Bạch Linh, chị biết em sợ hãi, sợ có gì đó trên con đường phía trước và cũng sợ rằng mình sẽ trượt chân ngã xuống. Đây là phản ứng tự nhiên của con người."

"Nhưng nếu muốn sống sót, em phải kiên cường, phải mạo hiểm. Nếu không tìm thấy chữ "Ác mộng", chúng ta chỉ có thể chết ở đây. Và chữ "Ác mộng" có thể ở ngay trên vách đá phía trước em."

"Em nhất định phải tiến về phía trước."

Giọng nói của Thẩm Thanh Nguyệt rất dịu dàng nhưng cũng vô cùng kiên quyết, mang theo một sức mạnh không thể từ chối.

"Đi nào."

Thẩm Thanh Nguyệt đưa tay ra, trao bật lửa cho Bạch Linh.

Bạch Linh hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay lạnh lẽo lên, ngoan ngoãn nhận lấy.

Trước khi ánh sáng tắt đi, Bạch Linh nhận thấy ngón tay cầm bật lửa của Thẩm Thanh Nguyệt đã bị trầy xước, thậm chí chảy máu.

"Chị...Chị bị chảy máu sao?"

Bạch Linh ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn đang đi chân trần, mặc dù cảm thấy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng không cảm thấy vách đá quá gồ ghề.

Thẩm Thanh Nguyệt ngạc nhiên một chút, cô cũng nhìn vào tay của Bạch Linh. Bàn tay của cậu thiếu niên dài và trắng trẻo, lúc này đầu ngón tay mịn màng của cậu thậm chí không có chút bụi bẩn nào.

Cô nhíu mày, hơi bối rối.

Nếu những gì họ dựa vào thực sự là một cột đá tròn, tại sao lại có sự khác biệt về chất liệu?

Có phải đánh giá của họ về nơi này có điều gì đó không đúng?

Thẩm Thanh Nguyệt tỏ ra trầm ngâm. Tuy nhiên, Bạch Linh không nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy rằng vách đá này thô ráp hơn mình tưởng.

Thẩm Thanh Nguyệt đã nỗ lực rất nhiều mới đến được bên cạnh cậu, cậu cũng phải kiên cường hơn.

Bạch Linh lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng quay về phía bóng tối phía bên kia.

Khi cậu nỗ lực ép sát vào vách đá, cẩn thận điều khiển đôi chân đã bắt đầu run, bắt đầu khó khăn mò mẫm sang trái trên vách đá.

Tề Mãn đột nhiên sợ hãi nói: "Đợi đã. Đừng tới đây! Cậu không nói là có ma trên người cậu sao?"

Bạch Linh lập tức sững sờ: "Tôi sao?"

Thẩm Thanh Nguyệt đáp: "Trên người em ấy không có gì cả."

"Vậy tại sao cậu ta lại nói có quỷ trên người?" Tề Mãn lớn tiếng, như thể điều đó làm cho anh ta có lý hơn. "Khi cô hỏi xung quanh có ai không, chúng ta đều trả lời, chỉ có cậu ta không nói gì, một lúc sau cậu ta lại nói có quỷ bên cạnh. Cô làm sao biết cậu ta là người?"

Tề Mãn càng nói càng hoảng sợ, rõ ràng anh ta đã tin vào suy đoán của mình. "Có khi nào cậu ta chính là quỷ! Vừa mới leo lên đây!"

Bạch Linh vội nói: "Không, tôi không phải là quỷ đâu."

Thẩm Thanh Nguyệt đáp: "Hệ thống hiển thị chúng ta hiện tại có bốn người còn sống."

Tề Mãn không phản bác, vì hắn cũng có thể thấy thông tin này, nhưng điều đó không làm giảm bớt nỗi sợ hãi của hắn đối với Bạch Linh.

"Nhưng làm sao cô biết người sống đó là cậu ta? Ở đây tối đen, có thể có người không nói chuyện được, hoặc là ở quá xa. Thậm chí nếu ban đầu là cậu ta, có thể cậu ta đã bị quỷ ám rồi."

"Nếu em ấy là quỷ, thì tôi đã chết rồi." Thẩm Thanh Nguyệt cố gắng nói thêm: "Quỷ chắc chắn bị giới hạn bởi một số quy tắc, chỉ có khi chúng ta ngã xuống chúng mới có thể giết chúng ta. Chúng ta không nên tự làm rối tung lên."

Tề Mãn cắt ngang cô: "Nhưng làm sao cô biết quỷ không thể lên đây, có thể chỉ là vấn đề thời gian thôi! Có thể sau một lúc nữa, quỷ sẽ bắt đầu giết người!"

Giọng Tề Mãn đầy lo lắng không thể che giấu, anh ta càng nói càng chắc chắn: "Người này không bình thường, cạu ta là quỷ, nếu cậu ta tới gần tôi, tôi chắc chắn sẽ chết."

Bạch Linh mím môi. "Nhưng tôi không phải!"

"Trước đó cậu không phải nói có quỷ trên người cậu sao! Vậy tại sao con quỷ đó không giết cậu?"

Bạch Linh mở miệng, "Chị Thanh Nguyệt nói đó chỉ là ảo giác."

"Cô ta nói vậy cậu liền tin? Các người đều đang nối dối!" Tề Mãn đột nhiên hét lên một cách hoảng loạn: "Các người đều không bình thường!"

Thẩm Thanh Nguyệt không tiếp tục phản bác những gì Tề Mãn nói, hắn ta rõ ràng không nghe vào tai. Không gian này tự nhiên mang đến một cảm giác áp lực kỳ lạ, có thể kích thích nỗi sợ hãi vô hạn của con người. Và nỗi sợ hãi của một người không chịu sự kiểm soát của lý trí.

Thay vì nói Bạch Linh bị quỷ ám, có lẽ Tề Mãn và Lưu Tiểu Nhược, những người đang bị nỗi sợ kiểm soát hoàn toàn, mới là trở ngại lớn nhất để họ có thể rời khỏi đây.

Trong số những người chơi, bây giờ người còn nhớ phải tìm chữ 'Ngạc', ngoài cô ra, thì chính là Bạch Linh, người lần đầu tiên vào phó bản.

"Bạch Linh," Thẩm Thanh Nguyệt khẽ nói: "Tiếp tục đi."

Bạch Linh hít thở sâu, lấy hết can đảm. Tay cầm bật lửa, cậu dịch sang một bên.

Quả nhiên, một khi rời khỏi khu vực ban đầu, bức tường dưới tay cậu trở nên thô ráp và cứng hơn rất nhiều.

Độ cong của bức tường không quá lớn, Bạch Linh phải cố gắng dán cả lưng và đầu vào tường, tập trung cao độ để kiểm soát từng cơ bắp của mình, sau đó dùng tay mò mẫm phía trước.

Chẳng bao lâu, bắp chân của Bạch Linh bắt đầu run rẩy dữ dội.

Mỗi khi cậu nhấc đôi chân mềm nhũn của mình lên, tim cậu lại đập mạnh, sợ rằng mình sẽ ngã xuống.

Tề Mãn dường như đã quyết định rằng Bạch Linh không bình thường, thực sự không muốn cậu đến gần, sau khi mắng vài câu, cũng bắt đầu di chuyển về phía trước, cố gắng tránh xa Bạch Linh.

Bạch Linh chỉ tập trung hoàn toàn vào việc bám vào vách tường để tiến về phía trước, theo hướng dẫn của Thẩm Thanh Nguyệt, thỉnh thoảng cậu dừng lại, cố gắng giơ cao cánh tay, khiến áo ngủ bị kéo lên để lộ một đoạn eo nhỏ nhắn, sau đó bật lửa lên để chiếu sáng khu vực trên đầu, chờ Thẩm Thanh Nguyệt kiểm tra.

"Chị thấy gì không?"

"Ừm, tiếp tục đi."

Giọng của Thẩm Thanh Nguyệt càng ngày càng dịu dàng, Bạch Linh nỗ lực đến mức như một đứa trẻ đang chập chững di chuyển những đồ vật quá nặng chỉ vì muốn giúp cha mình, đáng yêu đến mức khiến người ta xót xa.

Đáng tiếc, họ vẫn chưa tìm thấy chữ "Ác mộng" trên vách đá, cũng không thấy chỗ nào có thể trèo lên.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Nguyệt có thể nghe thấy hơi thở của Bạch Linh ngày càng rối loạn.

"Mệt rồi thì nghỉ ngơi một chút."

Bạch Linh do dự một chút, "Em... Em vẫn có thể đi tiếp..."

"Đừng cố quá sức." Thẩm Thanh Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Em không sao chứ?"

Bạch Linh do dự một lúc, cắn môi, cuối cùng đáp lại với giọng rất nhỏ, "Em vẫn cảm thấy... có quỷ."

Bởi vì những lời chất vấn của Tề Mãn, Bạch Linh đã kìm nén nửa ngày, không dám nói rằng cậu cảm thấy có quỷ đang chạm vào mình.

Nhưng khi Thẩm Thanh Nguyệt hỏi, Bạch Linh lại cảm thấy có chút ấm ức, vì thế cậu nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Nguyệt: "Nó vẫn luôn sờ tay em."

"...Sờ tay em sao?"

Thẩm Thanh Nguyệt cúi xuống nhìn theo ánh sáng của ngọn lửa. Theo lý thuyết, nếu tay Bạch Linh luôn chạm vào vách đá thô ráp, lẽ ra tay cậu đã bị trầy xước và chảy máu, nhưng ngón tay của cậu chỉ hơi run rẩy, có chút đỏ nhưng không bị tổn thương gì nghiêm trọng.

"Đúng vậy, nó cứ sờ tay em, quấy rầy, không cho em tìm chữ."

Bạch Linh lên án hành động của con quỷ kia, trông vừa ấm ức vừa giận dữ, giọng nói run rẩy, giữa chừng còn đột ngột siết chặt bật lửa trong tay, giấu vào lòng ngực.

"Nó vừa rồi còn muốn cướp bật lửa của em!"

Thẩm Thanh Nguyệt im lặng một lúc.

...Con quỷ này đang chơi đùa với Bạch Linh sao?

Cô suy nghĩ một lát, rồi nói, "Quỷ không làm như vậy đâu... Em phải tự nhủ rằng, đây chắc chắn chỉ là ảo giác của em."

Bạch Linh không phản bác lại. "Nhưng em cảm thấy mỗi khi dừng lại, ảo giác này sẽ xuất hiện."

Hơn nữa, nó rất thật. Vì vậy, Bạch Linh không dám dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Thanh Nguyệt trấn an cậu, "Không sao đâu, có chị ở đây mà, em nghỉ ngơi một chút đi."

Chân của Bạch Linh thực sự run rẩy rất dữ dội, cậu nghe lời và nghỉ ngơi một chút trong bóng tối. Tuy nhiên, cậu vẫn nắm chặt bật lửa trong lòng bàn tay.

Không lâu sau, cậu lại cảm thấy sự tồn tại vô hình đó dần dần áp sát cậu.

Bạch Linh bất giác cảm thấy bật lửa này rất quan trọng, cậu căng thẳng cực độ, mặc dù không biết "nó" muốn làm gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể để cho "nó" đạt được mục đích. Cậu càng nắm chặt chiếc bật lửa hơn, mồ hôi đã thấm ướt lòng bàn tay.

Quả nhiên, "nó" lại muốn chạm vào tay cậu.

Khi cảm nhận được sự tiếp xúc, Bạch Linh lập tức rụt tay lại.

Lần này, có lẽ "nó" nhận ra sự khước từ của Bạch Linh, nên trong bóng tối, "nó" lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc.

Sau đó, Bạch Linh nhanh chóng cảm thấy hoảng sợ khi cảm giác như cổ tay mình bị ai đó nắm chặt, không thể cử động.

Tay của Bạch Linh luôn áp sát vào vách đá, đã bị ma sát đến sắp trầy da, làn da hồng hồng, cực kỳ nhạy cảm.

Lúc này, cậu càng cảm nhận rõ ràng, sự tồn tại vô hình kia dán chặt vào người cậu, ép cậu lên vách đá, rồi một thứ mềm mại nhưng lạnh lẽo như cái lưỡi luồn vào giữa kẽ tay cậu, cứng rắn chui vào lòng bàn tay, rồi liếm đi liếm lại.

Cái... cái gì thế này!

Bạch Linh mở to mắt không thể tin nổi.

Tại sao cậu lại có loại ảo giác này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro