chương 4: hôm nay đây là lần đầu tiên thấy hút bé con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngàn Sao ( Wattpad ngansao63)
___________

Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Mộc Thần An thấy bên trong có một đôi phu thê đang mua cho đứa trẻ nhà bọn họ một cái khóa trường mệnh.

Y cúi đầu nhìn nhìn Diệp Hàn Xuyên trong lòng ngực, nghĩ nghĩ.

Cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, ôm Diệp Hàn Xuyên đi vào trong tiệm, móc mười lượng bạc mua một cái khóa trường mệnh cho Diệp Hàn Xuyên.

Diệp Hàn Xuyên kéo kéo khóa trường mệnh trên cổ, cậu có chút không muốn.

Quá quý.

Nhưng mà bị Mộc Thần An đè lại: "Mang lên, không được thương lượng."

Bọn họ lại đi mua một con dê mẹ cùng một ít đồ ăn và thịt.

Lúc này mới chậm rì rì trở về.

Chờ tới sau khi tới bên ngoài trấn.

Mộc Thần An triệu hồi bội kiếm bụi bặm của mình ra.

Để bội kiếm biến lớn, dắt dê đi lên, sau đó ngự kiếm phi hành trở về.

Sợ con dê bị sợ hãi, Mộc Thần An còn cố ý dùng vải bó bịt mắt dê kín mít.

Một tay nắm dê, một tay ôm Diệp Hàn Xuyên.

Còn cố ý dâng một cái pháp bảo bảo hộ, phòng ngừa Diệp Hàn Xuyên bị đông lạnh.

Lúc ra ngoài trấn, Ngân Hà liền chui từ Trữ Vật Nang ra, oa trên đầu Mộc Thần An.

Nó kinh ngạc nhìn dưới lòng bàn chân chủ nhân.

Không phải chứ chủ nhân nó cẩn thận như vậy khi nào.

Nó sao lại không biết.

Chờ tới khi về đến nhà, Mộc Thần An đem vuốt đặt lên Ngân Hà đang oa ở trên đầu mình, ném xuống đất.

Đá đá Ngân Hà: "Đi cho dê ăn chút cỏ đi."

Ngân Hà đều chấn kinh rồi, lại không phải mình muốn nuôi thằng nhóc kia, vì cái gì kết quả đều là nó làm, chuyện này không công bằng.

Hơn nữa nhớ không lầm, mục đích mua con dê này chính là vì cung cấp sữa cho nhóc con kia uống.

Thật quá đáng.

Ngân Hà: [○?`Д′? ○]

Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng mà vẫn đi, bởi vì chủ nhân thân yêu của nó dùng đùi gà uy hiếp nó.

Nói nó không nghiêm túc làm việc, liền không có đùi gà.

Ngân Hà tức giận đem hình thể biến lớn, sau đó nắm con dê trợn mắt há hốc mồm, đi phòng chất củi.

Sau khi buộc ổn dê rồi, nó liền đi lên núi lấy cỏ.

Mộc Thần An đem Diệp Hàn Xuyên ôm đến trong phòng, lấy tã ra, đổi tã cho Diệp Hàn Xuyên.

Đi trong viện ngồi giặt tã.

Mộc Thần An cảm khái: "Ai, sao ta lại rơi xuống hoàn cảnh này, ai, thật là không nên."

Giặt tã xong, y đi vào phòng bếp hầm đùi gà, sau đó đi vào phòng trong, trải giường chiếu.

Hiện tại y muốn nuôi tiểu tổ tông này, nên cần mẫn một chút.

Y đổi đệm chăn ban đầu thành mới, bèn ôm Diệp Hàn Xuyên hôn hôn.

Diệp Hàn Xuyên cả người đều không ổn.

Vậy mà cậu bị người ta hôn.

Diệp Hàn Xuyên kháng cự duỗi tay, muốn đem đẩy Mộc Thần An ra.

Mộc Thần An: "À ha, nhóc nhãi ranh này, hôm nay ông đây mua cho nhóc nhiều thứ như vậy, hôn nhóc một chút thì có làm sao."

Nói xong liền ôm Diệp Hàn Xuyên thơm thơm.

Hiện tại y xem như đã biết vì sao có người thích trẻ con.

Bé con phấn điêu ngọc trác, dễ thương đáng yêu ai mà không thích.

Mười lăm phút sau, Diệp Hàn Xuyên đã chết lặng.

Cái người sư tôn này của cậu chẳng những là một quỷ bủn xỉn, mà còn là tên biến thái.

Trước kia cậu chỉ thấy hút miêu, hôm nay đây là lần đầu tiên thấy hút bé con.

Thật là đáng sợ.

Lúc ăn cơm Diệp Hàn Xuyên cả người đều là chết lặng.

Ngân Hà tò mò đánh giá Diệp Hàn Xuyên: "Chủ nhân, đứa nhóc này mới có bao lớn, liền tinh thần sa sút như vậy, về sau trưởng thành coi chừng là mặt khổ qua."

Mộc Thần An: "Có lý, về sau chúng ta sẽ không ăn khổ qua."

Ngân Hà: "......"

Ý của nó là cái này sao? Là ý này sao? Hơn nữa nó cũng không ăn khổ qua mà.

Buổi tối lúc đi ngủ, ban đầu Diệp Hàn Xuyên còn cho rằng là mình ngủ một mình.

Nhưng là cậu nghĩ sai rồi, Mộc Thần An cùng cậu chung một phòng.

Mộc Thần An như là nhìn thấy vật gì mới lạ, hết xoa bóp mặt cậu, lại xoa bóp tay.

Lại hôn hôn mặt cậu.

Diệp Hàn Xuyên hiện tại càng thêm cảm thấy, cái người sư tôn này của cậu một chút cũng không đáng tin cậy.

Hơn nữa không phải nói sẽ chiếu cố mình sao?

Vậy mà ngủ như heo chết.

- (Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)

Sáng sớm hôm sau.

Ngay khi tia nắng đầu tiên của mặt trời dâng lên, Mộc Thần An liền rời giường.

Ngáp một cái, rồi đổi tã cho đồ đệ mình.

Xách chân Ngân Hà đang ngủ lên: "Đừng ngủ, chủ nhân mang mi lên núi đi săn."

Ngân Hà: "???"

"Không đi không đi, ta muốn đi ngủ."

Mộc Thần An cười hì hì nói: "Ta không phải thương lượng với mi, mà là thông báo cho mi, hiểu không, không đi cũng phải đi."

Nói rồi trực tiếp bỏ Ngân Hà vào trong sọt, cõng lên núi.

Sáng sớm sương trên núi rất nhiều.

Vạt áo Mộc Thần An bị dính ướt một chút.

Y lười biếng duỗi người, gãi gãi tóc lộn xộn, sau khi chọn xong vị trí, y đặt sọt trên mặt đất, đào Ngân Hà nằm bên trong ra.

Ngân Hà ngã trên mặt đất một cái mông ngồi xổm.

Ngân Hà không hài lòng dùng mông đối diện với Mộc Thần An.

Mộc Thần An dùng chân đá đá mông Ngân Hà: "Đi bắt con mồi mau, nhanh lên."

Ngân Hà sợ ngây người: "Không phải, chủ nhân sao ngươi không bắt, kêu một con chim như ta đi bắt làm gì?"

Mộc Thần An lấy một cái rìu từ trong Trữ Vật Nang: "Bằng không thì sao, mi đi săn, ta đi đốn cây, đến lúc đó làm cho đồ đệ ta mấy món đồ chơi."

Chủ yếu là đồ chơi ngoài kia quá quý, kêu y bỏ tiền mua, cảm thấy thịt đau lắm.

Nghĩ lại vẫn thấy mình làm tương đối lời hơn một chút.

Nuôi một đứa bé, phải tốn rất nhiều tiền, hiện tại y không còn thừa bao nhiêu tiền.

Nếu chỉ có một mình y mà nói, mỗi ngày trôi qua kham khổ một chút cũng không có gì.

Nhưng hiện tại còn có một đồ đệ liền không giống nhau.

Hiện tại y đầu nhập nhiều cho đồ đệ, chờ sau này đồ đệ y dưỡng lão y.

Cho nên hiện tại mình phải làm một tấm gương, như vậy về sau đồ đệ y tiêu tiền cho y, khẳng định sẽ rất hào phóng.

Mình thật là một thiên tài.

Hiện tại bé con ăn thịt không được, cũng không uống được canh thịt, đến lúc đó con mồi Ngân Hà săn được, một nửa giữ lại cho y cùng Ngân Hà ăn.

Một nửa y đem lên trấn trên đổi bạc.

Đôi mắt Ngân Hà quay tròn chuyển động qua lại, cảm thấy nên thương lượng chút chỗ tốt cùng chủ nhân: "Chủ nhân, ta muốn cung điện nhỏ, ngươi làm cho ta được không?"

Mộc Thần An khinh bỉ liếc nhìn nó một cái: "Mi nhìn ta giống người sẽ làm cung điện không? Nói vô nghĩa nữa, ta cạo sạch lông trên người mi, để mi làm một con chim trụi lông."

Ngân Hà chỉ có thể hầm hừ đi săn.

Phục luôn rồi.

Một người một chim phối hợp nhau, hai tiếng sau, bọn họ thu dọn đồ về nhà.

Trong sọt có gà rừng cùng con thỏ Ngân Hà bắt được.

Ngân Hà biến lớn, dùng móng vuốt bắt lấy một con lợn rừng, bay theo phía sau Mộc Thần An.

Trong miệng Mộc Thần An ngậm một cây cỏ, chậm rì rì xuống dưới chân núi.

"Tiểu Hồng à, chúng ta chế biến con lợn rừng này làm thành thịt khô đi, để dự trữ, đợi đến lúc ăn tết, còn bốn tháng nữa là đến mùng một tết rồi, lúc ăn tết thì chúng ta có thịt ăn rồi."

Ngân Hà nghe chủ nhân nó nói, có hơi thèm, hiện tại nó cũng muốn ăn: "Được á, chủ nhân ơi chúng ta có phải nên đi mua muối không?" Bây giờ nó không rảnh so đo chủ nhân lại kêu nó là Tiểu Hồng, giờ này trong đầu nó toàn là thịt.

Mộc Thần An nghĩ một chút cũng thấy có lý: "Có lý lắm, chờ sau khi cơm nước xong, mi ở nhà trông chừng đồ đệ nhà ta, ta đi lên trấn trên bán đồ, rồi lại mua thêm ít gia vị."

Ngân Hà: "Chủ nhân thật sự định nuôi nhóc con kia?"

Mộc Thần An: "Ta cũng đã nhận nó làm đồ đệ, chẳng lẽ có thể là giả vờ?"

Ngân Hà: "Nhưng mà nuôi trẻ con phải tốn rất nhiều tiền, chúng ta không có đủ tiền mà, đến lúc đó nếu mà dạy nhóc đó tu luyện, tiền chi càng nhiều."

Mộc Thần An cà lơ phất phơ nói: "Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới."

Y nhặt một cục đá trên mặt đất, ném tới phía trước.

Một con thỏ bị ném choáng, Mộc Thần An chạy lên, xách con thỏ bỏ vào sọt cõng sau lưng: "Ta định đem bán Xích viêm thảo."

Ngân Hà nghe vậy thì sợ ngây người: "Không phải chứ chủ nhân, ngươi bị váng đầu rồi! Vậy mà ngươi lại luẩn quẩn trong lòng muốn bán Xích viêm thảo!"

Trên mặt Mộc Thần An vẫn là điệu cười hì hì thường ngày.

Nhưng thương cảm và cô đơn trong mắt lại bán đứng y.

"Không bán chẳng lẽ giữ lại cho hôi sao? Hơn nữa đời này của ta cũng chỉ đến đây, chỉ có thể dừng bước ở Hóa Thần Kỳ, đến lúc đó dốc toàn lực bồi dưỡng người đồ đệ này, ta thấy tư chất của đồ đệ ta cũng không tệ lắm, nói không chừng sau này nó sẽ trở thành một thế hệ thiên kiêu."

Ngân Hà không nói gì thêm, chỉ yên lặng bay theo phía sau Mộc Thần An.

Nếu không có chuyện kia, hiện giờ chủ nhân của nó khẳng định là thiên tài lợi hại nhất giới Tu Tiên này.

Cũng sẽ không tự sa ngã giống hiện tại, tránh đời ở một ngôi nhà nhỏ trên núi.

Nó muốn khuyên chủ nhân, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Hàn Lộ Tơ vàng hoa vạn năm khó gặp, chờ đến vạn năm sau, chủ nhân của nó không chừng đã không còn ở nhân thế.

e=(′o`*))) haiz, đều là chuyện gì thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro