Chương 23: Lại nháo một cái nữa thử xem.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Long Tê đại lục, Alpha là sự tồn lại cao nhất.

Một Alpha có thể sở hữu rất nhiều Omega, nhưng Omega sau khi đã bị đánh dấu, cả đời này họ chỉ có thể đi theo người Alpha đã đánh dấu mình mà thôi. Dẫu cho người Alpha có đối xử với họ tệ bạc hay thậm chí là bạo lực gia đình, họ cũng không thể đầu ấp tai kề với một người khác. Nếu như Omega đã bị đánh dấu qua, sau khi bị Alpha hoặc là Beta khác đánh dấu sẽ cực kỳ đau đớn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Omega đối với Alpha đã đánh dấu mình thì phải tuyệt đối trung thành, trong thời kỳ động dục, vì để Alpha đánh dấu mình giải quyết nhu cầu sinh lý cho, họ sẽ rất hèn mọn cầu xin.

Dần dà lâu ngày, Alpha liền cảm thấy mình trở nên cao cao tại thượng, nên được các Omega ngưỡng mộ và sùng bái.

Bọn họ khinh thường Omega, nghĩ rằng sự tồn tại của Omega chẳng qua chỉ là để họ phát tiết dục vọng và công cụ sinh sản mà thôi.

Tiểu Duyệt lặp đi lặp lại bổ nhào tới bên chân Tường Vũ, đều bị Tường Vũ vô tình đẩy ra.

Kỷ Nhiên nắm chặt tay đến mức vang lên tiếng răng rắc, vừa định tiến lên ngăn cản, Thịnh Duy Thanh đã đỡ Tiểu Duyệt đứng dậy trước: "Đến phòng làm việc của tôi, tôi giúp cậu tiêm thuốc ức chế. Nếu như cậu nguyện ý, tôi có thể giúp cậu xóa ký hiệu miễn phí."

Tiểu Duyệt đã bị dục vọng làm mờ đầu óc, cậu ta thống khổ thở hổn hển, không ngừng xé rách quần áo của mình.

Thấy cậu ta bị dục vọng khống chế hoàn toàn, Thịnh Duy Thanh vung một chưởng về phía sau cậu ấy, bế cậu ấy lên đi nhanh về phía phòng làm việc.

Đi ngang qua Tường Vũ, anh lạnh lùng nói: "Không muốn bị đuổi học thì từ nay về sau đối xử thành thật một chút. Omega không phải là công cụ để cậu tùy tiện phát tiết dục vọng của mình."

Thịnh Duy Thanh là giáo sư của trường, Tường Vũ không dám trước mặt chống đối anh, ngoài miệng không nói gì nhưng bên trong cực kỳ không cam lòng.

Thịnh Duy Thành nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của cậu ta, cũng biết tình hình hiện tại trong nước chính là như vậy, anh trong lòng khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Khi ôm Tiểu Duyệt chuẩn bị rời đi, Thịnh Duy Thanh phát hiện Kỷ Nhiên và Dạ Lăng Hàn đã không thấy đâu.

Anh hơi nhíu mày, từ đáy mắt toát lên vẻ lo lắng.

Nhưng chuyện giữa Dạ Lăng Hàn và Kỷ Nhiên anh cũng không có khả năng nhúng tay vào, chỉ hy vọng Dạ Lăng Hàn không phát hiện ra bí mật của Kỷ Nhiên.

Sau khi trò hề chấm dứt, các Alpha vây xem cũng đều tản đi.

"Dạ Lăng Hàn, anh buông tôi ra!"

Kỷ Nhiên cố gắng muốn giựt cổ tay của mình ra nhưng khí lực của Dạ Lăng Hàn rất lớn, lôi cậu ra phía ngoài cổng trường.

"Buông ra!"

Kỷ Nhiên ở phía sau lưng Dạ Lăng Hàn đấm một phát, lần này là hoàn toàn chọc giận hắn.

Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, đè nén lửa giận vào đôi mắt đen láy sâu thẳm, hắn cắn răng nói: " Lại nháo một cái nữa thử xem!"

Kỷ Nhiên lại tung thêm một quyền.

Có lẽ chuyện của Tiểu Duyệt đã kích thích cậu, trong lòng cậu hít sâu một hơi, hành động vô cùng tàn nhẫn.

Nếu không phải Dạ Lăng Hàn nhanh chóng né tránh, một quyền kia liền nện ở trên mặt hắn, tuy là như vậy nhưng cú đấm của Kỷ Nhiên cũng đã đánh trúng quai hàm của Dạ Lăng Hàn.

Hàm dưới đau rát khiến cơn phẫn nộ của Dạ Lăng Hàn hoàn toàn bạo phát, hắn kéo Kỷ Nhiên qua, vác cậu trên vai, sải bước đi về phía chiếc xe.

Kỷ Nhiên bị ném ở ghế sau, thật lâu sau đó mới lấy lại tinh thần.

Dạ Lăng Hàn đem cửa xe khóa chặt lại, lái xe phóng như bay.

Kỷ Nhiên mở cửa xe rít gào: "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"

"Câm miệng!" Dạ Lăng Hàn giọng điệu u ám, tốc độ lái xe càng nhanh hơn.

Kỷ Nhiên không có thắt dây an toàn, theo quán tính bị lảo đảo không ngừng.

Xe thể thao dừng trước cửa biệt thự, Kỷ Nhiên choáng váng đến nổi đầu hoa cả mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, Dạ Lăng Hàn đã mở cửa xe, đem cậu từ bên trong lôi ra.

Gần như vừa mới bước qua cánh cửa biệt thự, Dạ Lăng Hàn đã đem cậu áp ở trên cửa, cố sức xé mở y phục ở trên người cậu.

"Người hôm nay phát tình ở trong trường có phải là em hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro