Chương 15: Yêu và không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng "Đứng lại" kia tựa như khiến máu trong người Kỷ Nhiên đông tụ lại thành băng.

Mặc dù không quay đầu lại nhưng cậu vẫn có thể biết giọng nói phía sau là của Dạ Lăng Hàn.

Trong tâm trí liên tục vang lên tiếng nhắc nhở bản thân mình không thể dừng, nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng bất kể thế nào cậu cũng không thể bước tiếp, giống như dưới đất đột nhiên mọc ra hai cánh tay, gắt gao nắm lấy mắt cá chân của cậu, khiến cho cậu một tấc cũng không nhích được.

Trong lúc giằng co, Dạ Lăng Hàn và Cam Duệ đã đi tới.

Hai người tay trong tay, cả hai bước đến trước mắt Kỷ Nhiên một cách phách lối.

Dạ Lăng Hàn nắm tay Cam Duệ, ánh mắt dò xét quét qua lại lên người Kỷ Nhiên, sau khi quan sát chừng năm phút đồng hồ, hắn cười lạnh một tiếng: "Người hầu gọi điện thoại cho tôi nói em bị bệnh, nhìn em như vậy không giống sinh bệnh một chút nào. Muốn gặp tôi cũng không cần tìm cái lý do vớ vẩn như vậy, chỉ cần ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin tôi, tôi vui vẻ sẽ quay lại gặp em."

Từ đầu đến cuối đều là giọng điệu kẻ cả, nó như đâm thẳng vào trái tim Kỷ Nhiên khiến cậu vô cùng đau đớn.

Cậu nhất thời cảm thấy vô cùng nhục nhã.

"Tôi không muốn gặp anh". Cuối cùng Kỷ Nhiên cũng tìm lại được giọng nói của mình, cậu sau khi nói ra câu này liền muốn chuẩn bị đi khỏi nơi này.

Rời khỏi đây, cậu sẽ không phải nhìn thấy hai người mà cậu không muốn gặp nhất nữa.

Nhưng mà Dạ Lăng Hàn lại không có cho cậu toại nguyện.

Hắn nắm chặt cổ tay Kỷ Nhiên, dáng vẻ tàn nhẫn như muốn đem xương của cậu bóp thành từng mảnh vụn.

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Lăng Hàn trở nên âm trầm hung ác: "Tôi đã cho em đi chưa?"

"Anh còn muốn thế nào nữa?"

Đôi mắt Kỷ Nhiên đỏ ửng, hai tay nắm chặt. Hắn đã có vị hôn thê, hắn còn muốn cái gì ở cậu nữa?

"Tôi muốn thế nào? Cái này tôi phải hỏi ngược lại em, em muốn thế nào?"

Dạ Lăng Hàn nhếch môi cười nhạt, đáy mắt lộ vẻ trào phúng: "Thấy tôi liền cố ý rời đi, em đây là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Kỷ Nhiên, sao bây giờ em lại biến thành như vậy? Bộ dạng một bụng đầy tâm cơ của em thực sự khiến tôi muốn buồn nôn."

Hai mắt Kỷ Nhiên đột nhiên mở to, gương mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đáy mắt lộ vẻ đau đớn.

Khi yêu, mọi khuyết điểm của cậu đều là ưu điểm. Khi không còn yêu nữa, mọi ưu điểm cũng đều trở thành sai.

Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do! Môi Kỷ Nhiên kịch liệt run rẩy nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra được lời biện hộ nào.

"Dạ thiếu, chắc là hiểu lầm."

Cam Duệ kéo nhẹ ống tay áo Dạ Lăng Hàn: " Tôi thấy vẫn là thôi đi!"

"Nhìn xem Tiểu Duệ có thể thấu tình đạt lý cỡ nào, nhìn lại em đi! Nếu như em có một phần vạn hiểu chuyện như Tiểu Duệ thì tôi cũng không tới mức ghét em như vậy."

Dạ Lăng Hàn nghĩ, sau khi nói ra những lời này, Kỷ Nhiên khẳng định sẽ giống như trước đây ôm lấy cánh tay hắn đau khổ cầu xin.

Mấy ngày nay hắn chờ mãi vẫn không có một cuộc gọi nào từ Kỷ Nhiên, thật sự là muốn cào xé tim gan mà.

Nhân lúc lấy cớ đưa Cam Duệ đến trường, hắn muốn kích thích Kỷ Nhiên một chút.

Làm Kỷ Nhiên có thể giống như trước ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin hắn.

Nhưng Dạ Lăng Hàn đã tính toán sai, sắc mặt của Kỷ Nhiên trở nên tái nhợt hơn và đôi mắt anh trở nên buồn bã hơn sau khi nghe những lời của hắn.

Nhưng cậu chỉ cắn môi một chút, liền nở nụ cười: "Nếu Dạ thiếu đã biết tôi đáng ghét lại nhàm chán, vậy sau này cũng đừng liên lạc nữa."

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn đột nhiên hết sức khó coi, ánh mắt âm trầm băng lãnh.

Hắn không muốn thừa nhận, tại thời điểm Kỷ Nhiên nói ra câu "Sau này đừng liên lạc nữa" khiến trái tim hắn đau đớn khó nhịn.

Kỷ Nhiên thoát khỏi tay hắn, sải bước vào trường.

Nhìn thấy bóng dáng kiên quyết rời đi của cậu, Dạ Lăng Hàn nắm chặt nắm đấm.

Kỷ Nhiên lấy tư cách gì để nói không liên lạc lại?

Ở trong mắt hắn, Kỷ Nhiên chỉ là một món đồ chơi.

Chỉ có hắn mới có tư cách nói không, Kỷ Nhiên không có tư cách để rời đi!

Trong ngực lửa giận càng lúc càng lớn, Dạ Lăng Hàn sải bước đi về phía mà Kỷ Nhiên biến mất.

"Dạ thiếu!" Cam Duệ gọi hắn.

Dạ Lăng Hàn căn bản không có để ý tới Cam Duệ, nhanh chóng biến mất trong khuôn viên trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro