Chương 4: Là sợ mình bởi vì giãy giụa mà đổ máu sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sunny – Beta: KiraKira

Căn hầm tối tăm và ngột ngạt, thiếu niên trốn trong bóng tối, giống như một cái bóng im lặng, chỉ khi lùi lại mới phát ra tiếng xào xạc của những hạt lúa mì.

Tống Bạc Giản nhận ra sự hoảng sợ và phản kháng của cậu, liền thả lỏng tay một chút, nói khẽ: "Chúng ta ra ngoài."

Nhưng thiếu niên vẫn không nhúc nhích, co ro trong góc. Không biết đã ở đây ngây người bao lâu, toàn thân bị hơi nóng làm cho bừng bừng, run rẩy không ngừng như mặt nước đang sôi.

Lý Thúy Chi không ngờ anh lại đá tung cửa. Buổi trưa vỡ kính, buổi tối hỏng cửa, khiến bà đau lòng không thôi. Nhưng vì vẫn muốn nhận lại con trai, bà không nổi giận, thấy người vào cũng liền đi theo vào.

Trong bóng tối, bà không nhìn rõ gì cả, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lúa mì và tiếng thở gấp gáp, nổi bật lên trong không gian u ám tĩnh mịch.

Bà lo lắng: "Tránh xa nó ra! Người nó bẩn thỉu, lỡ đụng vào con thì sao."

Dù biết vừa rồi bọn họ đã làm gì, nhưng khi nghe Lý Thúy Chi nói như vậy, Tống Bạc Giản vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Sự ngu muội cùng tàn nhẫn ập tới trước mặt, chỉ nghe thôi đã đủ khiến người ta rùng mình, huống chi là thiếu niên đã trải qua tất cả.

Không gian vốn đã chật hẹp, thiếu niên ở góc tường muốn tránh cũng không thể tránh, giờ phút này nghe được giọng của Lý Thúy Chi, cơ bắp cậu căng cứng, như một con thú nhỏ cảm nhận được nguy hiểm.

Tống Bạc Giản thấp giọng: "Đừng sợ."

Thiếu niên vẫn như cũ không nói lời nào.

Lý Thúy Chi bước qua đám lúa mì, đứng bên cạnh Tống Bạc Giản, che khuất hết ánh sáng mong manh từ cửa chiếu đến, khiến góc tường lại lần nữa chìm trong bóng tối, Vu Trừng không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì. Thậm chí, bởi vì đôi mắt vừa được nhìn qua một tia ánh mặt trời, nên giờ đây lại là một cảm giác hư vô không thể tả nổi.

Người phụ nữ cùng người đàn ông này đang nói chuyện ... Bọn họ quen biết nhau sao?

Vu Trừng nhớ rõ hai ngày trước cũng là như thế này.

Cậu bị một người đàn ông xách về và ném mạnh xuống đất, sau đó liền có rất nhiều người xuất hiện. Không biết người đàn ông đó đã nói gì với họ, nhưng họ lập tức trở nên nghiêm nghị, đứng thành một vòng quanh cậu, như thể đang quan sát con mồi để săn bắt và giết mổ.

Sau đó, họ nhóm lửa và bắt cậu phải bước qua một cái chậu than. Bước qua xong, họ liền dùng cành liễu mà quất. Có quá nhiều người đứng xung quanh, không biết bao nhiêu bàn tay đã ấn cậu xuống đất...

Sườn mặt vẫn còn vết tích của sự ma sát với đất đá, thiếu niên nhắm chặt đôi mắt, hàng mi run rẩy không ngừng.

Lý Thúy Chi cúi xuống định đỡ Tống Bạc Giản, giọng nói đầy sự khoan dung như kiểu "không so đo với trẻ con". Với giọng địa phương chân chất, bà nhẹ nhàng nói: "Nghe lời, đừng bận tâm đến nó, mau ra ngoài đi. Con lớn lên ở thành phố không biết đâu, trong đống lúa mì có mảnh vỏ lúa, ở lâu sẽ bị ngứa."

Ở lâu sẽ bị ngứa.

Nhưng thiếu niên không biết đã ở chỗ này bao lâu rồi.

Ngay cả bây giờ, cậu vẫn luôn run rẩy vì sợ hãi. Giống như một con vật nhỏ biết rõ sự nguy hiểm, hiểu rằng không còn chỗ để trốn hay cách nào để tránh, sợ đến mức toàn thân căng cứng.

Tống Bạc Giản tránh đi bàn tay của Lý Thúy Chi, hít một hơi thật sâu, lại lần nữa lên tiếng: "Đừng sợ. Ba mẹ... không còn nữa. Họ muốn đến tìm cậu, tôi sẽ đưa cậu về để gặp mặt họ lần cuối."

Dù đã ôm nhầm con trai suốt mười mấy năm, nhưng sau khi biết mình đã ôm nhầm, Lý Thúy Chi rất tự nhiên thay đổi thân phận của hai người con này. Giờ đây, khi thấy Tống Bạc Giản, bà càng cảm thấy hài lòng vô cùng, đặc biệt không thể chấp nhận được khi nghe Tống Bạc Giản nói những lời như vậy.

Nếu không phải chuyên gia gì đó một hai phải tới trấn của bà, bà sẽ đến nỗi ôm nhầm con sao? Con trai mà bà đã mong mỏi bao năm mới sinh ra, là con trai duy nhất của Vu gia, lại bị người khác ôm đi mất! Chính mình đem con trai của người khác nuôi dưỡng như bảo vật suốt bao năm! Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, gia đình đó cũng đã qua đời, sao con trai của bà vẫn cứ gọi người khác là ba mẹ?!

Ai là ba mẹ? Chính mình mới là mẹ ruột của nó.

Bị lảng tránh đã đủ khiến người ta tức giận, nghe thấy Tống Bạc Giản không có thái độ tốt với mình nhưng lại dịu dàng nói chuyện với Vu Trừng, Lý Thúy Chi càng thêm bực bội: "Con có nói gì đi nữa cũng vô ích, đã nói rồi cậu ấy bị ma ám, nghe không hiểu những gì con nói, cũng sẽ không nói tiếng người."

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tống Bạc Giản đối với người trao đổi thân phận và cuộc sống với mình không có quá nhiều hiểu biết, hiện tại nghe Lý Thúy Chi nói như vậy, anh tất nhiên không tin vào chuyện ma ám mà bà ta nói. Chỉ là —— nghe không hiểu?

Tống Bạc Giản nhớ lại sự im lặng và thái độ thờ ơ của thiếu niên, liền nhẹ nhàng thử hỏi: "Cậu có nghe thấy tôi nói không?"

Thiếu niên vẫn không có phản ứng, tay run rẩy né tránh, ngay khi cậu khẽ cong tay lại, Tống Bạc Giản liền đặt ngón tay lên mặt trong cổ tay cậu, cảm nhận được nhiệt độ vẫn nóng hổi, qua lớp da mỏng, mạch đập kịch liệt nhảy lên, tỏ rõ sự sợ hãi.

Ngón tay từng chút một lướt qua, cảm nhận được những vết sẹo dài nhô lên trên làn da mịn màng. Cảm giác đau đớn khiến thiếu niên gần như nín thở trong một khoảnh khắc.

"Xin lỗi."

Dù đoán rằng cậu có thể không nghe hiểu, Tống Bạc Giản vẫn xin lỗi, sau đó rút những ngón tay lại, duỗi tay đỡ lấy eo cậu.

Không biết hai người kia đã nói gì, ngay sau đó, eo của mình bị ôm chặt.

Sợ bị kéo ra ngoài đánh đập, Vu Trừng cố gắng vùng vẫy.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tầm nhìn đảo lộn, cảm giác như mất trọng lực trong chốc lát.

Vu Trừng bị ôm ngang hông, lực phản kháng ban đầu khiến cậu lao về phía trước, mũi cùng cằm đập vào bên vai của đối phương.

Thiếu niên dường như là con mồi bị cái lồng bắt được, thậm chí đã mất cả dũng khí để vùng vẫy, giống như chỉ cần không vùng vẫy thì có thể ít bị tổn thương hơn vậy.

Cậu vô thức siết chặt nắm đấm, bất lực tự hỏi chính mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

Người đang ôm mình rất lợi hại.

Bản thân cậu hôm qua đã thử rất lâu, mỗi lần đều phải rất vất vả mới kéo được chân ra khỏi đống rơm, đi mãi mới từ góc này đến được góc kia. Thế mà anh ta ôm cậu, chỉ cần ba bước đã tới cửa.

Chỉ nghĩ đến những gì mình sắp phải đối mặt, lưng của Vu Trừng đã lạnh toát từng đợt.

"Có phải vì nhận ra mình vẫn chưa được siêu độ, nên nghĩ đến việc thiêu chết mình?"

Ánh sáng màu cam từ bên ngoài chiếu vào qua cánh cửa, giống như những ngọn lửa nhảy múa.

"Chỉ còn một bước cuối cùng ..."

Vu Trừng cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức không thể kiểm soát, quá khẩn trương đến nỗi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Cậu nghĩ mình có lẽ sắp chết, nhưng lại không cam lòng, không tình nguyện ra đi một cách mơ hồ, vì vậy kiên cường giữ vững, không cho bản thân ngất xỉu.

Cuối cùng, vẫn phải bước ra.

Không có cây đuốc.

Ánh chiều tà mùa hè chiếu lên cơ thể, mang theo không khí tươi mới. Dù nhiệt độ vẫn khá cao, nhưng vì làn gió mát lành, tinh tế cuốn đi cảm giác oi bức trên người Vu Trừng.

Hơi thở bị nín lại cuối cùng cũng thông suốt, vừa rồi quá khẩn trương, nhịp thở giờ đây càng thêm gấp gáp, rốt cuộc đến một thời khắc nào đó, hô hấp nhanh đến mức khiến trước mắt cậu bỗng chốc tối sầm.

Vu Trừng hoàn toàn ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, vẫn là một màu trắng bao trùm, giọng nói bên tai vẫn là thứ ngôn ngữ xa lạ.

Trong cơn mơ màng, cảnh tượng trước mắt như chồng lẫn với những gì đã xảy ra không lâu trước đó. Nhưng khi nghĩ về những điều đã xảy ra sau đó, những sự lạnh lùng và ác ý phả vào mặt, những lời mắng nhiếc mà dù không hiểu ngôn ngữ vẫn có thể nhận ra, những cú đánh giáng xuống người, và những bàn tay ngăn cản, đè ép từ nhiều phía.

Nỗi sợ hãi vô tận ập đến, Vu Trừng vô thức ngồi dậy, co gối lại, luống cuống ôm chặt lấy chiếc chăn trên người.

Cậu thực sự quá hoảng loạn, thậm chí có cảm giác rằng mình sẽ bị kéo vào tầng hầm ngay giây sau, vì thế cũng không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.

Ngay khi cậu đang cố dựng lên một chiếc lều nhỏ đơn giản để chui vào, cánh tay bị ai đó kéo lại.

Không giống như lần trước khi người phụ nữ đó kéo cậu đi với một lực rất mạnh, lần này chỉ là cái chạm nhẹ trên cánh tay, không làm Vu Trừng thấy đau.

Nhưng dù có cố gắng cách mấy cũng không thể gỡ ra được, cánh tay cậu bị giữ chặt và để bên ngoài chăn.

Lòng bàn tay ấm áp dán trên cánh tay, Vu Trừng nghe được thanh âm hơi khàn khàn, nói hai chữ.

Cậu còn nhớ rõ thanh âm này, chính là người đã ôm cậu ra ngoài.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thân làm thế nào lại trở về nơi đây, nhưng cơ thể hiện tại không đau, người đó không có đánh cậu. Vu Trừng từ trong chiếc lều chăn của mình lộ ra đôi mắt, thật cẩn thận nhìn một cái.

Đầu tiên, cậu thấy một đôi mắt phượng hẹp dài, đồng tử sáng như sơn, lông mi rũ xuống, mang theo chút mệt mỏi, không còn thấy những ánh mắt đầy ác ý như trước nữa.

Tống Bạc Giản nhìn thiếu niên ôm chặt chăn, như thể đây là lớp áo giáp cuối cùng khi gặp nguy hiểm. Khi bị mình ngăn lại, cậu ta cẩn thận nhìn mình, rồi sau khi ánh mắt giao nhau, vội vàng quay đi. Rõ ràng là sợ hãi và né tránh, nhưng không còn chống cự nữa.

Đôi tay đặt trên cánh tay buông lỏng, không khí mát lạnh tràn đến, cuốn đi chút hơi ấm thuộc về người khác, để lại một cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.

Vu Trừng vô thức nhìn vào cánh tay mình, đột nhiên nhận ra trên mu bàn tay lại nhiều thêm một thứ. Đó là thứ mà cậu đã thấy khi tỉnh lại lần trước, sau đó bị lấy đi, tay cậu còn chảy máu.

Nhưng lần trước là ở tay trái, còn lần này lại ở tay phải.

Lần trước, tay trái cậu chảy máu, nhưng hiện tại tay phải không có vết thương nào, chỉ có cảm giác đau nhức không rõ lý do và một chút sưng tấy.

Vu Trừng nghiêm túc quan sát chính mình, phát hiện tay trái hiện tại bị dán lên một khối vải dệt màu nâu nhạt, không biết làm cách nào, chặt chẽ dính vào trên tay. Ở tay phải, dưới lớp vải trắng là một ống dẫn hình trụ lớn hơn nhiều so với kim, nối với một ống mềm trong suốt. Dọc theo ống dẫn, cậu thấy một bình nước treo cao. Cậu nhìn trái nhìn phải, nhưng không dám nhìn người đang ngồi bên mép giường, như thể chỉ cần không nhìn thì người đó sẽ không tồn tại và không làm gì mình cả.

Điện thoại rung hai lần, Tống Bạc Giản cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ nhân viên giao cơm hộp.

Anh bắt máy.

Nhân viên giao cơm xổ ra một tràng tiếng địa phương, thông báo rằng bệnh viện không cho phép người giao hàng vào phòng bệnh, yêu cầu anh xuống lầu nhận cơm.

Tống Bạc Giản chưa kịp phản ứng, nhân viên giao hàng đã tự ý cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Bạc Giản nói với thiếu niên: "Tôi đi xuống lấy đồ ăn."

Anh ta đang nói chuyện với mình.

Thiếu niên giống như một con thú nhỏ hoảng sợ, vai khẽ co lại. Nhìn những giọt nước từ ống trong suốt rơi xuống, không gian xung quanh lắng đọng đến mức như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.

Vu Trừng như cũ muốn tránh né, nhưng lại sợ việc đó sẽ khiến cơn giận dữ của anh càng thêm nghiêm trọng, vì thế ngừng thở, hoảng sợ nhìn qua.

Tống Bạc Giản nhìn vào mắt thiếu niên, nhìn đến sự sợ hãi và thu mình tràn đầy trong ánh mắt ấy.

Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng người giao hàng lại gọi điện, thúc giục anh nhanh chóng xuống lấy đồ vì còn phải đi giao đơn hàng tiếp theo.

Vu Trừng nhìn người đang nói chuyện với mình lại cầm lấy khối vuông nhỏ màu đen nói gì đó, sau đó cư nhiên không nhìn mình nữa mà quay lưng đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới buông lỏng tay đang nắm chặt chăn.

Như lúc mới tỉnh dậy, trong phòng có hai chiếc giường. Giờ đây, trên chiếc giường còn lại có một cậu bé đang nằm, bên mép giường là một người phụ nữ. Cả hai đều cầm một khối vuông nhỏ màu đen, vừa liên tục vuốt vuốt, vừa trò chuyện với nhau.

Từ khi Vu Trừng tỉnh dậy, hai người vẫn luôn như vậy. Nhưng không biết cậu bé đã nói gì, mà giọng điệu của người phụ nữ ngày càng trở nên kích động. Sau đó, người phụ nữ lấy lại khối vuông nhỏ của cậu bé, khiến cậu bé ngồi dậy cố gắng tranh giành với bà.

Trong lúc giằng co, ống trong suốt bị kéo căng hết mức, ngay sau đó, trực tiếp đứt lìa.

Cậu bé ngẩn ra một chút, gào khóc.

Người phụ nữ vội vàng buông khối vuông nhỏ trong tay xuống, xem xét tay cậu bé.

Vu Trừng thấy trên mu bàn tay trắng mập của cậu bé chỉ còn lại miếng vải trắng, và máu tươi đang chảy ra thành dòng bên dưới.

......

Cho nên vừa rồi anh ta nắm chặt cánh tay mình, là sợ mình bởi vì giãy giụa mà đổ máu sao?

Đôi tay đặt trên ga trải giường vô thức nắm chặt rồi lại buông lỏng. Vu Trừng nghe bên cạnh gà bay chó sủa, nhìn vào ga trải giường trắng tinh ở chân giường, có hơi thất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro