Chương 4: Vùng đất không có ánh sáng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ann

Cảm giác ngứa ngáy và đau đớn kỳ lạ trong lòng bàn tay khiến Bạch Linh suýt nữa ném bật lửa xuống.

Cậu cố tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng con quỷ kia vẫn đè lên người cậu, nắm chặt cổ tay cậu, cẩn thận liếm lòng bàn tay, không chịu buông ra.

Bạch Linh không thể thoát ra, cũng không dám cử động, lại không muốn buông bật lửa, cảm thấy ấm ức mà mím môi, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.

Tại sao ảo giác lại muốn bắt nạt cậu chứ?

Con quỷ có thân hình cao lớn bao phủ lấy Bạch Linh, đầu dựa vào vách đá, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Bạch Linh, cúi xuống liếm láp, cuối cùng cũng nhìn thấy biểu cảm của Bạch Linh.

Chàng trai xinh đẹp trong bóng tối không có nơi nương tựa, nhẹ nhàng run rẩy, trông rất ấm ức, như thể sắp khóc.

Có lẽ con quỷ không hiểu rõ biểu cảm của con người có ý nghĩa gì, nhưng nó vẫn dừng lại một chút.

Bạch Linh cảm nhận được tay mình được buông lỏng, lập tức cầm lấy bật lửa và bật nó lên.

Ánh sáng lại xuất hiện trong bóng tối.

Bạch Linh không nhìn thấy con quỷ nào, mà thay vào đó, cậu nhìn thấy trên vách đá có một chút dấu vết. Những dấu vết này trông giống như dấu vết của năm ngón tay người cào xuống, phía dưới còn có chút vết máu.

Bạch Linh hơi sợ, nhưng vẫn bước tới gần, sau đó đổi bật lửa sang tay phải và chiếu cho Thẩm Thanh Nguyệt xem.

"Người đã chết có phải từng ở đây không ạ?"

Thẩm Thanh Nguyệt nhanh chóng nhìn thấy dấu vết cào mạnh này, nhưng cô lại nhíu mày.

"Những dấu vết này thực sự trông như bị kéo xuống."

Bạch Linh cũng thắc mắc. "Nhưng thật kỳ lạ, làm sao hắn xoay người được?"

Ánh mắt của Bạch Linh và Thẩm Thanh Nguyệt chạm nhau trong không trung. Cô tiếp tục nói: "Đúng vậy, trên bức tường thẳng đứng như thế này, không thể xoay người được. Dù có cố lật lại, hắn cũng sẽ trực tiếp ngã xuống. Dù có dùng sức, cũng khó mà cào ra những dấu vết như vậy."

"Đúng thế, độ cong này. Dán vào đã khó rồi."

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn Bạch Linh một cái, rồi tự hỏi mà không nói gì thêm.

Bạch Linh nuốt nước bọt. "Vậy người để lại dấu vết này không phải là người đàn ông kia sao ạ?"

"Chị không biết..." Thẩm Thanh Nguyệt thì thầm, "Chị có một giả thuyết mới, nhưng cần phải kiểm chứng."

Thẩm Thanh Nguyệt còn chưa nói hết, từ xa, Tề Mãn đột nhiên hét lên: "Cô còn chờ gì nữa, mau di chuyển đi! Tiếp tục đi tới phía trước."

Giọng anh ta truyền đến từ một nơi xa hơn, rõ ràng đã di chuyển đến vị trí của Lưu Tiểu Nhược.

Lưu Tiểu Nhược khóc lớn hơn. "Tôi không dám di chuyển!"

Không di chuyển thì chỉ có chết!"

"Tôi sẽ ngã xuống," giọng cô càng thêm hoảng loạn. "Tôi chắc chắn sẽ ngã xuống!"

Cô muốn chết cũng không cần phải chống cự tôi! Chữ "Ác mộng"' đang ở sau lưng cô, bây giờ làm sao đây?"

Lưu Tiểu Nhược hoảng loạn hét lớn: "Các người có thể vòng qua đường khác đi!"

"Đùa cái gì vậy!"

"Tôi không thể di chuyển! Tôi sẽ chết mất! Xin các người, cứu tôi! Đừng giết tôi."

Lưu Tiểu Nhược khóc lóc đến mức tan nát cõi lòng, như thể việc cô phải di chuyển thực sự là ép cô đi đến chỗ chết, như thể ngay giây tiếp theo, cô sẽ bị bọn họ hại chết.

Tề Mãn dường như muốn chửi thề, Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên nói: "Đừng cãi nhau, tôi có thể vòng qua đó."

Bạch Linh ngạc nhiên một chút, lo lắng nhìn về phía cô. "Nguy hiểm quá..."

Thẩm Thanh Nguyệt nói nhỏ: "Không sao đâu, chị mang giày đi leo núi, thể lực vẫn còn đủ, vòng đường này cũng không xa lắm."

Nhưng Tề Mãn lại không hài lòng với cách sắp xếp này, không yên tâm mà nói lớn: "Cửa vào sẽ chỉ mở trong mười giây. Nếu cô tìm thấy chữ "Ác mộng" bên kia, cô sẽ làm gì đây!"

"Nếu tìm thấy, tôi sẽ không nhấn xuống."

Thẩm Thanh Nguyệt nói xong câu đó rồi không để ý đến tranh cãi bên kia nữa, chỉ dặn dò Bạch Linh: "Đừng sợ, chúng ta phân công nhau hành động. Em tiếp tục đi về phía trước, ít nhất phải đến chỗ của Tề Mãn. Chị sẽ đi xem xét bên phía Lưu Tiểu Nhược."

Bạch Linh định đưa bật lửa cho cô. Thẩm Thanh Nguyệt nhìn Bạch Linh một cái, rồi nói: "Em cầm đi. Em có lẽ tìm thấy chữ "Ác mộng" dễ hơn chị."

Sau đó cô bắt đầu đi theo hướng ngược lại, dọc theo bức tường mà rời đi.

Trong bóng đêm lại một lần nữa chỉ còn lại một mình Bạch Linh, cậu không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng. Cậu luôn luôn không thích cảm giác ở một mình, vô cùng không thích, đặc biệt là trong bóng tối như thế này, cậu dễ dàng cảm thấy cô đơn và sợ hãi.

Bạch Linh chỉ có thể tự trấn an mình, sau đó vẫn là mạnh dạn tiếp tục đi về phía bên trái.

Đáng tiếc, rất nhanh Bạch Linh lại cảm thấy cái gì đó trong bóng đêm đang quấn lấy cậu.

Lần này nó từ bỏ việc nắm tay đang cầm bật lửa của cậu, mà thay đổi cách thức, không còn bị ngăn cản bởi vách đá, nó dán sát vào lưng cậu.

Đáng tiếc hành vi của nó khiến Bạch Linh càng cảm thấy rùng mình.

Con người luôn có cảm giác không an toàn đối với những gì phía sau lưng, đặc biệt khi nó tồn tại mang lại cảm giác áp lực lớn. Trong tình huống hiện tại, nó chỉ cần đẩy nhẹ, là có thể khiến Bạch Linh rơi xuống vực sâu.

Trong chốc lát, Bạch Linh cứng đờ như một con mèo con bị nắm cổ, chờ đợi động tác tiếp theo của nó.

Rất nhanh, Bạch Linh cảm thấy có một loại cảm giác lạnh sống lưng, như thể có một thứ gì đó đang áp sát vào lưng cậu.

Giống như nó đang ôm chặt Bạch Linh vào lòng vậy.

Lông tơ trên cổ Bạch Linh dựng đứng lên, hoảng loạn muốn thoát ra, nhưng bị nó nắm chặt, ép buộc cậu phải giơ tay lên.

Nó lại liếm cậu!

Đầu ngón tay cảm thấy hơi đau và ngứa.

Thân hình cao lớn của nó áp sát vào lưng cậu, nắm chặt cổ tay cậu, cúi đầu cẩn thận liếm bàn tay, sau đó cái lưỡi vô hình ấy len lỏi vào giữa các ngón tay, như thể nó rất thích thú với hành động này, cẩn thận tách ra từng ngón tay đang co lại, mang đến một cảm giác ngứa ngáy và kỳ lạ.

Bạch Linh cắn chặt răng, mím môi, mặt đỏ lên, cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy, không để mình bỏ chạy.

Rốt cuộc nó đang làm gì vậy?

Tại sao nó cứ phải liếm tay cậu? Là vì ngửi thấy mùi máu sao? Hay là mồ hôi...

Bạch Linh, vì sợ bỏ lỡ chữ "Ác mộng", đã cố gắng sờ soạng trên vách đá bằng cả tay và chân, cả hai đều đã bị cọ xát đến mức đau đớn. Có lẽ da đã bị trầy xước, thậm chí chảy máu.

Vậy nên nó đang liếm máu cậu sao?

Nó đang đe dọa sẽ cắn đứt tay cậu sao?

Bạch Linh hoàn toàn không rõ. Nhưng cảm giác đau nhức ban đầu ở tay nhanh chóng biến mất.

Rất nhanh sau đó, hắn không còn cảm nhận được bất cứ điều gì từ tay nữa.

Bạch Linh sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ, quỷ chắc chắn không thể giúp cậu làm lành vết thương.

“Buông tôi ra...” Bạch Linh không dám có động tác lớn, chỉ có thể lo lắng và bất lực mà xoay tay, vô thức nói ra câu đó, không ngờ lại thật sự thoát khỏi nó.

Trong lòng cậu vui mừng, vội vàng lại dán sát vào vách đá, muốn tiếp tục sờ soạng đi về phía trước.

Từ từ, không đúng.

Bạch Linh lúc này rõ ràng tay đang chạm vào vách đá, nhưng từ khi bị nó chạm vào, cậu không còn cảm nhận được vách đá nữa.

Bạch Linh thử tiếp tục sờ soạng phía trước, nhưng vẫn không thấy gì.

Giống như vách đá không còn tồn tại vậy.

Điều đáng sợ hơn là, với góc độ của tay cậu, nếu vách đá còn ở đó, có lẽ tay cậu đã xuyên qua vách đá rồi.

Tình huống kỳ lạ này khiến đầu óc Bạch Linh rối bời, cùng với một cảm giác sợ hãi vô danh.

Giống như một thứ gì đó mà cậu luôn tin tưởng đã bị phá vỡ, không thể tin được, hoặc có lẽ từ đầu đã là sai lầm.

Nhưng nếu thường thức cũng không thể tin, cậu còn có thể tin tưởng điều gì?

Không, chắc chắn là giả. Bạch Linh liều mạng tự nhủ, Thẩm Thanh Nguyệt nói rất đúng, quỷ này chắc chắn chỉ là ảo giác.

Vách đá nhất định vẫn còn ở đó.

Cậu chỉ cần tiếp tục đi, chỉ cần tìm thấy chữ "Ác mộng", nhất định sẽ tìm được lối vào khách sạn và thoát ra ngoài.

Bạch Linh cắn môi, theo động tác vừa rồi, một lòng một dạ tiếp tục sờ soạng đi về phía trước.

Cậu cảm thấy mình đang di chuyển, nhưng vẫn không cảm nhận được vách đá.

Cảm giác này thật sự quá kỳ quái.

Trước mắt chỉ toàn là bóng đen, xung quanh lại trở nên im ắng chết chóc. Chân Bạch Linh không ngừng run rẩy, cơ bắp cũng không còn kiểm soát được mà phát run.

Một mặt, cậu luôn cảm thấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Mặt khác, cậu thậm chí không thể xác định liệu mình có còn ở trên vách đá hay không. Hoặc có lẽ đã ở trong vách đá?

Mọi người...?” Bạch Linh như một con thú con bị lạc đường, bắt đầu không ngừng gọi đồng đội. “... Chị Thanh Nguyệt?”

Đáng tiếc, bóng tối không đáp lại cậu.

Bạch Linh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của đồng đội, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Mọi thứ xung quanh dường như không tồn tại. Chỉ còn lại nó vẫn đang tự mãn mà ôm lấy Bạch Linh từ phía sau, thậm chí nhẹ nhàng cọ cọ vào tóc cậu.

Nhưng mà, Bạch Linh không muốn ở chung với nó.

“Không có ai sao? Mọi người nói gì đi...” Ngay khi Bạch Linh cảm thấy muốn khóc.

Nó dường như cuối cùng cũng nhận ra cảm xúc của Bạch Linh, cúi xuống nhìn mặt cậu.

Giây tiếp theo, Bạch Linh đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Lưu Tiểu Nhược.

Sau đó, là giọng của Thẩm Thanh Nguyệt, “Đừng sợ. Là chị.”

Bạch Linh hoàn toàn ngẩn người. Cảm giác của vách đá lại trở về, mọi thứ đột nhiên trở lại bình thường.

“Không có gì sao?” Tề Mãn vội vàng hỏi: “Cả vòng này không tìm thấy gì sao?”

Bạch Linh kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, cậu dường như đã chạy đến chỗ của Tề Mãn và Lưu Tiểu Nhược.

Tiếng nói chuyện của họ ngay trước mặt cậu.

Giọng của Thẩm Thanh Nguyệt trở nên nặng nề, “Không có.”

“Không thể nào! Cô đang lừa bọn tôi! Chúng ta chẳng phải chết chắc rồi sao, còn có thể đi đâu tìm? Không có nơi nào để đi nữa.”

Khi Tề Mãn đang hoảng loạn, Bạch Linh vẫn còn kinh ngạc với sự thay đổi đột ngột của vị trí.

Cậu theo bản năng lại bật bật lửa lên, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông khác.

Tề Mãn quay đầu lại, rõ ràng còn hoảng sợ hơn cả Bạch Linh, “Ai đấy!?” Vừa rồi hắn hoàn toàn không cảm nhận được có người bên cạnh.

Bạch Linh cuối cùng cũng nhìn thấy mặt của Tề Mãn. Mặt hắn dài, gò má cao, cả người gầy gò. Dưới mắt có quầng thâm dày đặc, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt. Toàn bộ biểu cảm của hắn mang theo một sự căng thẳng.

Khi Tề Mãn nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Linh trong ánh sáng, biểu cảm của hắn chững lại. Rõ ràng không ngờ rằng ngũ quan của Bạch Linh lại xuất chúng như vậy.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn lướt qua Bạch Linh, dừng lại phía sau Bạch Linh, sau đó biểu cảm trở nên vô cùng hoảng sợ.

“Đừng! Đừng lại đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro