chương 3: sandwich

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy Lưu."

Tô Vân Tư đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cậu cao gần 1m9 nên ngay cả khi cậu cười cũng có cảm giác rất ngột ngạt: "Thật ra em đã muốn nói điều này từ lâu rồi. Quy định này không phải hơi vô lý sao? Năm thứ ba trường trung học của chúng ta là mười hai giờ ăn cơm trưa, đến giờ ăn sáng là khoảng bảy giờ. Việc học tập cường độ cao trong vài giờ này không tiêu tốn năng lượng thể chất sao? Em có thể hiểu được lí do thầy có ý định đưa ra quy tắc này, nhưng xin hãy quan tâm đến chúng em, thầy ạ."

"Sandwich của em được bọc trong màng bọc thực phẩm, nên trong giờ học sẽ không phát ra mùi lạ. Nếu đói, em nhất định sẽ ăn ở ngoài lớp. Thầy Lưu, mong thầy trả lại cho em."

Tô Vân Tư đưa tay về phía Lưu Chấn, Lưu Chấn một tay cầm cặp sách, tay kia cầm chiếc bánh sandwich do Mạnh Nam làm, trên mặt lộ ra vẻ mặt rất khó coi. Lão khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Tô Vân Tư, cảm thấy thật mất mặt liền nén giận nói: "Lên văn phòng cùng tôi nhanh!"

Tô Vân Tư gật đầu, vẫn duy trì động tác đưa tay ra.

"Good morning classmates——"

Cô giáo tiếng Anh bình thường không đến sớm như vậy, bình thường đang tự học thì bất ngờ xuất hiện, nhưng hôm nay cô đến sớm, xách theo chiếc túi xách tinh xảo đi lên bục giảng, nhưng đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Tô Vân Tư cùng chủ nhiệm lớp.

"Chủ nhiệm Lưu cũng ở sao?" giáo viên Tiếng Anh che môi cười, móng tay màu đỏ tròn trịa xinh đẹp, "Đứng ở đó làm gì, tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu rồi."

"Em đang lấy lại đồ ạ." Tô Vân Tư trả lời với giọng ấm áp.

Bên cạnh có người ù ù cái gì đó, Lưu Chấn nghe không rõ, hàng ghế đầu học sinh nhỏ giọng phàn nàn với giáo viên tiếng Anh: "Thầy Lưu lấy đồ từ lớp trưởng."

Giáo viên tiếng Anh nhíu mày: "Chủ nhiệm Lưu, giờ tự học buổi sáng tôi đến muộn, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức để thay đổi, xin thầy giúp tôi trông mấy đứa nhỏ này, bây giờ thầy về nghỉ ngơi đi."

Đây là giáo viên tiếng Anh cho lão lui xuống một bậc, ngoài mặt mũi và địa vị, lão sẽ không bao giờ gây khó dễ với học sinh, nhưng lão chỉ buồn bã nhìn Tô Vân Tư. Lẽ ra ngay từ đầu lão không nên tham gia vào cuộc bình chọn, nhưng cuối cùng lão đã chọn một người như vậy làm lớp trưởng của lớp.   

"Hừm, giáo viên trẻ phải học hỏi những người chuyên nghiệp, ít nhất cũng phải tận tâm! Giáo viên không chỉ bảo, học sinh không hiểu quy củ cũng đúng!"

Giáo viên Tiếng Anh chuyên nghiệp nhếch mép cười: "Đúng đúng, Lưu tổng nói đúng."

Tô Vân Tư cúi đầu nhìn Lưu Chấn, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Lưu Chấn kiêu ngạo rời đi, và chiếc bánh sandwich mà Mạnh Nam cẩn thận làm được thuận tiện ném vào thùng rác, Tô Vân Tư đứng nguyên tại chỗ, mái tóc đen chỉ che đi đôi mắt khi cậu cúi đầu.

Các học sinh xung quanh lần lượt chạy tới an ủi: "Lớp trưởng, đừng chấp nhặt tên Địa Trung Hải kia, cậu đã kiên trì cố gắng rồi, mấy tháng qua cũng không tồi.

"Nhưng lão cũng thật quá đáng, không phải chỉ là cái sandwich sao, đến nỗi phải xả giận vào lớp trưởng như lửa lớn vậy sao? Tôi cạn lời."

"Haiz, nếu chủ nhiệm cũ mang chúng ta đi thì tốt rồi, nếu cô biết tên Địa Trung Hải kia khi dễ lớp trưởng như vậy chắc chắn sẽ luyến tiếc......"

Giáo viên tiếng Anh cũng đi xuống, vỗ vỗ Tô Vân Tư: "Đừng bận tâm đến lão đấy nữa. Sau giờ học cô sẽ mua cho em một chiếc khác ở cổng trường. Ngồi xuống trước đi."

Tô Vân Tư gật đầu và nói nhỏ: "Không sao đâu Lucy, không cần làm phiền đến cô." "

"Cái này thì có gì phiền chứ?" Giáo viên tiếng Anh nhìn cậu như thể cậu là con của mình, thấy cậu gượng cười khi bị bắt nạt thì cảm thấy rất khó chịu, "Các em đọc bài đi, cô đi mua ngay, đợi một lúc người của phòng giáo vụ đến kiểm tra lớp thì nói rằng cô đi vệ sinh."

Không đợi Tô Vân Tư từ chối, toàn bộ cả lớp đồng thanh đáp: "Vâng ạ!"

Sau tiết tự học chính là hai tiết toán học. Cô Trương cầm một xấp bài đi vào, thoạt nhìn nhìn về phía Tô Vân Tư, cười nói: "Lớp trưởng, phát bài kiểm tra cho tôi."

Cả lớp đồng loạt cảm thán ớn lạnh và thì thầm: "Sao tự nhiên lại cao hứng như vậy, đã lâu không thấy cô Trương cười hạnh phúc như vậy...thật buồn nôn."

"Ai biết được, nhưng không phải cô ấy luôn cười với lớp trưởng như vậy sao?"

"Lớp trưởng lần nào thi toán cũng đều đạt giải nhất thành phố. Cô ấy không tự hài về lớp trưởng thì tự hào với ai? mày à?"

" Nhưng hôm nay khác với bình thường...."

Cô Trương ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Im lặng! Các em không nghe thấy tiếng chuông vào lớp sao? "

Sau vài giây, cô lại nói: "Tôi đã sửa bài trong đêm qua. Một vài học sinh đã tiến bộ rất nhiều. "

Tôn Hoa ngoan cố nói: "Cảm ơn sự dạy dỗ tận tâm của cô! "

Tất cả học sinh trong lớp: "Này..."

"Này cái gì mà này! lần này đề khó, tiêu chuẩn thả lỏng, ít nhất 140 điểm. Kết quả bài kiểm tra thu cho được kinh nghiệm gì? Được rồi, Đặng Thất Thất, Vương Tinh, Trưởng Tiểu Điền, đến văn phòng của tôi một chuyến!"

Tô Vân Tư vội vàng phát bài thi, đang suy nghĩ chuyện khác, đột nhiên nghe thấy trên bục đọc tên mình, sau đó vô số ánh mắt đều tập trung vào hắn, hắn đã sớm quen bị nhìn chằm chằm như vậy, lễ phép cười cười, sau đó trở về chỗ ngồi. phát bài kiểm tra.

" Lớp trưởng của chúng ta lần này có điểm tuyệt đối duy nhất trong khối chúng ta, chuyện hôm nay tôi không nói nữa, chúng ta nhờ lớp trưởng giải đáp giúp chúng ta. Các em có gì thắc mắc thì nhanh chóng hỏi."

Một vài bạn nghịch ngợm trong lớp lập tức cổ vũ: "Hay lắm! "

Cô Trương trừng mắt trách móc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tô Vân Tư dùng đầu bút gõ nhẹ vào tờ giấy kiểm tra, vẻ mặt vô cảm. Ai biết rõ về cậu đều biết rằng hiện tại cậu đang rất khó chịu, không phải vì tiết học toán này, mà là bởi vì sau khi bước lên bục giảng, cậu cần phải tiêu tốn nhiều năng lượng để che giấu sự cáu kỉnh bực dọc.

Nhưng sau hai giây, cậu vẫn đứng dậy, trên môi lại nở nụ cười dịu dàng không chê vào đâu được, gật đầu với cô Trương, sau đó xoay người với các bạn cùng lớp, nói: "Nếu mọi người không phiền, tôi sẽ cố gắng hết sức để chỉ cho mọi người cách học hiệu quả nhất. "

Cô Trương bước xuống sân khấu với một tách trà trên tay và ngồi vào chỗ của Tô Vân Tư.

Cô không chạm vào đồ của Tô Vân Tư nên cô không biết rằng có một phong bì ở dưới cùng của đống giấy nháp trên máy tính để bàn, trong đó có đủ loại ảnh xấu xí.

Và thế là ngày thứ 7 trôi qua, đơn điệu lặp lại như bao ngày khác.

Sau khi tự học buổi tối, Tô Vân Tư đạp xe ra khỏi cổng trường, tạm biệt bạn bè và lái xe về hướng ngược lại với nhà. Dòng xe cộ càng ngày càng nhỏ, đèn đường màu ấm rải trên đường nhựa, rắc lên mái tóc đen mềm mại của Tô Vân Tư, bánh xe dừng lại trước cổng một khu dân cư, cậu lấy điện thoại di động ra, quẹt một cái ra các số liên lạc và bấm số điện thoại.

"Xin chào? Ai vậy?"

"Thầy Lưu, em là Tô Vân Tư, Tôn Hoa lớp em mới mất tích, mẹ của cậu ấy đã tìm đến cửa, mong thầy có thể giúp đỡ một chút."

"Cái gì?! Chuyện khi nào?"

"Chiều nay đã không thấy tăm hơi......"

"Chiều nay không thấy mà giờ cậu mới nói cho tôi?! Tô Vân Tư cậu bị ngốc sao?"

"Tô Vân Tư nâng bàn đạo rồi chậm rãi đạp rì rì, khóe môi cong lên một cách khó hiểu: "Xin lỗi, nhưng phiền thầy đến đây một chút, mẹ cậu ấy rất sốt ruột, cửa số 2, thầy, chúng em chờ thầy."

Vài phút sau.

Lưu Chấn vội vàng chạy ra khỏi cửa, thoáng nhìn thấy Tô Vân Tư ở ven đường, mở miệng và hét lên: "Em ấy ở đâu? Cha mẹ em ấy không đến sao?"

"Cô ấy không ăn cơm tối, vừa mới hạ đường huyết, là em phạm sai lầm, em đỡ cô ấy ngồi ở bên kia băng ghế." Tô Vận Tư chỉ vào lờ mờ ánh sáng con đường, "Đi thôi, thầy đi xem trước đi."

Lưu Chấn tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, "Dẫn đường đi!"

Tô Vận Tư xuống xe, tâm tình tốt đi đến chỗ hắn, chỉ vào một cái ghế dài phía xa, nhẹ giọng nói: "Đến nơi rồi."

Bởi vì khoảng cách quá xa, Lưu Chấn bị cận thị nặng nên không thể nhìn rõ ngay cả khi đeo kính.

"Có vấn đề gì với não của cậu không vậy? Đến giúp tôi ngay!"

"Xin lỗi"

Sau khi đi được một đoạn, ánh sáng xung quanh hoàn toàn mờ đi, đường nét của chiếc ghế dài dần hiện rõ, Tô Vân Tư bất ngờ đá ngược bằng một chân, nhét miếng giẻ ướt đã chuẩn bị sẵn vào miệng Lưu Chấn, túm lấy cổ họng hắn và kéo vào trong con hẻm.

Tất cả các động tác diễn ra chỉ trong nháy mắt, tay chân của Lưu Chấn đều bị trói lại, hắn giãy giụa, nước mắt và nước mũi trộn lẫn với nhau, Tô Vân Tư cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt u ám khác hoàn toàn với cậu mọi ngày, giờ nhìn như hai người khác nhau.

Cậu lấy chiếc phong bì từ áo khoác đồng phục học sinh của mình ra, từng bức ảnh rơi xuống khỏi tay mình, rơi xuống bộ ngực phập phồng dữ dội của Lưu Chấn, xuống nền đất của con hẻm và xuống đôi giày vải sạch của cậu.

Bức ảnh cuối cùng được cậu cầm trên tay và chiếu đèn pin xuống, Lưu Chấn, dưới ánh sáng mạnh hầu như không thể nhìn thấy hắn miễn cưỡng nhìn được hình ảnh trong bức ảnh - Địa Trung Hải béo và đang khỏa thân ở trong văn phòng trường với một người phụ nữ mà không phải vợ đang tằng tịu với nhau.

Khuôn mặt bóng nhờn trong nháy mắt tái nhợt, hắn không giãy giụa nữa mà nhìn học sinh top đầu nổi tiếng nhất trường như một con chó bị tụt hậu, luồn lách bò đến, quỳ dưới chân hắn ô ô mà khóc.

"Tại sao bức ảnh này lại khiến thầy hoảng hốt như vậy? Chẳng phải thầy đã dạy chúng em khi gặp bất cứ điều gì là không được hoảng sợ sao? Ít nhất thì thầy hãy nhìn những thứ còn lại đi. Em đã rất cố gắng để chụp chúng đó."

Ngoài những ảnh trên thì vẫn còn những bức ảnh không đẹp mắt khác, có hồ sơ chuyển nhượng và bằng chứng về giao dịch tiền điện tư nhân, những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của Tô Vân Tư véo các góc và cho hắn xem từng cái một, như thể đang cho xem một bài thi hoàn hảo, hoàn toàn không thấy ghê tởm.

"Vợ thầy đang ly thân với thầy mà thầy gần đây đang chuẩn bị tài liệu để ứng tuyển cho một công việc giáo viên nổi tiếng. Đoán xem khi nào những bức ảnh này sẽ xuất hiện ở Cục Giáo dục và mang đến cho thầy một bất ngờ lớn?"

"Có thể là em có vấn đề cho nên thầy không thích em cũng là bình thường, dù sao em cũng không thể thỏa mãn tất cả mọi người, huống chi em căn bản không quan tâm thầy."

"Nhưng bánh sandwich của em đã làm gì thầy?"

Lời của editor:
Haiz lần đầu tui edit mà còn kh biết tiếng trung nữa nên khó xỉu lun á nên có gì sai hoặc sửa chỗ nào thì mng bảo tui nhaaaa💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy