۞Chương 19. Cơ hội thì không thể bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May

__

Kì Trường Dịch không phải lần đầu tiên gặp Tinh Thời, trước đây đã thấy cậu từ xa hai lần.

Tuy nhiên, trước khi gặp mặt, anh đã sớm nghe qua về cậu.

Tính tình không tốt, cố chấp, còn hay nổi cáu. Mới mười mấy tuổi, tính cách quá cố chấp đôi khi sẽ gây ra nhiều rắc rối, nhưng Tinh Thời lại rất thông minh, có vô số chiêu trò, khiến đạo diễn Hạ phải đau đầu không thôi suốt hai năm mà vẫn không tiến triển gì. Trong hai năm qua, nhiều người đã cố gắng đưa ra các kế sách cho Hạ Phong Bác, ngay cả anh cũng lăn vào giúp một tay, nhưng mọi chuyện vẫn đều vô dụng.

Nhưng nói cố chấp cũng không hoàn toàn chính xác. Ít nhất thì mối quan hệ giữa Tinh Thời và dì của anh không có mâu thuẫn gì. Dì của Kì Trường Dịch trước đây đã cùng Hạ Phong Bác từ nước ngoài trở về gặp mặt Tinh Thời, thông báo về chuyện yêu đương và kết hôn của họ, Tinh Thời chỉ nhằm vào đạo diễn Hạ, chứ không có vấn đề gì với dì.

Trong nửa năm qua, Tinh Thời và dì đã trở thành bạn bè bình thường, thỉnh thoảng còn đi mua sắm hay ăn uống cùng nhau—miễn là Hạ Phong Bác không ở đó và dì không giúp đạo diễn Hạ nói chuyện. Sau đó, Tinh Thời không phản đối việc họ đăng ký kết hôn, Hạ Phong Bác tưởng rằng cuối cùng đã làm hòa thành công, nhưng nào phải, chỉ là Tinh Thời không phản cảm khó chịu với dì mà thôi, còn với cha ruột thì vẫn không hài lòng như cũ.

Kì Trường Dịch vẫn luôn không biết những chuyện này. Anh chỉ tình cờ nghe dì lo lắng than thở với mẹ mình về cha con họ trong một lần về nhà.

Anh nghĩ đứa trẻ mười mấy tuổi thì có gì mà khó dỗ, vì vậy bắt đầu giúp đạo diễn Hạ nghĩ ra các ý tưởng, sau đó lần lượt chứng kiến từng ý tưởng thất bại tan tác. Đây là lần đầu tiên anh có cái nhìn rõ ràng về Tinh Thời.

Sau đó, anh vừa bận rộn công việc vừa hóng thêm về cậu cho đến cuộc gặp mặt chính thức ngày hôm nay.

Anh biết Tinh Thời khó gần, và đã tưởng tượng về cảnh lần đầu gặp mặt. Có thể cậu sẽ trưng ra bản mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến anh; có thể khi biết anh là họ hàng với dì, cậu sẽ phản ứng nhạt nhẽo; hoặc có thể nếu cậu nghe qua bài hát của anh hay xem qua tác phẩm của anh, cậu sẽ sẵn sàng trò chuyện nhiều hơn.

Nhưng anh ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ đứa trẻ này lại chào anh một cách bình thản: "Chào anh họ!"

Kì Trường Dịch nhìn cậu, hiếu kì hỏi: "Em biết thân phận của tôi à?"

Tinh Thời đáp: "Tình cờ biết được."

Kì Trường Dịch hơi tò mò không biết cậu biết được đã bao lâu, liền hỏi: "Từ khi nào vậy?"

Tinh Thời: "Quên rồi."

Kì Trường Dịch đổi cách hỏi: "Là trước khi vào công ty hay sau đó?"

Tinh Thời tiếp tục đáp ra hai chữ: "Bí mật."

Kì Trường Dịch mắt cười rạng rỡ: "Vậy thì..."

Câu này chưa kịp nói hết, vì anh cố tình bỏ khẩu trang ra để tăng độ thiện cảm, nên lập tức bị mọi người xung quanh nhận ra. Mặc dù khu vực VIP lúc này không đông người lắm, nhưng khi tin tức được phát tán, tình hình có thể thay đổ nahnh chóngi. Họ vội vàng di chuyển rời khỏi đó.

Phù Tu Ninh đang trên đường rời đi, bỗng nghe thấy giọng của Lâm Kha Thành.

"... Phù Tu Ninh như thế nào cũng ở đây!?" Lâm Kha Thành lo lắng, "Nếu bị anh ta thấy, chẳng phải lập tức biết tôi có ý đồ không tốt sao?"

Hệ thống nhắc: "Nhanh trốn đi, đừng để anh ta bắt gặp..."

Thanh âm biến mất, nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ. Anh ngay cả cái liếc mắt cũng không có hứng thú, đi theo đoàn người vào bãi đỗ xe.

Vài vị trợ lý quay lại kiểm tra, xác nhận không có ai theo sau thì thở phào nhẹ nhõm. Đạo diễn Hạ nhìn con trai bên cạnh, vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, thử dò hỏi: "Con đã quen với công ty chưa?"

Tinh Thời chỉ "ừ" một tiếng.

Phù Tu Ninh nhẹ nhàng nói: "Các thầy cô đều khen ngợi cậu ấy, nói cậu ấy có thiên phú trời ban."

Hạ Phong Bác và mọi người đồng loạt nhìn về phía anh.

Anh là người nào? Kì Trường Dịch đã nói qua từ khi xuống máy bay rồi. Ông chủ của công ty Văn Hóa Lục Nguyệt, con trai độc nhất của Phù gia, không ngờ lại có vẻ ngoài và khí chất xuất sắc như vậy.

Đạo diễn Hạ nhìn Tinh Thời một lượt, thấy cậu không thay đổi biểu cảm, không khỏi hỏi thêm: "Còn nói gì nữa?"

Phù Tu Ninh nói: "Còn nói cậu ấy rất chăm chỉ luyện tập... À, hôm trước có lên hotsearch, ngài đã xem chưa?"

Hạ Phong Bác lập tức tiếp lời: "Xem nhiều lần rồi, nhảy rất tuyệt!"

Phù Tu Ninh: "Ý tưởng về điệu nhảy là do cậu ấy nghĩ ra."

Anh kể qua: "Tôi và cậu ấy đều học ở đại học Z, là đàn anh của cậu ấy. Ban đầu tôi chỉ muốn cậu ấy tham gia một tiết mục ở lễ kỷ niệm trường, cậu ấy lại nói muốn mỗi người đều có cơ hội thể hiện."

Đạo diễn Hạ xúc động: "Là thế sao?"

Phù Tu Ninh gật đầu đáp lại.

Tinh Thời im lặng nhìn anh một cái. Phù Tu Ninh tính cách ác liệt, đưa cậu đến đây chắc chắn có nhiều phần xem kịch.

Vậy chuyện này là sao? Không thể nào chỉ là từ Kì Trường Dịch nghe nói về cậu liền muốn giảm bớt sự ngượng ngùng chứ? Có lòng tốt như vậy sao?

Lúc này họ đến ngã rẽ.

Kì Trường Dịch đã sắp xếp xe đưa đón từ trước, nó không đậu cùng chỗ với xe của Phù Tu Ninh.

Tinh Thời không do dự, bước đến bên cạnh Phù Tu Ninh, Đạo diễn Hạ và Kì Trường Dịch cũng tự nhiên chọn con đường này, số còn lại đều lên xe đưa đón.

Tinh Thời như thường lệ ngồi ở ghế lái phụ.

Cậu lắng nghe Phù Tu Ninh thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu về công việc và học tập, âm thầm đánh giá đối phương. Đạo diễn Hạ và Kì Trường Dịch vừa trò chuyện với Phù Tu Ninh, vừa lén lút quan sát Tinh Thời, cảm thấy hôm nay cậu vô cùng bình tĩnh.

Kì Trường Dịch đưa điện thoại lên: "Hai ta có thể thêm cái bạn tốt sao?"

Tinh Thời nghiêng đầu sang, bình thản thêm liên lạc với Kì Trường Dịch.

Kì Trường Dịch nhìn vào WeChat của cậu, thấy tên là "Cố gắng không bằng ăn cơm", ảnh đại diện có vẻ như là... khoai lang nướng?

Anh cười và tắt điện thoại.

Hai chiếc xe lần lượt đến khu Lâm Lan Viên.

Không lâu sau, Lâm Kha Thành cũng đến đó bằng xe của mình. Anh ta và hệ thống đã nghĩ ra chiến lược: bước đầu tiên là gây ấn tượng với Kì Trường Dịch, để lại ấn tượng tốt rồi dứt khoát rời đi. Bước tiếp theo là khơi dậy sự tò mò của đối phương, tiếp tục câu cá, và chỉ khi lần thứ ba mới chính thức tiếp cận. Anh ta nhìn vào khu vườn kiểu Trung Hoa trước mặt, tràn đầy tự tin.

Phù Tu Ninh có xuất hiện ở đó cũng chẳng hề gì, họ chắc chắn sẽ ăn trong phòng riêng. Nếu Kì Trường Dịch có việc phải ra ngoài giữa chừng, đó chính là cơ hội của anh ta. Anh lấy điện thoại ra và định gọi vài người bạn, hỏi hệ thống: "Nhà hàng này trung bình bao nhiêu tiền?"

Hệ thống kiểm tra đường đi của Kì Trường Dịch, thấy đích đến là nhà hàng chứ không phải nhà riêng, vì vậy đã lập tức theo đến. Nó bắt đầu tra cứu chi tiết về nhà hàng và gửi lại cho anh một con số.

Lâm Kha Thành nghe thấy mà đau cả ví, nhưng từ khi gắn bó với hệ thống, anh ta kiếm được không ít khoản ngoài lề, vẫn đủ khả năng chi trả. Hệ thống đột ngột nói: "Chờ chút, đây là nhà hàng theo hệ thống hội viên."

Lâm Kha Thành không hề gì: "Vậy tôi sẽ làm thẻ hội viên."

Hệ thống khó khăn nói: "... Có một số yêu cầu để gia nhập, cậu có thể tham gia, nhưng một số khu vực ăn uống không dành cho người mới. Kì Trường Dịch và nhóm của anh ấy đang ở khu vực đó."

Lâm Kha Thành: "......"

Gió đêm mang theo hơi lạnh.

Một người và một hệ thống đối diện nhau, tràn đầy không cam lòng.

Tinh Thời không biết đồng minh của mình đang tuyệt vọng bên ngoài, toàn bộ tâm trí đều đang háo hức chờ bữa ăn. Cậu và Phù Tu Ninh đã đến Lâm Lan Viên một lần, nhưng lần đó chỉ có hai người và món ăn gọi lên không nhiều, lần này thì đầy một bàn!

Phòng riêng rộng hơn lần trước, với một cái bàn tròn lớn. Tinh Thời ngồi cạnh Phù Tu Ninh, bên cạnh là Kì Trường Dịch, rồi đến Đạo diễn Hạ, còn lại là ba trợ lý và nam phụ của đoàn phim.

Nam phụ nhanh chóng làm rõ trọng tâm của tối nay: "Đạo diễn Hạ, con trai của ông thật đẹp trai."

Hạ Phong Bác cười đến tận mang tai: "Đương nhiên rồi."

Ông hướng con trai giới thiệu về đối phương.

Tinh Thời nghe xong liền đáp: "Chào Trương ca."

Nam phụ đáp lại: "Tôi đã thấy trên hotsearch, giờ cậu là nghệ sĩ chính thức rồi sao?"

Tinh Thời: "Hiện tại tôi vẫn là thực tập sinh."

Kì Trường Dịch nghe thấy vậy liền lên tiếng: "Có chương trình giải trí nào cậu thích không? Tôi dẫn cậu đi chơi."

Tinh Thời chối: "Tôi ít xem chương trình giải trí lắm."

Kì Trường Dịch: "Vậy tôi chọn vài cái tốt, để cậu chọn?"

Tinh Thời: "Tôi còn muốn đi học và luyện tập thêm."

Kì Trường Dịch hiểu ra cậu không muốn đi, hỏi tiếp: "Cậu có hứng thú với diễn xuất không?"

Tinh Thời: "Tôi vẫn đang học."

Kì Trường Dịch: "Những gì học được ở đoàn phim rất thực tế, tôi có thể tìm vài kịch bản cho cậu, đích thân dẫn cậu theo?"

Đạo diễn Hạ thử xen vào: "Cha cũng có nhiều kịch bản lắm, tùy ý con chọn."

Nam phụ nhìn thấy mà bất ngờ, nhưng người trong cuộc chỉ muốn lờ đi: "Chờ con lại học thêm một thời gian nữa đã."

Hạ Phong Bác hiếm khi không bị từ chối, hào phóng nói: "Được, cha luôn có kịch bản tùy con chọn."

Tinh Thời trò chuyện với họ một lúc, cuối cùng món ăn đã đến.

Cậu lập tức trở nên hăng hái, cầm đũa tập trung ăn, thỉnh thoảng mới trả lời họ đôi câu. Đạo diễn Hạ vừa ăn vừa nhìn, thử gắp chút thức ăn cho con trai, thấy cậu ăn thì âm thầm thở dài.

Ông hoàn toàn nhìn ra con trai mình có vấn đề.

Một số cử chỉ và thói quen nhỏ không có thay đổi, rõ ràng vẫn là con trai ông, không bị đổi người. Tinh Thời rất tỉnh táo, hành vi bình thường, trả lời trôi chảy, không bị ám hay bị bùa mê.

Nhưng là không nên. Lần trước khi gặp Tinh Thời, cậu còn rất cố chấp và cứng đầu, khí phách hiên ngang mà chọc tức ông, dáng vẻ dù ngồi yên cũng đặc biệt kiêu ngạo.

Còn bây giờ lại bình thản, điềm đạm, ung dung. Cảnh tượng này khiến ông nghĩ... con trai ông chắc chắn đã chịu đựng nhiều khổ cực.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Ông ngày thường nhắn tin, con trai đều sẽ không trả lời, nhưng ông và ông bà nội của Tinh Thời luôn có liên lạc, không thấy có vấn đề gì. Hơn nữa, con trai ông không phải là người thích chịu thiệt, xui xẻo đều là người khác gánh.

Huống chi, lần trước họ gặp mặt cũng không lâu, sao lại thay đổi đến mức này?

Hạ Phong Bác nhíu mày.

Kì Trường Dịch cũng âm thầm quan sát Tinh Thời, cảm thấy kỳ lạ. Phản ứng của cậu khiến anh cảm thấy không giống với những gì mình đã nghe được trong suốt nửa năm qua.

Hệ thống lo lắng: "Đừng ăn nữa, cha cậu và Kì Trường Dịch đều đang nhìn kìa, chắc chắn họ nghi ngờ cậu rồi!"

Tinh Thời nuốt thức ăn, nhìn thẳng vào hai người: "Có chữ trên mặt con à?"

Đạo diễn Hạ phản xạ có điều kiện, lắc đầu lia lịa.

Kì Trường Dịch mỉm cười giải thích: "Chưa thấy qua ai ăn ngon như vậy, nên không kìm được nhìn thêm một chút."

Tinh Thời: "Ăn thôi."

Đạo diễn Hạ và Kì Trường Dịch liền thu hồi ánh mắt.

Tinh Thời vô cùng hài lòng.

Cậu tận hưởng bữa ăn xong liền tựa lưng vào ghế, không muốn động đậy nữa. Phù Tu Ninh đã nhận ra thói quen của cậu, sớm chờ khoảnh khắc này, nghiêng đầu hỏi: "Cậu mệt sao?"

Tinh Thời: "Cũng bình thường."

Phù Tu Ninh quan tâm: "Tối nay ngủ sớm, sáng mai cũng ngủ thêm một chút, tôi nghe nói cậu dậy rất sớm."

Đạo diễn Hạ lo lắng, cảm thấy con trai gặp vấn đề, liền hỏi: "Con mất ngủ à?"

Tinh Thờ đáp: "Không có."

Đạo diễn Hạ: "Thật à? Trước đây con toàn ngủ đến gần trưa cơ mà?"

Hệ thống suýt bị nghẽn máy, Tinh Thời thì vẫn bình tĩnh tìm lý do: "Mọi người đều dậy sớm nên con cũng dậy theo, dần dần thành thói quen rồi."

Hạ Phong Bác biết việc luyện tập của thực tập sinh rất khổ, nhíu mày lại: "Con đừng ở ký túc xá nữa, cha sẽ mua cho con một căn nhà gần công ty."

Kì Trường Dịch xen vào: "Nhà mua xong còn phải sửa chữa, trước tiên hãy ở chỗ tôi đi, khu cao cấp yên tĩnh, bình thường tôi cũng không có ở nhà."

"Nhà của anh hơi xa," Phù Tu Ninh nhẹ nhàng nói, "Phóng viên thường xuyên theo dõi, còn dễ bị chụp hình."

Kì Trường Dịch: "?"

Cậu đứng về phía nào vậy?

Phù Tu Ninh đã diễn vai một người sếp tốt và đàn anh đáng mến cả đêm, cũng không phải để làm hòa hoãn bầu không khí. Hạ Phong Bác ngày mai còn phải đi đến điểm dừng tiếp theo, thời gian rất hạn chế. Ông vốn định để lưu ấn tượng tốt, theo lẽ thường, khi phụ huynh của đứa trẻ rời đi, ít nhất họ cũng nên nói câu "Cảm ơn đã chăm sóc" hay gì đó.

Có câu đó, thì những việc sau sẽ dễ làm hơn. Ai ngờ mới chỉ mở đầu một chút, họ đã đề cập đến việc dọn nhà.

Phát triển quá nhanh rồi.

Phù Tu Ninh nghĩ, Tinh Thời rất thông minh, nhưng cậu làm vậy quá táo bạo.

Tuy nhiên... cơ hội thì không thể bỏ lỡ. Sau này đành tìm cách khắc phục sau.

"Nhà tôi gần trường và công ty, diện tích lại rộng, có thể không làm phiền nhau," anh nhìn về phía Tinh Thời, "Thế nào, ở nhà tôi nhé?"

Tinh Thời: "?"

Hệ thống: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro